Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34

Nhưng với tình huống hiện tại của Ôn Mạt Uyển mà muốn nàng giải thích với Lê Phi Yên là chuyện không có khả năng, bởi tuy rằng phương thức biểu đạt có chút vấn đề nhưng sự thật đích xác là như thế, nàng có nói sai một điểm nào sao? Lê Phi Yên ở trước mí mắt của Ôn Mạt Uyển cùng với Diệp Nam Thành ở ngoài cấu kết làm bậy, như thế mà còn không gọi là quan hệ tư nhân ái muội sao?

Ôn Mạt Uyển cho là mình nói được hữu lý thuận tình, bởi vậy cũng không có đáp lại nghi vấn của Lê Phi Yên, chỉ hơi xoay đầu hỏi lại: "Làm sao vậy?"

Lê Phi Yên hai mắt híp lại: "Ngươi nói như vậy sẽ làm ta cảm thấy ngươi oán giận ta ngoại tình." Ý tứ là Ôn Mạt Uyển hiện đang sắm vai nhân vật cô vợ nhỏ ai oán, mà Lê Phi Yên là trượng phu hoa tâm ở bên ngoài tùy ý hái hoa.

Theo trực giác Ôn Mạt Uyển biết lại bị Lê Phi Yên đùa giỡn, Ôn Mạt Uyển lấy lại bình tĩnh, nói: "Ngươi hiểu lầm." Sau vài lần giao phong thì Ôn Mạt Uyển đã nắm bắt được phương thức của Lê Phi Yên, nàng sẽ lùa ngươi vào trong bẫy rập đã sớm bày trí tốt, nằm trong lãnh địa của Lê Phi Yên, hoặc bị đùa giỡn hoặc bị chà đạp, cái nào cũng đều do Lê Phi Yên định đoạt, Ôn Mạt Uyển đã sớm nghĩ ra biện pháp phá giải loại kỹ xảo triền người mài người của yêu tinh này, đó là trực tiếp bỏ qua, ngay cả đáp lại cũng không.

Lê Phi Yên một chút cũng không muốn nhận sự lãnh đạm của Ôn Mạt Uyển, nàng khoanh chân, mũi chân dời một chút hướng đến vị trí của Ôn Mạt Uyển, nghiêng đầu hỏi: "Biểu hiện vừa rồi một chút cũng không giống ngươi, không giống Ôn Mạt Uyển ta biết."

Ôn Mạt Uyển mỉm cười: "Có lẽ cho tới bây giờ ngươi vốn không có biết ta." Mới gặp qua vài lần mà thôi, Lê Phi Yên liền dám dõng dạc mà nói hiểu biết sao?

Lê Phi Yên nói: "Cho dù không biết, cũng có cảm giác đại thể."

Ôn Mạt Uyển đang muốn đáp lời, Lê Phi Yên lại đột nhiên thay đổi chuyện: "Ngươi như thế nào không hỏi ta nhận thức Ôn Mạt Uyển là dạng gì?"

Ôn Mạt Uyển không trả lời, Lê Phi Yên tựa hồ cũng không chờ nàng trả lời, tự cố tự nói: "Ôn Mạt Uyển mà ta biết là cái người qua phố mua giày cho ta mang, là người giúp ta tìm lại túi xách, nàng thật thiện lương, thực ôn nhu, đương nhiên, nàng cũng không phải nữ nhân bình thường, nàng cũng thật thông minh."

Lê Phi Yên chậm rãi nói xong, giống như đang nhớ lại: "Nàng không uống trà sữa, lại đặc biệt lái xe đi mua cho ta, nàng chờ ở cổng nhà trọ chỉ vì muốn tặng quà cho ta.". Dừng một chút Lê Phi Yên nhìn Ôn Mạt Uyển hỏi: "Những chuyện này ngươi còn nhớ rõ sao?"

Ánh mắt Lê Phi Yên có chút mơ hồ, trong nháy mắt này Ôn Mạt Uyển cảm thấy Lê Phi Yên cũng không phải là Lê Phi Yên mà nàng biết, Lê Phi Yên cởi ra lớp da yêu tinh, bao bọc bên trong là một nữ hài bình thường lại thật thà.

Nhưng Ôn Mạt Uyển vô pháp đáp lại, những việc Lê Phi Yên nói nàng không phải không nhớ rõ, chính là thông qua lời tổng kết này của Lê Phi Yên, Ôn Mạt Uyển tựa hồ cũng nhận thấy có chút không đúng, có chính thất nào lại ở chung với tiểu tam hòa hợp như vậy?

Ôn Mạt Uyển nói với Lê Phi Yên: "Với chỉ số thông minh của ngươi chẳng lẽ nhìn không ra ta đây cũng chỉ là hư tình giả ý sao?" Ôn Mạt Uyển không biết bản thân vì cái gì lại nói như vậy, những chuyện nàng làm cho Lê Phi Yên vốn không có mục đích, nàng cũng thậm chí không biết Lê Phi Yên sẽ đem từng tí việc nhỏ này nhớ kỹ, tích lũy lại sau đó tập hợp thành sự đánh giá về nàng.

Lê Phi Yên hỏi: "Vì cái gì?"

Ôn Mạt Uyển nói: "Cho đến hôm nay, ngươi hẳn là cảm thấy ta dối trá, là một nữ nhân có tâm kế."

Lê Phi Yên nói: "Nếu ngươi là nữ nhân như vậy, ta tình nguyện rằng chuyện làm ngươi canh cánh trong lòng là bởi ta đã hôn ngươi ở nhà trọ, mà không phải bởi vì Diệp Nam Thành..."

Lê Phi Yên thốt ra lời này, Ôn Mạt Uyển chợt cảm thấy mặt có chút nóng, đây là tình huống xấu hổ nhất mà nàng gặp phải, ngã bài với tiểu tam sau đó hai người lại ở trong phòng nói đề tài hôn hay không hôn, lý trí của nàng là bị gió thổi đi rồi sao?

Ôn Mạt Uyển đứng lên: "Ta cảm thấy chúng ta không thích hợp nói đề tài này, buổi lễ lập tức bắt đầu, ta phải đi chuẩn bị." Lúc này ngừng câu chuyện để khôi phục lý trí là lựa chọn tốt nhất.

Lê Phi Yên bỗng nhiên không muốn Ôn Mạt Uyển rời đi, nàng tiến lên một bước muốn kéo Ôn Mạt Uyển, không dự đoán được một chân dẫm lên làn váy của Ôn Mạt, Ôn Mạt Uyển cũng không có nhìn thấy động tác của Lê Phi Yên, chỉ lo đi về phía trước, giữa kéo và giữ chỉ nghe một tiếng xoạt. Ngay sau đó liền nhìn thấy toàn chân của Ôn Mạt Uyển nhôn nhao mà lộ ra, chỉ có mấy cái đường viền hoa còn miễn cưỡng đọng lại trên váy giúp che khuất được phần nào.

Nằm trên thảm là một mảng vải lụa màu tím lớn, ngay không lâu trước đó nó còn muốn theo chủ nhân đi chủ trì buổi lễ kỷ niệm ngày kết hôn, nhưng hiện tại, nó chẳng là gì ngoài tấm vải rách.

Lê Phi Yên theo bản năng thu hồi mủi chân, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Lễ phục của ngươi sao lại yếu ớt như vậy?"

Ôn Mạt Uyển hoàn toàn không dự đoán được sẽ phát sinh tình huống như vậy, người có bình tĩnh hơn nữa gặp tình huống như thế này cũng không bình tĩnh được, hơn nữa thái độ Lê Phi Yên lại là hoàn toàn không thèm để ý, người thường đều sẽ lập tức nói xin lỗi sau đó cùng nghĩ biện pháp, nàng ngược lại càng hay, mở miệng liền chất vấn chất lượng của bộ lễ phục.

Thái độ Lê Phi Yên thật làm cho Ôn Mạt Uyển hoài nghi nàng ta là cố ý, Ôn Mạt Uyển chợt thấy mình mới là kẻ ngu ngốc nhất trên đời này, nàng như thế nào liền tin tưởng tiểu tam nói buông tay là buông tay, cho dù thật muốn buông tay, cũng phải để nguyên phối ăn một vố cho biết mới có thể từ bỏ ý đồ a, cho nên căn bản mà nói mục đích của Lê Phi Yên thật ra là cho để nàng khỏa thân đi tham dự buổi lễ sao?

Ôn Mạt Uyển đứng ở cạnh cửa, ở lại cũng không phải, tránh ra cũng không phải, điều chỉnh lại ý nghĩ một chút, Ôn Mạt Uyển quyết định gọi điện thoại cho nhà thiết kế đến xử lý, mới vừa lấy di động ra, Lê Phi Yên hỏi: "Ngươi còn có lễ phục dự bị sao?"

Ôn Mạt Uyển nói: "Không có."

Lê Phi Yên nhướng mày: "Vậy ngươi tìm nhà thiết kế đến có ích lợi gì?"

Ôn Mạt Uyển không để ý tới Lê Phi Yên, bấm số nhà thiết kế, sau khi bắt máy đối phương nói còn đang ở thành phố C lấy số đo cho khách, lễ phục dự bị trong cửa hàng còn chưa sửa sang với giặt sạch, có thể đưa đến sớm nhất cũng là buổi chiều.

Bất đắc dĩ cúp điện thoại, Ôn Mạt Uyển bắt đầu nghĩ biện pháp, Lê Phi Yên ngược lại một bộ dáng người vô sự nhìn chằm chằm Ôn Mạt Uyển, giống như nàng biết Ôn Mạt Uyển sớm muộn gì cũng không chịu nổi mà tìm nàng hỗ trợ, Ôn Mạt Uyển bị sự bền bỉ của Lê Phi Yên thuyết phục, nàng dựa vào sô pha bên cạnh nghiêng đầu nhìn xem Lê Phi Yên, kẻ đầu sỏ gây chuyện lại trưng ra một khuôn mặt tươi cười sáng lạn: "Đều đã nói nhà thiết kế không đáng tin cậy, ngươi tự tìm ngột ngạt làm gì?"

Ôn Mạt Uyển rốt cục cũng kiềm chế được cơn tức trong nội tâm, hỏi: "Vậy theo ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?"

Lê Phi Yên dù bận vẫn ung dung: "Nếu là ta đạp hư, đương nhiên là ta tới giúp ngươi."

Ôn Mạt Uyển khó hiểu: "Giúp làm sao?"

Lê Phi Yên nói: "Ta thường xuyên chính mình sửa quần áo, hiệu quả sẽ không kém, cái váy này của ngươi ta xem là có thể sửa kiểu dáng một chút."

Ôn Mạt Uyển ngẫm lại không có biện pháp khác, vì thế liền thuận theo ý tứ của Lê Phi Yên, đến thời điểm nhìn thấy Lê Phi Yên từ trong phòng tìm ra kéo với cặp kim băng, Ôn Mạt Uyển lại sinh ra ảo giác, hết thảy đều là Lê Phi Yên mưu tính trước, nàng cố ý đạp hư hư lễ phục, sau đó lại ra vẻ khéo tay may vá đến hỗ trợ.

Làm vậy thì được gì? Muốn chê cười nàng sao, nhưng thái độ của Lê Phi Yên thoạt nhìn cũng không khinh bạc, nàng còn thật sự ước lượng thước tất của Ôn Mạt Uyển, ở trên làn váy rách nhiều lần tính toán, Ôn Mạt Uyển đứng ở tại chỗ, tùy ý Lê Phi Yên ở trước mặt nàng lúc ẩn lúc hiện, lúc xoay quanh thân thể của Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển thậm chí cảm giác được tóc Lê Phi Yên ở trên da thịt của nàng nhẹ nhàng mà quét tới quét lui, cái cổ đặc biệt mẫn cảm vừa chạm đến sợi tóc lạnh của Lê Phi Yên liền phát run, Ôn Mạt Uyển cảm thấy cổ ngứa, nhưng nàng cũng không muốn nhắc nhở Lê Phi Yên, để tránh làm cho Lê Phi Yên cảm thấy nàng thích hợp đùa giỡn, vì thế cứ như vậy nhịn.

"Thợ may cũng cọ xát giống như ngươi vậy sao?" Ôn Mạt Uyển rốt cục phát ra phê bình kín đáo, trên người bị tay Lê Phi Yên mơn trớn cảm giác rất kỳ quái, Ôn Mạt Uyển không biết mình còn có thể kiên trì để cho nàng tiếp tục hay không.

Lê Phi Yên giải thích: "Bộ lễ phục của ngươi được thợ may thủ công làm rất tinh xảo, ta đương nhiên phải cẩn thận một chút, chẳng lẽ ngươi muốn người khác nói đường đường Ôn gia Đại tiểu thư lại mặc loại lễ phục thấp kém sơn trại chấp vá sao?" Lê Phi Yên biết Ôn Mạt Uyển rất coi trọng dáng vẻ với lễ tiết nên đương nhiên nàng sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh, lời của Lê Phi Yên nói rõ lợi và hại, quả nhiên sau đó Ôn Mạt Uyển lại không có dị nghị.

Rốt cuộc Lê Phi Yên đem số đo ước lượng tốt, ở trên bản vẽ khoa tay mua chân lên, nàng cởi giày cao gót quỳ gối ngồi ở trên ghế sa lông, nhíu mày nhìn chằm chằm bản vẽ, thỉnh thoảng lấy bút thêm giảm một chút trên giấy, cuối cùng còn ngẩng đầu lên đánh giá Ôn Mạt Uyển.

Ôn Mạt Uyển lỏa chân dài cho nàng thưởng thức, lúc mới bắt đầu Ôn Mạt Uyển an ủi mình chỉ cần nhẫn nại một chút là kết thúc, nhưng đến lúc Lê Phi Yên lần thứ ba ngẩng đầu lên đánh giá Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "Lê tiểu thư, ngươi đã nói sẽ rất nhanh." Kỳ thật bộ dáng Lê Phi Yên thu hồi yêu khí chuyên tâm làm việc thực đáng yêu, Ôn Mạt Uyển cũng không phải là không hiểu thưởng thức, chẳng qua hiện tại không phải thời điểm.

Lê Phi Yên ngẩn người: "Ta cũng nói phải chậm mới càng tinh tế."

Ôn Mạt Uyển nói: "Chậm thêm nữa sẽ không có thời gian."

Lê Phi Yên nói: "Ngươi muốn mau cũng có thể, chỉ sợ ngươi không đáp ứng."

Ôn Mạt Uyển hỏi: "Làm như thế nào?"

Lê Phi Yên nói: "Ngươi cởi quần áo ra để cho ta vừa thử vừa sửa, như vậy sẽ nhanh rất nhiều." Lê Phi Yên đánh cược Ôn Mạt Uyển tuyệt đối sẽ không làm như vậy, cho nên nàng mới dám yên tâm lớn mật nói như vậy.


Editor: Các bạn đừng quá trông mong quá. Mình làm bộ này đã qua ba cái laptop, cái nào cũng làm chưa bao lâu là hư lap, sửa rồi thay rồi làm rồi lại hư. Cho nên,...

Cứ như vậy trước đi, mình vốn trước vẫn còn vài chương đã làm nhưng chưa up, từ từ sẽ đến.

Cảm ơn các bạn đã đón đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro