Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 13


Ôn Mạt Uyển ngồi xuống chiếc ghế trước tủ sách, cầm trong tay là quyển sách lúc nãy lấy ra định đọc thế nhưng một chữ cũng không đọc vào, trong lòng giống có một ngọn lửa đang bốc lên, bên ngoài lại lạnh như một khối băng, tu dưỡng nhiều năm nói cho Ôn Mạt Uyển không thể biểu hiện tâm tình ra, rốt cuộc Ôn Mạt Uyển dùng lý trí cực lự khắc phục tâm trạng hỗn loạn xong nàng quyết định nghĩ xem bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Đối với việc Diệp Nam Thành ngoại tình, Ôn Mạt Uyển tự có biện pháp tương ứng trừng phạt nam nhân phản bội hôn nhân, khinh nhờn gia đình này, vậy còn Lê Phi Yên tiểu yêu tinh xen vào hôn nhân của người khác thì nên xử trí nàng như thế nào?

Ôn Mạt Uyển chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày chuyện như vậy sẽ phát sinh trên người mình, bất quá trên thương trường nhìn ngươi lừa ta gạt, bội bạc, cũng không phải chưa nếm qua, ít nhất nàng biết như thế nào dùng chút thủ đoạn nhỏ để giải quyết đối thủ, hơn nữa làm được thiên y vô phùng* (Thiên y vô phùng: hoàn hảo không chút sơ sót)

Nghĩ như vậy , Ôn Mạt Uyển bắt đầu cảm thấy Lê Phi Yên thật sự quá mức cuồng vọng, tự động hiện ra bên người nàng, cho số điện thoại, chở nàng quay về nhà trọ, điện thoại, địa chỉ đều cho Ôn Mạt Uyển biết rành mạch, quả thực liền tiết kiệm tiền đi thỉnh thám tử tư, nữ yêu tinh ngàn mặt, nàng là quá mức tự tin, hay căn bản là không có đem chính thất Ôn Mạt Uyển nàng để vào mắt?

Lê Phi Yên nói mình yêu chính là tiền của Diệp Nam Thành, bất quá nữ nhân đều có thiên tính không biết đủ, chỉ yêu tiền cũng không có nghĩa Lê Phi Yên không mơ ước vị trí "duy nhất" bên người Diệp Nam Thành, tựa như một người có một cái váy mới quý giá, nàng sẽ nhịn không được mặc nó lên đi dạo một vòng, lại đem cái váy này ra so sánh giá trị, sau đó gia tăng tâm lý cho bản thân, cho rằng bản thân có được là thứ tốt nhất.

Quang minh chính đại mà xuất hiện trước mặt Ôn Mạt Uyển , lại ngụy trang bản thân thành miếng mồi đầy bí ẩn khơi gợi hứng thú của Ôn Mạt Uyển đối với nàng, rồi nàng lại chuyển mình đắc ý dào dạt mà thích ý. Vừa nghĩ tới chính mình trở thành chiến tích trong trò chơi tâm lý của Lê Phi Yên thì Ôn Mạt Uyển trong lòng liền bốc lên một cỗ lửa giận không rõ, được rồi, nếu Lê Phi Yên muốn bí mật chơi mèo vờn chuột thì chính mình vì lý do gì mà không hảo hảo tiếp đón vị đối thủ này?

Có câu châm ngôn, thượng đế muốn khiến người diệt vong, trước tiên làm cho người điên cuồng, tiểu yêu tinh Lê Phi Yên, có khí thế làm tan nát gia đình người ta sao? Ôn Mạt Uyển nghĩ như vậy, mi tâm giãn ra một ít, nàng ngược lại thực muốn nhìn xem Lê Phi Yên đến tột cùng muốn như thế nào, trước lúc đó, nàng không ngại cùng Lê Phi Yên minh phúng ám thứ* - (Minh phúng ám thứ: ngoài nói cười trong châm chọc, diễn trò.)

"Ngươi có vẻ thích vòng tay mới lắm nhỉ." Tô Kiều Diễm tiến đến bên người Lê Phi Yên, cười muốn kiểm tra xem vòng tay xinh đẹp của Lê Phi Yên, vòng tay ánh vàng bao bọc lấy cổ tay non mềm, nhìn không phải thực giá trị nhưng Lê Phi Yên cứ thường sờ nó, khó trách Tô Kiều Diễm hỏi vậy.

Lê Phi Yên lắc đầu cười, bộ dáng muốn nói lại thôi càng kích thích lòng hiếu kỳ của Tô Kiều Diễm, nàng suy nghĩ rồi hỏi: "Ai tặng vậy? Chẳng lẽ ngoài Diệp đại tổng tài ngươi còn ái muội với kẻ khác?"

Lê Phi Yên ngéo nàng một cái, sẳng giọng: "Nói nhảm gì đấy, đây là lúc cùng Ôn Mạt Uyển đi dạo phố mua."

Tô Kiều Diễm kỳ quái mà nhìn nàng: "Gần đây ngươi với Ôn Mạt Uyển có vẻ thân cận quá, cẩn thận kẽo hãm sâu vào a, đến lúc đó xem ai khó coi."

Lê Phi Yên không chút để ý nói: "Nên biết thì sớm muộn gì cũng biết, Ôn Mạt Uyển không phải loại vợ chỉ biết một khóc hai nháo ba thắt cổ, nàng sớm muộn gì sẽ phát hiện."

Tô Kiều Diễm nói: "Ngươi không lo lắng sao, nếu để cho nàng phát hiện ngươi cùng lão công nàng có một chân* mà còn nghênh ngang xuất hiện trước mặt nàng tìm nàng ăn cơm dạo phố còn không tức giận đến nghiến răng nghiến lợi?" – (Có một chân: dùng để chỉ mối quan hệ mờ ám giữa người nam và nữ.)

Lê Phi Yên hơi chút suy nghĩ, Tô Kiều Diễm lại tiếp tục nói: "Nữ nhân đẳng cấp như Ôn Mạt Uyển , lão công, gia đình, địa vị xã hội, thực lực kinh tế, cái gì đều có, ngươi đùa nàng một chút, nàng chỉ cần động động ngón tay đã có thể làm cho ngươi trở mình không được, ngươi có Diệp Nam Thành sủng ngươi, ngươi liền an tâm mà đợi, muốn tiêu tiền liền tiêu, nên ngẩn người liền ngẩn người, tội gì đi trêu chọc nàng để cho mình không được yên bình."

"Ta không có cố ý trêu chọc nàng, chính là trùng hợp gặp gỡ mà thôi, hơn nữa cảm giác ở chung với nàng cũng không tệ lắm." Lê Phi Yên nói thực rõ ràng. Trước đó không lâu Lê Phi Yên cũng cùng Tô Kiều Diễm một dạng tránh chính thất như tránh mãnh thú hồng thủy, nhưng từ lần Ôn Mạt Uyển đi qua phố mua giày cho Lê Phi Yên tới giờ, Lê Phi Yên đã cảm thấy nữ nhân như Ôn Mạt Uyển cùng nàng và Tô Kiều Diễm hoàn toàn không giống nhau, Ôn Mạt Uyển sẽ không trừng mắt tất báo, lại càng không phải là nữ nhân hẹp hòi hay canh cánh trong lòng, nàng làm người uyển chuyển lại hàm xúc, bình tĩnh tự nhiên, tuy rằng cảm giác có chút lạnh lùng, nhưng toàn thân lại phát ra một mị lực khó nói, hấp dẫn người ta không tự giác muốn tới gần, nếu không vì sao Lê Phi Yên lần đầu tiên gặp mặt đã hôn Ôn Mạt Uyển ?

"Ngươi thế nhưng lại khen chính thất tốt?" Tô Kiều Diễm cảm thấy thực bất khả tư nghị, thời điểm nàng với vợ trước Lục Tuyết Tâm của lão công đấu tranh thì Lê Phi Yên cũng giúp không ít chiêu làm cho Lục Tuyết Tâm tức giận đến tuyên bố muốn đem hai yêu nghiệt các nàng nghiền thành tro, thế mà giờ đổi thành Ôn Mạt Uyển thì Lê Phi Yên lại vòng vo? Tô Kiều Diễm một bên nghĩ một bên cầm ra tờ báo Mẫu Tinh hôm nay, hai mắt bỗng sáng lên, khều Lê Phi Yên nói: "Phi Yên, xem này."

Lê Phi Yên phủi liếc mắt một cái: "Tổng hợp đề phòng hội chứng tình yêu Stockholm?"

Tô Kiều Diễm gật đầu chỉ vào trên mặt chữ: "Nếu đối phương có một loại tính cách ưu thế áp đảo sẽ làm sinh ra một loại lực hấp dẫn bắt buộc không thể kháng cự, hai người sẽ sinh ra một loại tình cảm gắn kết như thông cảm, từ đó có khả năng phát triển thành tình yêu..."

Tô Kiều Diễm càng nói càng mơ hồ, Lê Phi Yên nghe Tô Kiều Diễm liếng thoắng một hồi liền giơ một ngón tay lên ý bảo nàng dừng một chút, "Ngươi là đang nói ai?"

Tô Kiều Diễm cười đến không có hảo ý, giống như con mèo Ba Tư trộm cá thành công, "Ngươi cùng Ôn Mạt Uyển chứ ai, ta thấy ngươi đối với dây chuyền bảo thạch mà Diệp Nam Thành đưa cho không chút để ý, ngược lại đối với cái vòng tay không giá trị lại khắc khắc không quên, ngươi không phải là coi trọng lão bà của kim chủ đấy chứ? Chậc chậc..."

"Ngừng ngừng, ngươi càng nói càng thái quá." Lê Phi Yên cảm thấy Tô Kiều Diễm là đang thiên phương dạ đàm* - (Thiên phương dạ đàm: chuyện khó mà khiến cho người ta tin tưởng), nàng sở dĩ đối với Ôn Mạt Uyển vài phần kính trọng hoàn toàn là bởi vì trước kia tiếp xúc qua các tiểu thư thái thái, không phải vênh mặt hất hàm sai khiến thì chính là lời nói lưu loát, thần sắc nghiêm nghị, tố chất của các nàng so với quần áo quý giá trên người các nàng càng cao quý, nhưng Ôn Mạt Uyển cùng các nàng lại hoàn toàn bất đồng, đơn giản mà nói, chính là chênh lệch nữ thần với phụ nữ điêu ngoa, tựa như một đóa sen trắng trong bùn nước, đương nhiên làm cho người ta muốn nhìn ngắm nhiều một chút, thưởng thức thêm một chút, sao có thể là thích?

Lê Phi Yên đơn giản lựa chọn xem nhẹ Tô Kiều Diễm khiêu khích, Tô Kiều Diễm không cam lòng, tiếp tục nói: "Ngươi hiện tại là ở bên cạnh nguy hiểm, ta hỏi ngươi, ngươi yêu Diệp Nam Thành sao?"

Lê Phi Yên đầu ngón tay nhẹ gõ, mỉm cười, nàng trước mặt Tô Kiều Diễm diễn không ít màn ân ân ái ái, bất quá đó chỉ là nghĩa vụ tình nhân, Tô Kiều Diễm đương nhiên cũng rõ ràng, cũng không có bức Lê Phi Yên nói ra đáp án, ngược lại tiếp tục nói: "Ngươi lựa chọn Diệp Nam Thành, tự nhiên là vì thứ trên người hắn, lại nói vòng tay này không có giá trị xa xỉ nhưng ngươi lại thích nó, vậy nó tất nhiên có một giá trị khác đúng không?"

Tô Kiều Diễm càng nói càng hứng thú dạt dào, Lê Phi Yên nghĩ muốn phản bác, nhất thời lại không biết nói gì, nàng biết nếu là Diệp Nam Thành cầm vòng tay giá rẻ như vầy đưa cho nàng, nàng khẳng định sẽ phát hỏa, không thì làm nũng muốn lễ vật khác, tóm lại tuyệt sẽ không ngoan ngoãn nhận lấy mà ủy khuất chính mình, vậy thì vòng tay này có giá trị nào khác đây?

--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro