Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 26


Lời mời của Ôn Mạt Uyển tới quá đột nhiên, Lê Phi Yên không kịp đề phòng, xác thực nói, nàng làm tình nhân của Diệp Nam Thành hơn một năm nhưng chưa bao giờ chú ý qua trạng huống hôn nhân của Diệp Nam Thành cùng Ôn Mạt Uyển, nàng không hỏi thì Diệp Nam Thành tự nhiên cũng sẽ không nói, nhưng mà hiện tại nàng lại từ trong tay chính thất nhận được thiệp mời, đây là thiên phương dạ đàm* sao? (*Ý chỉ chuyện nghìn lẻ một đêm, ngụ ý chuyện khó mà tin tưởng được.)

Lê Phi Yên thật sự không biết nên bày ra biểu tình gì để đối mặt Ôn Mạt Uyển, nàng cố gắng bình tĩnh tâm tư, đối với Ôn Mạt Uyển nói: "Ta đi thích hợp sao?" Hai chữ thích hợp bao hàm thật nhiều ngụ ý, bất quá vị tất* Ôn Mạt Uyển có thể hiểu hết toàn bộ hàm nghĩa giấu ở trong đó. – (*vị tất: chắc gì, chưa chắc)

Ôn Mạt Uyển mỉm cười: "Sao lại không thích hợp, không phải ngươi cũng mời ta cùng qua sinh nhật với ngươi sao?" Cho nên việc mời Lê Phi Yên tham dự tiệc kỷ niệm kết hôn là biết thời biết thế* - (*ý ngữ cảnh là có qua có lại đáp lễ.)

Lê Phi Yên đem thiệp mời cất kỹ trong túi xách, cười cười nói: "Cuối tuần đúng không, hiện tại ta phải bắt đầu chuẩn bị cho tốt."

Ôn Mạt Uyển nói: "Không cần lễ vật, có thể tới chính là tâm ý."

Lê Phi Yên nói: "Tốt lắm tốt lắm, ta có tính toán riêng mà." Dừng một chút nàng còn nói: "Ngươi về nhà đi, hôm nào lại tán gẫu."

Ôn Mạt Uyển gật đầu, sắp nhấn ga, đột nhiên Lê Phi Yên lần thứ hai khom người xuống, mắt đẹp chớp động, tầm mắt toàn bộ quét trên người Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển cố tình quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

Lê Phi Yên giật giật môi, Ôn Mạt Uyển chỉ mặc bộ áo lông đen ngắn tay cổ cao, một đầu tóc dài mềm mãi tùy ý vấn lên, lộ ra hoa tai kim cương khéo léo, khí chất điềm đạm lại mê người, Lê Phi Yên đoán Ôn Mạt Uyển đã phải ở dưới nhà trọ đợi trong chốc lát, bởi vì chóp mũi Ôn Mạt Uyển có chút đỏ, lông mi dính điểm sương.

Ma xui quỷ khiến mà Lê Phi Yên nhìn Ôn Mạt Uyển xong còn thật sự hỏi: "Ngươi có phải thích ta hay không?"

"Có ý tứ gì?" Ôn Mạt Uyển nhìn thẳng tiền phương một chút rồi nghiêng đầu bình tĩnh mà nhìn Lê Phi Yên, trong giọng nói không hề gợn sóng.

Lê Phi Yên không trả lời, Ôn Mạt Uyển trưng ra ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh đã làm Lê Phi Yên cảm thấy rất khó đáp, có thể bởi vì lời kia vừa thốt ra Lê Phi Yên đã phát hiện chính mình cũng không phải tùy tiện mà nói, nàng không phải muốn đùa ái muôi với nữ nhân, cũng không nghĩ trêu đùa Ôn Mạt Uyển, Lê Phi Yên đích thật là đối Ôn Mạt Uyển có một chút mong đợi, đơn thuần lại trong suốt, không liên quan đến vấn đề nam nữ.

Cho nên Lê Phi Yên thuận lý thành chương mà bổ sung: "Ngươi đối xử với ta cùng với bằng hữu khác không giống phải không?"

Ôn Mạt Uyển thản nhiên hỏi: "Chỗ nào không giống?"

Lê Phi Yên hỏi: "Ngươi sẽ cự tuyệt lời mời của người khác sau đó lại tặng lễ vật bù đắp sao? Sẽ vì tặng lễ vật ở trong tiểu khu chờ một buổi tối sao?"

Ôn Mạt Uyển cười cười: "Kết luận của ngươi là?"

Lê Phi Yên dí sát vào Ôn Mạt Uyển, đợi cho mặt hai người sắp dán đến cùng một chỗ, Lê Phi Yên thổ khí như lan, nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc trên trán Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển ngồi thẳng thân mình, ánh mắt theo Lê Phi Yên mà lưu động, trừ bỏ lần đó kìm lòng không đặng mà mạo phạm, đây là lần đầu tiên Lê Phi Yên cùng Ôn Mạt Uyển tiếp xúc gần gũi, mùi hương gỗ thản nhiên trên người Ôn Mạt Uyển làm cho người ta có cảm giác an tĩnh trầm ổn, Lê Phi Yên lần đầu tiên ngửi thấy liền phán đoán loại hương vị này là của riêng Ôn Mạt Uyển, chỉ có tính cách điềm đạm như mây của Ôn Mạt Uyển mới có thể đem loại mùi hương này phân suy đến tinh diệu gợi cảm như thế, hơn nữa, hương vị thanh nhã tinh thuần này so với mùi thuốc lá cùng rượu trên người nam nhân dễ ngửi hơn nhiều.

Lê Phi Yên vừa nghĩ, vừa từ bên sườn tai lướt đến trước mặt Ôn Mạt Uyển, biểu tình Ôn Mạt Uyển như trước bình bình đạm đạm, không chủ động, nhưng cũng không cự tuyệt, thái độ ôm tỳ bà bán che mặt này càng làm cho Lê Phi Yên muốn ở trên gương mặt Ôn Mạt Uyển gây lên một chút gợn sóng, tỷ như nhíu mày, tỷ như thân ngâm.

Ý niệm làm càn chỉ ở trong đầu là không thể được thực thi, nhưng lại cho người thi hành có dũng khí, Lê Phi Yên đưa tay vịn lấy càm của Ôn Mạt Uyển, thử thăm dò mà xích lại gần, nhiệt độ từ từ lên cao, Lê Phi Yên bỗng nhiên cảm thấy bộ dáng nhu thuận này của Ôn Mạt Uyển càng chọc người trìu mến, thậm chí có thể kích phát thú tính, làm cho nàng sinh ra xúc động muốn đem Ôn Mạt Uyển hung hăng chà đạp một phen, Lê Phi Yên nghĩ như vậy cánh tay đang giữ cằm của Ôn Mạt Uyển bất tri bất giác dùng lực làm cho Ôn Mạt Uyển khẽ hừ nhẹ một tiếng, lúc này Lê Phi Yên mới kịp phản ứng là Ôn Mạt Uyển bị mân đến đau.

Lê Phi Yên cũng không có buông tay, chỉ đổi lực đạo thành mềm nhẹ mà vuốt ve hai má Ôn Mạt Uyển, thân mình lần thứ hai tiến sát đến, nguồn nhiệt quen thuộc mới vừa rồi lại một lần nữa trở lại trước mắt, Lê Phi Yên chợt thấy từng đợt cảm xúc tăng vọt xông tới ngực, ngay cả hô hấp đều không thể áp chế mà khẩn trương lên.

Đôi môi Ôn Mạt Uyển ngay tại trước mắt, muốn liền có thể đụng, chỉ cần lại gần sát thêm một chút liền có thể cảm nhận được hai mảnh trơn bóng mềm mại này, ấm áp, trơn mịn.

Giờ phút này cho dù lấy một trăm vạn đến đổi thì Lê Phi Yên cảm thấy chính mình cũng sẽ không đáp ứng.

"Đích đích! Đích đích!!"

Tiếng còi hơi chói tai thình lình vang lên, cùng với tiếng còi còn có đèn xe trắng xóa, chùm tia sáng từ ngoài cửa sổ xe đập vào, thẳng tắp chiếu vào trên mặt cả hai, trong nháy mắt, Lê Phi Yên thấy rõ gương mặt Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển tự nhiên cũng nhìn đến người trước mặt đang muốn hôn nàng là Lê Phi Yên, hai người hoặc nhiều hoặc ít đều sửng sốt một chút.

Mới vừa rồi bị hắc ám che đậy không khí phức tạp ái muội giờ phút này lại biến thành xấu hổ.

"Ách*, ta cần phải trở về, hôm nay đi dạo cả một ngày chân đau quá." Lê Phi Yên nhanh chóng tìm lấy cớ trải ra một bậc thang. - (*Ách: ách tắt - ý chỉ ế khẩu, nghẹn lời.)

"Vậy, ngủ ngon." Ôn Mạt Uyển quay đầu, nhìn thẳng tiền phương, vừa dùng tay hướng chủ xe bất mãn phía trước ra hiệu vừa hướng Lê Phi Yên nói, "Ta phải đi rồi, xe cản đường của hắn."

"Ừ, xin chào." Lê Phi Yên mỉm cười lùi trở lại trên lối đi bộ.

Ôn Mạt Uyển sau khi lái xe ra từ kính chiếu hậu còn có thể nhìn đến Lê Phi Yên đứng ở tại chỗ nhìn nàng rời đi, Ôn Mạt Uyển thu hồi tầm mắt, giương mắt thoáng nhìn trong gương thấy trên son trên môi đã bị lem, Ôn Mạt Uyển thả chậm tốc độ xe, dùng khăn tay nhẹ nhàng chà lau, sau đó lấy son môi ra dặm màu lại một chút.

Khối màu không trọn vẹn trên môi được tô đầy lại nhưng trong lòng Ôn Mạt Uyển giống như bị đào rỗng vậy, ngạt đến thở không nổi, mà đầu sỏ gây nên trạng huống này lại thoải mái đem móng vuốt với vào trong lòng nàng cắn xé, cào gãi chính là Lê Phi Yên. Ôn Mạt Uyển cho dù có bình tĩnh cỡ nào thì lúc này cũng chỉ là ảo não, trừ bỏ oán hận Lê Phi Yên quá mức khác người cùng làm càn, điều càng làm cho Ôn Mạt Uyển không thể tiêu tan chính là bản thân thế nhưng cũng cùng Lê Phi Yên cùng nhau hồ nháo, căn bản là điên rồi. 

Nàng muốn bị Lê Phi Yên hôn sao? Lê Phi Yên trừ bỏ khuôn mặt dễ nhìn, hương vị mê người, thanh âm trong veo thì các nàng còn là tình địch, là giai cấp địch nhân có cừu có hận, ấn theo lẽ thường hiện tại hẳn là phải đấu đến ngươi chết ta sống, vì cái gì cục diện lại là hai người cách cửa kính xe, vô cùng lãng mạn muốn thử hôn?

Ôn Mạt Uyển vô pháp xem nhẹ sự thật là nàng không có quyết đoán bảo Lê Phi Yên dừng lại, mà tùy ý Lê Phi Yên làm bậy, việc này so với thời điểm hai người lần đầu gặp mặt Lê Phi Yên đối nàng giở trò có cái gì khác biệt đâu?

Nếu như nói lần đó là ngoài ý muốn, vậy lần này, chẳng lẽ là mong chờ trong tiềm thức?

Chờ mong cái gì? Chờ mong Lê Phi Yên có thể lại một hồi rồi một hồi đối nàng làm càn?

Ôn Mạt Uyển bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ hoang đường, trong đầu đồng thời lại toát ra một cái ý niệm, nếu Lê Phi Yên không phải tình nhân của Diệp Nam Thành, nàng có phải sẽ càng tự nhiên mà tiếp thu khiêu khích cùng ái muội từ Lê Phi Yên hay không?


-

E/N:  Ôn đại tiểu thư đây là trong tiềm thức mong chờ 'được' Lê tiểu yêu tinh làm càn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro