Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 12


Ôn Mạt Uyển lúc trở về thuận đường nên đến Ôn gia, phụ thân đang cùng đệ đệ Ôn Hữu Cung ở phòng khách lầu một luận bàn kỳ nghệ, nàng hơi có chút kinh ngạc, quản gia Thất bà trêu đùa: "Lão gia cùng thiếu gia từ giữa trưa ăn cơm xong liền bắt đầu chơi cờ, đến lúc nghỉ ngơi hai người cũng không nhúc nhích, Đại tiểu thư cô khuyên nhủ lão gia a."

Ôn Nhĩ Khiêm ham thích kỳ nghệ, thường mời người về nhà luận bàn, khi có hứng thú còn có thể tham gia một hai cuộc thi nghiệp dư, Ôn Mạt Uyển cười cười, bưng trà đi đến bên người Ôn Nhĩ Khiêm: "Ba ba cũng nên nghỉ ngơi trong chốc lát, bác sĩ Lý nếu biết sẽ lại trách người."

Thất bà đi gần lại, nói: "Bác sĩ Lý sao mà ngăn được lão gia, nước miếng đều là trực tiếp văng lên trên người ta, chỉ trích trách ta thế mà lão gia cũng không quan tâm, sớm muộn bác sĩ Lý phái vài cái nữ hộ sĩ đến thì lão gia mới chịu."

Ôn Nhĩ Khiêm cười rộ lên: "Mấy nữ búp bê đó làm sao chu đáo được như Thất bà."

Thất bà phất tay nói: "Mặc kệ lão gia nói như thế nào, bác sĩ Lý đã cho ta giấy ghi chép cả rồi"

Thất bà pha trà bạc hà hoa cúc sở trường của mình, Ôn Mạt Uyển nhìn lá bạc hà khô ráo ngâm trong nước sôi nóng mà giãn mở ra, về sau lá bạc hà dần xanh ra, nhất thời trong lòng cũng hứng thú lên, khen: "Thất bà, tay nghề bà càng ngày càng tốt, khi nào thì có thể dạy ta?"

Thất bà cười nói: "Đại tiểu thư, cái này gọi là trà nhà mẹ đẻ, cô muốn uống thì trở về nhà, nếu tay nghề đều dạy cho cô thì khi nào cô mới trở về ?"

Ôn Hữu Cung chen vào nói: "Tỷ, thất bà truyền nghề muốn có đại lễ bái sư, kính trà rượu, bao lì xì, ngươi nói một câu đơn giản thì làm sao được?"

Khi nói chuyện, Thất bà đem trà phao ngon đưa cho Ôn Mạt Uyển , Ôn Mạt Uyển mở ra chén trà, tinh tế hít một hơi, hương thơm ừ trong nước trà tỏa ra tứ phía, Thất bà thấy Ôn Mạt Uyển ẩn ẩn cười, biết nàng thích, liền đem số trà còn lại bỏ vào trong bình thủy tinh giữ nhiệt, Thất bà dường như nhớ tới cái gì nói: "Đại tiểu thư, hôm nay không thấy cô đeo trang sức mới?"

Ôn Mạt Uyển nói: "Gần đây ta không có mua trang sức, sao vậy?"

Thất bà nói: "Ngày hôm trước ta muốn mua vải thắt lưng, tới cửa hàng trang sức lại trùng hợp gặp cô gia, nghĩ có thể là cô gia muốn cho Đại tiểu thư vui sướng bất ngờ."

Ôn Mạt Uyển không nói chuyện, chỉ thổi thổi mặt trà, cánh hoa cúc tản ra các phía, đôi môi chạm vào miệng tách trà, im lặng thản nhiên không nói, Ôn Hữu Cung ghé lại gần chen vào nói: "Thất bà, bà sao lại làm hỏng kế hoạch lãng mãn của tỷ phu, giờ chẳng lẽ muốn tỷ tỷ giả bộ như không biết sao?"

Ôn Mạt Uyển trong lòng rõ ràng, Diệp Nam Thành tuy rằng cẩn thận săn sóc, nhưng chưa bao giờ có hành động lãng mạn bởi vì Ôn Mạt Uyển từng tỏ ý rằng không thích người ta tặng hoa cho, không thích thu lễ vật, kết hôn bảy năm, việc thân cận nhất chính là hằng năm cùng du lịch một lần, ngoài ra chính là vào ngày kỷ niệm kết hôn đến nhà hàng quen thuộc ăn cơm, về phần lễ vật, Diệp Nam Thành từng đưa cho Ôn Mạt Uyển biệt thự nghỉ phép, xe hơi thể thao đời mới, duy độc chỉ không có trang sức.

Diệp Nam Thành tự mình đi cửa hàng trang sức, là vì mua lễ vật cho nàng? Ôn Mạt Uyển uống trà, sương khí tỏa lên trên, nàng đột nhiên nhớ tới khối trang sức rạng rỡ trên cổ Lê Phi Yên, khối đá màu đỏ kia trong ký ức bỗng dưng trở nên phá lệ chói mắt.

Ôn Mạt Uyển khi về nhà chợt nghe đến tiếng khói lửa trong phòng bếp, nàng thay giày, đến gần phòng bếp, Diệp Nam Thành quả nhiên mặc quần áo ở nhà cùng tiểu muội bảo mẫu bận rộn chế biến gạch cua đậu hũ, đậu hũ qua nước luộc được để trên bàn kính, trắng noãn lay động, Ôn Mạt Uyển định thần nhìn trong chốc lát, Diệp Nam Thành xoay người phát hiện Ôn Mạt Uyển đã trở về, liền cười nói: "Một lát nữa là được rồi, đến phòng khách xem TV chờ một chút, trên bàn trà có hoa quả cắt sẵn rồi."

Ôn Mạt Uyển mỉm cười, gật đầu quay về phòng khách, ánh nắng thẳng tắp xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh to lớn chiếu xạ vào gian phòng, soi sáng tất cả các góc, vật trang trí phản xạ ánh trời chiều, cửa sổ hiện lên một mảnh ửng đỏ, Ôn Mạt Uyển nhìn đến bóng dáng bị ánh chiều tà chiếu đến trên tường có chút cong vẹo của mình. Giữa phòng khách là ảnh chụp kết hôn của nàng và Diệp Nam Thành.

Cuộc đời này khuynh ái, trời có tình của ta.

Hai người trong ảnh mỉm cười, trầm ổn lại chắc chắc, như là hai người không sợ hãi thế giới sau kết hôn, hết thảy đều theo kế hoạch, hết thảy chỉ cần dựa theo đó bước đi, nàng đi dạo phố vì Diệp Nam Thành mua quần áo, đem để vào trong tủ quần áo, Diệp Nam Thành cũng như trước vô sự, toàn diện, đem Ôn Mạt Uyển che chở trong lòng bàn tay, hai người liền giống như các đôi vợ chồng khác trên đời, cùng hòa thuận, bình bình đạm đạm.

Nhưng tựa như có cái gì đó biến đổi.

Ôn Mạt Uyển lấy điện thoại ra, gọi cho bí thư của Diệp Nam Thành và chủ cửa hàng trang sức, hai lượt chứng thực Diệp Nam Thành đúng là đã mua một dây chuyền ruby. Ôn Mạt Uyển cầm di động ngồi ở trên ghế sa lông, chợt thấy tấm ảnh kết hôn kia phá lệ chói mắt.

Nếm qua cơm chiều, Ôn Mạt Uyển cùng Diệp Nam Thành ngồi ở sô pha xem TV, Ôn Mạt Uyển thay một bộ áo ngủ lộ vai, trên người có mùi thơm ngát thản nhiên, Diệp Nam Thành dư quang nhìn tới tâm đã nhộn nhạo, nhưng thấy Ôn Mạt Uyển xem nhập thần cũng không quấy rầy, chỉ cùng nàng ngồi xem tiếp.

Cuối cùng, Ôn Mạt Uyển cười cười, nói: "Nam Thành, em có lễ vật tặng cho anh."

Diệp Nam Thành hơi hơi giật mình: "Lễ vật, là cái gì?"

Ôn Mạt Uyển lấy ra một hộp quà đưa cho Diệp Nam Thành, Diệp Nam Thành mở ra, là một cái đồng hồ bạch kim châu âu, Diệp Nam Thành cười mang vào nói: "Đồng hồ này anh mới nhìn qua một lần trong tạp chí mà em đã hao tâm tìm cho anh."

Ôn Mạt Uyển mỉm cười không nói, chỉ nhìn Diệp Nam Thành, Diệp Nam Thành hiểu ý, nói: "Vợ yêu đưa lễ vật, anh đương nhiên phải trả lễ." Nói xong tiến sát vào Ôn Mạt Uyển bên môi hôn xuống, Ôn Mạt Uyển ánh mắt không chớp, thần sắc không thay đổi, bên khóe môi đọng lại một tia cười như có như không: "Anh đang dỗ tiểu cô nương sao? Em cũng muốn lễ vật."

Diệp Nam Thành vươn tay cánh tay muốn ôm nàng, Ôn Mạt Uyển tránh nhẹ thân, Diệp Nam Thành cười làm lành nói: "Hảo, hảo, hôm nào anh nhất định mua, em muốn cái gì, a, không, để anh tự nghĩ thử xem..."

Diệp Nam Thành mua dây chuyền ruby, nguyên lai không phải tặng cho nàng.

Thanh âm Diệp Nam Thành trước sau như một ôn nhu, tựa như đêm xuân gió nhẹ thổi ánh trăng, nhưng những lời này nghe vào trong lòng Ôn Mạt Uyển lại phảng phất như một cổ độc vốn ngủ đông, diện mạo dữ tợn nay chậm rãi từ dọc theo lưng hiện lên. Người nam nhân này, luôn miệng nói nàng là tình cảm chân thành nhất trong cuộc đời hắn, lại gạt nàng cùng nữ nhân khác cấu kết, vốn tưởng sinh hoạt có thể tĩnh lặng mà trôi qua, nguyên lai hắn sớm hái được hoa dại, kim ốc tàng kiều.

Mà đóa hoa dại này lại là Lê Phi Yên, xuất hiện trước mặt nàng thanh thuần lại tận tình, non nớt lại thành thục.

Vì cái gì là Lê Phi Yên?

Lê Phi Yên không có khả năng không biết Ôn Mạt Uyển là vợ Diệp Nam Thành, nàng thậm chí khen ngợi ảnh chụp trong xe của hai người coi được, Ôn Mạt Uyển nhớ lại lúc Lê Phi Yên nói lời này thần tình ý cười thuần thuần, trong lòng bỗng dưng phát hoảng, bởi vì Ôn Mạt Uyển cư nhiên tin tưởng nụ cười ca ngợi kia của Lê Phi Yên là xuất phát từ đáy lòng

Làm sao có thể, tiểu tam làm sao có thể ca ngợi nguyên phối cùng kim chủ xứng đôi?

Nụ cười kia rõ ràng là đầy nhạo báng khiêu khích với khinh thường.

Lê Phi Yên làm càn, lại có mỹ mạo cùng mị lực ngạo nhân, cho nên mới dám hết lần này tới lần khác xuất hiện ở trước mặt mình, ngây thơ liều lĩnh, thanh thuần ngọt ngào, khoác túi da ngụy trang như vậy, Lê Phi Yên kỳ thật là yêu tinh tới từ địa ngục, lăn lộn chốn phong lưu, thế gian đàm tiếu, giết người vô hình.

Ôn Mạt Uyển đứng ở trước tủ sách, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua hàng sách sắp thành hàng chỉnh tề, bìa sách cứng rắn to ráp đâm vào lòng bàn tay nàng có chút đau, Ôn Mạt Uyển nhíu mày, không nên như vậy, nàng nắn vuốt đầu ngón tay, bất chợt nhớ lại cảm xúc mềm nhẵn dị thường nào đó, lại nhớ một chút, loại cảm giác đó trong trí nhớ hình như là đến từ vật liệu may mặc cao cấp mắc tiền, cảm giác thoải mái lại mơ hồ như một con ngựa trắng quá khích mà loạn đạp trong tim, theo máu truyền khắp các mạch lan ra toàn thân, kích thích một chút đến chỗ mẫn cảm nhất trong não, bỗng dưng cuối cùng Ôn Mạt Uyển nhìn thấy chính là đôi mắt to trong trẻo của Lê Phi Yên

Trong suốt, to đẹp, vô tội.

Lê Phi Yên quả thực thiên chân vô tà, vô sở vô cầu như thế sao? Một nữ nhân xinh đẹp, nhìn nhu nhược vô hại như vậy, sóng mắt chan chứa, đẹp như từ tranh vẽ đi ra, như thế nào lại là sói đội lốt cừu? Hơn nữa lại là một con sói ăn gan báo, dám từ chỗ tối đi ra chỗ sáng, giành được sự đồng tinh cùng cảm giác muốn bảo hộ của nàng, sau đó thoải mái lấy trang sức tình nhân tặng đeo lên đi khắp nơi, cười nhạo Ôn Mạt Uyển mình mảy may không biết chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro