Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2


Trước lúc nhìn thấy Ôn Mạt Uyển , Lê Phi Yên chỉ biết Diệp Nam Thành đối với Ôn Mạt Uyển thắm thiết, tuyệt đối không hề có ý định ly hôn, hôm nay vô tình gặp được làm cho Lê Phi Yên càng sâu sắc cảm nhận được vì cái gì Diệp Nam Thành luyến tiếc buông ra Ôn Mạt Uyển , Ôn Mạt Uyển thật sự là một nữ nhân rất xuất sắc, giơ tay nhấc chân phong thái vân đạm phong khinh*, cảm giác lại nội liễm, cao quý tao nhã mà không huênh hoang, hơn nữa mỹ mạo lại không chê vào đâu được, trên đời này thật sự còn có thể tìm ra người thứ hai hay sao?

Càng không cần phải nói đến thế lực to lớn với bối cảnh của Ôn thị gia tộc, tất cả lợi thế hữu hình với vô hình làm cho giá trị nữ nhân này càng nhân lên, bất luận là nam nhân gì đụng phải đều sẽ không buông tay.

Lê Phi Yên tưởng tượng nếu Ôn Mạt Uyển biết thân phận của nàng sẽ có biểu tình gì?

Mặt lạnh lùng không nói một lời ném ra đơn ly hôn? Hay là dùng tất cả các mối quan hệ bóp chết nàng giống như một con kiến, làm cho nàng tại thành phố M này không nơi nào có thể sống yên ổn?

Nghĩ đến Ôn Mạt Uyển không có khả năng mặt mày không chút thay đổi, Lê Phi Yên liền có một loại khoái cảm không nói rõ, có lẽ là sống trong bí mật đã lâu, tình nhân đều tự sướng mà ảo tưởng muốn khi dễ chính thất, nhưng Lê Phi Yên đối với vấn đề này luôn luôn sáng suốt, nếu nàng làm cho Ôn Mạt Uyên phát hiện sự tồn tại của mình, kết quả duy nhất chính là Diệp Nam Thành vì thể hiện lòng chung thủy sẽ bỏ rơi mình, đến lúc đó bất động sản, phí bao dưỡng, thậm chí là cái chức vị nhàn nhã này, đều sẽ hóa thành hư ảo, cho nên nàng mới sẽ không làm chuyện điên rồ.

"Diệp tổng, phần kế hoạch thu mua này ngài xem còn có yêu cầu sữa chữa chỗ nào không?" Phó tổng Vương Đông hỏi.

Diệp Nam Thành mở ra kể hoạch, nhìn nhìn nói: "Không..."

Lời còn chưa dứt Ôn Mạ Uyển buông chén cà phê lên tiếng nói: "Từ từ, Nam Thành."

Diệp Nam Thành ngẩn người hỏi: "Sao vậy Mạt Uyển?"

Ôn Mạt Uyển đứng dậy, thắc lưng cong lại, hai tay chống trên mặt bàn: "Các vị, ta biết vì kế hoạch thu mua Hồng Dịch mà mấy tháng này mọi người thực vất vả, nhưng Hồng Dịch là lão bằng hữu của cha ta, hiện tại Hồng Dịch xảy ra tình trạng này, hy vọng chúng ta có thể tạm hoãn thu mua, vì nó đầu tư."

Phòng hợp bắt đầu trầm mặt, Ôn Mạt Uyển tiếp tục nói: "Các vị có ý kiến có thể phát biểu, chúng ta cùng nhau giải quyết vấn đề."

Ôn Mạt Uyển nói xong đưa mắt nhìn quét chư vị quản lý đang ngồi, trong gian phòng toàn tây trang áo váy, một thân ảnh màu vàng nhạt phá lệ gây chú ý, bảng tên trước khủy tay nàng viết rành mạch: Quản lý quan hệ xã hội Lê Phi Yên, mười phút trước vị quản lý tiểu thư này đem vô số quần áo phi lên trên người nàng, tùy tiện liếc mắt một cái Ôn Mạt Uyển liền biết mấy món kia đều là đồ mới giá trị, quần lót đính lông vũ phối hợp thực gợi cảm, chỉ là vị nữ hài Lê Phi Yên này thoạt nhìn không quá hai mươi tuổi, lúc đến gần Ôn Mạt Uyển thậm chí ngửi được trên người nàng mùi sữa thơm thanh mát, có lẽ là hỗn hợp chanh hoặc là cỏ xanh, thân thể trẻ tuổi tươi mới nếu mặc lên quần lót cực hạn quyến rũ kia thì sẽ có mỹ cảm cỡ nào?

Ôn Mạt Uyển đè huyệt thái dương uống một hơi cà phê, bắt đầu hoài nghi bản thân bởi vì đi đường hơn tám tiếng mệt nhọc làm cho tư duy tan rã, nếu không sao lại đối với một nữ hài tử sinh ra loại ý niệm kỳ quái này?

Ôn Mạt Uyển mặc dù trên danh nghĩa là chủ tịch Cường Thịnh, trên thực tế nàng đối với sự vụ của công ty hoàn toàn không hỏi đến, hết thẩy đều giao cho đồng sự kiêm tổng tài Diệp Nam Thành, bất quá người sáng suốt đều nhìn ra được địa vị của Ôn Mạt Uyển tại Cường Thịnh vẫn như trước hết sức quan trọng, lần này bởi vì Ôn Mạt Uyển cố ý kiên trì nên cuối cùng kế hoạch thu mua Hồng Dịch hủy bỏ.

Sau khi hội nghị kết thúc Lê Phi Yên không có lập tức rời đi, nàng đứng cạnh cửa nghe Diệp Nam Thành nói muốn giúp Ôn Mạt Uyến đón gió tẩy trần, sau đó liền nhận được tin nhắn của Diệp Nam Thành nói sẽ giải thích với bồi thường cho nàng sau, Lê Phi Yên khinh thường mà cười cười, một bên ứng phó với tình nhân, một bên cách cửa sổ nhìn lướt qua, Ôn Mạt Uyển đang nghiêng thân mình trên tai lộ ra hoa tai đính kim cương sáng lấp lánh.

Hôm nay, Diệp Nam Thành là của Ôn Mạt Uyển .

Lê Phi Yên biết rõ thân là tình nhân nhất định phải có tâm lý thừa nhận cường đại, nếu không sẽ chật vật rối tinh rối mù, nàng chưa bao giờ cho phép chính mình yêu ai, cho dù là Diệp Nam Thành giàu sang anh tuấn cũng không ngoại lê, huống chi cũng không phải là lần đầu tiên Diệp Nam Thành vì muốn bồi ở bên Ôn Mạt Uyển mà rời đi nàng.

Vậy cảm giác khó hiểu lúc này là từ đâu mà ra ?

Buổi tối Lê Phi Yên một mình trở lại phòng ở của chính mình, tắm rửa xong sau đó lấy ra mớ quần áo gây chuyện lúc sáng, nhìn đến quần lót màu hồng lông vũ lại nhớ đến đây là Ôn Mạt Uyển đưa lại cho nàng, Lê Phi Yên cầm vải dệt nắn vuốt, cảm thụ sự mềm nhẵn, còn có cảm giác nhẹ mát, không biết lúc Ôn Mạt Uyển cầm nó có phải hay không cũng có cảm giác như vậy ?

Cho đến khi mặc vào quần lót màu hồng nhạt đứng trước gương Lê Phi Yên mới phát hiện từ sau khi tan tầm suy nghĩ của nàng đều liên quan đến Ôn Mạ Uyển.

Trong phòng ngủ là tiếng nhạc nhẹ đặt biệt thư thái, ánh sáng thành thị xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh to lớn, chiếu rọi lên gương mặt tinh xảo của Lê Phi Yên, chiếu ra một bóng hình mỏng manh, lại giống như là giác quan bị sai lệch mà Lê Phi Yên bỗng dưng từ trong kính thấy được hình ảnh Ôn Mạt Uyển , nàng cởi ra quần áo nghiêm trang, chững chạc lịch sự tao nhã, cùng mặc nội y gợi cảm như mình, đôi mắt tuyệt đẹp mê hoặc, môi mỏng khẽ nhếch.

Nội y được cắt may loại tốt nhất phụ trợ đem bộ ngực ngạo nhân cùng đường cong của Lê Phi Yên thể hiện ra càng rõ ràng, Lê Phi Yên nhẹ giương ngón tay, theo khe ngực thật sâu kéo xuống đến dưới đốt xương sườn cuối cùng, nàng nhớ rõ tóc của Ôn Mạt Uyển dài đến vị trí này, buông xuống dọc theo bụng, đến trước eo nhỏ nhắn lại bao phủ đến sau lưng, lúc nàng mang giày cao gót bước đi, mái tóc đen đẹp như thác nước đung đưa đoạt mắt người.

Diệp Nam Thành dẫn Ôn Mạt Uyển dùng cơm ở tòa tháp đôi truyền hình , từ nơi nay có thể nhìn xuống cảnh đêm toàn thành phố, Ôn Mạt Uyển khẩu vị không được tốt lắm, chỉ uống một chút canh cá chưng bơ nấm. Diệp Nam Thành săn sóc hỏi: "Mạt Uyển, thân thể không thoải mái?" Dừng lại một chút lại hỏi: "Em ở khu du lịch mà an dưỡng, vốn không cần quá quan tâm chuyện này."

Ôn Mạt Uyển nói: "Ba ba thực sốt ruột chuyện này nên muốn em về găp tự xử lý."

Diệp Nam Thành sửng sốt, lập tức cười cười tự giễu: "Ba ba không tin anh?"

Ôn Mạt Uyển cầm ly sô đa lên, mỉm cười: "Ông là sợ anh khó xử."

Diệp Nam Thành khoát tay: "Anh chỉ là đùa một chút."

Thời điểm uống xong nước sô đa, Ôn Mạt Uyển muốn lấy di động trong túi xách, tay vừa mới với vào liền đụng đến một vật gì đó mềm mại, Ôn Mạt Uyển nhíu nhíu mày đang muốn lấy nó ra đột nhiên ý thức được, nó là quần lót.

Từ từ phân tích rồi nhớ ra, là lúc cái vị quản lý tiểu thư tên Lê Phi Yên kia quăng lên, âm kém dương sai mà rơi vào trong túi xách của mình.

Ôn Mạt Uyển từng nhìn thoáng qua nhãn giá, năm chữ số, không thể nghi ngờ vật xa xỉ như vậy là nên trả về cho Lê Phi Yên.

Thời điểm Ôn Mạt Uyển gọi điện thoại tới Lê Phi Yên đang tìm cái quần lót thứ sáu, nàng trong lòng lo lắng, nhìn cũng không thèm nhìn là ai gọi liền bắt lên ừ một tiếng, ý thức được đối phương bị bất ngờ, nàng mới hồi phục lại tinh thần, thay vào giọng nói nhỏ nhẹ: "Xin chào, là ai vậy?

"Tôi là Ôn Mạt Uyển , là Lê Phi Yên tiểu thư sao?"

Ôn Mạt Uyển?

Lê Phi Yên sửng sốt, xiết chặt điện thoại trả lời, "Là tôi, Ôn đổng ngài hảo."

Ôn Mạt Uyển bên ngoài nở nụ cười một chút: "Cô có đồ lạc ở chỗ của tôi, tôi nghĩ cô thật sốt ruột"

Lê Phi Yên suy nghĩ: "Quần lót của tôi ở chỗ của ngài?"

Những lời này nghe có chút quỷ dị, nhưng mà Ôn Mạt Uyển lựa chọn xem nhẹ, nàng gọn gàng dứt khoát trả lời khẳng định, cuối cùng nói thêm: "Đem địa chỉ của cô nói cho tôi, tôi đem qua cho."

"Hảo" vừa lên tiếng xong Lê Phi Yên bỗng dưng nuốt nước miếng, không biết vì sao nàng không nghĩ Ôn Mạt Uyển lãnh tĩnh lại có thể khách khí mà đem đồ vật trả về, ít nhất nàng nên nhân cơ hội đáp lễ lại nàng, để Ôn Mạt Uyển không cảm thấy nàng là một nữ nhân vô lý lại ngạo mạn .

"Cám ơn ngài Ôn đổng, cái quần lót kia là tôi dùng tiền dành dụm năm trước mua đến, tôi thực yêu thích, cho nên hẳn là phải cảm ơn ngài mới được." Lê Phi Yên không nhanh không chậm nói, bình thường nam nhân rất thích thanh âm làm nũng của nàng, nhưng nữ nhân không nhất định cũng vậy, cho nên Lê Phi Yên cố ý dùng thanh âm thật, nghe nhẹ nhàng khoan khoái thích ý, lại có điểm ngọt thản nhiên.

"Cảm tạ tôi?" Ôn Mạt Uyển trước mắt hiện lên bộ dáng Lê Phi Yên khẩn cầu mang theo thành ý , chợt thấy nàng như mộ con tiểu ngân hồ* muốn được vuốt ve an ủi.

"Đúng vậy, tôi có thể mời ngài uống tách cà phê không?" Lê Phi Yên suy nghĩ thái độ của Ôn Mạt Uyển, theo thời được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Ôn Mạt Uyển nhìn đồng hồ, đã muốn chín giờ, nàng cho Diệp Nam Thành đi về trước còn bản thân lái xe tại nội thành hóng gió, Lê Phi Yên đề nghị không có gì không ổn, chỉ là: "Có thể nhưng bất quá sớm ngày mai ta phải lên máy bay, có thể để lần sau không?"

Sớm nghe nói Ôn Mạt Uyển thường xuyên xuất ngoại an dưỡng nhưng không nghĩ tới lại thường xuyên như vậy, Lê Phi Yên có chút không cam lòng tiếp tục đề nghị: "Vậy bây giờ thì sao, thời gian còn sớm." Dừng một chút lại nhợt nhạt nói thêm: "Không khí hiện tại cũng ấm áp, hẳn là thích hợp Ôn đổng."

Ôn Mạt Uyển có chút kinh ngạc, Lê Phi Yên nhìn như nữ hài tử vô tâm vô phế lại nhớ rõ thân thể của mình không tốt, Ôn Mạt Uyển khóe miệng hơi hơi cong lên, ngữ khí cũng thả lòng rất nhiều: "Tốt, cô hiện đang ở đâu?"

"Đường Vân Phi, tòa nhà Thúy Ngọc Các"

Vừa đúng, quẹo qua chính là đường Vân Phi, Ôn Mạt Uyển đánh tay lái, nói: "Vừa lúc tiện đường, tôi tới đón cô, hai mươi phút có đủ hay không?"

Lê Phi Yên ngẩn người, nhìn vào gương xem bộ dáng không son phấn của mình, cảm thấy còn được liền gật đầu đồng ý.

Để điện thoại xuống, Lê Phi Yên mới phát giác di động đã bị nắm đến nóng cả lên. Nàng thế nhưng lại chủ động hẹn lão bà của Diệp Nam Thành, tiểu tam thấy chính thất đều đi đường vòng mà tránh, huống hồ với địa vị và bối cảnh của Ôn Mạt Uyển, Lê Phi Yên tiểu nhân vật chết trong tay nàng hơn một trăm lần còn được, nàng là bản thân rất có tự tin hay căn bản là chán sống?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro