Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 19


Nam nhân sửng sốt, lập tức cười: "Đương nhiên, chúng ta không giống với bọn dã man chạy như bay, cho nên thỉnh hai vị tiểu thư yên tâm."

Lê Phi Yên ở một bên nghe được trong lòng nổi lửa, đêm hôm khuya khoắc vây quanh ba mặt đuôi xe người khác còn nói không dã man, thuần túy chính là lưu manh lại thêm dã man, mấy nam nhân vẻ mặt có tiền này chính là mặt người dạ thú.

Ôn Mạt Uyển đưa tay điểm điểm cửa kính xe người nam nhân, trên thủy tinh bóng loáng sắc đen lập tức lưu lại một vân tay: "Lo lắng hay không từ ta định đoạt."

Nam nhân nghe ra ý tại ngôn ngoại*, sắc mặt lộ vẻ vui mừng: "Thỉnh giảng." – (*Ý tại ngôn ngoại: ý ở ngoài lời, chỉ những điều hàm ý, không nói ra trực tiếp, người nghe phải tự suy ra mà hiểu lấy.)

Ôn Mạt Uyển nói: "Chúng ta cùng đua một đoạn, người thua nguyện chịu phạt." Nói xong lại nhìn đài quan sát ánh đèn mông lung trên đỉnh núi, lại nói: "Địa điểm kết thúc là đài quan sát trên đỉnh núi, thế nào?" Mắt đẹp nghiêng che, cười như không cười mà nhìn nam nhân.

Thật ngoài dự liệu, nam nhân cao thấp đánh giá Ôn Mạt Uyển, cuối cùng đẩy lên gọng kính mắt, mỉm cười: "Liền theo ngươi nói mà làm, ta nguyện ra trận bồi tiểu thư tận hứng."

Ôn Mạt Uyển cười cười: "Một lời đã định."

Trở lại bên trong xe, Ôn Mạt Uyển thuận lý thành chương* thay thế Lê Phi Yên ngồi vào dưới tay lái, Lê Phi Yên nhìn xem Ôn Mạt Uyển hỏi: "Ngươi sẽ đua xe?" – (*Thuận lý thành chương: thuận theo lý thuyết mà suôn sẻ (lời nói mang tính [gần như] đương nhiên).)

Ôn Mạt Uyển ừ một tiếng, không yên lòng mà gật đầu, bắt đầu kiểm tra thiết bị, bộ dáng của nàng không giống nói giỡn, Lê Phi Yên ngược lại nóng nảy: "Biết lái xe nhưng không phải là có thể đua xe." Không phải Lê Phi Yên không tín nhiệm Ôn Mạt Uyển, nhưng là bộ dáng Ôn Mạt Uyển căn bản không làm cho người ta liên tưởng được nàng lái xe nhanh như điện chớp, hơn nữa đêm khuya tại đây đường sơn đạo, cho dù có thể đem xe này chạy đến 200km/h, có thể đảm bảo an toàn sao?

Huống chi rõ ràng có biện pháp giải quyết hiệu quả, Ôn Mạt Uyển luôn là bất hiển sơn bất lộ thủy*, nàng cũng không phải tiểu nữ nhân tính toán chi li tranh cường háo thắng, như thế nào lúc này lại cùng đám lưu manh kia đối đầu? Nghĩ muốn là nghĩ như vậy, Lê Phi Yên lại một câu cũng không nói nên lời, Ôn Mạt Uyển ngay cả khí tràng đều làm cho người ta không thể phản bác, không có chỗ xen vào, nàng hoặc là không nói một lời, hoặc là nói năng thật có khí phách, cho nên hiện tại dù Lê Phi Yên lo lắng cũng chỉ có trông chờ quyết định của Ôn Mạt Uyển. – (*Bất hiển sơn bất lộ thủy: ngấm ngầm che dấu, không thể hiện ra gì)

"Lê Phi Yên." Ôn Mạt Uyển đột nhiên lên tiếng, nàng vẫn cúi đầu, một tay cầm tay lái tìm xúc cảm, một tay không ngừng điều chỉnh thử vài nút, Lê Phi Yên từ vị trí của mình chỉ có thể nhìn đến non nửa khuôn mặt của Ôn Mạt Uyển , bộ dáng như trước không gợn sóng không sợ hãi, Lê Phi Yên tưởng Ôn Mạt Uyển là muốn kêu mình lấy cái gì cho nàng nên theo cổ họng mà lên tiếng.

Thanh âm lộ vẻ suy yếu rốt cục khiến cho Ôn Mạt Uyển chú ý, Ôn Mạt Uyển dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lê Phi Yên liếc mắt một cái nói: "Không có việc gì, đừng lo lắng."

Ánh mắt Ôn Mạt Uyển chỉ dừng lại trên người Lê Phi Yên không đến hai giây, đó cũng là lời nói hữu hảo nhất đêm nay mà Ôn Mạt Uyển nói với Lê Phi Yên, không chỉ là hữu hảo, có lẽ còn có một chút quan ái, sau nhiều ngày lần thứ hai trong lòng Lê Phi Yên bỗng cảm nhận được cái cảm giác vừa gấp lại vừa chua xót kỳ diệu như thời điểm Ôn Mạt Uyển đem giày mang đến bên người nàng, gió lạnh như băng vào giờ phút hỗn tạp này càng làm cho loại cảm giác ấy lên men rõ ràng, bành trướng, sở hữu tế bào trên người giống như rối gỗ một chút một chút không chút do dự, không chút lưu tình nào mà gảy vào tầng sâu nhất, tình tự chân chất, loại cảm xúc này như kim đâm, như lửa đốt, cho ngươi thật tâm mà cảm nhận được cái gì gọi là chọc lòng người, nháo tâm can, phiên giang đảo hải* sau đó chính là cả thân thể rơi vào vòng ôm ấm áp cùng nóng bỏng. - (*phiên giang đảo hải: sông cuộn biển gầm gợn sóng)

Vô cùng đơn giản một câu, chỉ cần là Ôn Mạt Uyển nói ra sẽ lây dính ma lực thần kỳ, Lê Phi Yên cảm thấy không cần phải hỏi thêm cái gì, không phải là tin tưởng mà là một loại chắc chắn khó hiểu.

"Đừng nói như là ta nhát gan vô dụng." Lê Phi Yên trấn định nói. Trong lòng bái phục, ngoài miệng vẫn là cương ngạnh.

Ôn Mạt Uyển nở nụ cười "Vậy đừng để bị dọa khóc, nếu sợ thì bịt lỗ tai, nhắm mắt lại."

"Mới sẽ không."

"Chính là hữu tình nhắc nhở."

Lê Phi Yên liếc Ôn Mạt Uyển một cái, nàng cũng không có ý tứ trêu chọc ác ý, đơn giản lại hỏi một câu: "Ngươi có thể chạy nhanh bao nhiêu."

Ôn Mạt Uyển nói: "Xe của ngươi cũng không tệ lắm, hẳn là có thể đến 180, 190km/h, nhanh thêm một chút không chừng đề không được."

Lê Phi Yên nói: "Người khác là xe đua chuyên nghiệp, đồ ngốc cũng không thành vấn đề."

Ôn Mạt Uyển nhìn Lê Phi Yên liếc mắt một cái, ý vị thâm trường mà nói: "Nhìn đoán không ra ngươi cũng hiểu."

Lê Phi Yên nói: "Chưa ăn quá thịt heo cũng xem qua heo chạy."

Ôn Mạt Uyển tiếp tục thâm trầm cười: "Ngươi ngồi vững vàng là được."

Còn đang nói chuyện, nam nhân bắt mở cửa kính xe, Ôn Mạt Uyển hạ xuống thủy tinh: "Còn có năm phút đồng hồ."

Nam nhân gật đầu: "Nếu muốn hủy bỏ còn kịp."

Ôn Mạt Uyển cười cười: "Không cần."

Nam nhân câu khóe miệng: "Có cần ta nhường cho tiểu thư hai mươi km hay không?"

Ôn Mạt Uyển nói: "Lần sau có dịp nhường cho cũng không muộn."

Nam nhân buông tay: "Xem ra tiểu thư thực có tự tin, ta đây liền không khách khí ."

Sơn đạo tại xa xa uốn lượn, đèn sau đồng loạt hiện lên ánh đèn thì hai chiếc xe liền từ trong bóng đem lao ra, Ôn Mạt Uyển ngay từ đầu vẫn chưa tăng lên tốc độ cao nhất, chỉ gắt gao chạy theo phía sau xe nam nhân, dù là vậy Lê Phi Yên đã cảm thấy muốn ói, Ôn Mạt Uyển nhìn thẳng tiền phương hỏi: "Không thoải mái?"

Lê Phi Yên lắc đầu: "Hoàn hảo." Lê Phi Yên chưa bao giờ nếm nghiệm qua choáng váng đầu óc mà loại tốc độ cao này mang đến, trong phòng xe cứ thế im lặng, nàng cơ hồ nghe không được Ôn Mạt Uyển đang nói cái gì, ngoài màng tai tất cả đều là âm thanh bị phù, thứ duy nhất Lê Phi Yên có thể xác định rõ ràng chính là Ôn Mạt Uyển lúc này thực trấn định, thật giống như các nàng là đang dắt tay du xuân du lịch mà không phải đang ở đường núi tối đen giương nanh vúa liều mạng chạy như điên,

Ôn Mạt Uyển cầm sát tay lái, thản nhiên bay ra một câu: "Kiên trì thêm chốc lát, lập tức là tốt rồi." Thanh âm rất nhẹ rất nhu, Lê Phi Yên không biết Ôn Mạt Uyển là nói cho mình nghe, hay là nói cho nàng nghe, còn chưa có cân nhắc lại thì phía trước đột nhiên xuất hiện một ngã quẹo, Ôn Mạt Uyển bỗng dưng nhấn ga gia tốc, thanh âm động tác phối hợp săm lốp gắt gao ma sát làm cho người ta hoa cả mắt, Lê Phi Yên còn chưa kịp đau lòng cái lốp xe tám ngàn một cái thì liền thấy Ôn Mạt Uyển đã bỏ xa nam nhân kia một cái đầu xe, hai xe cách nhau khoảng cách nửa cánh tay tranh đoạt đường xe hẹp hòi, không buông tha, Lê Phi Yên chớp mắt hoảng hốt cho là mình đang quay phim điện ảnh, lốp xe ma xát tốc độ cao, hai xe như là khấu trừ cùng một chỗ ngươi tranh ta đoạt, giờ phút này trừ bỏ nhân vật chính là Ôn Mạt Uyển, Lê Phi Yên thật không nghĩ tới về sau còn có thể ở địa phương nào thể nghiệm trường hợp như ngày hôm nay.

Nói đến nói đi, vẫn là Ôn Mạt Uyển làm cho nàng rất rung động, một nữ nhân dịu dàng như nước như vậy cư nhiên sẽ chơi loại trò chơi cậy mạnh này, điều này không chỉ làm cho Lê Phi Yên nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, mà trong lòng Lê Phi Yên cũng không khỏi bội phục vị Đại tiểu thư toàn năng này. Tuy nói nữ nhân là không am hiểu loại hình vận động nhiệt huyết như thế, nhưng là với Ôn Mạt Uyển mà nói, trên thế giới còn có cái gì là việc khó sao?

Có lẽ không có, Ôn Mạt Uyển từ nhỏ chính là nữ vương không gì không làm được.

Cho nên khi Ôn Mạt Uyển giành tới đỉnh núi trước nam nhân kia, Lê Phi Yên cũng hiểu được thuận lý thành chương.

--

- Thuận lý thành chương: thuận theo lý thuyết mà suôn sẻ (lời nói mang tính [gần như] đương nhiên). Đại ý: Đây là một điều đương nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro