Chương 4: Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe dừng trước ngôi nhà quen thuộc, sau hơn ba năm cô cuối cùng cũng trở về. Tự biến mình thành thục trưởng thành hơn để có sức mạnh bảo vệ mẹ. Hơn nữa trong lòng cô còn thầm cảm ơn gia đình bác hai đã luôn bên mẹ con các cô, bảo bọc mặc dù cô chính là sai lầm lớn nhất của cuộc đời mẹ, làm mẹ mất đi tương lai tốt đẹp.

"Mẹ! con về rồi"

Vừa đẩy cửa vào nhà, Vũ Vi liền lên tiếng gọi mẹ, ánh mắt không tự chủ dán lên thân hình hơi gầy phía trước. Vũ Vi bước tới ôm lấy mẹ, đem thiên hạ ôm vào trong lòng, trời mới biết trong lòng cô những năm tháng qua cô đơn thế nào. Nhớ, Vũ Vi rất nhớ vòng tay của mẹ.

Vũ Vân Đình ôm chặt con gái, tay nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng con gái yêu của mình:

" Về là tốt rồi.!"

Hai người tách nhau ra, xoa xoa đi đôi mắt hơi ươn ướt mỉm cười nhìn nhau. Vũ Vi bấy giờ mới chào hỏi gia đình Bác Hai còn đứng phía sau

"Bác, Mợ con về rồi ạ"!

Hai người tiến tới trao cho Vũ Vi một cái ôm ấm áp, rồi bắt tới kéo tay cô lại ngồi vào bàn. Mẹ cô trước đi vào bếp lấy chút thức ăn ra bàn rồi đi tới gọi:

"Thức ăn trên máy bay chắc con ăn không quen, con lại ăn chút gì rồi tắm rửa nghỉ ngơi. Ngồi mấy tiếng máy bay đã mệt rồi. Có gì thì tối ăn cơm trò chuyện".

Vũ Vi ngoan ngoãn nghe lời đi vào bàn ăn đồ ăn mẹ chuẩn bị sẵn. Vẫn là những món ăn cô thích ăn, gắng không cho kích động chảy nước mắt Vũ Vi mỉm cười hạnh phúc chậm rãi nếm thử. Có lẽ đây là nụ cười chân thật nhất của cô sau 3 năm lưu lạc xứ người...

Tội nghiệp Vũ Đức vất vả đem đồ đạc vào sau liền không ai chú ý tới, cực kỳ ủy khuất đem mấy cái va li để một góc chờ đứa em họ kia xử lí. Tới khi xong xuôi lại ngồi cạnh người lớn cầu khen thưởng liền bị phụ huynh hỏi ngay tới việc yêu đương, đính hôn này nọ. Vũ Đức thật đau đầu, chỉ còn cách kêu la đói bụng, hì hà chạy vào bếp ăn cơm ké cùng Vũ Vi mặc dù lúc trưa hắn ăn rồi.

"Sao anh ăn nữa, chẳng phải lúc trưa ăn rồi sao"

Vũ Vi vừa ăn vừa ngẩng đầu lên nhìn tên anh họ đang dành đồ ăn với mình. Hai người cực kỳ thân thiết như anh em ruột, cơ hồ lớn lên cùng nhau, nằm chung cái nôi. Vũ Vi tức dận đem đồ ăn kéo gần về phía mình.

'Anh ăn miếng thì chết đi sao, đồ tham ăn!"

Vũ Đức càu nhàu một tiếng, không chịu thua kéo một đĩa khác lại phía mình để ăn. Hắn thực không đói nhưng mà nếu không vào đây thì hắn biết đi đâu. Về Công ty liền bắt gặp cái cô Uông tiểu thư gì đó bám riết không buông, hắn hết cách rồi. Nên tốt nhất lấy cớ hôm này ăn mừng em họ về đóng quân tại đây luôn.

Như vậy ba ba nghiêm khắc của hắn sẽ không bắt hắn tới công ty. Cũng thật là công ty cũng đi vào ổn định rồi, ba ba vẫn cứ hối thúc hắn chăm chỉ đi làm, không cho trốn công. Cha hắn bác của Vũ Vi làm lão bản của công ty đĩa ốc, còn hắn thì mở công ty công nghệ. Thương trường không mấy ai không biết gia đình kinh thương nhà hắn, vì vậy hắn cũng khổ sở trốn mấy thiên kim tiểu thư kia. Ngày trước hắn con đem Vũ Vi ra giả làm bạn gái, ba năm nay cô đi vắng làm hắn khổ sở trốn, nay cô em họ này về hắn liền bớt lo a..

Người lớn bên ngoài lâu lâu nghe tiếng hai đứa trẻ tranh dành đồ ăn liền bật cười, thật là bao nhiêu tuổi rồi con như vậy...

****-****

Thu thập xong Bác hai có việc ra ngoài. Vũ Đức nhận mệnh chở hai vị lão phật gia đi mua sắm, tiện thể mua nguyên liệu chiều tối mở tiệc ăn mừng.

Vũ Vi trước đem va li chứa đồ của mình đem lên phòng. Còn mấy túi đồ đựng quà cho mọi người để đấy để tối tiện lấy ra.

Đem khóa cửa mở ra, ký ức ngày xưa cũ như cơn gió ùa về. Bước chân vào phòng đóng chặt cửa lại, mùi thơm quen thuộc xông vào mũi. Căn phòng sạch sẽ không dính một hạt bụi. Ga giường cũng vừa mới đổi. Cô đoán không nhầm thì mẹ ngày nào cũng qua phòng cô quét dọn một lần đi.

Vũ Vi đưa tầm mắt lên bàn cạnh cửa sổ, nơi đó còn đặt cuốn sách mà mẹ nàng hay đọc. Nhất thời cô có cảm xúc khó nói nên lời. Năm đó mình quyết định một thân một mình ra nước ngoài, mẹ vẫn luôn ủng hộ không chê trách điều gì. Mẹ cô một người phụ nữ kiên cường mạnh mẽ, mạnh mẽ tới nàng phải đau lòng. Là cô ích kỉ rồi, lấy cớ phát triển sự nghiệp để trốn chạy....

Năm đó Bác Hai có đề nghị để cô học trong nước rồi an bài công việc. Cô nhất mực từ chối, hẳn là nên vui hơn nên buồn, tính khí cô không khác mẹ là mấy. ...

Vẩn vơ suy nghĩ cuối cùng Vũ vi cũng thu thập tốt đồ đạc, đem đồ này nọ cần thiết xếp hết vào ngăn tủ. Quan sát mọi thứ ổn thỏa một lượt, an tâm sau cô mới cầm đồ đi vào phòng tắm.

---------------------------------*

Vũ Vi tắm rửa không lâu lắm, tầm 30 phút sau liền vận một bộ quần áo đơn giản ở nhà đi ra ngoài. Dùng khăn quần tóc lên để tránh giọt nước rơi xuống, một vài rời tóc bướng bỉnh chui ra ngoài mang theo làn nước chảy dọc theo xuống chiếc cổ thon dài. Vũ Vi trắng nõn hồng hào gót chân nhẹ nhàng di chuyển đến ngăn tủ lấy máy sấy, không nhanh không chậm tiến tới ghế quý phi ở góc gần cửa sổ bật máy bắt đầu sấy tóc.

Nếu ai đó thấy bộ dáng cô lúc này ắt hẳn âm thầm nuốt nước miếng, mới ba năm qua đi Vũ Vi rút đi vẻ đẹp non nớt thuở nào.
Sự trưởng thành về tâm lý khiến cô có hơi thở trầm ổn, đôi mắt lãnh tĩnh, sống mũi cao thẳng tắp, nhưng đôi môi lại cong cong có vẻ hờn dỗi đầy cám dỗ, khiến người đối diện muốn tiến tới cắn một ngụm cho bỏ ghét. Bộ dáng như vậy vừa cấm dục lại vừa mị hoặc, mâu thuẫn đối nghịch tồn tại nhau.

Vũ Vi đem tóc sấy khô đi, nhớ điều gì liền tới tủ đầu giường đem điện thoại khai:

' Alo! Ngài Beck, tôi đã về tới nơi, cảm ơn ngài đã lo lắng. Lần tới ngài đến Thiên Đô tối sẽ mời khách."

Đầu dây bên kia thở dài:

"Tracy, cuối cùng cô cũng bỏ tôi đi, được rồi lần tới gặp mặt"

"Được, bye!'

Một tràng tiếng Pháp qua đi, Vũ vi hơi cười cười.. quả thật Vũ Vi vẫn luôn cảm thấy bản thân may mắn, cơ hồ đi tới đâu cũng sẽ gặp được người tốt chiếu cố mình... cũng là nhân duyên tốt đi.. hắc tới nhân duyên tốt lại nhớ tới anh họ nhà mình.. à mà thôi.. quên đi..

Vũ Vi không đánh điện thoại nữa mà chỉ gởi tin nhắn, người này a ,cô không dám gọi nếu không tới tối cô cũng không được đi nghỉ mất.

" Lão sư, em đã về tới nhà, ngài đi làm vui vẻ"

Thiên Đô chậm hơn nước Pháp 9 tiếng thời gian, cô đoán giờ này lão sư đang nhàn tản dẫn cục cưng "đùn đụt" nhà ngài ấy đi dạo.. à "đùn đụt" là biệt danh cô lén đặt cho con chó "BULL" cưng của ngài ấy, lén thôi ngài ấy mà biết thì Vũ Vi chết aa..

Xong xuôi Vũ Vi yên tâm đi ngủ một chút, chờ tới chiều dậy mọi người về thì có thể dậy hỗ trợ.

*******************-

Đường Nhã trở về biệt thự của chính mình, không màng cái gì họp hành báo cáo 5 giờ chiều tới. Cô bây giờ muốn tắm, muốn ngâm mình với tinh dầu mới được bạn tốt đưa hôm đi công tác.

Cấp tốc trút bỏ hết quần áo, Đường Nhã có thú vui tao nhã là cởi hết đồ xong xuôi, gấp lại đẹp đẽ lại rồi mới mang thân thể mềm mại không tấc vải đi vào phòng tắm. Đem tinh dầu đổ vào bồn tắm, thong thả bước vào bồn, rồi thở một hơi dài thỏa mãn đem thân chìm trong nước ấm ngập mùi hương thơm.

Haiz.. quá thoải mái khiến Đường Nhã ngủ quên mất, sực tỉnh liếc nhìn đồng hồ đã tới 3 giờ.. Đường Nhã khẽ lay động người đứng dây, cô cần chuẩn bị vài thứ với buổi họp chiều nay a. Đường Nhã dù có gấp cũng phải làm đủ các bước chăm sóc gia, huống hồ còn những 2 tiếng nữa.. thôi thì tối nay họp ngủ bù thôi..

*********************----

5 giờ chiều tập đoàn Thiên Minh.**

Đường Nhã ngồi tại vị trí tổng giám chủ trì hồi nghị. Đem hết thảy tài liệu chuyến đi công tác vừa rồi cho giám đốc các bộ phận, cô an tĩnh ngồi đó chờ nghe phản hồi.

Một vị giám đốc phòng ban lên tiếng:

'Đường tổng, tháng tới người bên tập đoàn Toàn Cầu sẽ tới, nhưng mà hiện tại chúng ta vị trí giám đốc thiết kế chưa có, e rằng không kịp thương thảo cùng họ.!"

Đường Nhã gật đầu, chờ đợi ý kiến tiếp theo.

" Thêm vào nữa sản phẩm liên kết lần này cần huy động tài nguyên lớn, vốn hiện tại của công ty vẫn đang đổ vào dự án bên Đức, chúng ta hẳn là nên rút một ít vốn từ mấy dự án đầu tư không quá quan trọng để đầu tư lần này"
Người lên tiếng là giám đốc Tài chính. Sau đó ông đưa lên bản báo cáo chi tiết tình hình tài chính của tập đoàn quý gần đây nhất.

Nhóm người sôi nối ý kiến một lúc..Đường Nhã mới lên tiếng.

" Ngài Beck hôm nay vừa mới gửi mail giới thiệu một người có thể đảm đương vị trí giám đốc thiết kế, hẳn là ngày mai sẽ tới đây. "

Mọi người nghe tới ngài Beck liền im lặng không ý kiến. Giới thiết kế ai không biết Beck là ông trùm ngành thiết kế trang sức cao cấp của Pháp chứ, vì vậy bọn họ có phần mong đợi..

"Còn vốn thì cứ rút vốn 2 dự án nhỏ ở Singapor, còn lại hợp đồng bên Đức tháng tới chúng ta sẽ được bên kia thanh toán 75% trước, đây là kết quả chuyến tôi đi công tác Đức vừa rồi"

Âm thanh Đường Nhã vừa kết thúc khiến bọn họ không khỏi nở nụ cười... vui vẻ kết thúc buổi họp về nhà ăn bữa tối.. Họp hành giờ này dễ gây đói a....

******************************--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro