Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 23


Lê Phi Yên lòng đầy mong chờ có thể gặp được Ôn Mạt Uyển lúc nàng đưa xe tới trả nhưng lúc nàng nhìn thấy tài xế mới thầm mắng mình ngu, Ôn Mạt Uyển sao có thể rãnh đến nổi phải vì nàng mà tự thân phục vụ, hơn nữa, cho dù Ôn Mạt Uyển có thời gian rãnh cũng sẽ không tiêu tốn trên người Lê Phi Yên.

"Lê tiểu thư, đây là Đại tiểu thư muốn tôi giao cho ngài." Trợ lý mặc tây trang mang giày da nho nhã lễ dộ mà đưa một chiếc hộp màu đen sang, "Đại tiểu thư vốn là muốn đích thân đến nhưng vì thân thể nàng không khỏe cho nên mong Lê tiểu thư thông cảm."

Thân thể không khỏe? Ôn Mạt Uyển cho dù là lấy cớ không muốn gặp nàng thì cũng nên nghĩ ra một lý do nào đó khó mà bị vạch trần như này, có thể là ở trong lòng của Ôn Mạt Uyển thì chính mình vốn cũng không phải là đối tượng cần được dụng tâm đối đãi, Lê Phi Yên nghĩ như vậy nên cũng không chút để ý mà gật đầu đáp lại trợ lý song song mở ra hộp nhỏ, bên trong hộp chính là một lớp nhung màu đen, tinh mỹ mà nằm ở bên trên nó chính là chiếc chìa khóa xe của nàng, Lê Phi Yên dở khóc dở cười, Ôn Mạt Uyển làm việc cũng quá nghiêm chỉnh đi, không phải chỉ là một cái chìa khóa xe thôi sao, cư nhiên bị biến thành như là quốc bảo hồi trả về thận trọng như vậy? Bên trong ba lớp bên ngoài ba tầng bao cái chìa khóa nhỏ lại, Ôn Mạt Uyển có thấy mệt hay không?

Trợ lý còn nói: "Xe của ngài tôi đã dừng ở bãi đậu, sáng sớm hôm nay đã chà sáp tốt, nếu ngài còn có địa phương không hài lòng có thể đến nơi đây tiếp tục bảo dưỡng." Nói xong liền đưa qua một tờ giấy, Lê Phi Yên tiếp nhận, vừa nhìn liền thấy nguyên lai là địa chỉ phục vụ bảo dưỡng xe ô tô, trợ lý cười: "Tất cả là miễn phí, hy vọng tiểu thư không ghét bỏ."

Là miễn phí cho nên có thể nhận mà không thấy áp lực, Lê Phi Yên một mặt bội phục Ôn Mạt Uyển làm việc cẩn thận, một mặt trong lòng lại ẩn ẩn khó chịu, nào có người sẽ đối xử với bằng hữu khách khí như vậy? Mỗi lần Tô Kiều Diễm mượn xe của nàng đều nhân tiện sưu luôn mất vật trang trí trong xe, thời điểm trả về thì chính nàng phải tự xuất tiền túi vừa đem xe đi rửa vừa đem khuê mật ra độc mồm độc miệng mà phun tào, thế nhưng đối tượng đổi thành Ôn Mạt Uyển, thế giới giống như vì Lê Phi Yên mà mở ra một cái cửa sổ khác, lần đầu tiên Lê Phi Yên biết cho mượn đồ khi nhận lại nguyên lai cũng là chuyện chiếm được tiện nghi.

Chính là thái độ như vậy của Ôn Mạt Uyển một chút cũng không làm cho người ta cảm giác có sự thân cận, từ đáy lòng Lê Phi Yên hy vọng Ôn Mạt Uyển thực tùy ý mà đem xe đậu ở dưới lầu, thuận miệng báo một tiếng hay là gởi cái tin nhắn là được, chứ cứng ngắc như hai nước đang thực hiện lễ nghi bang giao thì chỗ nào thấy được chút thân tình?

Tối hôm qua ở trên đỉnh núi không phải còn hóng gió ngắm trăng sáng hay sao, chuyển mắt một cái liền phủi sạch sẽ, Lê Phi Yên cảm thấy bản thân như một oán phi không được sủng ái mà bị đày đi lãnh cung, tâm tâm niệm niệm muốn được nâng niu trong lòng bàn tay, kết quả là mặt lại bị hất đầy nước lạnh.

Lê Phi Yên giữ vững tinh thần mà trả lời trợ lý: "Cảm ơn, giúp tôi chuyển lời đến Ôn đại tiểu thư là nàng nghĩ thực chu đáo làm tôi thực cảm động."

Trợ lý gật đầu đáp ứng: "Tốt, tôi sẽ chuyển lời đến."

Ta chính là muốn ngươi thật sự nói cho Ôn Mạt Uyển nghe. Lê Phi Yên nhìn trợ lý rời văn phòng thì nâng hai chân bên bàn nhẹ nhàng đẩy một chút, ghế dựa liền nhẹ nhàng trượt ra phía bên ngoài, Lê Phi Yên ở trong văn phòng của mình chuyển vài vòng, nhìn chằm chằm trần nhà trắng bóng, cân nhắc xem muốn hay không cho người ta mua cái gì treo lên, văn phòng hiện tại trắng như hang tuyết thực không thú vị, nếu như có thể gắn thêm một cái đèn xanh xanh hay một bức họa hẳn là tốt hơn rất nhiều.

Đang nghĩ ngợi thì có tin nhắn đến, Lê Phi Yên cầm điện thoại lên thì thấy là tin nhắn của Diệp Nam Thành, hỏi nàng muốn mừng sinh nhật như thế nào.

Khóe miệng Lê Phi Yên gợi lên một tia ý cười, làm một kim chủ thì Diệp Nam Thành vẫn thực xứng chức, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, từ dịp lớn như sinh nhật Lê Phi Yên cho đến những dịp lễ nhỏ như ngày lễ tình nhân thì hắn đều tặng lễ vật cho Lê Phi Yên, đủ loại lễ vật là một quy tắc tuần hoàn, chỉ cần là đồ xa xỉ là đạt, quần áo, túi xách, nước hoa, trang sức cần cái gì có cái đó, Diệp Nam Thành chưa bao giờ hỏi Lê Phi Yên thích cái gì hay không thích cái gì, hắn biết chỉ cần mua lấy thứ bắt mắt nhất, quý nhất, mới nhất trong cửa hàng đồ hiệu mà đem đến nhà Lê Phi Yên thì Lê Phi Yên sẽ vui vẻ ra mặt.

Lần này cũng không ngoại lệ, văn phòng Diệp Nam Thành cách Lê Phi Yên hai tầng lầu, vì để tránh đồn đãi nên hai người ở trong công ty cũng không có tiếp xúc riêng tư, cho dù là điện thoại thì Diệp Nam Thành cũng hiếm gọi, Diệp Nam Thành không nói rõ nhưng trong lòng Lê Phi Yên cũng biết rõ ràng nên chưa bao giờ quấy rầy Diệp Nam Thành, nàng chỉ giống như một con búp bê ngoan ngoãn chờ ở trong góc, chờ Diệp Nam Thành có phương tiện, rãnh rỗi sẽ sủng nàng, Lê Phi Yên tính tình cũng không phải tốt chẳng qua nàng biết rõ quy tắc trò chơi, bởi vậy từ trước đến nay nàng đều ngoan ngoãn phục tùng với kim chủ rộng rãi.

Sinh nhật thôi, không cần làm quá lên hay là xa hoa, bất quá lễ vật là phải có, bằng không là ngược đãi bản thân vất vả cả một năm, Lê Phi Yên nghĩ như vậy nên cầm di động trả lời: 'Như thế nào cũng được, anh ở cùng em là tốt nhất.'

Gởi đi xong Lê Phi Yên đều cảm thấy bản thân thực dối trá, rõ ràng ở trong lòng đã tính đến vài cái túi xách kiểu dáng mới, thế nhưng đối Diệp Nam Thành lại biến thành ôn ngôn mềm giọng thuận lý thành chương, Lê Phi Yên đối với việc phải ứng phó như thế nào với nam nhân đã là lô hỏa thuần thanh*, nàng biết Diệp Nam Thành là người thiên tính cao ngạo, ngạo khí của nam nhân sẽ khinh thường rằng hắn thiết lập mối quan hệ cùng một nữ nhân là qua vật chất, Diệp Nam Thành cho dù chưa bao giờ yêu Lê Phi Yên nhưng là hy vọng Lê Phi Yên có thể thương hắn, bởi vì bị sự hấp dẫn của hắn chinh phục mới ở bên cạnh hắn, nếu việc làm cho Diệp Nam Thành cảm giác bản thân hắn là tốt đẹp có thể mang đến càng nhiều ưu đãi thì Lê Phi Yên có lý do gì mà không thuận theo tâm ý của hắn? – (*lô hỏa thuần thanh: cực kỳ nhuần nhuyễn.)

Điều này là nằm ngoài quy tắc trò chơi, như một phần lỗi sơ hở có thể giúp ngươi mau tăng tiến.

Diệp Nam Thành đứng trước cửa sổ trên lầu hai nhìn tin nhắn Lê Phi Yên gởi đến, khóe miệng hiện lên một tia cười, nữ nhân Lê Phi Yên này không chỉ có gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết mà ngay cả tâm cũng là tinh xảo đặc sắc, cùng nàng ở chung một chỗ cũng không mệt, so sánh ra, Diệp Nam Thành nhìn tin nhắn đến trước đó mà thở dài.

Đêm nay mời Ôn Mạt Uyển cùng ăn cơm lại bị cự tuyệt, lý do là nàng muốn ở nhà chiếu cố phụ thân sinh bệnh.

Ôn Mạt Uyển vĩnh viễn nói một không hai, cho dù nàng trên danh nghĩa là con dâu của Diệp gia nhưng nàng cũng chưa từng đem bản thân xếp vào vị trí nữ quyến của Diệp gia, vô luận khi nào nàng cùng trượng phu Diệp Nam Thành đều là đồng giá tề khu*(cùng đi một nơi, cùng ở một chỗ), đây đều không phải là vì Ôn Mạt Uyển là một nữ nhân háo thắng tranh cường, mà là nhà mẹ đẻ Ôn Mạt Uyển hiển quý, chính nàng tại vòng xã giao cũng có địa vị, đây là những điểm mà Diệp Nam Thành vô pháp thu lại bỏ vào trong túi mà chiếm làm của riêng. 

Có một cái lão bà như vậy, là tốt hơn so với trích được với một viên ngọc trai tới từ biển sâu, ngươi biết rõ nó vô giá, bên trong ẩn giấu trân bảo, nhưng mà ngươi lại chỉ có thể chờ đợi nó ngẫu nhiên nở rộ một lần mới có thể nhất đổ phương hoa*(nhìn thấy được cảnh đẹp), thời điểm còn lại ngươi chỉ có thể thủ hộ cái xác ngoài vừa lạnh lại vừa cứng mà không thể oán thán.

Diệp Nam Thành mở di động xem tin ngắn, cùng Ôn Mạt Uyển liên lạc vĩnh viễn lời ít mà ý nhiều, không có bất luận một chữ ái muội gì, hai người tương kính như tân đếnmức giống như bạn tốt thương lượng việc làm ăn, đương nhiên Diệp Nam Thành cũng biết Ôn Mạt Uyển tính cách như thế, hơn nữa trừ việc đó ra vô luận ở mặt nào mà nói thì Ôn Mạt Uyển đều là nữ nhân ngàn dặm mới tìm được một, chính là hoàn mỹ thì hoàn mỹ, nghĩ đến lão bà của mình không nũng nụi với mình thì trong lòng vẫn là trống rỗng. 

So sánh ra thì Lê Phi Yên liền thắng được Ôn Mạt Uyển một mảng lớn, vô luận khi nào thì bộ dáng nàng vĩnh viễn là dịu ngoan nhu hòa, nhu thuận đến giống như chỉ có năng lực tự hỏi của học sinh tiểu học, mỗi khi Diệp Nam Thành nhắn tin nói muốn tới chỗ Lê Phi Yên ngủ lại thì sau khi tan tầm tới nhà trọ sẽ nhìn đến Lê Phi Yên mặc đai đeo nhỏ, nằm úp sấp trên ghế sa lông ở phòng khách vừa ăn đồ ăn vặt mà chờ hắn, cánh tay trắng hồng còn dính một chút vỏ hạt dưa, hoặc là vụn khoai tây, Diệp Nam Thành trách cứ Lê Phi Yên không hiểu chỉn chu, Lê Phi Yên chắc chắn sẽ trêu đùa mà làm nũng bắt Diệp Nam Thành giúp nàng rửa sạch sẽ, cảnh tượng như vậy đối bất luận nam nhân gì mà nói cũng tốt đẹp giống như đồng thoại.

Mà Lê Phi Yên chính là công chúa bạch tuyết trong đồng thoại, nàng có thể thỏa mãn ảo tưởng của người đối với những vật đẹp đẽ.

Diệp Nam Thành xem xét hành trình của chính mình, đặc biệt dành ra một ngày cùng Lê Phi Yên mừng sinh nhật, địa điểm định tại một nhà hàng Tây sông Đa Nuýp hữu tình trong nội thành, đương nhiên hắn cũng không quên gọi điện thoại đặt hàng quà sinh nhật giá cả xa xỉ.

Thứ không tìm chiếm được ở Ôn Mạt Uyển liền từ trên người Lê Phi Yên bổ trở về, Diệp Nam Thành một bên viết chi phiếu đưa cho bí thư, một bên dương dương tự đắc, có cả hoa hồng đỏ lẫn hoa hồng trắng đối với nhân sinh mà nói quả nhiên đều là không thể thiếu.

Ôn Mạt Uyển đích thật là ở trong nhà bồi phụ thân chơi cờ, Ôn Nhĩ Khiêm nói gần đây có chút mất ngủ, Ôn Mạt Uyển liền cố ý về nhà tự tay ngao chế trà an thần, cuối cùng hai cha con một bên uống trà, một bên ở bên cửa sổ chơi cờ. Ôn Mạt Uyển khí định thần nhàn, nhưng mà chỉ ba bốn nước qua lại đã bị Ôn Nhĩ Khiêm dồn đến góc chết, Ôn Mạt Uyển còn thật sự nhìn chằm chằm nghiên cứu bàn cờ một hồi mới cười nhận thua nói: "Con thật mặc cảm."

Ôn Nhĩ Khiêm khoát tay: "Mạt Uyển, con không có toàn lực ứng phó,là có tâm sự đi."

Ôn Mạt Uyển cầm một viên cờ trắng lên, bất động thanh sắc đáp: "Ba ba như thế nào lại tìm cớ cho con chỉ vì con thua một ván cớ, là con học nghệ không tinh, tài nghệ không bằng người."

Ôn Nhĩ Khiêm cười cười, không thèm nhắc lại.

Nếm qua cơm chiều, Ôn Mạt Uyển trở lại gian phòng của mình, đơn giản tắm rửa sau đó liền chuẩn bị ngủ, nằm ở trên giường, Ôn Mạt Uyển nghiêng đầu nhìn xem lịch ngày đặt ở đầu giường, đột nhiên bị một vài chữ trong đó hấp dẫn, tựa hồ là cái ngày đặc biệt gì, Ôn Mạt Uyển lấy cuốn lịch qua nhìn kỹ, lại lấy điện thoại di động ra nhắm mắt nhớ lại một lần, chậm rãi nhớ tới qua hai ngày nữa chính là sinh nhật của Lê Phi Yên, thời điểm Lê Phi Yên kéo Ôn Mạt Uyển ngắm sao đã để lộ ra, Ôn Mạt Uyển thực tự nhiên mà nhớ kỹ.

E/N: Mình còn một ít chương đã edit, chắc là đủ dùng qua tháng 9, vì sau tháng 9 mình mới xong công việc. Mong các bạn theo dõi truyện có thể nhẫn nại theo truyện =D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro