Để tôi kể cho cô nghe 1 bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúc mừng nam diễn viên suất xắc nhất của năm......", Mọi người xung quanh bắt đầu vỗ tay, Cố Niệm Bắc mới vừa hoàn hồn lại cũng vỗ theo sau mới phát hiện đã tuyên bố xong vài hạng mục giải thưởng, không phải như mình nghĩ mới vừa mở màn.

Cố Niệm Bắc không biết lúc đang thất thần, camera trong hội trường đã cho cô vài cảnh đặc tả cận mặt, tuy rằng hình ảnh hiện lên thực mau, nhưng trên mạng đã có không ít người nhận ra điểm này.

Tốc độ truyền tin đi rất nhanh, Weibo lại một lần nữa mở hội nghị thảo luận.

"Xem ra không cần đoán cũng biết giải nữ chính hôm nay thuộc về ai, nhất định là Cố Niệm Bắc."

"Sự kiện như vậy cũng có thể thất thần được, cũng quá không tôn trọng những người khác, cô ta vậy mà xứng đáng với giải thưởng sao!"

"Nữ thần thất thần bộ dáng thật đáng yêu!"

"Lầu trên là thủy quân đúng không......"

*Thủy quân: những tài khoản trên internet, được mua chuộc và kiểm soát để giúp đỡ nghệ sĩ. Ví dụ như tăng follow cho weibo nghệ sĩ, cãi thay, bảo vệ cho nghệ sĩ, hắc đối thủ của nghệ sĩ...

"Fans khống bình tới nhanh quá đi."

*Khống bình: kiểm soát các bình luận trong một bài viết, đưa ra các bình luận tích cực trên weibo, đồng thời báo cáo các bình luận tiêu cực nhằm tránh xuất hiện nổi bật.

Ở trên mạng vì Cố Niệm Bắc mà nhấc lên phong ba, chờ đợi nữ phụ của năm đoạt giải lên đài, cô cũng chỉ vỗ tay theo, hoàn toàn đã quên người đoạt giải là ai.

"Là Sầm Diệc Thư đó." Đối với kết quả này, Cố Niệm Bắc đảo không thấy kỳ lạ, có thể ở giới giải trí trụ lại đều là có bản lĩnh của chính mình, chỉ dựa vào lăng xê thôi chưa hẳn đã ổn, huống chi vẫn là kiểu gây scandal của Sầm Diệc Thư, nếu không phải  nhờ kĩ thuật diễn của nàng cùng thủ đoạn phía sau của người đại diện, đã sớm chìm nghỉm. 

Người đại diện của Sầm Diệc Thư, Du Cốc nổi tiếng rất lợi hại, người này cùng đại bộ phận đạo diễn đều quen biết, nói không đâu xa, ngồi bên cạnh người Hà Nghiêm cũng chính là anh họ của Du Cốc.

Trên đài Sầm Diệc Thư sau khi cảm ơn đoàn phim, người đại diện cùng fans, liền ở lúc Cố Niệm Bắc cho rằng nàng muốn chuẩn bị đi xuống, Sầm Diệc Thư đột nhiên từ trong lòng ngực móc ra một hộp nhẫn.

"Gần nhất trên mạng đều lan truyền tin tức tôi muốn kết hôn. Như vậy hôm nay, ở lễ trao giải Kim Lập, tôi muốn nói cho mọi người, đúng vậy, tôi muốn kết hôn. Người kia ở thời điểm tôi còn bồng bột đã làm bạn với tôi, người đó nói với tôi rằng, vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ tôi mà đi, trước kia tôi cũng thật sự đã tin là như vậy. Nhưng hiện tại tôi sợ, người đó hoàn hảo như vậy, tôi quá sợ hãi sẽ có người cướp người đó đi mất, cho nên tại đây tôi muốn dùng chiếc nhẫn này giữ chặt người đó lại."

Ở đây tất cả mọi người đều nhìn về phía vị trí vị hôn phu của Sầm Diệc Thư.

Mà trên đài, trước khi vị hôn phu kịp mở miệng, Sầm Diệc Thư đã đem nhẫn mang lên ngón áp út tay trái "Tôi sẽ xem như người đó đáp ứng rồi, phía dưới nên đem sân khấu để lại cho người chủ trì."

Sau khi trở lại chỗ ngồi, Sầm Diệc Thư cười tiếp nhận lời chúc phúc của những người khác, nàng càng hy vọng người kia giờ phút này cũng ở đây, nghe đến mấy lời chúc phúc này.


__________

"Đàm Việt ngàn vạn lần đừng đang xem buổi phát sóng này." Vô luận là ở hiện trường Tân Nhạc, vẫn là ở trong nhà xem phát sóng trực tiếp Diệp Quý, giờ phút này đều có cùng một ý tưởng. So với việc chứng kiến cảnh bạn gái mười năm sắp kết hôn cùng người khác, đối tượng đã không phải là bạn, càng châm chọc chính là, lời cầu hôn nàng nói lại chính là lời bạn từng nói.

Nếu như để ý các ảnh chụp của Sầm Diệc Thư , liền có thể phát hiện trên tay nàng vẫn luôn đeo một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn đó là khi Sầm Diệc Thư đạt được giải thưởng nghệ sĩ mới, Đàm Việt tặng cho nàng.

Tân Nhạc còn nhớ rõ lúc bạn bè cùng nhau gặp mặt, Sầm Diệc Thư vẻ mặt khoe khoang mà cùng cô nói: "Em nhận giải xong về tới nhà là đã rạng sáng, cứ nghĩ rằng chị ấy đã ngủ, kết quả chị ấy đứng trước cửa chờ em, không kêu than gì cả. Em mới hỏi làm sao vậy, không nghĩ tới chị ấy lại nghượng ngùng lấy ra một chiếc nhẫn, cùng em nói, "Em quá hoàn mỹ, chị sợ người khác sẽ cướp em đi mất, phải dùng nhẫn để giữ chặt em lại mới được."

"Em em em......", Tân Nhạc nhìn Đàm Việt mắc cỡ đỏ mặt, đành la Sầm Diệc Thư, "Con bé này chọc người ta hoài."

Hai người làm ầm ĩ xong sau, hồi sau mới an tĩnh trở lại uống cà phê. Sầm Diệc Thư lúc này chớ chớp mắt nhìn Tân Nhạc, nói: "Đùa thôi những lời ấy là em tự nghĩ đó, chị ấy chỉ tặng em nhẫn thôi, cái gì cũng chưa nói. Những lời này em định khi nào đoạt giải ở Kim Lập sẽ thổ lộ với chị ấy."

Hiện tại, Tân Nhạc nhìn Sầm Diệc Thư đang ở tiếp thu mọi người chúc phúc, năm ấy Đàm Việt cũng không có lấy được giải thưởng Kim Lập, lấy thưởng vẫn là Cố Niệm Bắc, có chút thời điểm cô suy nghĩ, giải thưởng Kim Lập thật sự làm thay đổi quá nhiều thứ, vô luận là năm đó vô tình tiến vào giới giải trí Cố Niệm Bắc, vẫn là Sầm Diệc Thư cùng Đàm Việt, hoặc là Giang Nam Ảnh.

Tân Nhạc đem tầm mắt hướng sang Giang Nam Ảnh, giờ phút này không biết nàng đang nghĩ gì?

Giang Nam Ảnh cũng không có phát hiện ánh mắt của Tân Nhạc, so với trước vài lần tham gia giải thưởng Kim Lập, lần này Giang Nam Ảnh thế nhưng không có một tia khẩn trương. Nếu thật muốn hình dung trạng thái bây giờ của Giang Nam Ảnh, đó chính là thư giãn, thư giãn đến mức nàng thậm chí còn có tâm tư đi quan sát trò khôi hài bên cạnh. Vị hôn phu do Sầm Diệc Thư tìm thật sự diễn quá dở, cùng người ta nói lời nói ánh mắt đều lơ đãng, thậm chí còn không dám nhìn thẳng. Nhưng thật ra kỹ thuật diễn của Sầm Diệc Thư kỹ lại vượt qua tưởng tượng của Giang Nam Ảnh, giọng nói rất uyển chuyển, ánh mắt còn rất có hồn.

Giang Nam Ảnh sở dĩ biết tất cả chỉ là diễn là bởi vì nàng thời điểm đầu năm mới vừa cùng Sầm Diệc Thư hợp tác qua một bộ phim truyền hình, bộ phim này yêu cầu rất nhiều các cảnh hành động, nàng chưa từng thấy có vị hôn phu nào tới thăm Sầm Diệc Thư, nhưng thật ra lại gặp được cảnh Sầm Diệc Thư cãi nhau với Đàm Việt.

Đối với Đàm Việt, Giang Nam Ảnh đảo cảm thấy có điểm đáng tiếc, Đàm Việt cùng Sầm Diệc Thư là bạn tốt lâu năm, kết quả hai người làm căng lên, Đàm Việt thế nhưng bị Sầm Diệc Thư bức cho đi hải ngoại.

Giang Nam Ảnh ở đây đang nghĩ chuyện xa xôi mênh không không liên quan gì tới giải thưởng Kim Lập. Có Niệm Bắc bên kia thì lại vì giải thưởng này mà sốt sắng lên.  

Bởi vì biểu tình nôn nóng trên mặt Cố Niệm Bắc quá mức rõ ràng, Hà Nghiêm ngồi bên cạnh dều đều nhịn không được mở miệng: "Niệm Bắc, ta rất tin tưởng cháu, hơn nữa lần này cũng là do ta, dù không được thì lần sau ta nhất định sẽ trả lại một bộ phim khác cho cháu.  

"Hà đạo, cháu cũng tin vậy." Đối mặt Hà Nghiêm an ủi, Cố Niệm Bắc cũng không thể nói do tin tưởng quá nhiều, cho nên hiện tại mới nôn nóng bất an, cô không phải vì giải thưởng Kim Lập mà nôn nóng, nàng là vì Giang Nam Ảnn.

Một cái giải thưởng lại một cái giải thưởng được tuyên bố, bầu không khí hiện trường đã đạt tới đỉnh điểm.

"Hiện tại xin mời vị khách mời thần bí của chúng ta lên công bố hạng mục Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất."

Tuy rằng nói là khách mời thần bí, nhưng tất cả mọi người đều biết đó là ảnh đế Tiêu Trạch Giai. Âm thanh người chủ trì vừa vang lên, vô luận là hiện trường vẫn là khán giả ngồi trước màn hình, đều vang lên tiếng thét chói tai cùng tiếng hoan hô, danh tiếng của nhan sắc bậc nhất Châu Á này không phải nói suông.

Trong tiếng hò hét của mọi người, một người nam nhân chậm rãi từ cánh gà đi ra.

"Chào mọi người." Vừa cất giọng, tiếng hò hết vốn đang vô cùng sôi nổi bỗng bị mọi người nuốt hết lại vào cổ họng.

Cố Niệm Bắc a lên một tiếng, sao lại quên mất vụ này được nhỉ.

Người trên sân khấu không quan tâm bầu không khí bỗng nhưng im ắn hẳn ấy, vui vẻ dẫn dắt: "Mọi người chắc hẳn là tưởng Tiêu Trạch Giai sẽ tới đây mà, kỳ thật vốn là cậu ấy, nhưng là......", Người trên cố ý kéo dài quá âm điệu, "Vợ cậu ấy vừa vặn hôm nay muốn sinh em bé, nên cậu ấy đã nhờ tôi trao giải thay, mọi người có vui không nào?" Không đợi khán giả trả lời, người trên sân khấu liền tự mình đáp: "Không vui cũng vô dụng, ai kêu Tiêu Trạch Giai kết hôn, hơn nữa vợ lại sắp sinh em bé chứ."

"Bác ấy đúng là xưa giờ vẫn vậy, tòa chọn mấy câu fans nữ không muốn nghe nhất". Người trên sân khấy chính là Trang Tủ Chu, đạo diễn của phim 《Ánh trăng tròn》 năm đó , nếu nói Cố Niệm Bắc là hố đen thì Trang Tử Chu chính là súng máy, đi tới đâu lại làm người cạn lời tới đó. Cố Niệm Bắc vẫn luôn cảm thấy Trang Tử Chu năm đó quay 《Ánh trăng tròn》mãi không tuyển được diễn viên vừa ý lí do quan trọng chính là, miệng Trang Tử Chu thật sự quá độc.

"Được rồi không đùa nữa, để tôi mang danh sách để cử ra." Trang Tử Chu nhìn vài lần rồi mở miệng nói: "Năm nay vài người đều là người quen cả, đặc biệt là Cố Niệm Bắc, trong nhà cúp đều có thể đem ra chơi đồ hàng rồi, năm nay có định lấy về nữa không?"

Trang Tử Chu lời này nói xong, không chỉ là là Cố Niệm Bắc, các nữ diễn viên chính tại hiện trường đề muốn đánh hắn. Gây thù chuốc oán thật giỏi, nếu lỡ mà Cố Niệm Bắc không đoạt giải, lời nói này của Trang Tử Chu không khác nào ngụ ý Cố Niệm Bắc mua giải.  

Bởi vì Trang Tử Chu lời này thật sự hơi quá mức, người chủ trì không thể không ra cứu cánh: "Hiện tại chúng ta cùng xem một chút các bộ phim được đề của lần này nhé."

Lúc màn hình lớn đang chiếu các cảnh phim, Trang Tử Chu không có nói chuyện, rốt cuộc làm vài người có xúc động muốn đánh người bình tĩnh lại. 

"Hiện tại, tôi sẽ tuyên bố nữ diễn viên đoạt giải hạng mục này." Trang Tử Chu mở ra phong thư, sau đó đem tầm mắt đầu hướng Cố Niệm Bắc, vẻ mặt đáng tiếc mà nói: "Năm nay cháu vẫn là đem cúp về nhà chơi tiếp rồi, chúc mừng Cố Niệm Bắc đạt được giải nữ chính xuất sắc nhất lần thứ 83."

Câu sau được rồi còn bồi thêm câu trước làm gì! Cố Niệm Bắc cười khổ đứng lên, cô thật muốn sau khi nhận cúp xong đem đi đánh Trang Tử Chu.

Trước khi bước lên sân khấu, Cố Niệm Bắc hướng về phía Giang Nam Ảnh ngồi nhìn lướt qua, nhưng cách quá xa, căn bản là không thể nhìn đến biểu tình của đối phương.

Đối với cánh truyền thông đang túc trực tại đây, màn phát biểu cảm nghĩ của Cố Niệm Bắc thật sự tìm không ra lỗ hổng, vì thế lễ trao giải Kim Lập lại như mọi năm kết thúc trong bầu không khí hài hòa. Tuy rằng đối với truyền thông, đối với fans, đối với quần chúng ăn dưa, hiện tại mới là là lúc cuồng hoan. Nhiệt độ của lễ trao giải này có thể kéo dài liên tục tới vài tháng, mà năm nay cũng như vậy, nhiệt độ phỏng chừng có thể liên tục nửa năm trở lên, rốt cuộc từ khóa "Sầm Diệc Thư mang thai" đã căng chín nhiệt độ rồi.

Trận này cuồng hoan tự nhiên cùng Cố Niệm Bắc không liên quan, cô giờ phút này tâm tư đều tập trung vào cánh cửa trước mặt, gõ vẫn là không gõ, nên gõ 3 cái, hay là hai đi, nhiều quá không ta có thấy phiền không?

Cố Niệm Bắc nâng tay lên lại hạ tay xuống, đi tới đi lui mấy lần xong, cửa khách sạn bỗng nhiên bật mở, Giang Nam Ảnh người mặc áo ngủ đột nhiên xuất hiện.

"Tới tìm tôi?"

Cố Niệm Bắc gật đầu lia lịa, sợ ngay sau đó Giang Nam Ảnh lại giống lần trước, đem cô bỏ xó ở bên ngoài.

"Vào đi."

Cố Niệm Bắc không thể tin được lần này lại thuận lợi đến vậy, nhưng chủ phòng đã mời thì khách tới phải có lòng vào chứ. Cố Niệm Bắc nhẹ nhàng đem cửa đóng lại, tay chân lại nhanh nhẹn mà đi theo.

Chờ đến lúc cô ngửi được mùi rượu bia trong phòng, liền hiểu ra Giang Nam Ảnh vì sao lại khác thường vậy.

Tuy rằng so với phía trước, Giang Nam Ảnh đối giải thưởng Kim Lập đã không còn quá nhiều chấp niệm, nhưng sau khi nghe đến tên người nhận giải vẫn không khỏi thất vọng, cho nên về tới khách sạn nhịn không được uống chút bia. Nàng thật sự không có uống quá nhiều, bằng không như thế nào có thể rõ ràng nghe ra tiếng bước chân của Cố Niệm Bắc chứ.

Cố Niệm Bắc không biết, lúc bản thân chuẩn bị gõ cửa, Giang Nam Ảnh ở phía sau cửa đứng đã lâu.

"Tên này không phải ngốc đến mức muốn đến an ủi mình đi." Giang Nam Ảnh như vậy nghĩ liền xoay người sang chỗ khác, vừa lúc đó Cố Niệm Bắc lấy chiếc cúp nãy giờ giấu ở trong túi ra.

"Tiếp tục thôi." Giang Nam Ảnh cứ nghĩ vẫn còn tỉnh táo, thật ra uống đã say.

Cố Niệm Bắc đành phải nhanh chóng lấy cúp đem ra, đây chính là cái cúp hai cái giờ trước, Cố Niệm Bắc từ Trang Tử Chu trong tay tiếp nhận.

"Cúp gì nhìn xấu ghê." Giang Nam Ảnh nói chính là lời nói thật, cúp của giải thưởng Kim Lập có tiếng xấu từ năm này sang khác, mấy giải thưởng khác đều có đủ loại cúp thiết kế độc đáo, mà giải thưởng Kim Lập chính là một chiếc cúp kiểu mẫu, bình thường cái ly uống nước trông như thế nào, nó liền trông như thế đấy.

"Làm sao, tính đem cúp nhường cho tôi?" Giang Nam Ảnh dựa dựa vào ghế sô pha, nhìn Cố Niệm Bắc nói.

Giang Nam Ảnh khuôn mặt vốn dĩ liền bởi vì cảm giác say có chút phiếm hồng, tóc được thả ra rối tinh rối mù, vài sợi tóc rớt ở trên mặt, hơn nữa bởi vì là áo ngủ hai dây chỉ cần động đậy một chút đã bị rớt xuống dưới, cả người đều tản ra hơi thở lười biếng gợi cảm.

Bị Giang Nam Ảnh nhìn như vậy, ngày thường suốt ngày bị Tân Nhạc mắng "Mặt em đúng là da trâu da bò." Cố Niệm Bắc, mặt thoáng một chút liền đỏ, thậm chí so uống say Giang Nam Ảnh còn hồng.

"Cô đỏ mặt cái gì?" Giang Nam Ảnh tùy tay đem dây áo kéo lại lên trên, lại xích đến gần Cố Niệm Bắc, ngửi ngửi, "Không uống rượu à."

Cố Niệm Bắc vội vàng đem cúp che ở giữa hai người, lại ngồi lui lui về phía sau vài bước, lúc này mới ổn định tinh thần bom bay đạn lạc.

"Thật sự giống cái người kia nói, muốn nhường cúp cho tôi sao?" Giang Nam Ảnh uống say rồi một chút đều không che dấu chính mình đối Trang Tử Chu chán ghét.

"Đương nhiên là không, nếu tôi không đoạt giải, đó chính là kỹ thật diễn của tôi không bằng cô, tôi sẽ không nhường cho bất luận kẻ nào, lần này giải thưởng Kim Lập xác thật là tôi thắng."

Giang Nam Ảnh lại dịch lại đây, một bên hất tóc mình, một bên hỏi: "Còn tưởng rằng cô định tới an ủi tôi, ra là tới trêu trọc tôi."

"Cô không cần an ủi, không phải sao?" Cố Niệm Bắc từ bầu không khí không bình thường ban nãy thoát ra, nhìn chằm chằm đôi mắt Giang Nam Ảnh nói.

Hai người nhìn nhau thật lâu, Giang Nam Ảnh cười một tiếng, nhưng cũng không trả lời vấn đề này, mà là hỏi: "Vậy cô đến tột cùng là tới làm cái gì?"

"Tới mời cô uống rượu, cô chắc chưa từng thử uống rượu bằng cái cúp này, nhưng mà hình như chậm một bước rồi."

"Cũng chưa muộn." Giang Nam Ảnh tiếp nhận chiếc cúp Cố Niệm Bắc đưa qua, rót chút rượu vào rồi nếm thử, sau đó để lên trên mặt bàn bên cạnh. "Đã được mời rượu vào thì cũng nên cảm ơn người mời mới phải, để tôi nói cô nghe một bí mật...."

"....Kỳ thật mấy năm trước tại lễ trao giải Kim Lập, tôi có tìm người xin số của cô." Giang Nam Ảnh nghịch ngợm mà cười một chút, "Nhưng là, không có nhắn cho cô...."

Cố Niệm Bắc lúc này mới phát giác chính mình phía trước xem nhẹ điểm này, may mắn trước giờ bản thân chưa từng đổi số mới.

"Vậy.... cô còn có bí mật gì về tôi không?"

"Có a." Giang Nam Ảnh tiến lại gần lỗ tai Cố Niệm Bắc, nói: "Nhưng là không thể nói cho cô, cô muốn làm bạn bè với tôi sao?"

Không chờ Cố Niệm Bắc trả lời, Giang Nam Ảnh lại tự đáp: "Không thích làm bạn với mấy người cao hơn tôi! Hừ!"

"Hiện tại chắc uống say thật sự rồi...." Cố Niệm Bắc ý đồ đem Giang Nam Ảnh đang nhảy nhót quay cuồng đè lại, nhưng đối phương bỗng ôm chặt lấy eo cô còn đẩy đẩy ra ngoài, trong miệng thật thà nói: "Người ta muốn đi ngủ, ngày mai rồi lại đến tìm, người ta sẽ nói cho mấy người biết một cái bí mật khác."

Cố Niệm Bắc hiện tại đi chân không, Giang Nam Ảnh thì đi dép lê, hai người căn bản chênh lệch chiều cao một khúc, Cố Niệm Bắc bị Giang Nam Ảnh ôm lấy liền cứng đờ không giám động, xấu hổ nhất chính là cái người đang đem mặt chôn chặt ở ngực cô đã thế còn bất mãn lẩm bẩm: "Thân là ảnh hậu mà sao cô lại có hai cái cằm thế này....!"

Cố Niệm Bắc thật muốn hô to một câu: "Đằng ấy tự tin về số đo chiều cao quá rồi đấy!"

Dưới sự phối hợp của Cố Niệm Bắc, Giang Nam Ảnh rốt cuộc thuận lợi cô đưa đến cửa, phi thường sảng khoái mà đóng cửa lại.

"Thôi thì ít nhiệm vụ tối hôm nay cũng coi như đã hoàn thành." Cố Niệm Bắc không có nhận thấy được biểu cảm giờ phút này của bản thân, ở trong mắt người khác chính là ngây ngô cười, "Ngủ ngon."

Cố Niệm Bắc sờ sờ trong túi, nụ cười ngu ngơ trong mặt rốt cuộc tan biến, cái túi của cô vẫn ở trong phòng, mà trong túi thì hiển nhiên là có điện thoại di động.

Cố Niệm Bắc lại lần nữa đi gõ rầm rầm cửa phòng Giang Nam Ảnh, nhưng đối phương chắc ngủ từ ba đời rồi. Lúc Cố Niệm Băc chuẩn bị xuống dưới lầu thì đụng phải Sầm Diệc Thư thân toàn mùi rượu.

"Làm sao vậy?" Sầm Diệc Thư hỏi.

"Quên mang chìa khóa phòng, di động cũng không có trên người."

"Để em giúp chị gọi Tân Nhạc cho, dưới lầu giờ vẫn rất náo nhiệt."

Cố Niệm Bắc biết Sầm Diệc Thư là nói dưới lầu vẫn còn không ít phóng viên. Điện thoại thực mau liền kết nối được, Tân Nhạc nói sẽ lập tức cho người đem chìa khóa đưa lên.

"Em uống rượu thế này không sao chứ?" Lúc Sầm Diệc Thư chuẩn bị rời đi, Cố Niệm Bắc nhịn không được hỏi.

"Để em nói cho chị một bí mật." Sầm Diệc Thư sờ sờ bụng mình, lộ ra một nụ cười kì quái, "Em không có mang thai."

Sau khi nói xong câu đó, Sầm Diệc Thư không có cấp Cố Niệm Bắc chút thời gian giảm xóc nào liền rời đi, chỉ để lại một người trong đêm nay, bị "Để nói cho cô biết một bí mật" dọa tới hai lần - Cố Niệm Bắc.


______

Chúc mọi người mồng một tết cung hỷ phát tài, vạn sự như ý <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro