Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 15


"Ngươi mắng một câu nữa thử xem?"

Lục Băng Ngưng uy hiếp làm cho Tô Kiều Diễm hoảng sợ, nhìn mỹ nữ vóc dáng cao ráo mặt nghiêm nghị, nghĩ thầm chắc nàng sẽ không đánh xuống đâu, gặp được một cảnh sát lưu manh hung thần át sát chẳng ra gì, vừa ra vẻ còn có thể đánh người sao?

Lê Phi Yên vẫn luôn tựa vào dưới tàng cây nhỏ quan sát hai người đều không nói lý, sống mái với nhau ngày càng lớn, mắt thấy hai mươi phút đã trôi qua Lê Phi Yên đành phải động thân mà bắt đầu khuyên can: "Tiểu Diễm, chúng ta còn có việc nữa đừng cùng nàng chấp nhất so đo, cảnh sát nhân dân chúng ta chọc được sao?"

Lục Băng Ngưng tính cách vốn tốt thiếu chút nữa bị hai người trước mắt ăn tươi nuốt sống, một chọi một đã thực vất vả, hiện tại thêm một người, thật là muốn đòi mạng, tình thế lửa đang cháy còn muốn đỗ thêm dầu, Tiểu Hắc quơ quơ cái chìa khóa dáng vẻ lưu manh tiến về phía này, đến gần lại tháo kính râm xuống, xem xét Lê Phi Yên cùng Tô Kiều Diễm đối diện Lục Băng Ngưng nói: "Oa, mỹ nữ nha"

Lục Băng Ngưng liếc mắt nhìn hắn: "Mỹ cái gì nữ! Mau thông báo đi, người không phận sự toàn bộ rút lui khỏi nếu không bắt về truy tố"

Người không phận sự, Tô Kiều Diễm nhìn trái phải chung quanh, người không phận sự không phải có có nàng với Lê Phi Yên thôi sao, nữ cảnh sát này khinh người quá đáng, Tô Kiều Diễm cắn răng đang tính dùng quan hệ của lão Tân hung hăng mà cho cảnh sát này một bài học thì lại thấy nàng tiến về phía chiếc xe rách nát lấy đồng phục từ ghế sau ra, miệng lại cắn hai bà tờ văn kiện, hàm hồ nói với Tiểu Hắc: "Ngốc tử, đem xe ra chỗ khác đi."

Tiểu Hắc nhanh miệng đáp: "Tuân mệnh đội trưởng!" Nói xong tiến vào trong xe, bắt đầu khởi động chiếc xe cảnh đội đầy khói đen nguy hiểm này.

Tô Kiều Diễm cùng Lê Phi Yên bị khói đen thổi đến phải lui ra sau vài bước, mắt thấy quần áo xinh đẹp ngăn nắp bị hung khói đến đổi màu, Tô Kiều Diễm nhịn xuống khó chịu gọi nữ cảnh sát kia: "Uy, ngươi tên là gì?"

Nữ cảnh sát dừng bước, xoay người đưa tay lấy văn kiện ngậm trên miệng xuống chậm rãi mà lấy ra phù hiệu, chỉ chỉ nói: "Lục Băng Ngưng, 7617, còn có nghi vấn gì?"

Tô Kiều Diễm ngẩn người, Lục Băng Ngưng nhìn nàng, khinh thường mà nở nụ cười, chân dài bước về phía trước, ra tới ngã quẹo đại viện liền biến mất.

Lê Phi Yên nói: "Ta thấy nàng có điểm quen mắt sao ấy?" Tô Kiều Diễm cũng hiểu được nghi hoặc, cái nữ nhân tên Lục Băng Ngưng này mặt mày có điểm quen thuộc.

Tiểu hắc đã muốn lái xe đi, đem cánh tay đặt trên cửa kính xe, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Tô Kiều Diễm, miệng nói: "Mỹ nữ, có gì khó khăn? Có khó khăn tìm cảnh sát, ta giải quyết cho ngươi, bảo đảm không có buồn phiền."

Tô Kiều Diễm nhìn cũng không nhìn hắn: "Cám ơn, không cần."

Nói xong cùng Lê Phi Yên lên xe, nhấn ga đi.

Đêm đó, khách sạn quốc tế Bái Huy phồn hoa nhất thành phố M là nơi các nhân vật nổi tiếng tập hợp, không chỉ có bãi đỗ xe ngầm đông kín, mà ngay cả trước đại sảnh màu vàng cũng là đầy các loại xe giá trị. Tiến vào trong đại sảnh màu vàng, giống như xuyên không chuyển hoán tới cung đình hoàng gia, tùy lúc có thể thấy được nam phục vụ thắt nơ đen cùng nữ phục vụ váy dài lễ nghi, hướng khách nhân cúi lưng hành lễ mà nhẹ hô "Buổi tối tốt lành"

Trùm ngành dệt Tân Gia Tường tổ chức yến tiệc mừng sinh nhật bốn mươi lăm tuổi, ý tứ khác là để tẩy trần nghênh đón nữ chủ nhân mới của Tân gia, Tô Kiều Diễm, so với tiền nhiệm nữ chủ Lục Tuyết Tâm hoàn toàn tương phản, Tô Kiều Diễm bộ dáng rút vào bên người Tân Gia Tường, lúc nào cũng quan tâm săn sóc hết sức hiền lành, cho trượng phu đủ mặt mũi, trừ bỏ lúc đi gặp Lục Tuyết Tâm bắt tay thân mình có chút hơi cứng đờ, Lê Phi Yên cảm thấy biểu hiện của Tô Kiều Diễm rất tốt.

Cầm ly champagne, Lê Phi Yên xuyên qua đám người cùng một vài vị hộ khách quen mà chào hỏi, ăn uống một chút, không bất ngờ lại gặp được Ôn Mạt Uyển, Diệp Nam Thành trước đó nhắn tin nói phải đi xuống nhà xưởng Tây bộ, Lê Phi Yên cũng đoán được Ôn Mạt Uyển đêm nay một mình dự tiệc, lúc này tóc Ôn Mạt Uyển được vấn lên cao, lộ ra cái cổ cùng cánh tay trắng như tuyết, một thân váy lụa màu đen, giày cao gót màu bạc, biểu tình điềm đạm mê người, đang tao nhã cùng người bên cạnh nói chuyện, trong đám phu nhân tiểu thư rạng rỡ tựa như hoa lan giữa đồi cỏ.

Lê Phi Yên tự nhiên mà đến gần, nhẹ dương khóe miệng: "Ngươi đã đến rồi?"

"Lê tiểu thư?" Ôn Mạt Uyển nhướng lên một bên mày, nụ cười trước sau như một điềm tĩnh vô hại, phảng phất như nàng không biết rằng nữ nhân Lê Phi Yên trước mắt đã muốn can dự vào hôn nhân của nàng hơn một năm, là tiểu tam người người hô hào đòi đánh. Ôn Mạt Uyển kỳ thật từ lúc bước vào đại sảnh màu vàng đã thấy được tuyệt sắc yêu nghiệt Lê Phi Yên đứng trong đám người, chỗ nàng đứng đều sẽ vây quanh một bầy ong bướm, bất quá Lê Phi Yên thủy chung tiến lùi tự nhiên mà chu toàn, điệu bộ của nàng như thế thật là chọc cho người ta yêu thích.

Yêu tinh này.

"Hôm nay đến một mình sao? Diệp tổng có công vụ?" Lê Phi Yên tùy ý tìm đề tài tự nhiên mà nói, không biết chính mình đạp phải bãi mìn dưới chân.

Ôn Mạt Uyển mỉm cười, khóe miệng hiện lên tao nhã độ cong: "Hành tung của Diệp tổng Lê tiểu thư không rõ ràng sao?"

Lê Phi Yên biến sắc ra vẻ thoải mái mỉm cười: "Ta là cấp dưới, không có quyền hạn tìm hiểu cấp trên muốn đi đâu." Nói xong quan sát Ôn Mạt Uyển , Ôn Mạt Uyển thần sắc như thường, không hề gợn sóng, cùng mấy ngày trước như nhau, lạnh lùng, lịch sự tao nhã.

Bất quá chính là ngữ khí có chút kỳ quái, Ôn Mạt Uyển phát hiện cái gì sao? Lê Phi Yên nhất thời không chắc Ôn Mạt Uyển đến tột cùng là biết bí mật của nàng mà âm thầm trào phúng hay vẫn đơn thuần là trêu chọc nàng làm quản lý mà không tận tâm tẫn trách, Lê Phi Yên lộ ra nụ cười thanh thuần động lòng người, môi anh đào đỏ bừng khẽ nhếch đổi đề tài: "Lễ phục của ngươi hôm nay rất đẹp."

Ôn Mạt Uyển cười cười, nhẹ gật đầu, khẽ nhấp champagne, sóng mắt lập tức lưu chuyển dời đến thân ảnh Tô Kiều Diễm trong đám người, hỏi: "Nghe nói Tân gia phu nhân là bằng hữu của ngươi?"

Lê Phi Yên lần thứ hai bị Ôn Mạt Uyển hỏi, Ôn Mạt Uyển như thế nào biết được quan hệ của nàng với Tô Kiều Diễm? Không ít người biết Tô Kiều Diễm giành vị trí của Lục Tuyết Tâm, tiểu tam biến thành chính thất, cô bé lọ lem hiện đại trong truyền thuyết, là bí mật công khai, Ôn Mạt Uyển tất nhiên không thể không biết, nhưng nàng lại biết Tô Kiều Diễm cùng chính mình giao hảo, hơn nữa tương đương chắc chắc, Ôn Mạt Uyển khi nào thì quan tâm đến những chuyện nữ nhân vụn vặt này?

Lê Phi Yên có cảm giác bị Ôn Mạt Uyển lột trần một tầng áo mà lạnh lẽo, định thần đánh thái cực (*đánh trống lãng): "Chúng ta nhận thức."

Ôn Mạt Uyển cười cười, nói: "Vậy chuyện của Tân phu nhân ngươi cũng biết rõ?"

"Ngươi ám chỉ cái gì?" Lê Phi Yên dự cảm khó nói.

"Đương nhiên là chuyện nàng bài trừ muôn vàn khó khăn theo đuổi chân ái, cuối cùng người hữu tình sẽ thành thân thuộc" Thanh âm Ôn Mạt Uyển lười biếng, như là người ngoài cuộc khách quan cảm khái, lại giống như có ý cảm động vì đương sự.

Bài trừ muôn vàn khó khăn? Nói là hạ đo ván đá đi chính thất còn không sai. Lê Phi Yên càng nghi hoặc, Ôn Mạt Uyển Đại tiểu thư trước mắt đã hoàn toàn biến thành một mảnh sương mù, nàng thấy không rõ, cũng sờ không ra, chỉ cần Lê Phi Yên thử đi về phía trước một bước, sẽ phát hiện tiền phương là giao lộ rắc rối phức tạp, Ôn Mạt Uyển vẫn đứng ở đầu đường bên kia, tùy thân đều có thể bước tránh đi, còn Lê Phi Yên lại lâm vào trạng thái tiến thối lưỡng nan.

"Duyên phận rất khó nói, chỉ cần bọn họ hạnh phúc là tốt rồi." Lê Phi Yên không nặng không nhẹ mà trả lời, ánh mắt lại nhìn ra nơi khác.

Thái độ ôm đàn tỳ bà che nửa mặt hoa* của Lê Phi Yên thu hết vào trong mắt Ôn Mạt Uyển , không có loại ý vị không kiêng nể gì, trong ánh mắt Lê Phi Yên phủ thêm một tầng sương mù, mông lung mà chớp, trôi nổi vài phần tình tự nói không nên lời. Ôn Mạt Uyển bỗng nhiên kịp phản ứng thấy ly champagne ngon miệng trong tay chỉ còn lại một phần ba, có lẽ mình uống quá chén bằng không vì sao nhìn thấy Lê Phi Yên lại không tự giác mà đi đoán tâm tư của nàng, muốn nhìn xem nàng đối với lời nói của mình có phản ứng gì, thậm chí bộ dáng Lê Phi Yên nghẹn lời lại hơi lộ vẻ giận dỗi cũng làm cho Ôn Mạt Uyển nghĩ muốn bỏ đi ý niệm hảo hảo chà đạp tiểu yêu tinh này.

Hơn nữa cũng không muốn xuống tay quá nặng, tiết mục lạt mềm buộc chặt như vậy, thật làm cho lòng người ta miên man.

--

*Thái độ ôm đàn tỳ bà che nửa mặt hoa: như có như không, như che như hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro