Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 22


Nếu xem nhẹ sự việc không mấy khoái trá trước đó thì đề nghị của Lê Phi Yên là hợp tình hợp lý, nhưng mà đối với Ôn Mạt Uyển thì Lê Phi Yên thuần túy là không có việc gì làm nên tìm ngược, nàng chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu chuyện cổ 'Sói đến' hay sao, một người như thế nào có thể hai lần rơi vào cùng một cái bẫy? Cho dù trên thế giới này thực sự có người như vậy thì cũng tuyệt đối không phải là Ôn Mạt Uyển.

Ôn Mạt Uyển đã rất muốn đem Lê Phi Yên nắm đến mà đánh cái mông nàng một trận, nhưng Ôn Mạt Uyển vẫn bảo trì lễ phép, uyển chuyển cự tuyệt: "Không được, quá muộn rồi ta phải về nhà."

Lê Phi Yên không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào khi Ôn Mạt Uyển nói như vậy, nàng từ trên xuống dưới quét Ôn Mạt Uyển một lần, nói: "Ngươi chờ một chút, mở cốp xe lên đi."

Ôn Mạt Uyển khó hiểu ý này nhưng nghe theo, Lê Phi Yên đi tới sau xe rất nhanh ôm một đến một cái áo khoác lớn từ cửa kính xe quăng vào trong: "Ngươi còn mặc lễ phục hở lưng vậy mà cũng không biết đem áo khoác đi ra theo."

Áo khoác màu xám lông nhu thuận nằm ở trên đùi, Lê Phi Yên còn đứng cách cửa kính xe mà mỉm cười, để lộ ra tám cái răng trắng tinh nói: "Cúi chào, ta đây đi lên."

"Ngủ ngon." Ôn Mạt Uyển khách sáo mà đáp lại một câu, đón nhận bóng lưng của Lê Phi Yên.

Lê Phi Yên kéo làn váy, nhấc chân nhẹ bước lên hai ba bậc thang, thân ảnh được lễ phục phụ trợ càng trở nên thướt tha tuyệt đẹp.

Ôn Mạt Uyển cầm lấy áo lông mềm mại nghiêng đầu nhìn Lê Phi Yên đi từ đường xe chạy đến cửa lớn, Lê Phi Yên mặc lễ phục lộ ra hai cánh tay, làn váy thật dài nhịp nhịp mà chấm mặt đất, trên nền đá cẩm thạch truyền đến tiếng giày cao gót thanh thúy, Ôn Mạt Uyển nghe đến động tĩnh của Lê Phi Yên từ gần hóa xa liền vặn chìa khóa chuẩn bị đi, tiếng động cơ vang lên thì tiếng giày cao gót lại đột nhiên vang lên lần thứ hai, Ôn Mạt Uyển trực giác có thể là Lê Phi Yên, xoay cửa kính xe xuống quả nhiên thấy Lê Phi Yên từ bên kia cửa thủy tinh chạy tới, lúc đến gần vẫn còn thở dốc, không đợi Ôn Mạt Uyển nói chuyện thì Lê Phi Yên đã cúi người nghiêng đầu ngoài cửa sổ xe hỏi: "Về đến nhà có thể hay không gởi cái tin nhắn cho ta?"

Gởi tin nhắn cho Lê Phi Yên?

Ôn Mạt Uyển khoát tay lên vô lăng kinh ngạc nhìn Lê Phi Yên: "Ngươi nói cái gì?"

Lê Phi Yên nhướng mày: "Gởi cái tin ngắn cũng không chịu?"

Ôn Mạt Uyển nhìn Lê Phi Yên biểu tình nghiêm trang chững chạc nên hỏi: "Muốn ta gởi tin nhắn cho ngươi, là phải nói cái gì?" Ôn Mạt Uyển còn thật sự đặt câu hỏi, nàng xác thực không biết Lê Phi Yên vì cái gì lại đề xuất cái yêu cầu không đầu không đuôi như vậy.

Lê Phi Yên khinh thường: "Ngươi chưa uống qua trà sữa có thể tha thứ nhưng sẽ không gởi cho người ta cái tin nhắn là không thể nói nổi, hay vẫn là nói ngươi chán ghét ta?" Lê Phi Yên thuần túy dùng phép khích tướng, nàng chưa từng cảm thấy Ôn Mạt Uyển chán ghét nàng, bởi vì nàng không chán ghét Ôn Mạt Uyển, không phải có câu nói ngươi đối người khác như thế nào thì người khác liền đối xử lại với ngươi như thế không phải sao, cho nên sự hỗ động giữa nàng cùng Ôn Mạt Uyển vẫn là tốt đẹp, ít nhất Lê Phi Yên luôn cố gắng sáng tạo không khí hài hòa hữu hảo.

Ôn Mạt Uyển khẽ cười một chút, Lê Phi Yên lại muốn rèn sắt khi còn nóng: "Không phải là gởi cái tin ngắn ta đã về đến nhà để báo bình an thôi sao, có khó khăn như vậy? Ngươi đi hay về cũng không cùng người ta báo một tiếng sao?"

Nếu Lê Phi Yên đã thật sự hỏi như vậy thì Ôn Mạt Uyển cũng không trả lời cho có lệ, nàng cẩn thận nghĩ rồi nói: "Trước mười bốn tuổi sẽ báo cho cha mẹ biết sau đó là người nhà."

Ý người nhà này thực rõ ràng là chỉ trượng phu Diệp Nam Thành, Ôn Mạt Uyển không biết là mình cố ý hay vẫn là dễ gọi nên mới nói như vậy, lúc hai chữ người nhà nói ra thì Ôn Mạt Uyển quan sát vẻ mặt của Lê Phi Yên, nàng thực muốn biết lúc Lê Phi Yên từ nàng nghe được tin tức của Diệp Nam Thành sẽ đặc biệt có phản ứng gì.

Tỷ như sắc mặt cứng đờ hoặc là cười gượng che dấu cho qua. Phàm là người trong lòng có quỷ thì bản năng đều sẽ phản ứng như vậy.

Lê Phi Yên khoát hay tay lên cửa kính xe, vị trí làm cho mặt của nàng bị bao phủ trong bóng đêm, nhưng nàng có thể nhìn đến biểu tình của Ôn Mạt Uyển, khi Ôn Mạt Uyển nhắc tới người nhà thì đuôi lông mày khẽ nhếch, có thể lý giải thành hạnh phúc cũng có thể đọc giải thành phản ứng tự nhiên khi nhắc đến người trọng yếu, Diệp Nam Thành đối với Ôn Mạt Uyển mà nói quả nhiên không phải sự tồn tại bình thường, mà có tên là vợ chồng, quan hệ của cả hai người vô luận là từ phương diện nào mà nói đều cũng hơn người bên ngoài rất nhiều lần, trong thế giới của Ôn Mạt Uyển trừ bỏ cha mẹ thì vị trí còn lại chính là Diệp Nam Thành.

Ôn Mạt Uyển đã trả lời như vậy đương nhiên ý tứ là nói người ngoài không có quyền can thiệp vào hành tung của nàng, mà người ngoài, tự nhiên bao quát cả Lê Phi Yên.

Bất quá đó là sự thật cũng không có gì để trách, Lê Phi Yên một phen buồn bực, âm thầm nén giận Ôn Mạt Uyển là cái quỷ hẹp hòi, có nề nếp đến nổi làm cho người ta ngứa răng, gởi cái tin nhắn cũng khó xử nàng vậy sao, sẽ thiếu khối thịt hay hụt khối da a.

Lê Phi Yên bị Ôn Mạt Uyển bất động thanh sắc mà chắn trở về đành phải than thở một câu: "Không gởi thì thôi." Kỳ thật Lê Phi Yên đối với việc Ôn Mạt Uyển có thể gởi tin nhắn cho nàng hay không cũng không ôm quá nhiều hy vọng, nếu như Ôn Mạt Uyển sảng khoái đáp ứng nàng thì mới là cổ quái.

Ôn Mạt Uyển im lặng ngồi trong khoang xe mà nhìn Lê Phi Yên, lúc nàng xoay người thì đèn đường liền chiếu lên trên người, ánh sáng trắng ngời làm cho làn da của nàng có vẻ phá lệ dễ thấy rõ, nhiệt độ không khí ban đêm chợt giảm xuống, Ôn Mạt Uyển rõ ràng nhìn đến Lê Phi Yên bởi vì lạnh mà làn da đều nổi lên da gà, lúc này Lê Phi Yên ôm khuỷu tay phẫn nộ chuẩn bị xoay người rời đi.

Thân ảnh Lê Phi Yên không giống với bộ dáng nhẹ nhàng lúc nãy, là bởi vì mình cự tuyệt nàng?

"Lê tiểu thư." Ôn Mạt Uyển lên tiếng. Thay vì băn khoăn không bằng nói là mình không đành lòng.

Lê Phi Yên quay đầu lại nghiêng mặt nhìn Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển một tay chống ghế ngồi hơi cuối người nghiêng đầu qua cửa kính xe nói, "Cảm ơn ý tốt của ngươi, ta sẽ gởi tin nhắn đến cho ngươi."

A? Lê Phi Yên kinh ngạc nhìn Ôn Mạt Uyển vài lần, đang cân nhắc xem băng sơn mỹ nhân vốn là nói không thông vì sao lại đột nhiên chuyển tính thì Ôn Mạt Uyển đã nói lời chào mà lái xe ô tô quẹo ra khỏi tiểu khu.

Quảng trường nhỏ trước nhà trọ Thúy Ngọc Các nhất thời khôi phục thanh tĩnh, Lê Phi Yên đứng ở trên bậc thang cách khoảng sân nhỏ nhìn theo đuôi xe Ôn Mạt Uyển dung nhập vào trong bóng đêm, trong lòng chợt thả lõng, tựa như vừa được ban ân đại xá, Lê Phi Yên vui mừng chính là rốt cuộc Ôn Mạt Uyển có đáp lại, cuối cùng không phải chính mình đơn phương quấn quít lấy nàng.

Việc này nói lên được cái gì đâu?

Lê Phi Yên đêm tất cả các ý nghĩ có khả năng trong đầu toàn bộ loại trừ, rốt cuộc trong đầu toát ra bốn chữ: yêu đương vụng trộm.

Cùng Ôn Mạt Uyển yêu đương vụng trộm?

Nếu nói về điều kiện, cùng Ôn Mạt Uyển yêu đương vụng trộm là tuyệt không chịu thiệt, nàng dung nhan coi được, vóc người lại đẹp, sờ lên cũng thực trơn mềm, hương vị trên người cũng làm cho người mê say, mặc kệ là nam nhân hay vẫn là nữ nhân có thể đem một vưu vật như vậy ôm vào trong lòng khẳng định đều cảm thấy thực thành tựu, Lê Phi Yên ngửa cằm, đôi mắt trong ngóng nhìn lên con số màu đỏ trong thang máy đang dần tăng lên, trong đầu cũng dần nóng lên, Ôn Mạt Uyển bề ngoài thoạt nhìn vắng vẻ nhưng nếu như có thể cạy mở mật mã thân thể của nàng, nói không chừng ở trên giường lại là một phong cảnh khác.

Dù sao tư tưởng là vô tội, Lê Phi Yên buông tha việc yy Ôn Mạt Uyển, chờ cho đến khi vào phòng rửa mặt đổi quần áo ngủ xong xuôi nằm ngã xuống giường thì Lê Phi Yên mới phát giác ra không đúng, Ôn Mạt Uyển chính là nữ nhân hàng thật giá thật, mà vừa rồi nàng cư nhiên lại luôn ảo tưởng cùng một nữ nhân yêu đương vụng trộm, đã vậy còn là lão bà của tình nhân?

"Đích đích" Di động vang lên, Lê Phi Yên xoay người tựa vào đầu giường, đưa tay lấy điện thoại qua nhìn, người gởi đến rõ ràng hiện lên "Ôn Mạt Uyển" Không cần mở ra, Lê Phi Yên ở trên mặt cũng đã đem tin nhắn đọc xong, trên ấy viết: 'Đã đến nhà, xe ngày mai trả lại.'

Tin tức ít ỏi đến gầy trơ cả xương, ngay cả một chút nội dung dư thừa cũng không có, Lê Phi Yên vốn cho là thuyết phục được Ôn Mạt Uyển gởi tin nhắn đến cho mình là đã thành công, nhưng mà đến lúc nhìn đến mấy chữ ít ỏi nàng mới hiểu được lòng tham của nữ nhân, thứ nàng muốn hơn xa những chữ này rất nhiều.

Có chút buồn bực mà trở mình, Lê Phi Yên vẫn là mở ra tin nhắn, tin tức trong nháy mắt hiện ra lớn hơn, nàng giống như từ trên màn hình nhìn được thêm cái gì, nhìn kỹ hơn thì thực sự có, tin tức cuối cùng là: 'Goodnight.'

Lê Phi Yên không khỏi đem mấy từ tiếng Anh này gọi đi ra, nàng ảo tượng ra thanh âm của Ôn Mạt Uyển, nếu như một câu thăm hỏi ân cần nhỏ này là được chính miệng Ôn Mạt Uyển nói ra thì sẽ có cảm giác như thế nào đây?


-- 

E/N: Mình đang đi nghỉ cho nên việc đăng tải truyện sẽ bị trễ chút, mong mọi người thông cảm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro