Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 24



Có thể nhớ lại ngày sinh nhật của Lê Phi Yên đối với Ôn Mạt Uyển mà nói cũng không phải là việc khó.

Ôn Mạt Uyển hoàn toàn không có buồn ngủ, sau một trận suy tư nàng gởi tin nhắn cho Diệp Nam Thành, hỏi hắn ngày mốt có thời gian hay không. Chưa đến một phút đồng hồ thì Diệp Nam Thành đã trả lời, hắn giải thích với Ôn Mạt Uyển rằng hôm đó có một cái hội nghị trọng yếu phải tham dự, không có biện pháp bồi ở bên nàng. Ôn Mạt Uyển nở nụ cười một chút, nàng ý thức được trước đây Diệp Nam Thành nói phải họp, phải gặp hộ khách, phải đi công tác, nguyên lai đều là biên dệt lời dối để đi gặp Lê Phi Yên, cũng làm khó cho người nam nhân này khi phải trăm phương ngàn kế như vậy để lừa nàng.

Ôn Mạt Uyển cầm di động nhìn đèn bàn đang sáng, trong chốc lát trả lời rằng: 'Có bằng hữu muốn tìm đối tác xây dựng nhà xưởng ở nước Mỹ, anh không phải vẫn luôn muốn khai phá thị trường Âu Mỹ hay sao, đó là một cơ hội tốt.'

Ôn Mạt Uyển vốn là đủ hiểu Diệp Nam Thành, quả nhiên lần thứ hai Diệp Nam Thành rất nhanh trả lời: Tin tức có thể tin được không?

Như vậy đã mắc câu? Ôn Mạt Uyển câu khóe miệng cười: 'Đương nhiên sẽ không giả, thân mến.'

Trải qua cuộc nói chuyện sau đó, Diệp Nam Thành quyết định đổi hành trình đến châu Mỹ khảo sát trong một tuần, nói cách khác, cùng ngày sinh nhật Lê Phi Yên thì Diệp Nam Thành đang ở trên chuyến bay đi California.

Kế tiếp, dựa theo tính toán của Ôn Mạt Uyển, Diệp Nam Thành đương nhiên sẽ đi dỗ dành Lê Phi Yên, cùng nàng giải thích rằng có cái thương vụ trọng yếu phải làm, sau đó liền đồng ý mang túi xách hàng hiệu nàng thích từ châu Mỹ về cho nàng, Lê Phi Yên là nữ yêu tinh biết xem xét thời thế nên tự nhiên sẽ không càn quấy.

Hoặc nhiều hoặc ít có chút khoái ý.

Ôn Mạt Uyển vững vàng mà tựa vào đầu giường, nhưng trong lòng lại không có thoải mái như trong dự đoán, ngược lại trước mắt đột nhiên xuất hiện bộ dáng Lê Phi Yên ôm lấy cổ Diệp Nam Thành làm nũng bởi vì Diệp Nam Thành lỡ hẹn, đuôi lông mày, khóe mắt của Lê Phi Yên đều tại cười duyên, nàng xinh đẹp như tiên, yêu mị như hồ, thanh thuần đến cực điểm, xinh đẹp đến cực điểm, cứ như một con bướm ở trước mắt ngươi lượn vòng, xoay quanh, đôi cánh khéo léo giống như tinh linh của nàng quét qua khuôn mặt ngươi, hương khí e thẹn nhồi kín cả gian phòng.

Lê Phi Yên đã từng đối với nàng bá vương ngạnh thượng cung vốn là Lê Phi Yên thuộc về kim ốc nhỏ của Diệp Nam Thành. 

Bố trí gọn gàng sang trọng che không được cơn sóng huyền phù cùng hơi thở dâm mỹ trong đó, tựa như Đường Tam Tạng bị vây khốn vào động bàn tơ, yêu tinh Lê Phi Yên ở trong góc, đầu ngón tay nhẹ gảy lấy sợi tơ nhện trong suốt, dễ dàng mà lưới con mồi, rồi sau đó đem kẻ lầm đường lạc bước này, đánh nhốt vào vạn kiếp bất phục

Ôn Mạt Uyển bỗng dưng cảm thấy không thoải mái, trong đầu nàng tất cả đều là đủ loại vẻ mặt của Lê Phi Yên, còn có thanh âm trong veo ngọt ngào, tựa như một sợi tơ cuốn lấy mỗi dây thần kinh cùng với mỗi một tất tư duy đồng bộ mà nhảy lên, Ôn Mạt Uyển tâm chợt hổ thẹn, đè nặng cảm xúc mà bức chính mình uống xong một cốc nước lớn, lúc này mới cảm thấy tim đập không có rối loạn như trước nữa, nhưng chính là hình ảnh Lê Phi Yên vẫn còn chặt chẽ chiếm lấy một khối địa phương trong đầu, xóa đều xóa không được.

Lê Phi Yên không phải là đối tượng ngoại tình của Diệp Nam sao, như thế nào lại làm cho mình không bình tĩnh như vậy?

Ôn Mạt Uyển bôi một chút dầu cù là lên huyệt thái dương, tắt đèn lui vào ổ chăn chuẩn bị dùng giấc ngủ giải quyết vấn đề. Căn phòng vừa khôi phục hắc ám thì di động lại kêu hai tiếng, Ôn Mạt Uyển đoán có thể là Diệp Nam Thành chúc ngủ ngon, không nghĩ để ý tới, cách một chút, di động lại lần thứ hai vang lên hai tiếng, Ôn Mạt Uyển không thể không xoay người qua lấy di động, người gởi là Lê Phi Yên.

Lê Phi Yên?

Lê Phi Yên sao lại tìm nàng?

Ôn Mạt Uyển nhấn mở tin ngắn, tin thứ nhất Lê Phi Yên hỏi: 'Đã ngủ chưa?' Tin thứ hai là ký hiệu một khuôn mặt nhỏ đang khóc.

Ôn Mạt Uyển bản năng muốn trả lời rằng, 'Có chuyện gì sao?' Tay ngừng trong chốc lát lại đổi thành, 'Không có.'

Gởi đi thành công.

Cơ hồ tại cùng lúc báo cáo gởi đi thành công hiện lên thì tin hồi âm của Lê Phi Yên cũng đến, lần này chỉ có vài chữ vô cùng đơn giản: "Cùng ta mừng sinh nhật đi."

Ngữ khí kia thật giống như đang nói, Ôn Mạt Uyển, ngươi hẳn là nên đi theo mừng sinh nhật ta.

Lời ít mà ý nhiều, nói thẳng, lưu cho Ôn Mạt Uyển hai cái đáp án, lựa chọn chỉ có đi hoặc là không đi.

Từ khi nào thì Lê Phi Yên đối Ôn Mạt Uyển có thể đương nhiên như vậy?

Ôn Mạt Uyển khó chịu không nói nên lời, không biết là vì cảm giác bị mạo phạm hay vẫn đơn thuần là bị sự không chút cố kỵ khiêu chiến của Lê Phi Yên làm cho khó chịu, tóm lại là Ôn Mạt Uyển nhìn Lê Phi Yên đối với nàng trực lai trực vãng không chút e dè làm cho đáy lòng Ôn Mạt Uyển mâu thuẫn, huống chi Ôn Mạt Uyển còn biết rõ ràng Lê Phi Yên là bởi vì Diệp Nam Thành đột nhiên rời đi làm cho sinh nhật không thể như nguyện, tìm không thấy kim chủ, cho nên đi tìm lão bà của kim chủ?

Xem nhẹ sự ăn khớp quỷ dị trong đó, Ôn Mạt Uyển bội phục nhất chính là dũng khí của Lê Phi Yên.

Trong lúc hoảng thần điện thoại lại đột nhiên vang lên, có thể là hai tin nhắn liên tiếp Ôn Mạt Uyển đều không trả lời nên Lê Phi Yên đơn giản gọi điện lại đây, Ôn Mạt Uyển nhìn trên màn hình đang không ngừng lóe ra chữ "Lê", mở đèn giường mà bắt máy.

"Đã ngủ chưa?" Thanh âm Lê Phi Yên có chút khóc nức nở, cổ họng giống như thật lâu không có uống nước.

Ôn Mạt Uyển đắp chăn xong dịch gối về phía sau mà dựa vào giường, cầm di động sát bên tai nói: "Còn không có, sắp ngủ." Ngụ ý có chuyện nói mau, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi riêng tư.

Lê Phi Yên à một tiếng, hoàn toàn xem nhẹ ý tứ trong câu nói của Ôn Mạt Uyển: "Tin nhắn nhìn thấy không? Sinh nhật của ta phải một mình trải qua."

Ôn Mạt Uyển nói: "Ta mới đọc, không biết nên như thế nào trả lời ngươi."

Lê Phi Yên hỏi: "Rất khó nghĩ sao?"

Ôn Mạt Uyển nói: "Ta chỉ là đang cân nhắc."

Lê Phi Yên im lặng trong chốc lát, nói: "Đừng cân nhắc, ngươi đáp ứng theo giúp ta qua sinh nhật là được rồi."

Ôn Mạt Uyển câu khóe miệng cười cười: "Lê tiểu thư mị lực phi phàm, ta không biết là ngươi tìm không thấy người mừng sinh nhật cùng ngươi."

Lê Phi Yên nói: "Theo lệ thường là bạn trai theo cùng ta, nhưng hắn lâm thời đột nhiên có việc, tại thành phố M bằng hữu ta quá ít, cảm thấy cùng ngươi hợp ý, cho nên muốn hẹn ngươi cùng nhau quá." Vừa dứt lời, Lê Phi Yên đều tự cảm thấy chính mình nhanh đạt đến trình độ đại thúc tán gẫu làm quen trên mạng, cái gì hợp ý a, lời lẽ ngượng miệng như vậy cũng nói được, bất quá vì thuyết phục Ôn Mạt Uyển nàng cũng bất chấp rất nhiều. Kỳ thật Lê Phi Yên cũng giải thích không rõ, vì sao sau khi bị Diệp Nam Thành cho leo cây thì chính mình nghĩ đến đầu tiên lại là Ôn Mạt Uyển, cho dù ở thành phố M thiếu bằng hữu, ít nhất còn có khuê mật độc mồm độc miệng Tô Kiều Diễm, hai người hẹn làm spa, dạo phố cũng có thể tiêu sái lại thích ý, cần gì phải giữa đêm tối phát thần kinh tìm đến Ôn Mạt Uyển nơi này nếm mùi thất bại?

Chỉ số EQ của Lê Phi Yên là thuộc hàng nhất lưu, làm sao nghe không ra ngữ điệu đánh thái cực của Ôn Mạt Uyển, dường như trong ngữ điệu ẩn chứa cự tuyệt, bất quá hiện tại tính nhẫn nại của nàng siêu tốt, định dùng ý chí sống còn ngoan cường giống như một con kiến từng chút tan rã tường phòng ngự của Ôn Mạt Uyển, thuyết phục vị lãnh mỹ nữ cao cao tại thượng này có thể hạ mình đến dự tiệc sinh nhật nhỏ bé của nàng.

Cùng đối tượng ngoại tình của trượng phu ước hội sinh nhật là loại chuyện tình không thể tưởng tượng làm sao có thể xuất hiện trên người Ôn Mạt Uyển. Ôn Mạt Uyển tiếp tục lễ phép mà cự tuyệt: "Mặc dù ta có tâm phó ước, ngày ấy ta hành trình đã đầy, thực xin lỗi."

Hữu lý có đủ, cẩn thận, phương thức trả lời không chút sơ hở này làm cho Lê Phi Yên cảm thấy cho dù nàng tiếp tục bày ra chín mươi chín cái cớ thì Ôn Mạt Uyển cũng sẽ dùng phương thức lễ phép mà khéo léo từ chối hết thảy, tuy rằng trước đó đã biết trước kết quả cuộc đối thoại, trong lòng Lê Phi Yên vẫn không thể tránh mà thấy không thoải mái, trầm mặc một trận, Lê Phi Yên bình tĩnh nói ngủ ngon, cúp điện thoại.

Nghe được tiếng đô đô ở đầu kia điện thoại, lại chìn chằm chằm màn hình cho đến khi đèn cũng tát đi, Ôn Mạt Uyến mới xác định Lê Phi Yên là cúp máy thật, tiếng nói trong veo kia của nàng lúc cần người sẽ trở nên có chút mềm mại, có chút dịu êm, không khí tản ra mùi như đang nhấp nháp ly kem, chẳng qua điện thoại cắt đứt, thanh âm của Lê Phi Yên bị giam ở một đầu khác không thấy được, trong không khí vốn có hương vị ngọt ngào miễn phí nhấp nháp cũng đồng loạt biến mất.

Ôn Mạt Uyển đưa tay đóng đèn giường, y theo tư thế trước khi bị đánh thức mà nằm xuống một lần nữa chuẩn bị lần thứ hai đi vào giấc ngủ, thẳng đến sau khi nhắm mắt lại mười lăm phút đồng hồ mà Ôn Mạt Uyển vẫn không có như nguyện ngủ được, nàng nhíu mày, nghĩ uống một chút nước, lúc này mới phát hiện điện thoại sau khi cúp vẫn luôn bị chính mình cầm ở trong tay, chính là nó từ lúc chấm dứt cuộc gọi cuối cùng vẫn luôn im lặng, không có tin nhắn, không có cuộc gọi đến, không có tin nhắn âm, cái gì cũng không có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro