Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 16


Ôn Mạt Uyển lắc nhẹ ly rượu trên tay, khoan thai hỏi Lê Phi Yên: "Bạn trai của ngươi đâu, không cùng ngươi đến?"

Lê Phi Yên lấy mấy trái nho từ bên bàn ăn, không chút để ý mà trả lời: "Hắn có công vụ đi công tác rồi." Nói xong thật cẩn thận dùng ngón cái cùng ngón trỏ cầm lên một trái nho, dừng một chút lại duỗi tay đến trước mặt Ôn Mạt Uyển hỏi: "Ăn chứ?"

Tay Lê Phi Yên trắng nõn cầm một trái nho xanh màu ngọc bích càng lộ vẻ trắng trẻo tinh xảo, phối hợp với vẻ mặt thanh thuần vô tội của nàng là làn môi phấn hồng trơn bóng khễ nhếch dưới ngọn đèn màu da cam thấp thoáng, đẹp nhất chính là đôi mắt trong suốt như tuyết liên phía trên mũi, hôm nay Lê Phi Yên kẽ mắt màu khói lại càng phụ trợ thêm nét ngài mày ngọc, dung nhan không tì vết.

Ôn Mạt Uyển hơi hơi dương khóe miệng: "Cám ơn, ta vẫn chưa đói."

Lê Phi Yên ừ một tiếng, đem trái nho bỏ vào miệng chính mình, chuyên tâm nhai, ăn xong một trái lại hứng trí lấy thêm một trái nữa, Ôn Mạt Uyển nhìn Lê Phi Yên toàn tâm toàn ý mà ăn nho, như ra một chiêu thần công, ánh sáng tà ác trên đỉnh đầu Lê Phi Yên tựa hồ biến mất, Ôn Mạt Uyển hơi có chút khó chịu, nàng rõ ràng là nhắm về phía ác ma Lê Phi Yên nhưng Lê Phi Yên lại biểu hiện như một thiên sứ, ít nhất ở trước mặt nàng là như vậy, ác ma khoác lên vẻ ngoài thiên sứ, biết dùng khuôn mặt vô hại mà giao tiếp với chánh chủ, cũng khó trách mọi việc thuận lợi, tám bề bóng bẩy.

"Tô nữ sĩ, Tô nữ sĩ, phiền toái ngươi trả lời một chút vấn đề." Trong tiệc rượu đột nhiên xuất hiện một thanh âm không hài hòa, Ôn Mạt Uyển cùng Lê Phi Yên đồng thời theo tiếng nhìn lại, phát hiện một người nam nhân đang đeo bám bên người Tô Kiều Diễm mà truy vấn, chung quanh tụ tập một số người, trên mặt đều là vẻ trêu tức.

Lê Phi Yên biết có sự liền hướng Ôn Mạt Uyển nói: "Thật có lỗi, ta xin lỗi trước, không tiếp được."

Ôn Mạt Uyển không nói gì, nàng nhận ra nam nhân kia là phóng viên truyền thông nổi danh ở thành phố M Trần Càng, hắn lẫn vào tiệc rượu tư nhân như vậy hiển nhiên là đã lên kế hoạch, đêm nay Tô Kiều Diễm chỉ sợ là khó tránh khỏi ma trảo.

Tô Kiều Diễm mày nhíu lại, ở trước công chúng chỉ có thể duy trì nụ cười không chê vào đâu được nói: "Ngượng ngùng, vấn đề này quá mức riêng tư, ta không muốn trả lời."

"Tô nữ sĩ trốn tránh vấn đề này, có phải hay không bởi vì đối với vợ trước của Tân tiên sinh Lục nữ sĩ trong lòng áy náy, dù sao một núi không thể chứa hai cọp..." Trần Càng thao thao bất tuyệt, trong ánh mắt lộ vẻ hèn mọn.

Tô Kiều Diễm cắn răng, mụ nội ngươi, nếu không phải còn đang giả trang thục nữ ta đã sớm ra tay mà đánh ngươi mấy phát, còn để ngươi phun nước miếng như bắn đại bác trước mặt cô nãi nãi ta sao?

Trần Càng đương nhiên nhìn không ra sát khi của vị phu nhân trước mắt, hắn đeo bám không bỏ: "Tô nữ sĩ, bây giờ ngươi là nhân vật tiêu điểm mọi người chú ý, vô luận như thế nào cũng thỉnh nói một hai câu."

Lê Phi Yên mắt đẹp híp lại, nàng đã thấy Lục Tuyết Tâm dù bận nhưng vẫn ung dung mà đứng ở bên đài ngắm cảnh, nhìn như không thèm để ý nhưng vẻ mặt vẫn lộ ra biểu tình chờ xem kịch vui mà nhìn về phía này, thường thường cùng trợ lý nói gì đó, Lê Phi Yên đoán được vài phần, hơn phân nửa là nữ nhân Lục Tuyết Tâm này hận ý trong lòng khó tiêu, lại ngại thân phận nên không thể cùng Tô Kiều Diễm chính diện giao phong, liền mượn phóng viên đảm đương việc đi nhục nhã Tô Kiều Diễm.

Nhìn quanh trái phải, nhóm tiểu thư thái thái đều lấy tay che miệng khe khẽ nói nhỏ, trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường, thật là một chiêu đủ độc.

Lê Phi Yên đi lên trước, tao nhã cười: "Phóng viên tiên sinh, hôm nay tiệc rượu tư nhân, ngươi muốn viết bát quái gì đâu?"

Trần Càng quay đầu lại nhìn, trong đầu nhanh chóng tự hỏi một vòng, lúc này mới ngửa mặt cười nói: "Nguyên lai là Cường Thịnh Lê Phi Yên tiểu thư, hạnh ngộ hạnh ngộ."

Lê Phi Yên đến gần , cười tủm tỉm mà ghé sát vào thì thầm nói: "Việc ngươi muốn biết ta có thể nói cho ngươi biết, cam đoan tri vô bất ngôn.*" – (*Tri vô bất ngôn: biết bao nhiêu nói bấy nhiêu, thường đi kèm Ngôn vô bất tẫn: nói hết không giữ lại)

Trần Càng đảo mắt, còn chưa suy nghĩ cẩn thận, lại đột nhiên cảm giác được bàn chân truyền đến một trận đau, cúi đầu, đúng là Lê Phi Yên thần không biết quỷ không hay mà một cước dẫm lên giày da của hắn, váy dài buông xuống tới mặt đất che khuất chân của hai người, Lê Phi Yên làm như không có việc gì dùng thêm một chút lực, trên mặt vẫn là nụ cười nhu hòa thanh lệ.

Trần Càng đau đến mồ hôi lạnh đều chảy cả ra, chỉ nghe Lê Phi Yên mỉm cười: "Thế nào, Trần tiên sinh, nếu vẫn dây dưa, chỉ sợ vệ sĩ riêng của Tô Kiều Diễm tiểu thư sẽ không thể không hành động nha."

Trong bông có kim*, Trần Càng khẽ cắn môi: "Ta đã biết." Nói xong nhìn thoáng qua Lê Phi Yên lại liếc Tô Kiều Diễm một cái phẫn nộ chui qua đám người đi ra. – (*Trong bông có kim: tựa như tiếu lý tàng đao, Cười nụ giấu dao, lập mưu kín kẽ)

Lê Phi Yên tiến lên nhẹ giọng nói với Tô Kiều Diễm: "Phấn mắt của ngươi lem rồi."

Tô Kiều Diễm hiểu ý rời khỏi đám người.

Lục Tuyết Tâm nhãn thần nhìn Lê Phi Yên ra khỏi đám người, đi đến bên người Ôn Mạt Uyển nói: "Hai yêu tinh."

Ôn Mạt Uyển cười mà không nói, Lê Phi Yên mới vừa rồi xảo diệu hóa giải xấu hổ nàng nhìn hết vào trong mắt, phóng viên Trần Càng kia ỷ là rất có tư lịch, nói chuyện không kiêng nể gì, không ai bì nổi, bị Lê Phi Yên ám bãi một nhát, thật làm người ta cũng thấy sảng khoái theo, bất quá Ôn Mạt Uyển cũng không có biểu hiện ra vẻ vui mừng gì, chỉ thản nhiên trả lời: "Ngươi còn không cam lòng?"

Lục Tuyết Tâm giơ chén rượu cười cười: "Nữ nhân bán thanh xuân cướp lão công người khác giống như Tô Kiều Diễm người người muốn giết, ta chỉ là thuận theo ý trời lòng người mà thôi."

Lục Tuyết Tâm trước sau như một khí phách bức ra, giờ phút này chỉ có Ôn Mạt Uyển biết ẩn sau bề ngoài cường thế chính là một tấm lòng bị thương bình thường, Ôn Mạt Uyển từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Nhân sinh không giống nhau."

Lục Tuyết Tâm cười không mang theo độ ấm: "Ôn đại tiểu thư, ngươi vân đạm phong khinh như thế, ta thật muốn biết, nếu Diệp Nam Thành ngoại tình, ngươi có thể tự tại như thế nào?"

Ôn Mạt Uyển trong lòng vừa như bị chạm vào, giống như là bị bèo rong rối loạn cuốn lấy, bất quá mặt ngoài vẫn cứ bất động thanh sắc, chỉ thản nhiên liếc mắt Lục Tuyết Tâm một cái, không nói được lời nào. Lục Tuyết Tâm thói quen Ôn Mạt Uyển lãnh đạm, cười nghiêng người ghé lại, lấy ly rượu khẽ chạm vào ly rượu của Ôn Mạt Uyển : "Cái cô bé vừa rồi, Lê Phi Yên, không phải là quản lí quan hệ xã hội của Cường Thịnh các ngươi sao, bề ngoài một bộ thanh xuân tươi đẹp kỳ thật là cá mè một lứa giống Tô Kiều Diễm."

Ôn Mạt Uyển nhíu mi, nghe Lục Tuyết Tâm đánh giá Lê Phi Yên như vậy trong lòng nàng rõ ràng không thoải mái, nhưng là nói đúng không phải sao, Lê Phi Yên một dạng hồng nhan mê hoặc như Tô Kiều Diễm, am hiểu câu dẫn hữu phụ chi phu*, các nàng hai tỷ muội thân thiết, chỉ là vì sao nàng ẩn ẩn cảm thấy bản thân không thích người khác xem nhẹ Lê Phi Yên. – (*hữu phụ chi phu: người chồng đã có vợ)

Nàng yêu, nàng mị, nàng không đạo đức, nhưng những thứ này đều không tới phiên người khác đánh giá, Lê Phi Yên tốt hay xấu cũng chỉ liên quan đến đương sự, thu nhỏ lại phạm vi chính là: chỉ liên quan đến Ôn Mạt Uyển . Ôn Mạt Uyển còn chưa xuống tay chà đạp tiểu yêu tinh này sao có thể cho Lục Tuyết Tâm nhanh chân đến trước ?

Lục Tuyết Tâm trêu đùa Tô Kiều Diễm thất bại, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại nàng tiếp tục hào phóng cùng các vị tiểu thư thái thái trò chuyện vui vẻ, hoặc chế nhạo hoặc độc mồm độc miệng, không khí sung sướng, giống như việc không hài hòa vừa rồi phảng phất không có phát sinh. Ôn Mạt Uyển miệng nhấp một ngụm rượu nhỏ, ánh mắt không tự giác hướng toilet mà nhìn, Lê Phi Yên cùng Tô Kiều Diễm tiến toilet đã hơn hai mươi phút, hiện tại hai người này là ở đằng kia nghĩ đối sách trả thù Lục Tuyết Tâm sao?

Trước mắt Ôn Mạt Uyển hiện ra vẻ mặt kiều diễm như hoa của Lê Phi Yên, cố gắng muốn bọc vẻ mặt tà ác lên người Lê Phi Yên nhưng vô luận tưởng tượng như thế nào thì vẫn là nụ cười mỉm như cây hoa nở lúc sáng sớm, vẫn là đôi mắt trong suốt mềm mại, Ôn Mạt Uyển bỗng nhớ tới nữ vương yêu hồ Đát Kỉ trong Bảng phong thần.

"Tức chết ta, nữ nhân đó muốn làm cho ta khó ở!" Tô Kiều Diễm tại bồn rửa mặt hung hăng xoa tay, chà sát nước rửa tay như đang phát tiết, "Còn mang bộ dáng nhàn nhã tới trước mặt của ta diễu võ dương oai, tới địa ngục đi!"

Lê Phi Yên vỗ vỗ bả vai Tô Kiều Diễm: "Nàng là ghen tị ngươi, ngươi thông cảm cho bại tướng dưới tay giở chút tính tình đi."

"Ngươi đi ra ngoài khiêu vũ trước đi, ta nghỉ một lát." Tô Kiều Diễm nói với Lê Phi Yên, một bên rửa ray, bắt đầu nhìn gương mà bổ trang, gương mặt cùng bàn tay trắng như tuyết, mị nhãn màu khói, màu son minh diễm bao trùm lên đôi môi, tóc dài uốn cong vốn dài tới thắt lưng được thả trước hai bên vai lộ ra cái lưng xinh đẹp, chỉ chốc lát người trong kính liền rạng rỡ mà ngời sáng.

Lại tô một chút son môi, Tô Kiều Diễm say mê nhìn chính mình trong gương, hình tượng cao quý tao nhã, đột nhiên cửa nhà vệ sinh mở ra, mấy nam nhân lập tức đi vào, Tô Kiều Diễm giật mình, theo bản năng lùi ra phía sau, lại đột nhiên nghe được một giọng nữ: "Nữ sĩ, an tâm một chút chớ hoản loạn, chúng ta là đang đi kiểm tra. Ngươi có thể phối hợp không?"

Tô Kiều Diễm gật gật đầu, vị cảnh sát đứng đầu mặc thường phục này rõ ràng là một nữ nhân, Tô Kiều Diễm đang chuẩn bị rời đi lại đột nhiên cảm thấy thanh âm nữ nhân này rất quen thuộc.

Suy nghĩ một chút, Tô Kiều Diễm cảm thấy kỳ quái, người mình quen biết có ai làm cảnh sát sao?

Ánh mắt bay tới mặt nữ cảnh sát, vành nón che đậy gương mặt sạch sẽ của nàng, Tô Kiều Diễm đột nhiên nhớ tới, đây không phải là cái cảnh sát lưu manh Lục Băng Ngưng buổi chiều mới cãi nhau sao?

Thật sự là oan gia ngõ hẹp, âm hồn không tiêu tan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro