Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3


Ôn Mạt Uyển đem xe dừng ở Thúy Ngọc Các, lúc ca khúc cuối cùng trong radio phát xong Ôn Mạt Uyển rốt cuộc nhìn thấy một nữ hài tử mặc váy ngắn màu trắng đứng trong đám đông kẻ tiến người lui mà trông ngóng, cổ của nàng trông rất được, trong bóng đêm duyên dáng yêu kiều, Ôn Mạt Uyển liền cứ ngồi vậy mà nhìn ra, giống như đang thưởng thức một chú thiên nga xinh đẹp.

Ôn Mạt Uyển chợt cảm giác rình coi mà đánh giá Lê Phi Yên như này thú vị nói không nên lời, biết rõ nàng đang tìm chính mình lại cố ý làm cho nàng nóng vội, nhìn phản ứng của nàng.

Lê Phi Yên có loại khí chất độc đáo mà nữ hài cùng tuổi không có, ánh mắt lộ ra sự thuần thục nhưng con người lại hồn nhiên trong veo giống như khối đậu hũ mềm vừa qua nước, nếu đổi lại là người khác, có khả năng sẽ làm hai loại ý vị này mâu thuẫn, tụt xuống thành già dặn hoặc là giả vờ ngây thơ mà Lê Phi Yên lại đem chúng hòa hợp lại một cách tương đối hoàn mỹ, ngươi sẽ nghĩ muốn bảo vệ một nữ hài tử vừa bất lực lại vô tội, nhưng cùng lúc lại lo lắng nàng cố tình gây sự làm cho người ta khó chống đỡ.

Thưởng thức xong rồi, Ôn Mạt Uyển đi xuống xe lập tức đi đến phía sau Lê Phi Yên, ung dung mà nói, "Đến rồi?"

Lê Phi Yên xoay người, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lại đột nhiên cười rộ lên, nói: "Làm cho Ôn tổng đợi lâu." Dừng một chút lại nói thêm: "Tôi có thể gọi ngài là Mạt Uyển tỷ không?"

Ôn Mạt Uyển mỉm cười nói: "Có thể." Kỳ thật Ôn Mạt Uyển thực thích xưng hô thân thiết như vậy, bằng hữu của nàng vốn là không nhiều lắm, người quen biết nàng không phải gọi nàng Đại tiểu thư thì chính là Ôn đổng, khách khí lại lạnh như băng.

"Chúng ta bây giờ đi đâu?" Ôn Mạt Uyển hỏi, lấy ra chìa khóa muốn mở cửa xe.

"Đi nhà của tôi a." Lê Phi Yên không chút do dự nói.

Tay Ôn Mạt Uyển dừng ở không trung cương một chút, rất nhanh tự nhiên chuyển thành vuốt tóc, Lê Phi Yên nhìn thấy Ôn Mạt Uyển đè xuống kinh ngạc, xuất phát từ lễ phép với tu dưỡng tốt nên không thể biểu hiện ra bên ngoài. Lê Phi Yên giải thích: "Bằng hữu từ Ý mang về cho ta một ít hạt cà phê, nghe nói hương vị tốt lắm, hơn nữa ta cũng muốn thử máy pha cà phê vừa mua, một người rất không thú vị." Lê Phi Yên thực thông minh, nàng biết hiện tại mình cùng với Ôn Mạt Uyển nhiều lắm chỉ tính chính là quan hệ bằng hữu, nếu muốn thuyết phục nàng làm cái gì, phải tìm một cái lý do, làm cho Ôn Mạt Uyển cảm thấy cự tuyệt lý do đó là việc thất lễ, vậy tám chín phần mười là thành.

Quả nhiên, Ôn Mạt Uyển suy nghĩ rồi gật đầu đáp ứng.

Bỗng dưng thả lỏng tâm tình, Lê Phi Yên lại nghĩ đến Diệp Nam Thành, vạn nhất Diệp Nam Thành gọi điện thoại tới, đây không phải là hỏng sao , nàng vì thế thử thăm dò hỏi, "Cô trở về trễ Diệp tổng sẽ không sốt ruột sao?"

Đột nhiên nhắc tới Diệp Nam Thành, Ôn Mạt Uyển ánh mắt nâng lên nhìn nàng nói: "Không quan hệ, tôi đã cùng hắn nói qua sẽ về trễ."

Diệp Nam Thành ở trước mặt Lê Phi Yên từng nói về Ôn Mạt Uyển, hắn nói Ôn Mạt Uyển thân thể không tốt, thường thường đi ra ngoài du lịch an dưỡng, thời gian cả hai vợ chồng cùng một chỗ rất ít. Thời điểm Diệp Nam Thành nói lời này cảm xúc trầm xuống, giống như một nam nhân tuổi xế chiều uất ức nghĩ đến mối tình đầu. Nhìn ra được hắn thực quý trọng tình cảm vợ chồng, cho dù có Lê Phi Yên nhưng hắn cũng rất cẩn thận, chưa từng làm cho Ôn Mạt Uyển nhận thấy được cái gì.

"Đêm nay không về có được không?" Lê Phi Yên hỏi đùa, nghiêng đầu nhìn Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển coi như không có nghe thấy, lại bất động thanh sắc dời đi ánh mắt: "Cô nói cái gì?"

Lê Phi Yên cảm thấy biểu tình nghe thấy lại vờ như không của Ôn Mạt Uyển thực đáng yêu, nàng nháy mắt mấy cái: "Tôi nói đùa thôi."

Trong nhà Lê Phi Yên đồ điện gia cụ mọi thứ đầy đủ, đều là chọn thứ quý nhất mua, dù sao xài tiền của Diệp Nam Thành, tuyệt không chút đau lòng, bất quá Lê Phi Yên cũng không có sở thích mua sắm để phát tiết gì, mọi thứ trong nhà nàng yêu nhất chỉ có bộ máy pha cà phê.

Giống như chỉ có nó mới thực là của nàng.

"Ngươi thực thích uống cà phê?" Ôn Mạt Uyển ngồi trên ghế sa lông nhìn Lê Phi Yên bận rộn trong phòng bếp cách đó không xa.

Lê Phi Yên nói: "Chủ yếu là giết thời gian thôi."

Ôn Mạt Uyển cười cười, thừa dịp Lê Phi Yên vội vàng, đứng dậy nói: "Có thể tham quan chút được không?"

Lê Phi Yên không chút suy nghĩ nói: "Xin cứ tự nhiên."

Lê Phi Yên phòng khách nhỏ gọn nhưng rất tốt, là phong cách Ôn Mạt Uyển thưởng thức, đi tới cửa phòng ngủ, Ôn Mạt Uyển do dự một chút, tuy rằng đều là nữ nhân, nhưng phòng ngủ là địa phương rất tư mật, nàng xoay người muốn rời đi lại thoáng nhìn thấy trên giường có một vật màu hồng phấn.

Hơn nữa giống như đã từng thấy qua.

Ôn Mạt Uyển lông mi khẽ rung, đến gần nhìn, nguyên lai là cái quần lót buổi sáng hôm nay tự tay đưa cho Lê Phi Yên, nó đang nằm ngay ngắn trên giường, vải dệt cao cấp màu hồng nghịch ngợm lại quyến rũ đặc biệt sáng màu, Ôn Mạt Uyển đưa tay sờ sờ, quay đầu lại nhìn Lê Phi Yên còn đang đứng trước máy pha cà phê thao tác, nàng thay một cái váy ngắn, phần dưới eo làm làn váy cong ra, đường cong tuyệt đẹp lại gợi cảm, Ôn Mạt Uyên nhớ lại những chiếc quần lót xinh đẹp, đột nhiên đoán xem hiện tại Lê Phi Yên là đang mặc kiểu dáng nào.

Đang nghĩ thì Lê Phi Yên lại từ phòng bếp bước lại đây, Ôn Mạt Uyển kinh hãi một chút, trong chốc lát cố gắng áp chế ý nghĩ kỳ lạ vừa nảy ra, Lê Phi Yên đem hoa quả bưng tới trước mặt Ôn Mạt Uyển, còn chính mình cầm miếng chanh vừa cắn một cái lại nhíu chặt mi: "Thật chua."

Lê Phi Yên nhíu mày bộ dáng thực đáng yêu, ban ngày nữ nhân xinh đẹp liều lĩnh kia đột nhiên lúc này biến thân thành tiểu thiên nga nghịch ngợm, Ôn Mạt Uyển khóe miệng khẽ nhếch, thuận tay đưa khăn tay cho nàng, Lê Phi Yên tay dính nước chanh không có cách nhận lấy, Ôn Mạt Uyển liền giơ khăn bọc lấy ngón tay, nghiêng người lấy nó lau sạch nước bên môi của nàng.

Lê Phi Yên trong lòng kinh ngạc, nàng không nghĩ tới Ôn Mạt Uyển còn có một mặt săn sóc cẩn thận như vậy. Băng sơn mỹ nữ chỉ cần hơi động dung đã làm cho người ta say mê, huống chi hành độnh ái muội đưa tay lau miệng nàng như Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển lúc này hơi hơi nghiêng mặt, cái trán bóng loáng, chóp mũi cùng càm vẽ lên một đường cong tinh xảo, trên gò má gầy yếu có một tầng phấn mỏng, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào làm cho gương mặt vốn đoan trang trong trẻo nhưng lạnh lùng lại càng thêm phần xinh đẹp.

Nhất là đôi môi của nàng, trơn bóng no đủ, đường cong đơn bạc, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái sẽ càng muốn gần hơn nữa, Lê Phi Yên không khỏi kề sát vào Ôn Mạt Uyển , hơi hơi nghiêng đầu, không gian giữa hai người không đến nửa bàn tay, cả hai đều có thể cảm giác được rõ ràng hô hấp đều đều truyến đến trên mặt mình.

Ôn Mạt Uyển nhận thấy được sự khác thường của Lê Phi Yên, nàng cũng nhìn thấy được nội y dưới cổ áo chữ V của Lê Phi Yên, bao bọc bên trong đấy là thứ mê người mà đẫy đà mềm mại, một cái che khuất, một cái khác lại mở ra, không có cảm giác hấp dẫn của thịt trắng trẻo nhưng lại càng gọi người muốn nhìn nhiều hơn.

Lê Phi Yên càng xích lại gần, Ôn Mạt Uyển nhất thời thất thần, nàng không cảm thấy ghét Lê Phi Yên làm càng như vậy, ngược lại có chút chờ mong.

Chờ mong nàng có thể càng làm càng, sau đó xem nàng muốn làm cái gì, nàng là muốn làm cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro