Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32


Lúc nhìn thấy người đàn ông xa lạ đó Ôn Mạt Uyển suy nghĩ thật lâu xem người này là ai, quan hệ với Lê Phi Yên là gì, thẳng đến lúc Lê Phi Yên ngay cả bóng dáng đều không có để lại đã phóng khoáng đi ra ngoài thì Ôn Mạt Uyển mới kịp phản ứng, chuyện này căn bản không ở trong phạm vi trông coi của mình, Lê Phi Yên thích lui tới với ai thì lui tới, sở dĩ trước đây hai người sẽ sinh ra ảo giác như bạn bè hoàn toàn là vì nối tiếp ở giữa các nàng là Diệp Nam Thành, quan hệ của các nàng lại quá rõ ràng, chính thất cùng tình nhân.

Trừ nó ra, các nàng hoàn toàn chính là người xa lạ, một chút quan hệ đều không có, một chút dính líu cũng không có. Đến gần sẽ không cự tuyệt, rời xa sẽ không cưỡng cầu, ai cũng đều không có quyền lợi can thiệp ai, ai cũng đều không có nghĩa vụ thẳng thắn với ai, nói trắng ra, quan hệ mỏng như tờ giấy, theo gió mà lay động, đâm một nhát liền rách.

Ôn Mạt Uyển kỳ quái tại sao bản thân sẽ rối rắm nghiên cứu vấn đề quan hệ với Lê Phi Yên, tựa vào bên bồn rửa tay, Ôn Mạt Uyển bỗng nhiên nhớ đến đêm đó Lê Phi Yên dõng dạc hỏi mình, có phải thích nàng hay không.

Chẳng lẽ là mình đã làm việc gì vượt quá giới hạn làm cho Lê Phi Yên sinh ra ý tưởng bất bình thường như vậy, hay căn bản vốn là Lê Phi Yên một bên tình nguyện thiên mã hành không*? Giữa nàng và Lê Phi Yên, tại sao lại xuất hiện cái từ thích có khả năng bao dung ràng buộc này? - (*Thiên mã hành không: Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp. Tiếng Việt còn gọi là ảo tưởng sức mạnh, CDSHT,.. Ôn Mạt Uyển dùng văn hóa khi dễ Lê Phi Yên....)

Nếu cẩn thận hồi tưởng thì có thể nhớ ra, ở trước mặt nàng Lê Phi Yên không chỉ một lần nói thích, cuộc hẹn ngày gặp đầu tiên, Lê Phi Yên liền nói thích, một bên dụ dỗ nàng cởi quần áo, Lê Phi Yên kìm lòng không đậu mà ca ngợi thân thể lỏa lộ bên ngoài của nàng, không ngừng không ngừng mà nói thích, thích.

Lê Phi Yên thích chính là thân thể của nàng sao, có phải hay không có thể xem đây là một loại ca ngợi?

Ôn Mạt Uyển xoay người nhìn khuôn mặt tinh xảo trong kính, cổ lộ ra, hai vai cân xứng với cánh tay thoạt nhìn gầy yếu, nhìn qua bất quá là một thân thể nữ nhân bình thường, Lê Phi Yên lại nói thích, muốn nói đến dung mạo với dáng người, Ôn Mạt Uyển cảm thấy Lê Phi Yên cũng phi thường xuất chúng, hơn nữa tuổi lại nhỏ, không gian của nàng còn rất lớn.

Như vậy ngày hôm đó Lê Phi Yên hỏi Ôn Mạt Uyển thích nàng phải không, chẳng lẽ là đang hỏi sự đánh giá của mình đối với dáng người và dung mạo của Lê Phi Yên sao?

Giữa nữ nhân xinh đẹp với nhau, dù là bạn tốt thì đánh giá cũng không vượt quá thích, cho nên Lê Phi Yên đối với mình là bạn tốt? Ôn Mạt Uyển vẫn cứ hoang mang, nếu là bạn tốt, sẽ làm ra hành động thân mật như vậy sao? Chính nàng cũng có bạn bè quan hệ vững xác, tỉ như Lục Tuyết Tâm, thế nhưng nàng chưa từng cùng Lục Tuyết Tâm thân thiết đến trình độ muốn hôn môi.

Đúng rồi, Lục Tuyết Tâm đang cùng một nữ nhân yêu đương, nữ nhân với nữ nhân ở cùng nhau là chuyện cũng không xa vời.

Ôn Mạt Uyển ngốc ở trong nhà vệ sinh trống rỗng, bỗng nhiên cảm thấy nơi này cực kỳ im lặng, chỉ cần nàng không lên tiếng, giống như toàn bộ thế giới đều chỉ có một mình nàng, loại cảm giác này có chút vượt qua phạm vi kinh nghiệm của nàng, Ôn Mạt Uyển hẳn là đi ra ngoài, dựa theo phong thái bình thường mà mỉm cười lễ tiết đãi khách.

Ôn Mạt Uyển lần thứ hai nhìn khuôn mặt trong gương, kéo làn váy lên rời đi.

Trên sân cỏ bên ngoài khách khứa vẫn cứ cười nói vui vẻ, sắc mặt Ôn Mạt Uyển vô thường, mỉm cười vấn an người khách gần sát bên, ánh mắt lại theo thói quen quét một vòng chung quanh, nàng tự hỏi Lê Phi Yên đi nơi nào.

Sẽ không thật sự bị nói như vậy xong hiện tại liền ly khai đi, này không phải thành nữ chủ nhân đuổi nàng đi?

Bất quá chút áy náy vừa mới sinh ra trong lòng Ôn Mạt Uyển một giây sau đó đã bị cảnh tượng nhìn thấy ngạnh sinh sinh đè ép trở về, ở khu chỗ ngồi phía trước, Lê Phi Yên đang ngồi cùng nam sĩ vừa rồi Ôn Mạt Uyển nhìn thấy ở cái bàn hai người, uống cà phê nói chuyện mây trời, biểu tình trên mặt Lê Phi Yên trước sau như một làm cho người ta nghiến răng. Phảng phất như trước đó không có bất cứ chuyện gìphát sinh trên người nàng , ngược lại là Ôn Mạt Uyển tự lo âu tự phiền não nửa ngày. - (*nam sĩ: tôn xưng người có học thức, ý tôn trọng người được gọi.)

Ôn Mạt Uyển cẩn thận nhớ lại một chút, người đàn ông kia hình như là Tề Thịnh Ba con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Triển Duyệt, tiêu chuẩn phú nhị đại, kim quy tế, con mồi ưu tú như vậy bị Lê Phi Yên nhắm vào là chuyện quá đỗi bình thường, huống chi nghe giọng điệu của anh ta với Lê Phi Yên cũng đoán được Lê Phi Yên đã muốn thành công hơn phân nửa.

Trừ bỏ Diệp Nam Thành nàng cùng lúc còn có người khác?

Ôn Mạt Uyển cảm thấy cảnh giới của yêu nghiệt Lê Phi Yên đã muốn đạt tới đăng phong tạo cực*, bất trị. Lúc này trong lòng Ôn Mạt Uyển cận tồn một chút lo lắng đã biến mắt hầu như không còn, Lê Phi Yên căn bản là không cần người khác vì nàng suy nghĩ, nàng không cần đồng tình, không cần thương hại, nàng đều có yêu thuật hộ thể, thần lực trợ thân, so với Thiết Sa Chương, Kim Chung Trạo, khí công linh tinh đều phải mạnh hơn gấp trăm lần. - (*Đăng phong tạo cựu: tột đỉnh, đạt đến tầm cao mới.)

Diệp Nam Thành bị xem là cái gì đâu, bất quá là một trong phần đông con mồi của Lê Phi Yên, mà Ôn Mạt Uyển nàng lại bị xem là cái gì, chẳng qua là một con mồi có liên hệ với một con mồi khác mà thôi, hết thảy bị Lê Phi Yên đùa bỡn trong lòng bàn tay, rồi sau đó lại dễ dàng bị nàng ném qua một bên.

Ôn Mạt Uyển thừa nhận lúc này tư tưởng có chút cực đoan, nhưng mà cảnh tượng trước mắt làm cho nàng không tự chủ được liền sinh ra ý tưởng như vậy, bởi vì thấy được cách xa xa ở khu chỗ ngồi Tề Thịnh Ba cười sáng sủa ôm giai nhân vào trong ngực, phú gia công tử có thân thế tiền của thì công phu lui tới đương nhiên hàng đầu, Tề Thịnh Ba nhanh chóng đứng dậy, dắt Lê Phi Yên từ xa đến gần, khiêm tốn cười vấn an Ôn Mạt Uyển.

"Ôn tiểu thư, một năm không gặp cô vẫn xinh đẹp như vậy." Tề Thịnh Ba vui lòng ca ngợi, dừng một chút lại nói thêm, "Có lẽ tôi nên gọi cô là bà Diệp."

"Cảm ơn, xưng hô tùy ý là được rồi." Ôn Mạt Uyển mỉm cười đáp lại, ánh mắt lướt đến Lê Phi Yên đang đứng bên người Tề Thịnh Ba, nhìn không ra cảm xúc gì.

Tề Thịnh Ba tự nhiên không biết khúc mắc giữa hai người, lễ phép mà giới thiệuLê Phi Yên cho Ôn Mạt Uyển: "Vị này chính là tiểu thư Lê Phi Yên, làm việc ở Cường Thịnh, bất quá chủ tịch Ôn hàng năm ở bên ngoài, có khả năng chưa từng gặp mặt Phi Yên." 

Phi Yên?

Quan hệ của bọn họ quả nhiên thân mật đến loại trình độ này? Vậy có phải hay không thuyết minh suy đoán của chính mình hoàn toàn chính xác? Dư quang khóe mắt Ôn Mạt Uyển lần thứ hai phiêu đến Lê Phi Yên, nữ nhân này quả nhiên là con nhện tinh giỏi giăng lưới, chờ đợi con mồi tre già măng mọc. Bất quá Lê Phi Yên cũng không có đọc hiểu ý tứ trong mắt Ôn Mạt Uyển, nàng chỉ lễ phép không mang theo tình cảm mà nhẹ cười, giống như hoàn toàn không nhìn thấy mà hướng Ôn Mạt Uyển gật đầu vấn an, nhu thuận dịu ngoan đến như con cừu nhỏ mới bước ra hàng rào, cùng với bộ dáng quật cường chính diện giao phong với Ôn Mạt Uyển vừa rồi cách nhau khá xa.

Ôn Mạt Uyển còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, Tề Thịnh Ba còn nói: "Không dối gạt chủ tịch Ôn, tôi còn đang theo đuổi Phi Yên, hy vọng chủ tịch Ôn nhìn vào tĩnh nghĩa hai nhà mà có thể giúp tôi một tay."

Lời nói này của Tề Thịnh Ba là hoàn toàn nói đùa, nếu anh ta hy vọng nể mặt mũi của anh ta mà thăng chức tăng lương phúc lợi linh tinh cho Lê Phi Yên, vậy anh ta hẳn là trực tiếp hẹn Diệp Nam Thành đi ra uống rượu, mà không phải nói với Ôn Mạt Uyển mấy lời hoa cỏ này, Ôn Mạt Uyển đã phủi tay khỏi Cường Thịnhnhiều năm là chuyện mọi người đều biết.

Cho nên cái nói này hoàn toàn là nói cho Lê Phi Yên nghe một chút, lời ngon tiếng ngọt đổi lấy mỹ nhân cười, hoặc là nói, đây là Tề Thịnh Ba bày ra thực lực tình trường cao thâm của hắn.

Ôn Mạt Uyển cười chu toàn: "Triển Duyệt cũng không kém cỏi Cường Thịnh, anh đã có ý nghĩ đó, không bằng dùng lương cao đổi cái góc tường, tôi làm người thuyết khách là được."

Tề Thịnh Ba cười nói: "Không dám, nếu Phi Yên đáp ứng tôi, tự nhiên sẽ có nơi càng thích hợp để nàng đi." Nói xong ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Lê Phi Yên, nơi thích hợp nhất để Lê Phi Yên đi, đương nhiên ý là gả cho hắn, tiến vào Tề gia làm thiếu phu nhân.

Lê Phi Yên từ chối cho ý kiến, mỉm cười câu tay Tề Thịnh Ba nói: "Có thể lấy dùm em một ly nước trái cây sao? Em có chút khát."

Mỹ nhân mở miệng nào có đạo lý cự tuyệt, Tề Thịnh Ba gật đầu, sau đó lại hỏi Ôn Mạt Uyển: "Ôn tiểu thư muốn dùng cái gì, Thịnh Ba nhất định hết sức."

Ôn Mạt Uyển cảm tạ nói: "Tạm thời không cần, cám ơn."

Tề Thịnh Ba cáo từ rời đi, đến khu chỗ ngồi còn cách khá xa, nhất thời, người đứng trên mặt cỏ này cũng chỉ còn Ôn Mạt Uyển cùng Lê Phi Yên.

Nếu là nhiều người còn có thể có chuyện này kia mà nói, ít ra hai người liền không thể không đối mặt với sự tồn tại của đối phương, ánh mắt Lê Phi Yên theo bóng dáng Tề Thịnh Ba trong chốc lát, mỉm cười: "Nhanh như vậy đã gặp mặt." Dừng một chút còn nói: "Hình như tất cả mọi người nghĩ chúng ta không quen biết, vội vàng giới thiệu chúng ta với nhau."

Ôn Mạt Uyển nói: "Sự thật với biểu tượng luôn tương phản." Ngữ khí Ôn Mạt Uyển cứng rắn, trên mặt cũnglạnh lùng thản nhiên, đây cũng không phải là thái độ đối nhân xử thế bình thường của nàng, Ôn Mạt Uyển cũng không biết vì sao lúc này đối mặt Lê Phi Yên nàng lại hữu hảo không được, rõ ràng lúc đàm phán đã nói tốt là về sau coi như chưa gặp qua, nhưng mà nàng sẽ đối xử với một người xa lạ không khách khí, không lễ phép như thế hay sao?

Lê Phi Yên xem nhẹ sự hờ hững của Ôn Mạt Uyển, cũng không quanh co lòng vòng, cười như không cười, nửa thật nửa giả nói: "Xem ra ngươi không muốn gặp lại ta, ta cam đoan lần này chính là vô tình gặp được, lần sau ta thấy ngươi sẽ đi đường vòng, đỡ phải người ta nói ta khi dễ ngươi." Lê Phi Yên là cố ý nói như vậy, bằng vào hiểu biết của nàng về Ôn Mạt Uyển, Lê Phi Yên cho rằng Ôn Mạt Uyển cho dù đối phó tiểu tam cũng sẽ không hạ ngoan tay, càng thêm sẽ không sau khi nói rõ hết thảy còn có ý muốn định khi dễ nàng, Ôn Mạt Uyển cũng không phải là Lục Tuyết Tâm khí phách trắc lậu* kia. - (*Khí phách trắc lậu: khí phách thấp kém, hèn mọn, ở đây Lê Phi Yên với Lục Tuyết Tâm xem như nửa kẻ địch.)

Ôn Mạt Uyển liếc mắt nhìn Lê Phi Yên một cái, nói: "Xin lỗi không tiếp được." Xoay người muốn đi. Ôn Mạt Uyển không muốn tìm tòi nghiên cứu thật giả trong lời nói của Lê Phi Yên, nàng cảm thấy có chút ngột ngạt.

Lê Phi Yên cũng chưa ngăn trở, chỉ nhìn Ôn Mạt Uyển rời đi, nàng thấy Ôn Mạt Uyển là đi hướng phòng thay quần áo, không biết như thế nào, Lê Phi Yên không tự giác liền đi theo.


-


E/N: Có vài cụm từ, thành ngữ, mình vẫn để nguyên văn Hán - Việt vì xét thấy trong POV của nhân vật, Ôn Mạt Uyển là nhân vật có học thức nên nói nho chút cũng dễ hiểu. Mình nói vậy để các bạn không phiền phần chú thích phía sau =D với một phần mình cũng khá thích những thứ này nên dành thời gian tra cứu, mình mong có thể bảo tồn văn phong của tác giả hết sức có thể, vì tiếng Việt phong phú quá!

Chương ở trên có một đoạn trước giờ mình luôn rất thích, cũng là một lý do nhỏ trong số các lý do làm mình chọn edit bộ truyện này ^_^ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro