Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 17


Không phải oan gia không đối đầu, buổi chiều mới châm ngòi cùng giương cung bạt kiếm, lúc này hai người lại chạm mặt.

Lục Băng Ngưng tựa hồ cũng nhận ra Tô Kiều Diễm, một bên bận rộn một bên vài giây lại nhìn Tô Kiều Diễm, Tô Kiều Diễm chỉ ôm tay tựa vào cạnh cửa xem bọn hắn làm này làm kia, nàng còn muốn tô lại chút son mà không biết đám người kia rốt cuộc khi nào thì mới có thể làm xong? Lục Băng Ngưng xem nhẹ ánh mắt lạnh như băng của Tô Kiều Diễm, chỉ dẫn người cẩn thận kiểm tra, hết thảy bình thường sau đó liền muốn rời khỏi. Lục Băng Ngưng mới vừa đem cửa mở ra Tô Kiều Diễm đột nhiên lên tiếng: "Nơi này cũng là phạm vi quản hạt của ngươi?"

Lục Băng Ngưng quay đầu lại: "Có ý tứ gì?"

Tô Kiều Diễm nói: "Đây là gia yến mà ta không nhớ rõ có mời các ngươi."

Lục Băng Ngưng cười, chỉ huy các đồng sự còn lại rời đi trước, lúc này mới ung dung tháo xuống mũ, nói: "Chúng ta không phải đặc biệt vì ngươi mà đến."

"Ngươi!" Tô Kiều Diễm không nghĩ tới tên lưu manh này miệng còn độc như vậy.

"Tức giận cái gì a, ta đây là nói lời nói thật." Lục Băng Ngưng không chút để ý mà nói, "Tân Gia Tường là đối tượng bảo hộ trọng điểm của thị cục, mỗi lần có hoạt động lớn đều cẩn thận chu toàn phái chúng ta đi kiểm tra bảo an có lệ thôi. Ta cũng không có nhằm vào ngươi, hướng ngươi mà tới, tiểu thư ngàn vạn lần đừng có viết đơn gì gởi kỷ ủy*." - (*Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc)

Lục Băng Ngưng nói đạo lý rõ ràng, Tô Kiều Diễm nhất thời cũng không biết đáp lời như thế nào, Lục Băng Ngưng thấy Tô Kiều Diễm không có lên tiếng, nói rằng: "Còn có nghi vấn gì không? Không thì ta đi ăn cơm, mấy tên kia chỉ biết chừa cơm thừa canh cặn cho ta."

Thanh âm Lục Băng Ngưng đáng thương hề hề, hiện tại đã muốn gần chín giờ , nàng còn chưa có ăn cơm?

Tô Kiều Diễm nhìn Lục Băng Ngưng xoa bụng, âm thầm hết giận, nếu như nói cái nữ cảnh sát cùng đồng sự của nàng là cấp trên đặc biệt phái đến bảo hộ Tân Gia Tường, người làm vợ là nàng cũng có thể sai sử sao?

Tô Kiều Diễm nghĩ nghĩ, nói: "Lục cảnh quan, có chuyện này không biết có nên nói hay không ? Sự tình liên quan an toàn của lão công nhà ta, ta không thể không cẩn thận."

Lục Băng Ngưng gật đầu: "Ngươi nói."

Tô Kiều Diễm nói: "Tại phòng nghỉ lầu hai ta cảm thấy có một người thực khả nghi, hắn cứ nhìn chằm chằm vào lão Tân, ngươi nói có thể hay không... ?"

Lục Băng Ngưng cảnh giác một chút hỏi: "Đặc thù bộ dạng ngươi còn nhớ hay không, mặc quần áo màu gì?"

"Bộ dáng bình thường, ba đến bốn mươi tuổi, mặc tây trang màu đen."

Lục Băng Ngưng nói: "Ta đây đi xem trước, chính ngươi chú ý an toàn."

Tô Kiều Diễm gật đầu, như nhớ tới cái gì lại hỏi: "Ngươi có biết ta là ai?"

Lục Băng Ngưng vươn nửa khuôn mặt từ phía sau cửa ra: "Lục Tuyết Tâm là tỷ của ta."

Nói xong, cửa cũng lặng yên mà khép lại.

Tô Kiều Diễm ngẩn người, cảm thấy cái này mới chân chính là oan gia ngõ hẹp!

Thời điểm Lê Phi Yên từ toilet ra tới, xa xa liền thấy Ôn Mạt Uyển và Lục Tuyết Tâm cùng một đám nữ nhân vây tròn lại như cái lồng tròn, Lục Tuyết Tâm vẻ mặt rạng rỡ, Ôn Mạt Uyển đưa lưng về phía bên này, Lê Phi Yên thấy không rõ biểu tình của Ôn Mạt Uyển , bất quá nhìn đến Ôn Mạt Uyển cùng Lục Tuyết Tâm tụ tập, Lê Phi Yên là có chút khó chịu, tâm lý tựa hồ ẩn ẩn có chút cảm thấy Ôn Mạt Uyển phải là đã biết rồi.

Yến hội tiến hành được một nửa, người điều khiển chương trình trên đài nhiệt tình mà tuyên bố tối nay mở màn bằng điệu nhảy vòng tròn, vừa dứt lời âm nhạc ánh đèn liền vừa đúng lúc mà phối hợp lại, toàn trường nam nữ hợp thành vòng bầu dục, giống như bánh răng nhẹ nhàng khởi vũ.

Lúc Lê Phi Yên xoay người lại nhận ra phía trước đúng là Ôn Mạt Uyển, hai người không hẹn mà cùng ngẩn người, âm nhạc mở màn vang lên ba cái nhạc dạo, Ôn Mạt Uyển mới khôi phục biểu tình như trước thong dong mà lãnh tĩnh, nhẹ kéo tay Lê Phi Yên, Lê Phi Yên cảm nhận được vạt váy của Ôn Mạt Uyển quét qua làn váy của chính mình, vải dệt mềm mại khẽ vuốt lên bàn chân, nàng bỗng dưng hồi tưởng lại đôi giày vải màu hồng mà Ôn Mạt Uyển mua cho nàng, mặt vải mềm mại vừa vặn mà bao bọc lấy cái chân bị tổn thương, trong bóng đêm hỗn độn ồn ào lại phá lệ thoải mái.

Khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc của Ôn Mạt Uyển như ẩn hiện một nụ cười nhẹ, cao quý lại bình dị gần gũi, lạnh nhạt cũng không mất phong thái, mỗi khi chạm đến liền mang theo một mùi hương lịch sự tao nhã, từ tóc mây chảy xuôi tới mắt cá chân, chỉ hơi chút để ý bóng hình xinh đẹp tinh diệu đến cực điểm này sẽ cảm thấy cách vẫn nàng một khoảng, thời điểm ngươi cảm thấy xấu hổ thì nàng lại lặng yên mà hiện ra gần bên cạnh, điệu nhảy này với Ôn Mạt Uyển là điệu nhảy đầu tiên, Lê Phi Yên nhảy đến mệt cả ra nhưng lại cảm thấy một cảm giác thoải mái chưa bao giờ thể nghiệm qua, tại thời khắc này trong lòng Lê Phi Yên bỗng dưng có một cảm giác chua xót lại vui mừng đến kỳ dị, loại cảm giác này làm cho nàng lại muốn dùng một phương thức khác để mà hấp thu sự thoải mái từ trên người Ôn Mạt Uyển, nàng muốn rút ngắn khoảng cách với Ôn Mạt Uyển, gần hơn nữa, tiếp cận nàng, đối nàng càng quá phận.

Đáng tiếc điệu nhảy này cũng không phải là loại mặt kề mặt gợi cảm nóng bỏng, hơn nữa Ôn Mạt Uyển lại thủy chung là người nho nhã lễ độ, cao quý tao nhã đến không chê vào đâu được. Lê Phi Yên thích sự ngạo nghễ lại rụt rè của Ôn Mạt Uyển nhưng nàng lại không hy vọng Ôn Mạt Uyển dùng thái độ trắng ngà như ngọc đối đãi mình, Lê Phi Yên nhớ lại các bước nhảy lúc hai người gần sát trong nháy mắt, Lê Phi Yên đột nhiên kéo mạnh Ôn Mạt Uyển một phen, Ôn Mạt Uyển thất thố không kịp đề phòng, xoay người ngã xuống, Lê Phi Yên dù bận vẫn ung dung mà nắm lấy Ôn Mạt Uyển, rất nhanh nâng lên thân mình Ôn Mạt Uyển, đứng lại tại chỗ, hoa tai không tránh khỏi lay động, gương mặt Ôn Mạt Uyển hơi phiếm hồng, không biết là vì vừa rồi bị dọa hay là thật sự đỏ mặt, tóm lại có thể làm cho đóa sen trắng này động dung thật rất có cảm giác thành tựu, tim Lê Phi Yên đập nhanh hơn, trong lòng không rõ thích thú, ai bảo ngươi tụ tập chung với Lục Tuyết Tâm hổ báo kia, Lê Phi Yên ngăn chặn ý cười trên mặt mà giải thích: "Thực xin lỗi vừa rồi không đứng vững đành phải kéo lấy ngươi, không nghĩ tới thiếu chút nữa làm ngươi ngã xuống."

Ôn Mạt Uyển nhìn Lê Phi Yên liếc mắt một cái, nàng biết với công lực của Lê Phi Yên tuyệt đối không có khả năng đứng không vững, Lê Phi Yên thất thố bất quá cũng là muốn trêu cợt chính mình thôi, nếu vì vậy mà cùng Lê Phi Yên so đo thật không phong độ , Ôn Mạt Uyển quyết định không nhìn, chỉ thản nhiên mà nói: "Không quan hệ." Dừng một chút còn nói: "Thời gian không còn sớm, ta cần phải trở về." Nói xong liền chuyển chân dài hướng ra ngoài hội trường mà đi, Lê Phi Yên mỉm cười vuốt càm, lập tức không nhanh không chậm mà đi theo, Ôn Mạt Uyển nghe được thanh âm giày cao gót cho nên thời điểm nhìn thấy Lê Phi Yên tại bãi đỗ xe Ôn Mạt Uyển tuyệt không kinh ngạc.

Lê Phi Yên lo lắng Ôn Mạt Uyển sinh khí nên mới theo lại đây, thời điểm nhìn đến bóng dáng Ôn Mạt Uyển thì Lê Phi Yên đã cảm thấy chính mình vờ ngớ ngẩn, nàng hẳn là sớm lường trước Ôn Mạt Uyển sẽ không bởi vì việc nhỏ như vậy mà sinh khí, bất quá chỉ có lại đây nhìn mới có thể yên tâm chút, người như Ôn Mạt Uyển , Lê Phi Yên cảm thấy chính là vui buồn không biểu lộ, bất quá không có nghĩa là nàng không cảm xúc, là sinh khí, là ủy khuất, là phẫn nộ, nàng đều cẩn thận đem mọi chuyện giấu sâu trong lòng, không bị người phát hiện, người có loại tính cách này khó tránh khỏi làm cho người ta đau lòng, nhưng mà thời điểm Lê Phi Yên nhìn thấy cái cổ tuyết trắng lộ ra hơn phân nửa của Ôn Mạt Uyển lại nổi ý tà ác, thầm nghĩ Ôn Mạt Uyển đại tiểu thư diễn xuất bảo thủ câu nệ như vậy rõ ràng chính là dụ dỗ người ta đi đào móc xâm nhập, sau đó lại bày ra biểu tình không hiểu phong tình, cấm dục, vô tội đến cực điểm, càng chọc cho người ta ngứa lòng.

Ôn Mạt Uyển mới vừa đem cửa xe mở ra, thu vạt váy ngồi vào, vặn cái chìa khóa, thân xe màu đen phát ra âm thanh rầm rừ rồi không hề có động tĩnh gì, Ôn Mạt Uyển xuống xe dạo qua một vòng, phát hiện bánh xe sau nổ lốp, Ôn Mạt Uyển còn đang lo lắng không biết nên gọi tài xế tới đón hay là thỉnh công nhân tới thay bánh xe thì lại nghe thấy tiếng còi xe, ngẩng đầu lên thấy Lê Phi Yên lái xe từ bãi đỗ ra, khi đến trước mắt mình thì dừng lại, Lê Phi Yên hạ cửa sổ xe xuống, hơi hơi nghiêng đầu hỏi: "Như thế nào, xe hư?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro