Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 Phù Sư

“Y Linh, phụ thân ngươi đâu?”

Nguy Y Linh đang cố gắng viết chữ trên hạt cát bằng nhánh cây, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi, đầu óc nàng như bừng tỉnh. Nàng chớp chớp đôi mắt to tròn, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Tại cửa, một người đàn ông trung niên cao lớn đứng đó, mặc trang phục xám xịt. Nguy Y Linh nhận ra hắn, biết đó là huấn luyện viên của phân điện kỵ sĩ trong trấn nhỏ.

Nguy Y Linh hơi rung động, đứng dậy, nở một nụ cười tỏa nắng với người đàn ông, rồi với giọng điệu trẻ con nói: “Ba ba đi tặng đồ.”

“À, vậy thật không khéo.” Người đàn ông gãi gãi đầu, hỏi: “Ngươi biết hắn đi hướng nào không?”

Nguy Y Linh gật đầu: “Biết, là La Định thúc thúc bên đó. La Định thúc thúc đã đặt mấy cái thiết kiếm, ba ba làm xong thì sẽ đưa đi cho thúc ấy.”

Bị trấn trên địa vị thanh danh đều thập phần cao thượng, người khích lệ đương nhiên là một chuyện đáng giá làm người cao hứng. Huống chi Nguy Y Linh chỉ mới bảy tuổi, nàng lập tức cười tít mắt, nhìn rất sung sướng.

“Đúng rồi, Y Linh đã bảy tuổi rồi phải không?” Nam nhân đột nhiên nghĩ ra điều gì, hỏi: “Sau này con muốn làm gì? Có muốn trở thành kỵ sĩ không?”

“Kỵ sĩ?” Nguy Y Linh chớp mắt, “Chính là kỵ sĩ của Lục Đại Thánh Điện sao?”

“Đúng, là kỵ sĩ thuộc Kỵ Sĩ Thánh Điện của Lục Đại Thánh Điện.” Nam nhân tốt bụng sửa lại cách nói của nàng, “Thúc thúc của ta chính là một kỵ sĩ, tuy chỉ là một chuẩn kỵ sĩ.”

Nguy Y Linh gật đầu nhỏ, giả bộ buồn rầu, rồi lắc đầu: “Ta không biết, ta sẽ hỏi ba ba.”

Nam nhân bị sự ngây thơ và chất phác của Nguy Y Linh làm cho buồn cười, hắn gật đầu: “Được, khi ba ba trở về, con nhớ hỏi hắn nhé. Thúc thúc đi trước đây. À, đúng rồi, khi ba ba trở về, nhớ nói với hắn rằng Trương Khải Nghiệp đến tìm hắn.”

“Ân, tốt, Y Linh nhớ rồi, thúc thúc tạm biệt.”

Sau khi nam nhân rời đi, Nguy Y Linh vui vẻ tiếp tục luyện tập.

Chẳng bao lâu, một người đàn ông cao lớn bước vào cửa. Nguy Y Linh vừa thấy hắn, liền vui vẻ ném nhánh cây trong tay và nhào tới: “Ba ba!”

Nguy Trạch đưa tay đón nàng, nét anh tuấn trên mặt lộ ra một nụ cười: “A, ba ba đã trở về.”

Nguy Y Linh cọ cọ vào khuôn mặt có chút râu của Nguy Trạch, rất vui vẻ nói: “Ba ba, vừa rồi Trương Khải Nghiệp thúc thúc đến tìm ngươi.”

“Trương Khải Nghiệp?” Nguy Trạch nhướng mày, lẩm bẩm, “Gã đó tìm ta làm gì? Hắn có nói gì không?”

“Không có gì cả, chỉ nói chờ ngươi về thì nhắn cho ngươi một tiếng, hắn đến tìm ngươi.” Nguy Y Linh tìm trong thùng dụng cụ, định tìm một ít đồ ăn ngon.

Nguy Trạch ra ngoài mang đồ về cho nàng, vì vậy Nguy Y Linh rất thích khi ba ba đi ra ngoài.

Lần này cũng không ngoại lệ, Nguy Y Linh rất vui khi phát hiện trong thùng có những món điểm tâm được gói ghém cẩn thận, nàng hô lên một tiếng và dùng tay nhỏ mập mạp lấy điểm tâm ra.

Nhìn thấy hành động của con gái, Nguy Trạch sủng nịch xoa đầu nàng: “Con tự về phòng ăn đi, ta sẽ đi tìm Trương Khải Nghiệp, hỏi xem hắn tìm ta có chuyện gì.”

Nguy Y Linh lúc này hoàn toàn bị điểm tâm thu hút, những gì ba ba nói nàng không để ý lắm. Nguy Trạch liếc mắt nhìn và nhận ra Nguy Y Linh không nghe thấy những gì hắn nói, nhưng hắn cũng không giận, cuối cùng lại xoa đầu Nguy Y Linh và xoay người vội vã đi.

Nguy Y Linh lười biếng không đem điểm tâm về phòng, nàng chân ngắn, chạy về phòng cũng không biết phải dùng bao lâu. Vì vậy, nàng quyết định ở lại trong sân trên bàn và càn quét sạch sẽ điểm tâm. Ăn xong ngụm cuối cùng, nàng vẫn chưa đã thèm lau miệng.

Nguy Y Linh vỗ vỗ bụng, cảm thấy mình vẫn chưa no, nàng nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng ba ba, chỉ thấy thùng dụng cụ đang lẻ loi đặt ở cửa, không lo bị trộm.

Nguy Y Linh nhảy xuống ghế, bước chân ngắn nhỏ, thở hổn hển chạy đến bên thùng dụng cụ, đưa tay béo bắt đầu lục lọi bên trong, hy vọng tìm được thêm đồ ăn ngon.

Không tìm thấy thức ăn, nhưng nàng lại lấy ra một tờ bản vẽ. Bản vẽ hình chữ nhật, lớn bằng bàn tay, có vẻ hơi rách, mặt trên vẽ một đồ án mà nàng không hiểu.

“Đây là cái gì?” Nguy Y Linh giơ bản vẽ lên qua đầu, chớp chớp mắt, nhìn chăm chú vào đồ án.

Đồ án trên bản vẽ rất kỳ quái, Nguy Y Linh hoàn toàn không hiểu, nhưng không biết tại sao, ánh mắt nàng như bị cuốn vào đó, không thể rời đi.

Nguy Y Linh hơi mở to mắt, cảm giác như đồ án trước mặt đang phát ra ánh sáng nhẹ, từng nét bút như đang nhảy múa, không ngừng biến đổi. Cả người nàng dường như đang ở trong một không gian kỳ lạ, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, như thể thời gian cũng ngừng lại.

Nét bút trên bản vẽ không ngừng phân giải và tái tạo thành các hình ảnh khác nhau, sau đó tốc độ càng lúc càng nhanh, khiến nàng hoa mắt. Nguy Y Linh cảm thấy thế giới của mình chỉ còn lại đồ án này, và nàng có một cảm giác rất kỳ lạ, như thể đồ án này chính là đại diện cho toàn bộ thế giới của nàng.

Nếu có ai ở bên cạnh lúc này, họ sẽ nhận thấy đôi mắt nguyên bản đen nhánh của Nguy Y Linh dần dần chuyển sang màu xanh lam, còn đồng tử cũng bị màu trắng nhuộm dần. Màu xanh lam trong con ngươi hiện lên vô số phù văn.

Ngụy Y Linh đã mất tập trung, mọi âm thanh xung quanh nàng đều không còn cảm nhận được. Hiện giờ, trước mắt nàng chỉ có hình vẽ.

Ngụy Trạch trở về nhà và thấy cảnh tượng này.

Trong sân, cô bé năm tuổi đang giơ cao một tờ bùa, chăm chú nhìn vào với đôi mắt u lam và đồng tử trắng trong, xung quanh tỏa ra ánh sáng u lam nhàn nhạt. Cảnh tượng này khiến hắn ngây người tại chỗ.

Sau một lúc lâu, hắn mới lấy lại tinh thần, ngạc nhiên nhìn hình dáng của con gái, môi mấp máy.

“Trời ơi, trời sinh Phù Cốt sao?”

Ngụy Y Linh chỉ cảm thấy mình đã thất thần trong chốc lát, và khi nàng hồi phục lại, đã nhận ra trời đã tối.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?” Ngụy Y Linh ngạc nhiên, vừa quay sang thấy phụ thân mình đang đứng cạnh, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào nàng.

“Ba ba, sao ngươi đã về nhanh vậy?” Ngụy Y Linh khó hiểu, nàng nhớ ba ba vừa mới ra ngoài.

Ngụy Trạch nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm vào Ngụy Y Linh một lúc lâu, rồi chậm rãi thở dài khi thấy ánh mắt lo lắng của nàng, hỏi: “Ngươi lấy tờ bùa đó ở đâu?”

“Ba ba nói tờ bùa này hả?” Ngụy Y Linh nhăn nhó cái mũi, giơ tờ bùa lên cao cho ba ba nhìn, sau đó nàng nghịch ngợm thè lưỡi nói: “Đây là từ thùng dụng cụ của ba ba lôi ra. Ta vốn định tìm chút đồ ăn, không ngờ lại chỉ tìm thấy tờ giấy này.”

Ngụy Trạch liếc nhìn thùng dụng cụ để ở cửa, nhấp môi dưới như thể đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau, hắn có vẻ đã quyết tâm, nghiêm túc nói với Ngụy Y Linh: “Y Linh, vào trong nhà, ba ba có chuyện muốn nói với ngươi.”

Ngụy Y Linh cảm thấy khó hiểu, bởi vì ba ba chưa từng nói chuyện với nàng bằng giọng điệu như vậy, khiến nàng trong lòng có chút lo lắng. Không biết có phải ba ba không vui vì nàng đã lấy tờ giấy ra hay không?

Ngụy Trạch không nói gì thêm, dẫn Ngụy Y Linh vào phòng, kéo hai chiếc ghế ra, bảo nàng ngồi xuống.

Khi Ngụy Y Linh ngoan ngoãn ngồi xuống, Ngụy Trạch mới từ từ mở miệng: “Y Linh, con biết về Lục Đại Thánh Điện không?”

“Lục Đại Thánh Điện? Con biết.” Ngụy Y Linh vung chân ngắn nhỏ, trả lời, “Gồm có Kỵ Sĩ Thánh Điện, Chiến Sĩ Thánh Điện, Thích Khách Thánh Điện, Ma Pháp Thánh Điện, Mục Sư Thánh Điện và Linh Hồn Thánh Điện. Lục Đại Thánh Điện liên hợp lại, bảo vệ lãnh thổ của nhân loại.”

Ngụy Trạch gật đầu, ánh mắt có chút ảm đạm: “Đúng vậy, Y Linh, nhưng con có biết không? Thật ra, nguyên bản có bảy cái Thánh Điện, còn có một cái Phù Sư Thánh Điện, giờ đã không còn tồn tại.”

Ngụy Y Linh mở to mắt, không hiểu lắm.

“Phù Sư Thánh Điện?” Nàng lẩm bẩm.

“Đúng, Phù Sư Thánh Điện.” Ngụy Trạch thở dài, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

“Một vạn ba ngàn năm trước, trong thời kỳ viễn cổ, nhân loại từ tay các chủng tộc Hồng Hoang dần dần giành quyền kiểm soát Thánh Ma đại lục, các chủng tộc Hồng Hoang dần dần suy vong. Sau đó, trên đại lục xuất hiện hàng chục quốc gia nhân loại, thống trị đại lục, giúp nhân loại trở thành chủ nhân của Thánh Ma đại lục. Các quốc gia nỗ lực phát triển kinh tế, giáo dục mọi người tri thức, đó là thời kỳ phát triển nhanh nhất của nhân loại, mọi người an cư lạc nghiệp, đại lục thịnh vượng.”

“Nhưng rồi chiến tranh bắt đầu nổ ra. Các quốc gia trước đây không ngừng xung đột và dần dần hình thành ba quốc gia lớn, tạo nên thế chân vạc. Ba quốc gia lớn này không dám hành động thiếu suy nghĩ, duy trì sự cân bằng, giằng co trong suốt hàng ngàn năm. Thời kỳ này được gọi là huy hoàng niên đại của nhân loại trong 7000 năm.”

“Cho đến 6000 năm trước, huy hoàng niên đại bị hủy diệt bởi sự xuất hiện của Ma tộc. Nhật nguyệt và cửu tinh hiện lên, một kẽ nứt lớn trong không gian xuất hiện trên bầu trời phương Đông của đại lục. 72 Ma Thần Trụ từ trời giáng xuống, mang theo ôn dịch Ác Ma.”

“72 Ma Thần Trụ ban đầu đã khiến mọi sinh vật, từ thú dữ, ma thú đến nhân loại, khi bị ảnh hưởng bởi hơi thở của chúng sẽ lập tức phát sinh biến dị, biến thành sinh vật Ma tộc. Chúng dưới sự chỉ huy của Ma Thần Trụ. Chỉ trong vòng một trăm ngày, 72 Ma Thần Trụ đã tạo ra hàng triệu quân đội Ma tộc. May mắn là hơi thở Ác Ma của Ma Thần Trụ chỉ kéo dài một trăm ngày, nếu không thì nhân loại có thể đã bị diệt sạch.”

“Mỗi một Ma Thần Trụ đều có một Ác Ma bảo hộ. Họ tự gọi mình là 72 Ma Thần. Theo thực lực mà xếp hạng, họ đã dẫn dắt quân đội Ma tộc tiến hành cuộc tấn công hủy diệt nhân loại. Kể từ ngày 72 Ma Thần Trụ xuất hiện, nhân loại đã bước vào thời kỳ hắc ám, cho đến nay.”

“6000 năm đấu đá liên tục, các quốc gia nhân loại đã bị tiêu diệt. Dù chúng ta tích lũy được tài phú và sức mạnh khổng lồ trong thời kỳ huy hoàng, nhưng đối mặt với sức mạnh cường đại của Ma tộc, chúng ta vẫn luôn ở thế hạ phong. Thậm chí chúng ta đã suýt bị hủy diệt hoàn toàn. Cho đến khi ba ngàn năm trước, các cường giả nhân loại tự tổ chức Thất Đại Thánh Điện, mới miễn cưỡng ổn định được trụ đầu trận tuyến, ngăn cản bước chân của Ma tộc. Nhưng trên đại lục, liên minh Thánh Điện của chúng ta chỉ chiếm chưa đến một phần tư diện tích.”

“Và hai trăm năm trước, Phù Sư Thánh Điện đã tan rã.” Nói đến đây, Ngụy Trạch lộ ra một nụ cười khổ.

“Cùng với kỵ sĩ, thích khách, mục sư, phù sư cũng là một trong những nghề nghiệp thần thánh nhất. Phù sư chủ yếu vẽ bùa và có thể rèn. Khác với những nghề khác, phù sư rất linh hoạt, họ có thể vẽ ra kỹ năng của các nghề nghiệp khác. Có người từng nói rằng một phù sư có thể đánh bại sáu nghề nghiệp khác.”

“Phù sư chủ yếu tu luyện linh lực và tinh thần lực. Đối với phù sư, tinh thần lực thậm chí còn quan trọng hơn linh lực. Bởi vì khi vẽ bùa, phù sư chủ yếu tiêu hao tinh thần lực, chứ không phải linh lực. Chỉ khi sử dụng bùa, phù sư mới có thể tiêu hao linh lực để kích hoạt phù văn, đây cũng là lợi thế của phù sư. Bởi vì trong trận đấu, nếu sử dụng chiêu thức giống nhau, đối thủ sẽ tiêu hao một lượng lớn linh lực, trong khi phù sư chỉ cần sử dụng linh lực để kích hoạt phù văn, lượng tiêu hao chỉ bằng 10% so với kỹ năng thông thường. Hơn nữa, khi linh lực cạn kiệt, phù sư vẫn có thể sử dụng tinh thần lực để kích hoạt phù văn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#dn