Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 25



Điện thoại liên kết người với người, nhưng mà có đôi khi ngươi lại lại cảm thấy hết thảy cũng không phải tồn tại chân thật, mọi tin tức đều là ngươi dựa vào ảo tưởng trống rỗng bịa đặt, tỷ như, Ôn Mạt Uyển hiện tại đã cảm thấy nàng vốn chưa từng nhận được điện thoại của Lê Phi Yên.

Lê Phi Yên chưa từng mang theo ý khóc nức nở mà cùng nàng nói chuyện, Lê Phi Yên chưa từng không quan tâm mà nói các nàng hợp ý, Lê Phi Yên cũng chưa từng vô thanh vô tức mà cắt đứt điện thoại không hề phiền nàng.

Cùng Lê Phi Yên nhận thức thời gian rất ngắn, nhưng Ôn Mạt Uyển tự tin nàng tương đối hiểu biết hình thức hành vi của Lê Phi Yên, Lê Phi Yên là một yêu nghiệt thanh thuần, nàng sẽ cắn ống tay áo của ngươi, vẫn luôn năn nỉ hết thảy thứ nàng muốn, ngươi sẽ bởi vì nhất thời mềm lòng quên đi các loại hành vi làm người ta nghiến răng của nàng, cho nên phàm nhân gặp được Lê Phi Yên căn bản là sẽ không nhớ rõ ngã một lần phải khôn hơn một chút, chỉ biết vết sẹo đã tốt thì quên đau, hết một lần tới một lần tới gần nàng, rồi lại lần lượt bị nàng cắn xuống một miếng thịt, chờ vết răng tổn thương đã dưỡng tốt sẽ lại không chút do dự tới gần nàng, vui sướng chờ đợi được ban cho vết thương đầm đìa máu tươi.

Đây là Lê Phi Yên lạt mềm buộc chặt, chiêu số ăn tươi nuốt sống.

Nhưng lần này Lê Phi Yên không có theo lẽ thường ra bài, nàng chỉ nếm thử một lần rồi bỏ lại, không hề quấn quít lấy Ôn Mạt Uyển, không hề tìm lấy cớ gọi điện thoại lại đây, liền như vậy ngoan ngoãn cúp điện thoại, sau đó hành quân lặng lẽ.

Ngược lại làm Ôn Mạt Uyển có chút không có thói quen .

Một đêm ngủ đến có chút mông mông lung lung, khi Diệp Nam Thành về đến nhà đang chỉ huy bảo mẫu thu thập hành lý cho hắn, Ôn Mạt Uyển tựa vào cạnh cửa phòng ngủ nhìn thoáng qua, đối bảo mẫu nói: "Mang nhiều hai bộ nội y, châu Mỹ khí hậu thấp, cần dùng tới."

Diệp Nam Thành cười đi tới, muốn ôm chằm Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển xoay người tránh ra, nói: "Ta có chút mệt mỏi nghĩ muốn nghỉ ngơi." Diệp Nam Thành không hiểu, nhìn Ôn Mạt Uyển vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên cũng không có thể hỏi nhiều, hắn nắm thật chặt cà vạt, dường như không có việc gì mà ngồi vào phòng khách cầm lấy báo chí, nói: "Ba ba thân thể tốt hơn không? Anh đi công tác trở về đi xem hắn."

Ôn Mạt Uyển ừ một tiếng, đảo lấy cà phê ở trong bình, Diệp Nam Thành thấy lời của mình đề không thể khiến cho Ôn Mạt Uyển hứng thú, lại hỏi: "Lão bà, anh đi mấy ngày này em ở nhà làm cái gì tiêu thời gian?"

Ôn Mạt Uyển nâng ánh mắt từ chén cà phê lên nhìn hắn một cái nói: "Tựa như bình thường vậy, như thế nào đột nhiên hỏi như vậy?"

Diệp Nam Thành nói: "Em là lão bà của anh, anh quan tâm em thực bình thường."

Ôn Mạt Uyển cười cười: "Em trở về phòng bổ giấc ngủ, để Tiểu Vương đi theo anh đi, em sẽ không tiễn anh."

Diệp Nam Thành ngẩng đầu vừa muốn định nói chút gì, đón nhận chỉ có cánh cửa phòng bị Ôn Mạt Uyển đóng lại.

Bảo mẫu đi lại đây hỏi: "Tiên sinh muốn mang mấy bộ tây trang?"

Diệp Nam Thành khoát tay: "Cô xem rồi lo liệu."

Diệp Nam Thành lòng tràn đầy hậm hực, trước lúc lên phi cơ có gọi điện thoại cho Lê Phi Yên, Lê Phi Yên còn đang ngủ, bị đánh thức thanh âm phiêu phiêu đãng đãng, hỏi ba câu mới đáp một câu, Diệp Nam Thành bỗng nhiên cảm thấy đỏ trắng hai đóa hoa hồng đều bắt đầu tạo phản, một cái đối hắn lạnh lùng thản nhiên, một cái đối hắn không kiên nhẫn, hai nữ nhân này là hẹn tốt lắm muốn cùng nhau cho hắn xem sắc mặt sao? Diệp Nam Thành đột nhiên miệng khô lưỡi khô, một cổ hỏa vô danh từ ngực lẻn đến đỉnh đầu, hắn lấy điện thoại ra lần thứ hai bấm dãy số của Lê Phi Yên chuẩn bị tốt cùng tiểu yêu tinh này nói một chút quan hệ lợi thiệt, điện thoại chuyển được để đến bên tai mới phát hiện là từng trận vọng âm, Lê Phi Yên căn bản là không có nhận điện thoại của hắn.

Diệp Nam Thành thu hồi di động, ngửa đầu nằm dựa vào lưng ghế.

Lê Phi Yên thấy là điện thoại Diệp Nam Thành, khó có được tùy hứng không tiếp mà trực tiếp chuyển tới hộp thư thoại, không biết vì cái gì giờ phút này Lê Phi Yên chính là không muốn giao tiếp với Diệp Nam Thành, Diệp Nam Thành cũng thực biết điều, gọi một lần sau đó liền dừng lại không quấy rầy Lê Phi Yên nữa, Lê Phi Yên cũng vui vẻ đến tự tại, ngoắc gọi phục vụ gọi một cái bánh mousse trà xanh thứ hai.

Lúc này cách giờ tan tầm còn khoảng một tiếng, ngã tư đường, nhà ăn, cửa hàng đều ăn ý mà có chút im lặng lại lạnh lùng, Lê Phi Yên ngồi ở trong phía tây phòng ăn, vị trí gần với cửa sổ thủy tinh, một mình ăn sinh nhật, gọi toàn là bánh bơ ngọt, bánh chocolate nhỏ, những thứ này bình thường đều phải nghiêm khắc khống chế mà lúc này nhìn có chút hưng trí, Lê Phi Yên không chút do dự mà chậm rãi nhấm nháp, một mình một người hướng thụ hương vị ngọt ngào của bánh sinh nhật.

Thời điểm phục vụ đưa bánh mousse lên Lê Phi Yên đang đem một khối bánh chocolate vào trong miệng, điện thoại đột nhiên vang lên Lê Phi Yên đưa tay ra bắt máy: "Alo?"

"Nữ nhân đáng chết, sinh nhật cũng không gọi ta, ngươi đang lêu lỏng với ai?" Tô Kiều Diễm ở đầu kia điện thoại không chút để ý, thanh âm biếng nhác mà lên án Lê Phi Yên.

Lê Phi Yên cắt ngang: "Ngươi ở cùng lão công nhà ngươi còn lo lắng cho ta sao?"

"Ta cũng không phải mặt hàng trọng sắc khinh bạn, Yên Yên, ngươi không nên xem ta là người như vậy."

"Đây vốn là tướng mạo sẵn có của ngươi mà."

"Lão nam nhân thì có cái gì vui mà ở bên, làm sao có thể so với da thịt non mềm của ngươi nha, hôm nay có tính toán gì không, ta cùng ngươi." Nhìn Lê Phi Yên nhận điện thoại thì Tô Kiều Diễm liền đoán nàng là đơn lẻ, Diệp Nam Thành lại bỏ rơi Lê Phi Yên, giữa hắn cùng với Lê Phi Yên cũng chỉ là quan hệ tình nhân không thể thấy ánh sáng, làm cái gì cũng đều phải che che lắp dấu, không thể cho Lê Phi Yên mừng sinh nhật cũng không phải chuyện gì to tát lắm, chỉ cần đúng lúc đưa lên lễ liền là ok, chẳng qua nói đạo lý là vậy, dù sao nữ nhân là không thích ly khai, yêu tinh Lê Phi Yên cũng không ngoại lệ. Ở điểm này Tô Kiều Diễm cùng Lê Phi Yên là đồng bệnh tương liên.

"Ta đang ăn cơm ở Vân Tinh đây." Lê Phi Yên thành thật nói.

"Sẽ không phải là đang nhét điểm tâm gì đó đi?"

"Đúng rồi."

"Thương cảm là thương cảm nhưng ngươi cũng đừng lấy dáng người ra mà giỡn, mất nhiều hơn được nha."

Cùng Tô Kiều Diễm nói chuyện Lê Phi Yên cảm giác tâm tình tốt lên một ít, nàng một tay nâng điện thoại đặt ở bên tai, một tay kia lấy muỗng nhỏ sắn lấy một miếng bánh ngọt, ánh mắt phiêu đến ngoài cửa sổ, đầu thu mùa, trên trời nổi lên mưa nhỏ, nguyên bản ngã tư đường khô ráo rất nhanh đã bị thấp ướt, thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái thanh nhã. Người đi đường sôi nổi khởi động tán dù nhỏ, trên đường người đến người đi, đều bị một mảnh hình bầu dục bao trùm che đi, lộ ra cũng chỉ có vạt áo cùng ống quần.

Lê Phi Yên nhàm chán nhìn chung quanh, tại trong đám người đông đúc phát hiện một đôi chân rất đẹp, miễn cưỡng khen, từ góc đường qua ngõ tắt nhỏ đi tới, đùi đẹp được một đôi tất chân màu đen bao bọc, gợi cảm lại thon dài, mắt cá chân vững vàng hiển tại bên trên mép giày, cực kỳ xinh đẹp. Lê Phi Yên bỗng dưng hồi tưởng lại Ôn Mạt Uyển hai chân che dấu dưới áo gió, rồi lại liên tưởng đến tối hôm qua nàng lạnh lùng cự tuyệt chính mình, Lê Phi Yên trong lòng là ngứa, không biết là khó chịu vẫn là bất mãn, tóm lại chính là xao động đến muốn tìm nơi phát tiết ra.

Vì thế tại nhà ăn ăn xong cơm, Lê Phi Yên đi dạo khu thương mại, khao bản thân một phen mua sắm tưng bừng, loại phương pháp tiêu hao nguyên thủy này đối với nữ nhân mà nói khi nào cũng có thể áp dụng được, Lê Phi Yên cảm thấy mỹ mãn nên quay về nhà trọ, lúc ngâm ca đi vào cửa lớn bảo vệ đại ca gọi Lê Phi Yên lại, nói là có đồ của nàng, Lê Phi Yên trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Diệp Nam Thành muốn đưa lễ vật cũng sẽ không đặt ở chỗ bảo vệ đâu.

Được đóng gói tinh mỹ, trên hộp quà chỉ có ba chữ Lê Phi Yên, không có kí tên, cũng không có địa chỉ, thoạt nhìn cũng không giống đạo cụ mà Diệp Nam Thành dùng để nhận lỗi, Lê Phi Yên hỏi: "Là ai đưa tới?"

Bảo an nói: "Một vị nữ sĩ, đem đồ vật để ở trong này rồi đi."

Nữ sĩ?

Lê Phi Yên càng hoang mang: "Nàng đi đã bao lâu?"

Bảo an nói: "Không bao lâu, cô ấy lại đây gởi đồ vật rồi bước đi ." Nói đến đoạn sau, cách đó không xa truyền đến tiếng còi hơi, bảo an chỉ chỉ bãi đỗ xe nói rằng: "Đó, chính là chiếc xe kia."

Lê Phi Yên theo phương hướng bảo an chỉ thì nhìn thấy cư nhiên là chiếc xe Audi màu đen quen mắt, trong đầu Lê Phi Yên nhanh chóng lược qua một lần, nhớ tới, đó là xe của Ôn Mạt Uyển.

Thời điểm ý niệm này thoáng hiện lên ở trong đại não thì chiếc Audi đã muốn từ từ chạy ra đại viện, Lê Phi Yên gọi hai tiếng mới ý thức được cách cửa kính xe Ôn Mạt Uyển là không có khả năng nghe được thanh âm của nàng. Lê Phi Yên lấy điện thoại di động ra bấm dãy số của Ôn Mạt Uyển.

Tín hiệu chuyển được, Lê Phi Yên nói: "Ôn Mạt Uyển, ngươi dừng lại một chút."

"Lê Phi Yên?" Điện thoại của Ôn Mạt Uyển đang mở chế độ lái xe, trước khi nhận cuộc gọi cũng không có nhìn tên người gọi, cho nên thời điểm nàng nghe được thanh âm của Lê Phi Yên ít nhiều cũng có chút giật mình.

Lê Phi Yên nói: "Là ta, mới vừa lấy được lễ vật của ngươi."

"Hy vọng ngươi thích." Ôn Mạt Uyển lời nói là nói thật, nàng đưa quà là một cái hàng mỹ nghệ mang về từ châu Phi, dùng cỏ và đá vụn kết thành một hình nhân cầu phúc, Ôn Mạt Uyển cảm thấy đưa cho Lê Phi Yên thực thích hợp.

Lê Phi Yên ừ một tiếng: "Ta không nghĩ tới ngươi sẽ tặng lễ vật cho ta. Cám ơn."

Ôn Mạt Uyển cười cười: "Không có gì, một chút tâm ý mà thôi."

Lê Phi Yên thấy Ôn Mạt Uyển đã đem xe dừng ở trên đường xe quốc lộ thuận miệng nói xong: "Không khách khí."

Lê Phi Yên lấy điện thoại đi ra đại viện, đến bên cạnh xe Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển quay cửa kính xe xuống, Lê Phi Yên khom lưng, híp mắt nhẹ nhàng nở nụ cười một chút: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ đem sinh nhật của ta quên."

Ôn Mạt Uyển cười mà không đáp, hỏi: "Muốn đi ra ngoài căng gió sao?"

Lê Phi Yên ngẩn người, lập tức lắc đầu: "Coi như hết, hôm nay quá muộn. Hôm nào có cơ hội lại cùng đi." Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính Lê Phi Yên cũng cảm thấy bất khả tư nghị, nàng thế nhưng cũng sẽ cự tuyệt lời mời của Ôn Mạt Uyển, có lẽ là vì trong tiềm thức vẫn còn vướng mắc lần trước bị Ôn Mạt Uyển cự tuyệt mà dỗi đi, Lê Phi Yên cảm thấy tính tình chính mình có chút như tiểu hài tử.

Ôn Mạt Uyển tựa hồ đã sớm dự đoán được Lê Phi Yên sẽ nói như vậy, cười cười nói: "Tốt lắm, ngươi sớm một chút quay về nghỉ ngơi đi."

Lê Phi Yên gật gật đầu, thẳng người đứng dậy đi xa một chút, Ôn Mạt Uyển xoay chuyển cái chìa khóa khởi động xe, đang muốn phát động, Ôn Mạt Uyển lần thứ hai quay cửa kính xe xuống: "Đúng rồi, còn có một việc."

Lê Phi Yên hỏi: "Chuyện gì?"

Ôn Mạt Uyển xoay người từ ngăn kéo trong lấy ra tấm thiệp mời: "Thỉnh ngươi cùng bạn trai tới tham gia."

Lê Phi Yên tiếp nhận mở ra liền thấy, trên mặt giấy hồng nhạt đề rõ ràng "Kỷ niệm tròn tám năm", song song bên cạnh là tên của Ôn Mạt Uyển và Diệp Nam Thành được mạ vàng, ngay sau đó là thời gian cùng địa điểm yến tiệc.

Nguyên lai là tiệc kỷ niệm ngày Ôn Mạt Uyển kết hôn.

Ôn Mạt Uyển thế nhưng lại mời nàng đi tham gia lễ kỷ niệm kết hôn?


-

E/N: Bề bộn nhiều việc, bề bộn nhiều việc, bề bộn nhiều việc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro