Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 10


Thời điểm Lê Phi Yên đi vào văn phòng, cách cánh cửa thủy tinh liền thấy trên bàn có đặt một cái hộp lễ vật tinh xảo, khóe miệng nàng câu lên một chút, biết là lễ vật của Diệp Nam Thành tới.

Mở ra cái hộp nhỏ, quả nhiên là dây chuyền ngọc ruby đã nói lúc trước, ngọc ruby xinh đẹp diễm lệ, người bình thường đều đè ép không được cảm giác phú quý đẹp đẽ của nó, mà chỉ càng làm ngươi thêm vẻ nhà giàu mới nổi thôi, bất quá màu hồng yêu diễm lại vừa lúc hợp với Lê Phi Yên, nhiều hơn lại thêm phần tục khí mà ít đi lại ngại không đủ thanh khiết, cái cổ trắng nõn như thiên nga có một mạt màu đỏ làm đẹp giống như hoa mai nở rộ trên tuyết, thanh lệ tao nhã, siêu phàm thoát tục.

Lúc Lê Phi Yên nhận được lễ vật là cùng lúc Ôn Mạt Uyển nhận được điện thoại của đội trưởng cảnh sát giao thông thành phố M, Trương Dịch Dương là bạn học cũ nhiều năm của nàng, ngày hôm qua nhận được điện thoại của Ôn Mạt Uyển liền lập tức phong tỏa các đoạn đường giao thông trọng yếu, không bao lâu liền tập trung lại các mô tô rồi truy tìm tội phạm cướp giật.

Trương Dịch Dương hỏi: "Một cái túi xách nữ, là của ngươi? Nhìn giấy chứng nhận người bị hại tên là Lê Phi Yên."

"Là... bằng hữu của ta." Ôn Mạt Uyển mở miệng thừa nhận Lê Phi Yên là bằng hữu của mình cũng cảm thấy là lạ.

Trương Dịch Dương nói: "Theo lệ thường muốn nàng đến đưa khẩu cung, bất quá cũng không có gì tất yếu, nên phạt tiểu tử kia cũng đã phạt, gần đây người liên hệ Lê Phi Yên là ngươi, phiền toái ngươi thông tri nàng tới lấy vật bị mất được không?"

Ôn Mạt Uyển nhìn GPS hướng dẫn, chi đội cảnh sát giao thông ngay tại phụ cận nên nàng nói: "Ta vừa vặn ở bên cạnh, tiện đường lại lấy."

Người quen dễ làm, túi xách của Lê Phi Yên hoàn hảo không tổn hao gì, xem ra tội phạm cướp bóc còn chưa kịp tiêu tang đã bị bắt. Ôn Mạt Uyển đem túi xách đặt ở phó giá, một đường chạy, nghe đến tay cầm túi xách va chạm mà phát ra thanh âm nhỏ, Ôn Mạt Uyển liếc mắt một cái, là quý này mới nhất túi LV đính hạt châu hình con bướm, xem ra Lê Phi Yên đối đồ xa xỉ rất yêu thích, Ôn Mạt Uyển nhớ lại mấy quần lót áo ngực rơi trên người chính mình không khỏi nhẹ nhàng cười, rồi lập tức không thể không nhíu mày, Lê Phi Yên mặc dù ở Cường Thịnh đang giữ chức quản lý bộ phận quan hệ xã hội nhưng tính tiền lương cùng tiền thưởng, nàng cũng không có khả năng tiêu tiền như nước như vậy.

Nghĩ đến nhà trọ trang hoàng xa xỉ của Lê Phi Yên, Ôn Mạt Uyển tựa hồ hiểu được cái gì.

Trên đường điện thoại Lê Phi Yên vang lên, Ôn Mạt Uyển ngại tiếng chuông ồn, cầm điện thoại chuẩn bị tắt đi lại thấy màn hình tên là Thân mến, liền biết là bạn trai Lê Phi Yên, suy nghĩ chút nàng vẫn để cho nó reo.

Lê Phi Yên tại văn phòng nhận được điện thoại của Ôn Mạt Uyển có chút ngoài ý muốn, nàng cho Tiểu Hạ đi ra ngoài mới nói: "Ôn đổng, ngàu tìm ta?" Thời điểm đi làm nên theo cấp bậc lễ nghĩa mà gọi.

Ôn Mạt Uyển từ kính chiếu hậu nhìn chính mình thần sắc nhàn nhã, nghe Lê Phi Yên đứng đắn mà gọi mình Ôn đổng, khóe môi nhẹ nhàng giương lên: "Không cần phải khách khí, túi xách bị giật của ngươi đã tìm lại được."

"Thật sao?" Lê Phi Yên vừa kinh ngạc vừa vui, vốn cho rằng đồ vật loại này bị cướp chính là đá rơi biển rộng, không nghĩ tới còn có thể lấy trở về, "Ta đây sẽ đi lấy ngay bây giờ, là đến cục cảnh sát sao?"

"Không, ở chỗ của ta."

Lê Phi Yên trăm triệu cũng không nghĩ ra cái đáp án này, nàng đầu tiên nghĩ đến di động trong túi xách, còn có danh bạ, tin ngắn, điện thoại bên trong chỉ cần Ôn Mạt Uyển nguyện ý, nàng có thể dễ dàng phát hiện lão công nàng cùng Lê Phi Yên quan hệ không phải là ít.

Nếu Ôn Mạt Uyển biết mình là bên thứ ba đứng giữa hôn nhân của nàng cùng Diệp Nam Thành thì nàng sẽ làm như thế nào?

Giống trong TV diễn, ngoan độc tát mấy cái giải hận sao? Ôn Mạt Uyển, phong thái tựa thiên tiên Ôn Mạt Uyển tát nàng là loại cảnh tượng gì?

Lê Phi Yên chợt cảm thấy đại não ong một tiếng, chỉ là nghĩ đến gương mặt bình tĩnh tự nhiên của Ôn Mạt Uyển sẽ vì mình phát hỏa, nàng có điểm bỡ ngỡ, Lê Phi Yên không phải sợ bị tát đau, nàng nghĩ Ôn Mạt Uyển vô cùng có khả năng sẽ xem nhẹ, thậm chí chán ghét chính mình, chỉ một ý niệm như vậy hiện lên trong đầu, lỗ chân lông cả người giống như bị nước ấm nóng chảy qua, không hiểu sao vô cùng lo lắng.

Lê Phi Yên ngưng thần nín thở, thăm dò hỏi: "Có đồ vật gì hư hao không?"

Ôn Mạt Uyển nhìn nhìn, nói: "Không có, đều rất tốt." Cuối cùng lại bổ sung: "Vừa rồi có điện thoại tìm ngươi."

"Là hộ khách?" Lê Phi Yên cẩn giọng hỏi.

"Không phải" Ôn Mạt Uyển nhìn màn hình hiện lên hai cuộc gọi nhỡ, "Là bằng hữu của ngươi."

Lê Phi Yên nghiền ngẫm thanh âm của Ôn Mạt Uyển , cảm thấy nàng trước sau như một yên lặng bình thản, không giống như là bị kích thích, lại tinh tế suy nghĩ, phân tích với tu dưỡng của Ôn Mạt Uyển hẳn là sẽ không rình coi thứ riêng tư của người khác, lúc này mới thoáng thả lỏng một chút, nói: "Không quan hệ, với ta lấy về được là tốt rồi, ngươi ở nơi nào, ta tới tìm ngươi." Dừng một chút, Lê Phi Yên nhìn chính mình trong kính mới bổ sung nói: "Giữa trưa ta thỉnh ngươi ăn cơm đi, coi như là nói lời cảm tạ."

Giữa trưa mười một giờ, không tính muộn, bất quá Lê Phi Yên vừa nói như thế làm Ôn Mạt Uyển có cảm giác đói bụng nên liền đáp ứng nói: "Hảo."

"Có nhà hàng nào yêu thích không?" Lê Phi Yên đối ăn uống cũng không chú ý, nhưng không biết Ôn Mạt Uyển có khẩu vị đặc biệt yêu thích cái gì hay không.

"Nhẹ chút là tốt rồi, còn lại ngươi tự quyết định đi." Là Lê Phi Yên thỉnh ăn, Ôn Mạt Uyển liền khách tùy chủ là xong.

Lê Phi Yên đánh giá Ôn Mạt Uyển khẩu vị rồi tuyển một nhà hàng Nhật Bản, Ôn Mạt Uyển dù chưa có tỏ vẻ thích, nhưng nhìn thái độ của nàng hẳn vẫn là tương đối vừa lòng, đang ăn cơm Diệp Nam Thành gọi đến, Lê Phi Yên nói: "Ngượng ngùng."

Ôn Mạt Uyển gắp một khối đậu hũ trắng: "Xin cứ tự nhiên."

Lê Phi Yên nghe máy: "Thân mến?"

"Hôm nay giữa trưa ta không trở về nhà, cùng nhau ăn cơm đi." Thanh âm Diệp Nam Thành có chút biếng nhác, như là vừa mới họp xong.

Đương nhiên không cần về nhà, bởi vì Ôn Mạt Uyển không ở bên cạnh ngươi, Lê Phi Yên trong lòng nghĩ, nhìn nhìn Ôn Mạt Uyển trước mắt, Lê Phi Yên biết điện thoại trình độ như này không có khả năng bị phát hiện cho nên mới dám trắng trợn như vậy, tuy rằng tránh không được khẩn trương, nhưng trước mặt chính thê cùng tình nhân tán tỉnh có loại khoái cảm không đạo đức, ẩn ẩn mà kích thích, Lê Phi Yên an nhiên hưởng thụ khoái cảm tâm lý sung sướng này.

"Không được đâu, ta hẹn bằng hữu gặp mặt, còn đang ăn." Lê Phi Yên kéo dài thanh âm làm nũng, nàng cũng không thể đường đường chính chính cự tuyệt Diệp Nam Thành, nàng cũng không phải Ôn Mạt Uyển .

Ôn Mạt Uyển nghe được thanh âm ngọt đến phát ngấy của Lê Phi Yên, không khỏi hơi hơi ngẩng đầu nhìn, Lê Phi Yên đang nghiêng thân mình, một tay lấy điện thoại, một tay cuốn lấy tóc, ánh mắt nhìn ra mặt đất ngoài cửa sổ, bộ dáng rõ ràng không phải là cùng người yêu nói chuyện điện thoại.

Như là đang ứng phó cho qua.

Làm càn không kềm chế, tựa như không sao cả, yêu nghiệt Lê Phi Yên, cũng có người muốn có lệ sao?

Ôn Mạt Uyển bất động thanh sắc, chờ Lê Phi Yên cúp điện thoại liền gắp một khối cá đưa cho nàng: "Ngươi chỉ lo nói chuyện, cá lạnh là không thể ăn ."

Lê Phi Yên cười, Ôn Mạt Uyển nếu biết nàng nói chuyện điện thoại với ai, chỉ sợ cũng sẽ không bình tĩnh như vậy, còn săn sóc mà gấp cá cho nàng, cùng Ôn Mạt Uyển dùng chung lão công, còn muốn hưởng thụ Ôn Mạt Uyển tính tình tốt, chính mình đạo đức quả thật là bị ném vào rãnh biển Mariana sâu thăm thẳm, Lê Phi Yên bỗng dưng tâm hư, giáp khởi một khối sushi, chấm tương rồi đưa đến bên miệng Ôn Mạt Uyển nói: "Cái này cũng ưu tiên ăn trước."

Ôn Mạt Uyển cười cười, dùng khăn tay nhẹ lau khóe miệng, động tác nhu hòa tao nhã. Lê Phi Yên đồng dạng ngồi quỳ gối, thời điểm nàng cúi đầu xoay người lấy tay nhẹ đè lại tóc dài buông xuống trước ngực, sau đó thật cẩn thận mà nghiêng đầu đem đồ ăn bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai, phát hiện Ôn Mạt Uyển đang nhìn nàng, nàng hơi hơi giơ lên khóe miệng, nhấp một hớp trà mới nói: "Như thế nào lại nhìn ta ăn, đồ ăn không hợp khẩu vị ngươi sao?"

Ôn Mạt Uyển lắc đầu: "Ăn thật ngon, ta ăn đã muốn rất nhiều."

Lê Phi Yên nhìn bàn đồ ăn trước mặt Ôn Mạt Uyển cơ bản không chút thay đổi kinh ngạc nói: "Như vậy là no rồi?"

Ôn Mạt Uyển bưng lên trà gạo lức uống một hơi: "Ta không so được với người trẻ tuổi các ngươi, ăn cơm muốn phá lệ chú ý."

Lê Phi Yên nói: "Ngươi nhiều nhất so với ta lớn hơn năm tuổi đi."

Ôn Mạt Uyển nở nụ cười một chút: "Ta ba mươi mốt."

Lê Phi Yên lắp bắp kinh hãi, bộ dáng Ôn Mạt Uyển chỗ nào giống ba mươi, không khỏi nói: "Ngươi thoạt nhìn thực tuổi trẻ."

"Ân." Ôn Mạt Uyển cũng không giống như để ý lời khen như vậy, quay đầu lại nhìn bên ngoài, "Hôm nay thời tiết thật tốt."

"Vậy ăn xong lại đi dạo phố tiêu hóa thức ăn đi, ta sợ về sau sẽ béo." Lê Phi Yên nếm thêm một miếng sushi. Nàng phát giác cùng Ôn Mạt Uyển ở một chỗ một chút đều không biết chán, Ôn Mạt Uyển làm cho người ta có cảm giác thoải mái như dòng suối thanh vắt trong núi, nàng cho dù ủy khuất chính mình cũng sẽ chiếu cố cảm thụ của đối phương, bởi vì Lê Phi Yên cảm thấy Ôn Mạt Uyển hẳn là chán ghét nàng, hẳn là xếp vào sổ đen không bao giờ lui tới, nhưng biểu hiện của Ôn Mạt Uyển lại như là hoàn toàn quên sự việc ngày đó, không chỉ có giải vây cho Lê Phi Yên, đưa Lê Phi Yên chân bị thương về nhà, bây giờ còn giống bằng hữu bình thường vui vẻ mà ăn cơm, việc này nếu đổi thành những người khác, ngươi chỉ nghĩ đến hai chữ, dối trá, nhưng mà đặt ở trên người Ôn Mạt Uyển lại tự nhiên như thế, tựa hồ nàng từ lúc sinh ra đến nay liền có cường đại tự tin là có thể khoan dung hết thảy những người hay việc chệch đường ray, Lê Phi Yên nghĩ đến vui cả lòng, đổi góc nhìn, có lẽ Ôn Mạt Uyển căn bản là không đem nụ hôn của nàng xem là mạo phạm, chỉ là trò đùa dai của tiểu cô nương thôi.

Các nàng cách nhau 12 tuổi, chỉ với số tuổi tích lũy xem lịch cũng đủ để Ôn Mạt Uyển bỏ qua cho Lê Phi Yên.

Tuy rằng bình yên hưởng thụ tính tình vô cùng tốt của Ôn Mạt Uyển thật làm cho Lê Phi Yên hưởng thụ nhưng không được Ôn Mạt Uyển để ở trong lòng đối Lê Phi Yên thật đúng là có chút khó chịu, nàng cũng không phải là con nhóc chỉ biết hồ nháo.

Ôn Mạt Uyển vẫn không hay biết tâm tư của Lê Phi Yên, Ôn Mạt Uyển chú ý tới vòng cổ mới của Lê Phi Yên, mỉm cười ca ngợi: "Khối bảo thạch này rất được."

Lê Phi Yên sờ sờ, cười nói: "Người khác tặng cho."

"Bạn trai sao?" Ôn Mạt Uyển rất khó hỏi đến vấn đề riêng tư này, không biết làm sao, nàng đột nhiên đối quan hệ tư nhân của Lê Phi Yên có chút hứng thú.

"Ân." Lê Phi Yên đồng dạng kỳ quái sao Ôn Mạt Uyển sẽ hỏi như vậy, nữ nhân tên Ôn Mạt Uyển này không phải là xem nhẹ tất cả, tự cao tự đại sao, khi nào quan tâm là ai đưa lễ vật quý trọng cho nàng ?

Chờ một chút, chẳng lẽ, Lê Phi Yên trong lòng lại dấy lên nghi ngờ, hay là Ôn Mạt Uyển đã biết khối bảo thạch này là Diệp Nam Thành đưa, cho nên cố ý đến nói lời khách sáo sao? Lê Phi Yên ngẩng đầu, vừa vặn nhìn đến ánh mắt của Ôn Mạt Uyển, ánh mắt Ôn Mạt Uyển phá lệ xinh đẹp, hình dáng so với tiêu chuẩn nữ tính Châu Á muốn hơi sâu một chút ít, rất có cảm giác xinh đẹp của mỹ nhân Châu Âu, không chút mất đi khí khái đặc biệt đất thiêng phía nam có hiền tài, sóng mắt thực linh động, một đôi mắt xinh đẹp như vậy, có khi lại như hai đầm nước, nhìn xa thì như sâu không thấy đáy, đến gần lại trong suốt linh hoạt kỳ ảo. Lê Phi Yên không chắc Ôn Mạt Uyển có hay có lá bài chưa lật, nếu có, khi nào thì ngửa bài, vài câu nói chuyện phiếm đơn giản đối Lê Phi Yên mà nói tựa như đánh cờ ngoài chiến trường vậy, không dễ dàng, nàng quyết định thử xem ý Ôn Mạt Uyển .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro