Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 20


Dừng xe lại, Ôn Mạt Uyển nhanh chóng tháo dây an toàn, lúc mở cửa xe ra lại quay đầu nhìn Lê Phi Yên nói: "Xuống xe hít thở không khí sẽ tốt lên một chút." Lê Phi Yên mệt mỏi mà tựa vào ghế ngồi, tóc che phủ hơn phân nửa mặt, như có như không ừ một tiếng, Ôn Mạt Uyển dừng một chút, vừa muốn nói gì thì nam nhân đối diện đã đi xuống xe, Ôn Mạt Uyển cũng đẩy cửa mà xuống xe.

Cùng nam nhân nói vài lời khách sáo, ánh mắt Ôn Mạt Uyển lại cứ hướng về bên xe, Lê Phi Yên vẫn không có đi ra, cửa kính xe cũng tối như mực căn bản nhìn không thấy nàng đang làm cái gì, Ôn Mạt Uyển nghĩ tiểu cô nương này không phải là bị dọa không nhẹ mà ngất đi rồi? Kỳ thật dùng đầu ngón chân cũng đoán được, người chưa bao giờ đua xe qua sẽ say xe, huống chi hôm nay lại chạy trong sơn đạo vòng vèo Lê Phi Yên có thể chống đỡ đến hiện tại mà không có ói ra đã xem như rất lợi hại.

"Lần sau có cơ hội ta lại mời Ôn tiểu thư đua một hồi cho đã ghiền." Nam nhân này dù sao không phải băng nhóm đua xe, thua cũng không nói gì, bộ dáng tâm phục khẩu phục.

Ôn Mạt Uyển cười một chút: "Ta thực chờ mong."

Nam nhân gật gật đầu: "Hôm nay ngượng ngùng, quấy rầy, có cần ta đưa hai vị tiểu thư về nhà hay không?"

Ôn Mạt Uyển lắc đầu: "Vừa lúc gió đẹp, ta cùng với bằng hữu hóng gió chút."

Nam nhân cũng không dây dưa, nói lời từ biệt sau đó liền nhanh như chớp lái xe xuống sơn đạo.

Gió trên đỉnh núi rất đẹp, cũng thật lạnh, Ôn Mạt Uyển đi qua kéo mở cửa xe, nhìn gương mặt nghiêng của Lê Phi Yên hỏi: "Xuống dưới nghỉ ngơi một chút đi?"

Thời điểm Lê Phi Yên xoay đầu lại nhìn làm cho Ôn Mạt Uyển hoảng sợ, Lê Phi Yên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, mồ hôi trên trán hỗn độn không chịu nổi, ánh mắt thê lương mà nhìn nàng, nếu ánh mắt kia là một cây roi thì giờ phút này Ôn Mạt Uyển đã muốn mình đầy thương tích .

Lê Phi Yên trong trí nhớ của Ôn Mạt Uyển vẫn luôn xinh đẹp ngăn nắp, cho dù có làm sai thì ngữ khí vẫn cao ngạo như một tiểu công chúa, luôn luôn tự tin kiêu ngạo mà xinh đẹp như giày xéo ánh mắt người để tâm nhìn, đặc biệt Lê Phi Yên luôn làm như không có gì mà ngạo nghễ hiện ra trước mặt Ôn Mạt Uyển, tự nhiên bình thản như hai người là khuê mật nhiều năm tương giao, làm cho người ta tiếp thu không được mà đẩy ra cũng không xong, Ôn Mạt Uyển mỗi khi nhớ lại đều phải nghiến răng, luôn có cảm tưởng muốn đem nữ nhân Lê Phi Yên này ôm xuống mà hung hăng đánh vào mông. Lê Phi Yên chính là yêu tinh tu luyện ngàn năm chuyển thế, một bên vẫy chiếc đuôi to đầy lông mềm mại, một bên lại chộp lấy tim của người ta mà híp mắt trêu đùa, chưa bao giờ điềm đạm đáng yêu như bây giờ, lộ ra bộ dáng vô tội lại bất lực.

Vui sướng khi thấy người gặp họa là thiên tính ẩn giấu trong mỗi con người, nhất là khi nhìn đến người bình thường không ai bì nổi té ngã, người xem thì thường không có chút đồng tình mà ngược lại yên tâm thoải mái xem náo nhiệt, Ôn Mạt Uyển biết đạo lý này, hơn nữa Lê Phi Yên cũng không phải người lương thiện, nhìn nàng như vậy không phải càng làm cho lòng người đại khoái hay sao? Bất quá Ôn Mạt Uyển một chút cũng không cảm giác được khoái ý, nàng thử thuyết phục bản thân không cần để ý đến bộ dáng đáng thương của Lê Phi Yên nhưng lại phát hiện từ khi nhìn đến bộ dáng mềm yếu dựa vào lưng ghế của nàng thì bản thân không thể dời ánh mắt đi được.

Chung quy không có biện pháp lừa gạt mình đi, Lê Phi Yên như vậy làm cho người đau lòng, đặc biệt liên tưởng đến mình là đầu sỏ làm cho Lê Phi Yên mồ hôi như mưa thì Ôn Mạt Uyển bỗng nhiên cảm giác trong lòng có cái gì đó bắt đầu nhộn nhạo, như kéo tơ lột kén cuốn lấy ngực khiến cho hô hấp tăng nhanh, từ ngực dâng lên một cảm giác áp bách khiến cho Ôn Mạt Uyển cuối người xuống gần sát vào Lê Phi Yên, tận lực tâm bình khí hòa hỏi: "Khó chịu sao? Trong xe có thuốc say xe không?"

Lê Phi Yên nhìn Ôn Mạt Uyển liếc mắt một cái: "Bình thường ta đều tại nội thành khai khai, xuôi gió xuôi nước đi trên đường lớn thì sao muốn say xe được."

Lời đáp lại thoáng mang theo ý châm biếm, nếu là bình thường ngược lại còn có chút uy lực, nhưng lúc này Lê Phi Yên ngay cả bật hơi đều là mềm mại, độ mạnh tự nhiên đã bị lột bỏ hơn phân nửa, cho nên lời nói nghe vào tai Ôn Mạt Uyển tương đối giống như đang làm nũng.

"Trước xuống dưới hít thở không khí đi." Ôn Mạt Uyển không khỏi đưa tay kéo Lê Phi Yên ra, Lê Phi Yên mới vừa đẩy mở cửa xe bước ra đã nhảy mũi liền ba cái, tóc dài thoáng chóc bị gió thổi trúng loạn thất bát tao cả lên.

Lê Phi Yên ôm tay, lạnh đến nổi luôn miệng thở ra nhiệt khí, nhưng trạng thái choáng váng đầu cũng tốt lên một chút, nàng giương mắt ngắm Ôn Mạt Uyển, nữ nhân này trong gió đêm lạnh lùng thổi như vậy mà bộ dạng vẫn như không hề có việc gì, ôm tay mà tựa vào khối đá lớn bên cạnh, trông như một trụ băng.

Có vẻ như cảm giác được ánh nhìn chăm chú của Lê Phi Yên nên Ôn Mạt Uyển thu hồi tầm mắt của mình mà nói: "Chờ ngươi cảm thấy khá hơn một chút rồi chúng ta xuống núi, bằng không khó mà đảm bảo ngươi không ở trên đường ói ra."

Lê Phi Yên thật sự là muốn hướng Ôn Mạt Uyển phát tiết lời oán hận cũng nói không nên lời bởi vì đêm nay dù sao cũng là nàng mạnh mẽ bắt cóc Ôn Mạt Uyển đi ra thông khí nên loạt chuyện sau đó mới có thể phát sinh nhưng là muốn Lê Phi Yên tự nhiên đem những hành vi phạm tội toàn bộ đều gán lên chính bản thân là chuyện không có khả năng. Người tự chủ trương đáp ứng bọn người đua xe vốn là Ôn Mạt Uyển. Người mà một đường chạy như điên đến tốc độ hai trăm cũng là Ôn Mạt Uyển. Chạy xe của nàng còn làm cho nàng chóng mặt đến thiên hôn địa ám không phải là do người tên Ôn Mạt Uyển này sao. Nếu thật sự muốn tính sổ thì hai người cũng là mỗi người một nửa.

Lê Phi Yên nghĩ như vậy, nên cũng đơn giản không nói thêm gì mà dỗi, "Ta không quay về."

Ôn Mạt Uyển ngược lại không một chút kinh ngạc, chỉ thản nhiên hỏi: "Vì cái gì?"

Lê Phi Yên nói: "Choáng váng đầu muốn chết, đi không nổi."

Trầm mặc một lát, Ôn Mạt Uyển mới đến gần một chút, đột nhiên hỏi: "Muốn uống trà sữa không?"

"A?" Lê Phi Yên thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm, "Trà sữa?"

Ôn Mạt Uyển gật đầu: "Trên đỉnh núi uống một ly trà sữa có thể khôi phục tinh thần rất nhanh."

Lê Phi Yên ngẫm lại cũng thấy hình như thật vậy, hiện tại xác thật có chút muốn uống gì đó ấm áp ngọt ngào, nhưng Lê Phi Yên nghĩ lại thì thực sự có xúc động muốn bóp chết Ôn Mạt Uyển, lúc này chính là tại trên đỉnh núi, ngay cả chiếu sáng đều là dùng đèn xe, chỗ nào có trà sữa nóng hôi hổi lại thơm ngào ngạt chứ?

"Ngươi đây là gặp họa nên dễ sinh ảo giác hay vẫn là giải khát trong cơn mơ a?" Trong lòng Lê Phi Yên khó chịu nên khi nói chuyện cũng không quá chú tâm.

Ôn Mạt Uyển nói: "Ngươi chờ một chút."

Nói xong liền xoay người, Lê Phi Yên kịp phản ứng hỏi: "Ngươi muốn đi đâu vậy?"

Ôn Mạt Uyển ngồi trên xe đáp: "Xuống núi mua trà sữa."

Lê Phi Yên bản năng đáp: "Không nên không nên, này quá nguy hiểm ."

Ôn Mạt Uyển giương mắt ý vị thâm trường mà nhìn xem Lê Phi Yên: "Để ngươi một mình ở trên này nên sợ hãi?"

Lê Phi Yên nghĩ thầm rằng nữ nhân này thật sự là không biết lẽ phải, rõ ràng là quan tâm nàng ta, nàng ta đã không lĩnh tình coi như xong ngược lại còn nghĩ chính mình thảm hại như vậy, Lê Phi Yên bị buộc đến đành phải biểu đạt đầy đủ ý tứ của chính mình: "Một mình ngươi có thể xuống núi chứ?"

Ôn Mạt Uyển nói: "Chờ sáu phút là có thể, nơi này bình thường sẽ không có người tới."

Khởi động xe tắt đèn sau, Ôn Mạt Uyển lái xe của Lê Phi Yên rất nhanh quẹo qua đường núi mà mất bóng mất dáng.

Lê Phi Yên nhìn về nơi thành thị xa xa lóe lên ánh đèn, cũng không biết nên phản ứng làm sao, Ôn Mạt Uyển sẽ chủ động nói rằng muốn mua trà sữa cho nàng, hơn nữa là từ đỉnh núi lái xe xuống chân núi mua, đây không phải là kịch bản trong phim hàn mới có hay, hiện tại nam nữ nhân vật chính cư nhiên biến thành nàng cùng Ôn Mạt Uyển, nghĩ như thế nào đều cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Lê Phi Yên còn không kịp ngẫm nghĩ thêm thì trong nháy mắt một ánh đèn ô tô chói mắt liền từ phía sau bắn lại đây, đèn xe tắt, động cơ tắt, Ôn Mạt Uyển cầm theo một ly trà sữa đi đến bên người Lê Phi Yên, biểu tình thong dong lại bình tĩnh, Lê Phi Yên nhìn Ôn Mạt Uyển , từng chữ một hỏi: "Ngươi thật sự mua rồi trở lại?"

Ôn Mạt Uyển đem trà sữa đưa cho Lê Phi Yên: "Uống xem thì chẳng phải sẽ biết ."

Lê Phi Yên tiếp nhận, đang muốn uống, chợt phát hiện Ôn Mạt Uyển trong tay chỉ có một ly trà sữa, liền hỏi: "Ngươi không mua cho mình?"

Ôn Mạt Uyển lắc đầu: "Ta không có thói quen uống loại thức uống này, trong xe có nước khoáng."

Lê Phi Yên nhìn xem chất lỏng màu nâu trong tay màu mà nói: "Uống ngon lắm, ngươi thử một lần."

Nói xong đem ống hút đưa đến trước mặt Ôn Mạt Uyển , Ôn Mạt Uyển hơi ngẩn ra mà do dự một chút, Lê Phi Yên nhướng mày: "Chẳng lẽ là ngươi lo lắng thứ này có chất phụ gia, chất bảo quản sẽ làm cho ngươi buồn nôn?" Ngữ khí tuy không nặng nề nhưng Ôn Mạt Uyển nghe vào tai lại có một phen tư vị khác, nàng chính là không có thói quen uống loại đồ uống này mà thôi, nếu đổi thành người khác đánh giá Ôn Mạt Uyển như vậy, Ôn Mạt Uyển chỉ biết cười trừ, thậm chí căn bản không đáng để ý tới, nhưng hôm nay đối mặt là Lê Phi Yên, Ôn Mạt Uyển nghe như thế nào đều cảm thấy Lê Phi Yên là bịa đặt, cố ý tranh cãi với mình.

Nếu là dung túng Lê Phi Yên sẽ chỉ làm nàng được một tấc lại muốn tiến một thước, ngày càng tệ hơn, Ôn Mạt Uyển dựa trên tinh thần thả cọp về núi hậu hoạn khôn cùng mà cầm lấy trà sữa trong tay Lê Phi Yên uống ngay một ngụm, hương vị cũng không có khó uống như nàng tưởng tượng, Lê Phi Yên tiếp tục ở bên tai Ôn Mạt Uyển hướng dẫn từng bước mà nói: "Lại hút thêm một viên trân châu lên mà nhai ăn đi"

Ôn Mạt Uyển nửa tin nửa ngờ mà nghe theo, lúc khối trân châu nhỏ vừa mềm vừa tròn hòa tàn giữa hàm răng của nàng thì Ôn Mạt Uyển cảm thấy được từ trong đó tràn đến yết hầu một vị ngọt thản nhiên, tuy phải đậm nhưng hương vị khó mà phân táng, chỉ muốn cứ thế uống thêm một chút một chút, Ôn Mạt Uyển chưa bao giờ biết một ly chất lỏng đậm màu này lại có thể ngon như vậy.

Lê Phi Yên quan sát thần sắc của Ôn Mạt Uyển mà đoán rằng vị Ôn đại tiểu thư này có thể là lần đầu tiên tiếp xúc với loại mỹ thực đại chúng này, Lê Phi Yên cuối cùng cảm thấy được nữ vương Ôn Mạt Uyển cũng không phải là không gì làm không được, không phương diện nào là sẽ không, muốn nói khoa trương một chút chính là, cuối cùng đối diện với Ôn Mạt Uyển nàng cũng tìm được một chút cảm giác ưu việt, nhưng khi Lê Phi Yên nhìn đến bên môi Ôn Mạt Uyển dính một chút trà sữa, tâm tình đột nhiên phức tạp lên, trên đường cái nữ hài tử ai mà không từng uống qua trà sữa, Ôn Mạt Uyển thế nhưng là ngoại lệ?

Lê Phi Yên hỏi: "Ngươi chưa tưng uống qua?"

Ôn Mạt Uyển nói: "Ta từ nhỏ sẽ không ở trên đường nếm qua loại đồ vật này."

Lê Phi Yên nói: "Vậy làm sao ngươi biết ta sẽ muốn uống trà sữa?."

Ôn Mạt Uyển kỳ quái mà nhìn nàng: "Ta ở trên đường thường xuyên nhìn thấy các nhóm nữ hài tử cầm loại đồ uống này cho nên cảm thấy ngươi sẽ thích uống."

Lê Phi Yên nhìn Ôn Mạt Uyển : "Ở trong mắt ngươi ta là tiểu cô nương?"

Ôn Mạt Uyển nở nụ cười một chút, trực giác muốn đáp là, Lê Phi Yên thật sự làm cho người ta có cảm giác tiểu cô nương thanh thuần, nhưng trên thực tế nàng chỉ có một tầng túi da là tiểu nữ hài mà thôi, cho nên Ôn Mạt Uyển đối với vấn đề của Lê Phi Yên chọn lựa giữ lại ý kiến, bất quá hành vi này Lê Phi Yên lại xem thành cam chịu, nàng cắn cắn ống hút nói: "Ta tuy rằng tuổi còn nhỏ một chút, nhưng cùng tiểu cô nương là có cách biệt một trời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro