Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 28


Sau khi xuống phi cơ, theo thói quen Diệp Nam Thành gởi cho Ôn Mạt Uyển một tin nhắn báo bình an, cách hai mươi phút sau Ôn Mạt Uyển mới hồi âm vài chữ vô cùng đơn giản, Diệp Nam Thành trong lòng thất vọng, sân bay không ít tình lữ đang ở cổng ra gặp mặt gắt gao ôm nhau, sau tiểu biệt (*xa cách ngắn) càng triền miên hơn ngày xưa nhưng bên cạnh hắn lại chỉ có tài xế Tiểu Vương với trợ lý Tiêu Lý chạy trước chạy sau, dựa theo lẽ thường hắn là vợ của hắn ngoan ngoãn đến sân bay đứng chờ hắn, sau đó hai người ngọt ngào ôm hôn, nhưng thê tử của hắn là Ôn Mạt Uyển, chỉ cần là Ôn Mạt Uyển, tất thảy chờ mong của hắn đều thành không thể, Ôn Mạt Uyển sẽ không như chim nhỏ nép vào người mà chờ đợi hắn, hay ân cần thăm hỏi hắn, Ôn Mạt Uyển tựa như một ly nước trà, khi vơi sẽ tự khắc điền thêm một chút mà quá nhiều sẽ loại ra ngoài bớt, tóm lại sẽ vẫn luôn duy trì trạng thái cân bằng, không nhiều không ít, không mặn không nhạt, ngươi nghĩ không ra tật xấu của nàng nhưng cũng không nói nên lời chỗ tốt của nàng. 

Diệp Nam Thành thậm chí có đôi khi hy vọng thê tử của mình là thiếu phụ mặc áo ngủ tóc rối tung đi chợ mua thức ăn, nữ nhân như vậy ít nhất sống nông nổi, náo nhiệt, nàng có thể đem nguyên liệu phổ thông từ chợ nấu thành một món canh ngon đặc chế, có thể ở thời điểm ngươi mệt mỏi bưng nước trà đấm lưng bóp vai cho ngươi, đây không phảivốn  là bổn phận người vợ hay sao? 

Nhưng nữ nhân như vậy chỗ nào so được với Ôn Mạt Uyển mọi thứ đều đạt chuẩn hàng thứ nhất đây? Từ góc độ tâm hư vinh mà nói, Ôn Mạt Uyển cho dù là một tòa băng khắc cũng có giá trị cao, lại nói, chính mình không phải còn có tiểu yêu tinh Lê Phi Yên ôn nhu ngọt nhuyễn hay sao, khuyết điểm ở trên người Ôn Mạt Uyển, toàn bộ đều có thể tìm lại được ở chỗ Lê Phi Yên.

Diệp Nam Thành nghĩ vậy liền gọi điện thoại cho Lê Phi Yên, từ 'Alo' vừa ra khỏi miệng, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng hôn môi nhu nhu, thần kinh Diệp Nam Thành một chốc đã bị Lê Phi Yên túm lấy, ngày ấy rời đi không thoải mái đã bị vứt lên đến chín từng mây, đầy óc đều chỉ có tiếng cười vừa nhẹ nhàng vừa mị hoặc của Lê Phi Yên.

"Đoán xem anh mang cái gì về cho em?" Diệp Nam Thành tùng tùng cà vạt, hướng lưng ghế dựa phía sau nằm ngửa thả lỏng ra, cùng Lê Phi Yên nói chuyện phi thường thoải mái, không cần phí đầu óc cũng có thể đem nàng dỗ dành đến thật vui vẻ, như vậy làm cho Diệp Nam Thành rất có cảm giác thành tựu.

"Em không đoán, chỉ cần là anh đưa, em đều thích." Lê Phi Yên ở đầu điện thoại bên kia hết sức nhu thuận, nàng biết Diệp Nam Thành muốn cái gì, đặc biệt mới vừa về nước đã tìm nàng, đây không phải thuyết minh Diệp Nam Thành có bao nhiêu yêu nàng hay nhiều luyến tiếc nàng mà chỉ rõ ra rằng chính thất Ôn Mạt Uyển có việc nên đã đem Diệp Nam Thành bỏ qua một bên, cho nên lúc này nàng phải cho kim chủ cảm giác được mong muốn được tôn trọng, nàng hoàn thành nghĩa vụ khâm phục rồi thì xài tiền của Diệp Nam Thành cũng liền yên tâm thoải mái .

Lê Phi Yên biết mình đối với Diệp Nam Thành mà nói phải hàm xúc ý tứ, vì thế nàng cũng làm đến phá lệ hoàn mỹ, ở trong lòng Diệp Nam Thành, nàng chính là tiểu công chúa, tiểu thiên sứ, ai cũng không thể thay thế vị trí của nàng ở trong lòng hắn, Diệp Nam Thành có đôi khi cũng sẽ nghĩ, có lẽ Lê Phi Yên chính là lễ vật Thượng Đế phái đến cho hắn, bởi vì sự tồn tại của Lê Phi Yên có trình độ bù lại rất lớn những khuyết điểm Ôn Mạt Uyển tạo thành, hai người đều có ưu thế, ai cũng có sở trường riêng, cho nên đối với Diệp Nam Thành mà nói, muốn buông tha cho bất luận một ai đều là chuyện không có khả năng, hoa hồng đỏ vĩnh viễn hương diễm, hoa hồng trắng vĩnh viễn thanh thuần, hai người luân phiên xuất hiện, trong không gian song song từng người vây lấy hắn làm trục tâm mà quay quanh, để cho hắn hưởng thụ đãi ngộ giống như đế vương, bất quá, Diệp Nam Thành tự nhiên không thể tưởng tượng được một ngày trong không gian song song ấy hai đóa hoa hồng cũng có lúc giao hội, trên đời này chính là thần kỳ như thế, chuyện thoạt nhìn hoàn toàn không thể nào cũng xảy ra như chuyện hiển nhiên, tự nhiên như vậy, tựa như cỏ xanh ôn nhu lẻn vào giữa mưa phùn tháng ba, lặng yên không một tiếng động, ám nhiên mà sinh trưởng. (*ám nhiên: Sâu kín tối tăm, khó thấy.)

Lê Phi Yên ở trong điện thoại theo phép mà ứng đối Diệp Nam Thành, trong đầu suy nghĩ đã sớm bay tới chuyện khác, nàng suy nghĩ đến lời mời của Ôn Mạt Uyển, đối với việc có đi tiệc mừng kỷ niệm ngày cưới của Ôn Mạt Uyển hay không Lê Phi Yên do dự thật lâu, dù sao thân phận nàng đặc biệt, nếu liền như vậy công khai mà xuất hiện ở buổi lễ của Ôn Mạt Uyển không khỏi cũng quá lớn mật, Lê Phi Yên tự mình thấy không sao cả, nhưng Ôn Mạt Uyển lại không biết chuyện, Diệp Nam Thành cũng không biết tình, phạm vi hiểu biết của hai người không giống nhau, mà Lê Phi Yên lại biết toàn bộ sự thật, ở trong mắt Ôn Mạt Uyển nàng là một nhân viên phổ thông của Cường Thịnh, ở trong mắt Diệp Nam Thành, nàng là tình nhân vĩnh viễn không thể thấy ánh sáng, Lê Phi Yên nghĩ, nếu như lấy thân phận tình nhân đi đương nhiên bất cứ người nào cũng đều không tiếp thụ được, nhưng trái lại, nếu như là lấy thân phận nhân viên phổ thông đi, không phải đều vui vẻ cả hay sao, hơn nữa, trên mặt nàng cũng không có dán mấy chữ to: Ta là tình nhân. Chẳng lẽ còn có thể có người đem nàng nài ép lôi kéo tha ra hội trường?

Điều chỉnh tốt tâm tính, Lê Phi Yên quyết định ứng hẹn, cho dù phía trước là Hồng Môn Yến* cơ quan đầy rẫy, cho dù Ôn Mạt Uyển có ba đầu sáu tay bộ mặt dữ tợn, Lê Phi Yên cũng tính toán hiên ngang lẫm liệt một phen. – (*Hồng Môn Yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm. Nguồn: Wikipedia.)

Hôm nay trời trong nắng ấm, Lục Tuyết Tâm gọi điện thoại nói cho Ôn Mạt Uyển lễ phục thiết kế riêng cho nàng đã được gởi từ Ý đến, Ôn Mạt Uyển hưng trí liền đơn giản hẹn Lục Tuyết Tâm đến cửa hàng thử đồ.

Lục Tuyết Tâm thật bất ngờ Ôn Mạt Uyển sẽ chủ động mở miệng hẹn chính mình, hai người tuy rằng quen biết nhiều năm, nhưng Ôn Mạt Uyển không thích náo nhiệt, mỗi dịp có tụ hội Ôn Mạt Uyển đa phần sẽ lựa chọn thời điểm vừa mới bắt đầu hoặc là sắp chấm dứt mà lộ mặt, nói chuyện phiếm vài câu, làm người thanh nhã vắng lặng, phảng phất như Trưởng công chúa trong hoàng thất Âu Châu, có không ít thái thái (*phụ nữ có chồng) với tiểu thư yêu thích nữ sắc đều đối vị Ôn đại tiểu thư đoan chính hàm súc uyển chuyển này sinh ám quý*, bất quá từ trước đến nay Ôn Mạt Uyển đều vân đạm phong khinh*, đối với loại ngôn ngữ đây đó quấn bên lỗ tai này vừa không để bụng cũng không ghét, người bên ngoài sờ không được mạch suy nghĩ của nàng ngược lại càng có dã tâm muốn săn bắt cho được. (*ám quý: ám: âm thầm, bí mật, mờ ám- quý: Ðộng lòng, vì sợ mà tâm rung động gọi là quý.) (*Vân đạm phong khinh: Mây gió điềm nhiên - chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi)

Tại trong vòng xã giao thân sĩ danh viện(*danh viện: chỉ thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách), giao tiếp giữa nữ nhân cùng nam nhân chưa lập gia đình có rất nhiều loại phương thức, vô luận loại nào cũng sẽ không phải chịu trách móc, mà nữ nhân đã kết hôn thì lại có nhiều quy phạm cùng giao ước bó buộc, nếu là danh viện có trượng phukhông minh bạch ở cùng nam nhân chắc chắn sẽ chịu áp lực dư luận, nhưng giống việc nam nhân nuôi dưỡng nam sủng nhận được sự cam chịu thì nữ nhân cũng có thể bao dưỡng nữ hài tử, chỉ cần không trái với luân lý cơ bản của gia đình, cách sống này cơ hồ đã có được sự công nhận của giới xã hội thượng lưu.

Lục Tuyết Tâm cùng chồng trước Tân Gia Tường cưới hỏi thuần túy là vì lợi ích thương nghiệp mà kết hợp, Lục Tuyết Tâm vốn cho rằng hôn nhân như vậy là không thể phá vỡ, hai người cho dù không có tình yêu, thì vì ích lợi cộng đồng cũng có thể chống đỡ xuôi gió xuôi nước trôi qua, nhưng hiện tại Lục Tuyết Tâm mới phát hiện mình rõ ràng đánh giá thấp sức mạnh của ái tình, đối với thương nhâncho tới bây giờ đều là lấy ích lợi làm trọng như Tân Gia Tường mà nói, một phần tình yêu như cố tích là có lực hấp dẫn dụ hoặc khó có thể nói nên lời, hơn nữa đối tượng vẫn là tiểu mỹ nhân nhi Tô Kiều Diễm yêu mị như hồ, có mấy nam nhân có thể ngăn trụ hấp dẫn như vậy đâu?

Nam nhân không phải không muốn tình yêu, chính là lúc không có được thì lựa chọn xem nhẹ tình yêu, giả vờ rằng lấy sự nghiệp làm trọng.

Lục Tuyết Tâm nhìn Ôn Mạt Uyển mặc thử lễ phục tơ lụa màu hồng tím, cảm khái nói: "Ngươi nói nam nhân là cái gì? Ta giúp hắn kiếm bao nhiêu tiền, kết quả thế nhưng vì một tiểu nha đầu cái gì cũng không biết đội cho ta cái nón xanh lớn như vậy."

Ôn Mạt Uyển chuyên tâm mặc thử lễ phục: "Ngươi có thời gian suy nghĩ này đó không bằng chuyên tâm phát triển sự nghiệp, miễn làm cho người ta chê cười." Cái gọi là sự chuyển mình hoa lệ chính là ý tứ này.

Lục Tuyết Tâm có điểm không yên lòng, cũng không có đáp lại Ôn Mạt Uyển, chỉ nói: "Tình yêu quả thực có ma lực lớn như vậy sao? So ra kém ích lợi, so ra kém danh dự?"

Ôn Mạt Uyển nở nụ cười một chút: "Khó được ngươi sẽ nói như vậy, trước kia ngươi không phải đối tình yêu vững chắc khinh thường sao?"

Lục Tuyết Tâm nhìn Ôn Mạt Uyển liếc mắt một cái: "Ngươi hiểu tình yêu sao? Ngươi cùng Diệp Nam Thành là như vậy?"

Ôn Mạt Uyển bên nghĩ, bên phân phó nhà thiết kế đem làn váy thu nhỏ lại một chút, vừa hướng Lục Tuyết Tâm nói: "Hôn nhân cùng tình yêu đối với mỗi người có lực hấp dẫn cùng tầm quan trọng không giống nhau, phải xem ngươi lựa chọn cái nào."

Lục Tuyết Tâm khinh thường: "Nếu là Diệp Nam Thành ngoại tình, đối phương còn là một con nhóc vô luận phương diện nào cũng không bằng ngươi, trong lòng ngươi có thể thoải mái sao?"

Lục Tuyết Tâm lơ đãng mà đâm trúng tâm sự của Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển ngăn chặn tim đập nhanh, bất động thanh sắc nói: "Mị lực của mọi người không giống nhau, không thể cưỡng cầu."

Lục Tuyết Tâm nói: "Tóm lại nam nhân chính là không đáng tin cậy, ta cũng không muốn lại lãng phí thời gian cùng tinh lực với mấy kẻ nhàm chán này, miễn cho kết quả lại là lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng."

Ôn Mạt Uyển nói: "Ngươi nếu đã ly hôn liền thoải mái một chút, tinh thần sa sút như vậy cũng không giống Lục Tuyết Tâm ta nhận thức."

Lục Tuyết Tâm nháy mắt cười cười: "Ta có thể coi đây là ngươi đang khích lệ ta chứ?" Một mặt khác lại đang đùa giỡn cái móc khóa hồng nhạt, Ôn Mạt Uyển nhìn thấy nên hỏi: "Tình nhân tặng cho ngươi?" Tự bản thân Lục Tuyết Tâm tất nhiên sẽ không mua loại tiêu khiển nho nhỏ này, nhưng mà nàng lại đem vật nhỏ theo bên người, chỉ sợ là ý nghĩa không đồng nhất.

"Xem như đi." Lục Tuyết Tâm cười, biểu tình phá lệ nhu hòa, Ôn Mạt Uyển đoán cái móc khóa này có chứa càn khôn, động lòng hiếu kỳ, vì thế thuận miệng hỏi: "Nhanh như vậy liền có tân hoan? Nếu Tân lão gia biết cũng đủ làm hắn khó nhận một chút."

Lục Tuyết Tâm nói: "Ta cũng không phải là vì giận hắn mới như vậy" Vừa mới nói ra Lục Tuyết Tâm bản năng liền che miệng, Ôn Mạt Uyển chính là tùy tiện tiếp một câu không nghĩ tới chính mình lại đem cả câu nói đủ, nhưng Ôn Mạt Uyển chỉ là mỉm cười, đồng thời ánh mắt chuyển qua cùng nhà thiết kế nói chuyện, coi như vừa rồi lời Lục Tuyết Tâm nói nàng hoàn toàn không có nghe vào tai.

Lục Tuyết Tâm cảm khái cách Ôn Mạt Uyển xử sự mượt mà, sự đề phòng trong lòng cũng thả lỏng hơn một chút, thừa dịp lúc nhà thiết kế dùng kim định hình lại trang phục, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: "Ngươi đối với việc nữ nhân cùng nữ nhân có ý kiến gì không?"

"Đây là vấn đề yêu thích của mỗi người, không tất yếu phải hỏi ý kiến của người khác: "Ôn Mạt Uyển nhấc làn váy lên xuống mà đánh giá, kỳ thật lúc nhìn đến hình nhân màu hồng cánh sen thì Ôn Mạt Uyển đã đoán được một chút, đây là hình nhân nhỏ được tặng để lấy lòng Lục Tuyết Tâm, nếu không phải là trai lơ mặt trắng nhỏ, thì cũng chỉ còn một khả năng chính là đối phương là nữ hài tử, lúc Lục Tuyết Tâm hàm súc mà biểu đạt ra tầng ý tứ này này thì Ôn Mạt Uyển có một chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục phong cách nhất quán không gợn sóng, không sợ hãi, dùng ngôn ngữ chiếu cố tình tự và mặt mũi của Lục Tuyết Tâm để ứng đối.

Lục Tuyết Tâm đối với đáp án này không vừa lòng lắm: "Nghe có vẻ ngươi không có hảo cảm với việc này."

Ôn Mạt Uyển vân đạm phong khinh: "Ta không bài xích, tự nhiên cũng sẽ không phản cảm, ngươi dụng tâm đi con đường của chính mình, cần gì phải để ý ánh mắt người bên ngoài?"

Lục Tuyết Tâm cười cười: "Khó được ngươi cũng sẽ nói như vậy."

Ôn Mạt Uyển nói: "Sao ta lại không thể nói vậy?"

Lục Tuyết Tâm nói: "Ngươi không phải vẫn luôn đi con đường chính thống bảo thủ sao, trong trắng ngọc ngà cao cao tại thượng, vô luận yêu nghiệt tà chướng gì đều không đến gần người của ngươi được."

Yêu nghiệt tà chướng?

Ôn Mạt Uyển cũng không để ý sự đánh giá của Lục Tuyết Tâm về mình, bởi vì phong cách hành sự cùng thái độ xử thế của nàng hoàn toàn là vì từ nhỏ được gia giáo đào tạo mà ra, nàng không cho là nó có vấn đề gì, nhưng ngược lại khi Lục Tuyết Tâm nhắc tới yêu nghiệt tà chướng lại làm cho Ôn Mạt Uyển nghĩ ngay tới Lê Phi Yên.

Nếu như nói Ôn Mạt Uyển nàng là người hộ pháp cầm trong tay cây chùy bạc, vậy sao có thể để cho một nhân vật yêu tinh như Lê Phi Yên hết một lần rồi lại một lần dây dưa không rõ?

Đặc biệt là đôi môi phấn nôn kia của Lê Phi Yên, kiều diễm đến nổi như có thể tích ra nước, trông thấy như thế nào thì cũng cảm nhận như thế đó...

"Ôn tiểu thư, chiều dài thích hợp chứ?"

Nhà thiết kế đột nhiên đặt câu hỏi đem suy nghĩ của Ôn Mạt kéo lại đôi chút, Ôn Mạt Uyển bình tĩnh nói: "Cứ theo như vậy mà sửa đi."

Ôn Mạt Uyển không biết tại sao trong lòng có chút nao nao, Ôn Mạt Uyển giương mắt nhìn bản thân trong gương, vẫn hết sức tao nhã như trước, cao quý đoan trang, lễ phục định chế thủ công xa hoa mà điệu thấp, mái tóc tinh xảo được cẩn thận vấn lên tao nhã nhu hòa, trang sức lấp lánh đủ loại ánh quang màu sắc, đây là Ôn gia Đại tiểu thư Ôn Mạt Uyển người người khen ngợi, không thể xoi mói, hoàn mỹ không tỳ vết, nàng bị yêu cầu ít nhất phải làm cho người ta có ấn tượng như vậy về nàng, mà từ nhỏ nàng cũng yêu cầu chính mình như thế, từng chút một theo lớn dần lên.

Hiện tại, Ôn đại tiểu thư lại đột nhiên ý thức được, lần đầu tiên trong tình trạng Lê Phi Yên không có quấy rầy nàng mà bản thân mình lại nhớ tới tiểu yêu tinh đó, hơn nữa nghĩ đến chính là đôi môi anh đào gọi cảm của nàng ta, còn có thanh âm ngọt ngào mềm mại tốt đẹp như kem ly kia. 

Nếu không phải Diệp Nam Thành trộm tinh, Ôn Mạt Uyển cảm thấy cả đời mình cũng không ngộ kiến đến nữ nhân yêu tinh như Lê Phi Yên vậy, đối với Ôn Mạt Uyển mà nói thì Lê Phi Yên chính là người từ một thế giới khác, từ ý nghĩa đó nói lên, cảm nhận của Ôn Mạt Uyển khi mới lần đầu tiên nhìn thấy Lê Phi Yên chính là biết được cái gì gọi là quyến rũ, cái gì gọi là "mỹ" của nữ nhân, mà trước đó, tất cả những tính chất đồng dạng như vậy là đặc biệt không được phép xuất hiện tại Ôn gia, Đại tiểu thư sẽ có phong thái của Đại tiểu thư, hành vi đoan trang, xuất nhập có lễ, ngay cả thanh âm nói chuyện cùng biểu cảm mỉm cười đều chỉ có một loại, theo quy phạm lại đơn giản.

Nhưng Lê Phi Yên lại có thật nhiều loại tươi cười, mỗi một loại đều sinh động sáng lạn, nàng có thể đem thanh thuần phát huy đến mức tận cùng, cũng có thể xinh đẹp lan tỏa hừng hực, thanh âm của nàng nghe cũng rất hay, lời nói ra không bám vào một khuôn mẫu, ngữ khí nhu hòa tuyệt vời, cho dù nàng là chất độc ô nhiễm môi trường, nhưng cũng là loại độc xinh đẹp lại động lòng người.

So sánh ra, Ôn Mạt Uyển cảm thấy chính mình là một gốc cây tiêu bản đặt ở trong bình thủy tinh, sống an nhàn sung sướng, nhưng không có chất dinh dưỡng, không có huyết nhục, không có sinh khí.

Đột nhiên thật muốn biết sự tiên diễm của Lê Phi Yên là đến từ đâu, nếu như sống giống như nàng vậy thì mình có phải cũng sẽ có lực sinh tồn dồi dào như thế hay không, hữu lực đến có thể ngược gió mà sinh trưởng?

--

Tác giả nói ra suy nghĩ: Trong lòng Ôn tỷ tỷ bắt đầu có Tiểu yêu tinh, vẫn chỉ là một hạt mầm chôn dưới đất, phát triển thành cái dạng gì thì còn phải xem Tiểu yêu tinh rèn đúc như thế nào, ha ha

--

Yêu nghiệt sắp đại chiến nguyên phối rồi, mình vote một vé cho Tiểu yêu tinh nhé. Ôn đại tiểu thư ỷ lớn ăn hiếp nhỏ là không đúng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro