Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1


Kết thúc một tuần lễ vung tiền tiêu xài hoang phí. Thời điểm Lê Phi Yên mang đầy túi to túi nhỏ đẩy ra cửa phòng họp có ít nhất bảy tám ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.

Không cần nhìn đồng hồ cũng biết nàng lại đến muộn.

Bộ phận quan hệ xã hội từ trước đến nay ở họp hội nghị hàng tuần luôn có thể không có người dự, huống chi đối với một công ty như Cường Thịnh, ở thành phố M khí thế như mặt trời ban trưa, quan hệ xã hội quảng cáo chỉ là dệt hoa trên gắm thôi, bất quá đó cũng không phải là lý do Lê Phi Yên có thể đi trễ, nếu không nàng đã sớm bị quản lý nhân sự trực tiếp đưa đi sung quân sang chi nhánh Phillipines làm người bán hàng.

Cho nên, lý do duy nhất kỳ thật chỉ có một, nàng là tình nhân của tổng giám đốc Diệp Thành Nam.

Diệp Thành Nam đã kết hôn nên tự nhiên thân phận của nàng lại lùi một bậc, là tình nhân bí mật.

Lê Phi Yên đã sớm quen với vẻ mặt bễ nghễ nhưng không cách phát tác của mọi người, đây không phải gọi là hâm mộ với ghen tỵ hay sao?

Công ty Cường Thịnh nhân tài đông đúc, ngọa hổ tàng long, Lê Phi Yên nàng tốt nghiệp đại học chính là trường đời, nhận thức đối với mọi thứ chỉ cỡ một cup áo ngực, 19 tuổi tiến đến công ty an vị làm quản lý bộ phận quan hệ xã hội, trừ bỏ bộ mặt thiên sứ bên ngoài, tâm tư yêu nghiệt thì còn có cái gì?

Còn có, Diệp Nam Thành nói nàng là cây rụng tiền của hắn, chỉ cần nàng ngồi xuống tiếp rượu, lại thêm làm nũng, phóng điện, vô luận là hộ khách khó tính cỡ nào đều vui tươi hớn hở vung tuyệt bút lên, chuyện làm ăn liền như vậy thành .

Thân thể tuổi trẻ non nớt phát ra mùi sữa thơm cùng với chuyện làm ăn suông sẻ không ngừng, toàn bộ đều là Lê Phi Yên mang đến cho Diệp Nam Thành, đối với một người nam nhân mà nói, như vầy không phải là sở hữu được một tập hợp diệu vật đẹp nhất trên thế giới hay sao? Về phần đến muộn về sớm cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Lê Phi Yên nghĩ thầm, tự nhiên mà ngồi xuống, các vị quản lý ngành khác đang ngồi không nói được một lời, mười mấy người toàn bộ đem Lê Phi Yên xem như trong suốt, Lê Phi Yên mừng rỡ tự tại, đơn giản gọi điện thoại cho trợ lý Tiểu Hạ lại đây xem quần áo hàng hiệu Châu Âu mới ra mà sáng nay nàng mang đến, rồi mới nói một câu tượng trưng: "Ngượng ngùng, trên đường có chút việc nên đến trễ."

Ánh mắt thuận tiện đảo đến Diệp Nam Thành đang ngồi ngay ngắn phía bàn trên, Diệp Nam Thành chỉ cười thâm túy, khụ một tiếng nói: "Nếu tất cả mọi người đến đông đủ thì họp, Tiểu Hổ, ngươi báo cáo tình hình tiêu thụ tuần rồi..."

Lê Phi Yên nghe đến nhàm chán, nhìn chằm chằm di động tự hỏi Tiểu Hạ như thế nào mà giờ còn chưa tới, bỗng nhiên tin nhắn vang lên, Tiểu Hạ nói sắp đến cửa phòng họp rồi, Lê Phi Yên thở nhẹ, xách lên bao to túi nhỏ đứng dậy, đẩy cửa phòng ra, đột nhiên giày cao rót lại bị kẹt trụ lại, tiểu bí thư ngồi cạnh cửa đã sớm không vừa mắt nàng, lặng lẽ đè nặng mũi chân đạp lên làn váy của nàng, Lê Phi Yên thoáng chốc không có cân bằng, chỉ a một tiếng thân mình liền hướng về một bên, túi đồ trong tay như mọc cánh thẳng tắp hướng người trước mặt mà bay tới.

Người đó cũng không phải là Tiểu Hạ đến tiếp ứng nàng, mà là một nữ nhân Lê Phi Yên không quen biết, còn chưa kịp phản ứng, Lê Phi Yên liền lấy một tư thế cực kỳ khuất nhục ghé vào dưới chân nữ nhân đó.

Đương nhiên nữ nhân này bộ dạng hiện tại cũng không khá hơn chút nào, túi quần áo của Lê Phi Yên bay đến trên người nàng, miệng túi bung ra, toàn bộ các thứ bên trong đều phi ở trên người nàng, rơi đến trên mặt nàng vài giây rồi rớt xuống.

Từ trong túi rơi ra đều là nội y của nữ nhân, quần lót Victoria's Secret màu đen đính lông vũ màu tím, áo ngực nhung màu hồng kẽ xanh, còn có nội y màu bạc đính trân châu của Dior——- hơn mười món đồ quý giá lại tư mật, bày ra trước mắt mọi người không xót một cái.

Trường hợp thật xấu hổ, Lê Phi Yên giờ phút này lo lắng nhất không phải là đồ riêng tư bị bại lộ mà là mấy bộ nội y mới tinh còn chưa có tiếp xúc da thịt mình đã không còn sạch sẽ, lòng của nàng đụng đến đâu liền đau đến đó. Miễn cưỡng ngăn chặn cỗ khí cay xè trong lòng, Lê Phi Yên mím môi đứng lên, sau đó dỗi thẳng tay đóng lại cửa phòng họp, hơn mười ánh mắt đang lấp ló toàn bộ bị ngăn trở.

"Những thứ này đều là của cô?" Nữ nhân đối diện cầm lấy quần lót trên vai trái mình hỏi, lòng suy nghĩ lại đánh giá, nàng chỉ dùng ngón trỏ với ngón cái cầm lấy mảnh vải chỉ to cỡ bàn tay, các đốt ngón tay trắng trẻo ở trên nền quần lót màu đen trông càng trơn bóng động lòng người, lại nhìn lên nàng, lông mày Lê Phi Yên không tránh khỏi khẽ nhếch, như thế nào lại có một nữ nhân đẹp như vậy?

Da thịt trắng nỏn, tóc quăn dài buông nhẹ đến eo, còn có ngũ quan tinh xảo đến nỗi tìm không ra một chút tì vết, nhất là hai vành môi kia, hé mở tựa như hai cánh hoa anh đào khẽ run.

Ôn Mạt Uyển bị Lê Phi Yên nhìn xem ó chút nhíu mày, phía trước chính là phòng hợp tập trung những nhân viên quản lý cao cấp của công ty, không biết từ chỗ nào lại bay ra một cái nữ nhân đem nội y quăng đến trên mặt nàng?

Nhưng mà thái không vui của Ôn Mạt Uyển thần không có làm cho Lê Phi Yên thu liễm chút nào, nàng vẫn cứ ngưng thần nhìn Ôn Mạt Uyển mười mấy giây, lúc này mới nhẹ nhàng nói: "Là của tôi, tôi sẽ đem nó nhặt lại, thật có lỗi." Lập tức tiến lên một bước, xoay người lấy tư thế khụy gối cực kỳ tao nhã nhặt lên nội y bị rớt trên mặt đất.

Lê Phi Yên nghĩ nếu trước mắt là nam tử chắc chắn sẽ nho nhã lễ độ tiến lên thay nàng nhặt, nhưng vị mỹ nữ thần bí này cho dù hai người cách xa nhau không đến bốn năm bước chân nàng cũng có thể làm cho người ta có cảm nhận được sự cao quý, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể đùa giỡn, dù chỉ đứng chung có hai ba phút đồng hồ, Lê Phi Yên thủy chung cảm giác được ánh mắt lạnh lùng của nàng ở trên đỉnh đầu mình, nữ nhân này, dưới làn váy ngắn thấp thoáng là hai cái chân dài tao nhã trước sau hơi tách ra, đường cong duyên dáng, mắt cá chân nằm gọn trong giày cao gót màu hổ phách, không có tất chân trói buộc càng lộ vẻ gầy yếu lại trong sáng.

Tục ngữ nói kẻ thù lớn nhất của nữ nhân chính là nữ nhân, nhất là hai nữ nhân xinh đẹp, không phải là trời sinh ngươi lại ban cho đối phương hơi thở sao? Mặc kệ là khuôn mặt hay ngực, cho dù là thanh âm hay khí chất, Lê Phi Yên tự nhận chưa bao giờ thua ai, nàng cũng tuyệt không cho phép chính mình thua, nhưng nữ nhân băng khắc ngọc mài* trước mặt lại làm cho nàng từ tận đáy lòng lần đầu tiên sinh ra cảm giác thất bại.

Hơi lấy lại chút tinh thần, Lê Phi Yên đem từng kiện nội y thả vào trong túi, vừa lúc Tiểu Hạ cũng chạy tới, Lê Phi Yên bất động thanh sắc ngăn lại ánh mắt kinh ngạc của nàng, tìm đại lý do kêu nàng trở về.

"Từ từ." Ôn Mạt Uyển lên tiếng, một tay ôm khủy tay, một cánh tay giơ lên, "Nơi này còn có một cái." Trong tay nàng đang cầm một khối vải dệt lông vũ màu hồng, phong cách mị hoặc lại xinh đẹp cùng với gương mặt thanh cao của nàng phi thường không hợp ý.

Lê Phi Yên đi lên tiếp nhận, ngón tay của hai người trong nháy mắt tiếp xúc, Lê Phi Yên có thể cảm nhận được độ ấm của đối phương, mà khối vải dệt kia lại cùng lúc lây dính độ ấm của hai người, nhất thời, có cảm giác kỳ dị nào đó làm cho đầu tim của Lê Phi Yên nhảy lên.

"Cám ơn." Lê Phi Yên không tự chủ được nói ra một câu, ánh mắt nhìn lên vừa lúc Ôn Mạt Uyển cũng nâng trán lên nhìn nàng, hai người không hẹn mà cùng mắt đối mắt, Ôn Mạt Uyển ánh mắt lãnh nhu lại trong suốt, Lê Phi Yên thậm chí cảm thấy nàng phi thương giống nữ thần Sophie Marceau của mình, cảnh này mà đặt trong phim thần tượng nhất định là màn mở đầu một câu chuyện tình tuyệt vời, nhưng giờ phút này nhân vật chính lại là hai nữ nhân, vậy có thể phát sinh cái gì?

Lê Phi Yên còn đang tự trách mình sao lại có ý nghĩ như thế trong đầu, còn chưa kịp cân nhắc đã nghe một câu không lạnh không nhạt "Không khách khí", sau đó nhìn nữ nhân đó đẩy ra cửa phòng họp, dáng đi tuyệt đẹp mà bước vào.

Vào lúc cửa bị đẩy ra trong nháy mắt, Lê Phi Yên rõ ràng nhìn đến bí thư hành chính hoang mang rối loạn mà chào đón, cực kỳ kính cẩn đi theo sau hỏi: "Ôn đổng, ngài sao lại đến đây?"

Ôn đổng?

Nữ nhân thần bí giờ phút này khí định thần nhàn đi đến trước bàn tròn, Diệp Nam Thành vẻ mặt kinh ngạc rồi lập tức thay bằng biểu tình ôn hòa như lúc đàm phán chuyện làm ăn, một tay vừa đỡ lấy cánh tay của nữ nhân vừa nói: "Mạt Uyển, sao đến mà không nói cho anh biết để anh đi đón em?"

Vài vị quản lý có tư lịch đều đã đứng lên, người nói kẻ hô, Lê Phi Yên đứng ở cạnh cửa khóe mắt khẽ nhếch, nàng là Ôn Mạt Uyển ?

Thê tử của Diệp Nam Thành, kết hôn đã tám năm Ôn gia Đại tiểu thư, Ôn Mạt Uyển ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro