Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 31


Ôn Mạt Uyển cái gì cũng biết, nàng biết Lê Phi Yên là bên thứ ba can dự vào hôn nhân của nàng, nàng biết bạn trai trong miệng Lê Phi Yên chính là trượng phu trên danh nghĩa của chính mình, nàng biết tiền Lê Phi Yên tiêu như nước toàn bộ là đến từ tài sản chung của vợ chồng họ.

Nguyên lai Ôn Mạt Uyển biết rõ tất thảy sự tình, lại ẩn nhẫn đến hiện tại, nàng chính là đang chờ đợi cái thời khắc này sao? Diệp Nam Thành làm bộ như cùng mình không có quan hệ riêng tư, chung quanh toàn bộ đều là lời khen hâm mộ hôn nhân của bọn họ, nàng muốn lấy thái độ nước chảy bèo trôi như vậy phủ định sự tồn tại của chính mình, thừa nhận nguyên bản sự thật vốn không phải như thế.

Bởi vì nàng là tiểu tam không thể thấy ánh sáng, không danh không phận.

Lê Phi Yên cho dù tố chất tâm lý có mạnh mẽ hay lại lớn cỡ nào nữa thì dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, nàng đang suy nghĩ tìm cái cớ rời đi thì nghe Diệp Nam Thành nói: "Vợ ơi, tiểu thư Lê Phi Yên mang đến cho công ty chúng ta không ít lợi nhuận, anh còn đang chuẩn bị thưởng đẹp cho nàng."

Ôn Mạt Uyển lông mày khẽ nhướng: "Phải không? Thưởng cái gì?" Trong lòng Diệp Nam Thành suy tính cẩn thận Ôn Mạt Uyển cũng quá hiểu rõ, chẳng qua nàng còn muốn giả ngốc, nhìn xem da mặt người đàn ông này còn có thể dày đến trình độ nào, diễn trò có thể nhập vai mấy phần.

Lê Phi Yên cũng không nghĩ tới Diệp Nam Thành sẽ nói như vậy, còn không có kịp phản ứng, Diệp Nam Thành lại nói: "Nếu Lê tiểu thư kết hôn, Cường Thịnh liền đưa tặng nàng một phòng ở trong nội thành làm quà tân hôn, thấy thế nào?"

Lê Phi Yên chợt cảm thấy vị kim chủ vốn được nàng xem là nằm trong phạm vi cũng không tệ lắm giờ phút này bộ mặt cực kỳ đáng ghét, nàng không muốn cùng người đàn ông này ở cùng nhiều thêm một giây, Lê Phi Yên mỉm cười, bất động thanh sắc nói: "Cám ơn Diệp tổng ưu ái, bất quá bây giờ tôi còn không tính toán kết hôn. Cái phúc lợi này có lẽ nên để dành cho người cần đến."

Dừng một chút còn nói: "Ngượng ngùng, tôi muốn đi vệ sinh một chút."

Lê Phi Yên cầm lên túi xách cùng áo khoác liền đi đến hướng nhà vệ sinh, một vị phu nhân trêu đùa: "Nam Thành, cậu không nên trực tiếp như vậy, con gái người ta đều thẹn thùng, tôi thấy Lê tiểu thư tuổi lại vừa nhỏ, cậu nói chuyện kết hôn không phải cho người ta đỏ cả mặt sao."

Diệp Nam Thành đương nhiên biết Lê Phi Yên không phải thẹn thùng, bình thường ôn ngôn mềm giọng nuông chiều, hiện tại đột nhiên phải phủ định quan hệ giữa bọn họ, đổi là ai cũng đều thấy khổ sở, bất quá hiện tại hắn không lo được đến cảm thụ của Lê Phi Yên, bởi vì hắn không biết Lê Phi Yên đột nhiên xuất hiện ở đây có phải có ý đồ gì hay không, hắn chỉ cần tiên hạ thủ vi cường phũi sạch quan hệ của cả hai chính là thượng sách tuyệt hảo. (*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh.)

Lê Phi Yên vốn là muốn lập tức rời đi chỗ thị phi này, sau khi rời đi đám người mới phát hiện cảm xúc của mình có chút kích động, ngay cả hướng cửa lớn đều tìm không thấy, phía trước cách đó không xa vừa lúc có một nhà vệ sinh, Lê Phi Yên quyết định trước đi vào chờ trong chốc lát.

Nếu không phải còn đang trang điểm, Lê Phi Yên thật muốn lấy nước lạnh tưới vào trên mặt, từ lúc còn nhỏ tới giờ nàng chưa bao giờ tâm loạn như bây giờ, Lê Phi Yên hai tay chống hai bên bồn rửa tay nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương, bắt buộc chính mình trấn định, vẫn đếm tới số một trăm thì tâm tình nàng mới lãnh tĩnh được một chút.

Diệp Nam Thành làm kim chủ lãnh khốc vô tình như thế đã nằm trước trong dự đoán của Lê Phi Yên, đối với việc này nàng cũng có lực miễn dịch, Lê Phi Yên phát hiện làm đảo loạn nỗi lòng của mình, từ đầu đến cuối đều là Ôn Mạt Uyển.

Chẳng lẽ Ôn Mạt Uyển ngay từ đầu đã biết nàng là tình nhân, cho nên mới giả vờ trấn định tự nhiên như không có việc gì như vậy, thường dùng biểu hiện quan ái cùng thân thiện đến sắp đặt cạm bẫy, làm cho Lê Phi Yên mất đi lòng cảnh giác sau đó không hề ngoài ý muốn ngã xuống cái bẫy nàng đã sớm bày trí tốt? – (Quan ái: thương yêu chứa chiều chuộng xót thương.)

Sắc mặt người trong kính hơi có chút tái nhợt, đây là chuyện Lê Phi Yên tuyệt đối không cho phép xảy ra, nàng từ trong túi lấy ra son môi tô thêm sắc son, lại lấy tiếp hộp phấn bổ lại trang dung. Bận rộn trong chốc lát trong gương đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, Lê Phi Yên dừng lại nhìn, có chút ngoài ý muốn, người đến là Ôn Mạt Uyển vẫn một thân lễ phục, không biết nàng đứng ở nơi đó đã bao lâu, lúc này nàng đang tùy ý dựa vào cửa nhà vệ sinh, ánh mắt có chút mơ mơ hồ hồ mà nhìn qua bên này.

Ôn Mạt Uyển đi theo mình đến đây?

Một cái ý niệm thoáng nhoáng lên trong đầu Lê Phi Yên rồi qua, nàng cũng không muốn miệt mài theo đuổi, hiện tại nàng quan tâm nhất chính là dùng dạng biểu tình gì đối mặt Ôn Mạt Uyển, hẳn là tiếp tục giả ngu tỏ vẻ cái gì cũng không biết, hay vẫn là làm rõ quan hệ với Ôn Mạt Uyển, từ nay về sau hai người liền đấu đến ngươi chết ta sống?

Lê Phi Yên không biết làm như thế nào mới đúng, nhưng hai loại tình huống này loại nào nàng cũng không muốn.

"Hiện tại ngươi vui vẻ?" Lê Phi Yên hỏi, thanh âm thản nhiên. Kỳ thật nàng không xác định được ý muốn chân chính của Ôn Mạt Uyển, nhưng nàng biết tư duy phổ biến của nữ nhân, Ôn Mạt Uyển đồng dạng là nữ nhân, cho nên Ôn Mạt Uyển cũng sẽ có tiểu tâm tư, tiểu tính tình của nữ nhân, ít nhất Lê Phi Yên nghĩ như vậy.

Ôn Mạt Uyển không nói chuyện, vẫn nhìn chằm chằm Lê Phi Yên, Lê Phi Yên phát hiện mình đối Ôn Mạt Uyển một chút hận đều không đề dậy nổi, cho dù giờ phút này Ôn Mạt Uyển có thừa nhận hết thảy chuyện lúc trước đều là nàng giả vờ để qua mắt Lê Phi Yên thì Lê Phi Yên cũng sẽ không đem Ôn Mạt Uyển kéo vào sổ đen không bao giờ lui tới.

Ôn Mạt Uyển đến gần một chút, cười như không cười mà nhìn Lê Phi Yên nói: "Chỉ như thế mà đã vui vẻ, ngươi đánh giá ta cũng quá thấp."

Lê Phi Yên ngược lại bình tĩnh : "Ngươi biết bao nhiêu?" Lê Phi Yên cảm thấy câu mình vừa hỏi dư thừa biết bao nhiêu, chỉ cần Ôn Mạt Uyển biết mình là bên thứ ba tham dự vào hôn nhân của nàng và Diệp Nam Thành vậy cũng đã đủ rồi. Nhưng vì cái gì ở sâu trong nội tâm, Lê Phi Yên cảm thấy Ôn Mạt Uyển còn có chuyện không biết, tỷ như nàng chưa từng có ý muốn cướp đi Diệp Nam Thành từ bên người Ôn Mạt Uyển, tỷ như nàng vẫn cảm thấy tra nam như Diệp Nam Thành vốn là không xứng với Ôn Mạt Uyển.

Ôn Mạt Uyển nói: "Nên biết đến, không nên biết đến, ngươi trong lòng không rõ sao?"

Lê Phi Yên bày ra một cái mỉm cười thái độ bình thường, không có độ ấm trả lời: "Việc đã đến nước này ta cũng không có gì phải nói xạo, ngươi muốn thế nào đây?"

Ôn Mạt Uyển sẽ làm như thế nào, viết tờ chi phiếu để cho nàng rời đi, hay vẫn là trực tiếp gọi một cú điện thoại cho người đem nàng ném xuống biển cho cá ăn?

Ôn Mạt Uyển dù bận vẫn ung dung, ôm khuỷu tay: "Ta ngược lại muốn nghe lời nói xạo của ngươi." Rõ ràng là muốn tốc chiến tốc thắng, thưởng thức Lê Phi Yên bước đi không đồng dạng như trước, nhưng Ôn Mạt Uyển đột nhiên lại muốn cùng nàng nói chuyện nhiều một chút.

Lê Phi Yên cắn răng: "Ngươi muốn nghe ta nói là Diệp Nam Thành chủ động, ta hoàn toàn là vô tội sao?"

Ôn Mạt Uyển thản nhiên mà nói: "Này là chuyện một cây làm chẳng nên non, có lẽ là ngươi trước câu dẫn sau đó là hắn ngoại tình, đương nhiên cũng có khả năng trách nhiệm tất cả ở hắn, nhưng hiện tại ta cũng không muốn truy cứu, cho nên thỉnh ngươi im lặng mà rời đi sinh hoạt của ta, làm cho hết thảy khôi phục nguyên trạng."

Này quả thật là phương thức xử lý của Ôn Mạt Uyển, xem ra hiện tại Ôn Mạt Uyển cũng không có mất lý trí, Lê Phi Yên hỏi: "Ngươi sẽ cùng Diệp Nam Thành ly hôn sao?"

Ôn Mạt Uyển tựa hồ đã sớm dự đoán được Lê Phi Yên sẽ hỏi như vậy, chỉ mỉm cười: "Là người đều sẽ phạm sai lầm, duy trì hôn nhân cần nhất chính là khoan dung, mà không phải so đo." Lời này là Ôn Mạt Uyển chuẩn bị riêng cho Lê Phi Yên nghe, để cho tiểu tam nghĩ là bản thân công lực thâm hậu thành công phá hủy gia đình đầy đủ không phải là không công mà tiện nghi cho nàng ta sao. Nàng cùng Diệp Nam Thành dù sao cũng ở chung tám năm, cho dù là bạn bè bình thường cũng sẽ không dễ dàng làm hỏng quan hệ này.

Lê Phi Yên lơ đễnh: "Có thể duy trì hôn nhân chẳng lẽ không phải bởi vì yêu?" Lê Phi Yên không hiểu hôn nhân, nàng chỉ biết là nếu như không có yêu, hai người đem đối phương buộc cùng một chỗ quá cả đời là chuyện rất khủng bố.

Ôn Mạt Uyển nhíu mày, thực hiển nhiên trạng thái hiện nay của nàng với Lê Phi Yên cũng không thích hợp thảo luận loại vấn đề tình yêu và hôn nhân này, các nàng hẳn là lấy phương thất gây tổn thất nhỏ nhất để giải quyết vấn đề quan hệ giữa ba người, bất quá Lê Phi Yên đối với vấn đề này không chỉ không cho là đúng, ngược lại có chút lạc đề, Ôn Mạt Uyển tự nói với mình Lê Phi Yên dù sao chính là một tiểu nha đầu còn chưa tròn hai mươi tuổi, có lẽ muốn nàng tự hỏi mấy vấn đề này là quá mức khó khăn, kỳ thật chỉ cần Lê Phi Yên cam đoan rời đi Diệp Nam Thành, không quấy rầy gia đình của nàng nữa thì Ôn Mạt Uyển cũng không có muốn khó xử nàng, càng không nói tới muốn áp dụng cái thủ đoạn cực đoan gì để uy hiếp đe dọa.

Ôn Mạt Uyển ngay từ đầu vốn không có nghĩ qua muốn dùng loại phương pháp này đối đãi Lê Phi Yên, không tất yếu, nếu đối tượng là Lê Phi Yên mà nói, là không tất yếu.

"Vấn đề này đối với mỗi người đều có đáp án không đồng dạng" Ôn Mạt Uyển trả lời, cho dù tới loại thời điểm cùng tiểu tam mặt đối mặt ngả bài này, Ôn Mạt Uyển vẫn cứ thong dong tự nhiên như vậy. Phảng phất chính là đang cùng một người bạn lần đầu quen biết nói chuyện phiếm, "Ngươi đương nhiên có thể có ý kiến của mình."

Lê Phi Yên nói: "Ta biết." Cuối cùng bổ thêm một chút phấn vừa rơi xuống dưới, Lê Phi Yên khép lại hộp phấn, xoay lại sát gần bên người Ôn Mạt Uyển nói: "Ta căn bản là không thương Diệp Nam Thành, cho nên câu hỏi ngươi lo lắng hoàn toàn không tồn tại, ta sẽ không quấn quít lấy hắn, cũng sẽ không quấy rầy gia đình của ngươi, liền theo lời ngươi nói thu xếp, hết thảy khôi phục nguyên trạng."

Ôn Mạt Uyển nhìn Lê Phi Yên, nàng muốn lý giải khôi phục nguyên trạng mà Lê Phi Yên nói là có ý gì.

Giữa nữ nhân với nhau, tư duy đúng là có điểm chung, tại thời điểm Ôn Mạt Uyển tự hỏi vấn đề này, Lê Phi Yên nhướng mày cười: "Chuyện ngày hôm nay ta sẽ không nói, ta sẽ không dấu vết mà rời đi, tựa như ngươi mới vừa nói, chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, về sau đâu, không gặp lại là được."

Ôn Mạt Uyển lẳng lặng mà nghe Lê Phi Yên nói xong, Lê Phi Yên tựa hồ cũng không đợi Ôn Mạt Uyển đáp lại, tự mình nói xong liền đẩy cửa phòng ra, cửa mới vừa hé một cái khe nhỏ, từ cách đó không xa một người đàn ông liền tiến đến, vui sướng dật vu ngôn biểu*, ung dung gọi một câu: "Yên Yên? Anh chờ em thật lâu." – (*Dật vu ngôn biểu – vượt ra ngoài ngôn ngữ, chỉ tư tưởng hay tình cảm nào đó dù chưa giải thích nhưng lại có thể khiến cho người nghe hiểu được.)

Ôn Mạt Uyển nghe tiếng nhìn ra, ngoài khe cửa là một người đàn ông xa lạ, đồng dạng ngọc thụ lâm phong, anh tuấn bất phàm. Lê Phi Yên đưa lưng về phía Ôn Mạt Uyển nên Ôn Mạt Uyển không thấy rõ biểu tình của nàng, nhưng Ôn Mạt Uyển lại rõ ràng nghe được Lê Phi Yên cũng dùng giọng nói ôn nhuyễn mà đáp lại: "Ngượng ngùng, em vừa đi bổ trang." (*Ôn: ấm áp, nhuyễn: mềm mại, thướt tha.)

-

E/N: Từ từ sẽ đến!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro