Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35

Ôn Mạt Uyển nhìn Lê Phi Yên: "Chuyện này ngươi có thể nói sớm."

Lúc này đến phiên Lê Phi Yên kinh ngạc, Ôn Mạt Uyển xoay người đi vào trong phòng thay quần áo, một lát sau liền mặc một bộ đồ ngủ đi ra, áo ngủ màu trắng kiểu âu làm Ôn Mạt Uyển càng có vẻ nhã nhặn, điềm đạm, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào một tầng ánh vàng mông mông lung lung lây dính lên thân thể Ôn Mạt Uyển, xuyên thấu qua chiếc áo ngủ mỏng có thể nhìn thấy đường cong thân thể mơ hồ, giống như nhụy hoa ở trong đóa hoa, nhìn qua cao quý thanh lịch, nhưng lại có điểm cảm tính hợp lòng người. Phảng phất là thiên sứ lầm bước rơi vào nhân gian, tỉnh tỉnh mê mê liền phát tán ra mị lực thanh thuần.

Lê Phi Yên nhìn chằm chằm Ôn Mạt Uyển một hồi lâu, thẳng đến thời điểm Ôn Mạt Uyển đem lễ phục đã thay ra giao cho Lê Phi Yên, Lê Phi Yên mới có chút phục hồi lại tinh thần, tùy tiện mà nói: "Ngươi có chuẩn bị đầy đủ." Lê Phi Yên phát giác tim mình đập có chút nhanh, Ôn Mạt Uyển không biết đây là trắng trợn hấp dẫn sao?

Ôn Mạt Uyển nhìn Lê Phi Yên, hỏi: "Ngươi có phải mệt hay không?"

Lê Phi Yên lắc đầu: "Chờ thêm một lát là được rồi."

Ôn Mạt Uyển không nói nữa, rút ra quyển tạp chí ngồi xuống ghế nằm, hơi hơi eo dựa vào bên cạnh, bắt đầu lật tạp chí giết thời gian. Ôn Mạt Uyển cảm thấy như thế này là đương nhiên, vốn liền do Lê Phi Yên tạo thành, thế nên để nàng tới thu thập cục diện rối rắm là chuyện hẳn nhiên.

Lê Phi Yên không biết mệt, nàng luôn luôn đối chuyện này thật có hứng thú, Lê Phi Yên vừa bận rộn chuyện trên tay, vừa nghiêng đầu làm bộ như lơ đãng mà đánh giá Ôn Mạt Uyển, theo ánh sáng, đường cong thân thể Ôn Mạt Uyển bao ở trong áo ngủ càng thêm rõ ràng, Lê Phi Yên không có nhìn nhiều, tuy rằng nàng cũng không kiêng kị hành vi làm càn như vậy, nhưng mà nàng không muốn Ôn Mạt Uyển giận, thời điểm Ôn Mạt Uyển tức giận sẽ không tức sùi bọt mép, cũng sẽ không giương nanh múa vuốt, nàng chỉ biết thản nhiên, lẳng lặng mà không nói một lời, Lê Phi Yên không muốn thấy nhất chính là bộ dạng đó của Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển lúc như vậy quả thật lạnh tới cực điểm, so với băng sơn vạn năm còn muốn khủng bố.

Cho nên tuy rằng còn rất không thuần thục, Lê Phi Yên vẫn tận lực làm cho mình không đụng vào điểm mấu chốt của vị đại tiểu thư này.

"Tốt lắm, ngươi thử một chút." Lê Phi Yên đem lễ phục đặt ở khoảng cách rất gần sô pha mà Ôn Mạt Uyển đang ngồi, sau đó lui về vị trí của mình, vuốt ve một vài nếp nhăn trên quần áo.

Ôn Mạt Uyển buông tạp chí, nửa tin nửa ngờ mà cầm lại, váy dài chữ A bị đổi thành váy xẻ tà tựa loại sườn xám, bên cạnh váy đính trân châu cùng chui, nhìn qua trước sau như một cao quý hào phóng, hiện tại lại thêm chút khí chất như của Lê Phi Yên, Ôn Mạt Uyển tuyệt đối không kỳ quái vì sao trong đầu sẽ xuất hiện câu này, bởi dù sao cũng là Lê Phi Yên tuốt đao ra sửa đổi, đương nhiên hoặc nhiều hoặc ít sẽ lây dính cảm giác của nàng ta.

Bất quá không thể không thừa nhận, rất được.

Ôn Mạt Uyển trong lòng ca ngợi, ngoài miệng lại *đánh chiết khấu: "Cũng không tệ lắm." (*đánh chiết khấu: là giảm giá, ý chỉ cố tình nói giảm đi để không làm đối phương tự đắc.)

Lê Phi Yên nhoẻn khóe miệng một chút, nàng biết điều này tỏ vẻ Ôn Mạt Uyển thật vừa lòng, Lê Phi Yên nói: "Mặc thử xem trông có thích hợp hay không, eo của ngươi rất nhỏ, may ôm vào một chút hiệu quả rất tốt."

Ôn Mạt Uyển nói: "Ta đi thay."

Lê Phi Yên còn không có kịp phản ứng, liền thấy Ôn Mạt Uyển đi về hướng phòng thay đồ, Lê Phi Yên còn nghĩ rằng Ôn Mạt Uyển sẽ hưng phấn mà ở ngoài đây thay đấy, xem ra vẫn là đánh giá nàng cao rồi. Kỳ thật đều là nữ nhân, Ôn Mạt Uyển có nàng cũng có a, che đến che đi như vậy có ý gì đây?

Lê Phi Yên một mình đợi ở phòng ngoài, đợi một hồi lâu cũng không thấy Ôn Mạt Uyển đi ra, Lê Phi Yên có chút buồn bực, thuận miệng hỏi: "Còn chưa thay được à?"

Qua một chốc thanh âm của Ôn Mạt Uyển mới từ cửa bên kia truyền tới: "Khóa kéo bị vướng."

Bị kẹt sao không sớm nói a? Lê Phi Yên không nói gì, đứng lên nghĩ nghĩ, hỏi: "Ta có thể đi vào không?"

Ôn Mạt Uyển không trả lời, Lê Phi Yên hoàn toàn không ngoài ý muốn, nếu Ôn Mạt Uyển giòn giã rõ ràng mà đáp ứng mới có quái đấy, Lê Phi Yên không hề đợi Ôn Mạt Uyển đáp lại, lập tức đi đến đẩy ra cửa phòng trong.

Ôn Mạt Uyển đứng lộ hơn phân nửa cái lưng trần về phía cửa, da thịt trắng sữa lại trơn bóng, tìm không ra bất luận một chút tỳ vết nào, trân châu, dương chi ngọc, đá cẩm thạch, thiên nga nhung, vô luận dùng bất luận một loại vật nào để hình dung da thịt của Ôn Mạt Uyển, Lê Phi Yên đều cảm thấy chênh lệch thật xa và không mang đến cảm giác đánh sâu vào người mãnh liệt bằng đồ thật, Lê Phi Yên thề đây là thân thể đẹp nhất, mê người nhất nàng từng gặp qua, thân thể thuộc về Ôn Mạt Uyển, tựa như vật báu vô giá, nàng quá muốn.., quá muốn.., lấy làm của riêng.

"Chỗ eo có phải quá chật không?" Ôn Mạt Uyển hơi hơi xoay người nói với Lê Phi Yên. Nàng vẫn chưa phát hiện ánh mắt Lê Phi Yên đang lưu luyến quên về vì vẻ đẹp của lưng nàng.

Lê Phi Yên cảm thấy hơi nóng, nàng đến gần Ôn Mạt Uyển, tay khoát lên trên lưng của Ôn Mạt Uyển, nói: "Ta xem xem." Tay thuận thế ở bên eo nhẹ nhàng vuốt, Ôn Mạt Uyển một tay đè lại vải dệt sắp rớt xuống trước ngực, một tay phối hợp Lê Phi Yên kéo phần đường may ở eo: "Nơi này nếu lỏng một chút sẽ tốt hơn nhiều."

Lê Phi Yên chậm rãi nói: "Đúng là vừa khít." Lê Phi Yên cảm thấy lòng bàn tay của mình đang nóng lên, đã cách nhiều ngày, nàng lại lần thứ hai dọn dẹp những ký ức về việc đụng chạm vào Ôn Mạt Uyển, nhưng hôm nay, loại cảm giác phát nhiệt đến làm cho người ta nôn nóng lại phá lệ rõ ràng, tim của nàng giống như không nghe lời muốn nhảy ra vậy.

Lê Phi Yên tự nói với chính mình phải lãnh tĩnh, phải lãnh tĩnh, nhưng mà hành động đã sớm một bước so với lý trí, Lê Phi Yên cầm eo Ôn Mạt Uyển, chưa cho Ôn Mạt Uyển có bất luận cơ hội do dự nào liền lấy tay xoay nàng lại cho lưng dựa vào mặt gương lạnh như băng.

Tấm lưng tốt đẹp của Ôn Mạt Uyển trực tiếp tiếp xúc với kính mặt, nàng bị lạnh lẽo kích thích mà nhăn mày, đợi lúc lấy lại tinh thần thì trước mắt tất cả đều là gương mặt xinh đẹp của Lê Phi Yên.

Đây là lần đầu tiên Ôn Mạt Uyển cách khoảng cách gần như vậy mà nhìn kỹ Lê Phi Yên, ánh mắt của nàng đen thẫm, mũi tinh xảo, môi anh đào tươi mịn, cằm hơi ngước, xinh đẹp tinh xảo đến mức như tuyệt thế vưu vật từ trong bức tranh đi ra.

Lê Phi Yên bất giác đè sát vào Ôn Mạt Uyển, nếu không phải Ôn Mạt Uyển còn dùng một bàn tay đặt trước bộ ngực thì hai người đã sớm dán thành một, Ôn Mạt Uyển cũng không phải không muốn tách ra, mà vì hiện tại nàng hoàn toàn bị vây vào vị trí xấu, căn bản là không có biện pháp áp dụng chủ động phản kích với Lê Phi Yên, hơn nữa thoạt nhìn Lê Phi Yên cũng sẽ không cho nàng cơ hội nhúc nhích.

Phòng thay đồ không lớn cũng không nhỏ, vừa lúc đủ sức chứa hai người xoay người, lối vào môn khép, trên giá treo đồ có dây chuyền, mũ, linh tinh vật trang sức, từ nơi này có thể nhìn đến toàn cảnh phòng ngoài, nói cách khác, nếu có người tiến vào, có thể rõ ràng chuyện đang phát sinh. Giờ phút này bốn phía cực kỳ yên lặng, Lê Phi Yên cùng Ôn Mạt Uyển đều chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp của đối phương, Ôn Mạt Uyển cũng không có biểu hiện thật sự bối rối, nhưng Lê Phi Yên nhìn ra được Ôn Mạt Uyển không thích ứng hoàn cảnh hiện tại, có lẽ là khẩn trương, có lẽ là không thích, Ôn Mạt Uyển nhíu mày, trong ánh mắt lóe lên sự chất vấn, cánh môi không quy luật mà hé mở, hai má dính một vài sợi tóc tán loạn xuống, ngẩn ngơ dán vào vùng thái dương và cổ.

Lê Phi Yên bỗng nhiên suy nghĩ, nếu đem Ôn Mạt Uyển làm thành bộ dạng hoàn toàn hỗn loạn, sẽ là cảm giác gì?

Dùng sức hôn nàng, thẳng đến môi miệng nàng khó thở, tùy ý uốn nắn nàng, thẳng đến tứ chi nàng mềm yếu như bãi nước, lại hung hăng, hung hăng mà tiến nhập nàng, điên cuồng thăm dò ở chỗ sâu nhất của thân thể nữ nhân, nếm hết mỗi một loại hương vị, ngửi qua mỗi một loại hơi thở, cuối cùng làm cho dấu ấn của mình che kín toàn thân nàng, làm cho hơi thở của mình hoàn hoàn toàn toàn thay thế hơi thở của nàng, làm cho thân thể của nàng biến thành thân thể của mình, làm cho mỗi một lần nàng hô hấp, mỗi một lần nàng thở dốc, đều đơn giản là do chính mình mà tiếp diễn.

Loại cảm giác này, ở trong lòng Lê Phi Yên tự nói với mình, đây là cảm giác làm tình a.

Nguyên lai, nàng sẽ muốn cùng Ôn Mạt Uyển làm loại chuyện này, tựa như những đôi nam nữ yêu nhau, khát vọng xé rách thân thể đối phương, đem tưởng niệm ôn nhu, yêu thích của mình tích tụ lại, toàn bộ nhồi vào, sau đó, hai người hai hợp thành một, thủy hỏa giao dung.

Đây là dục vọng sao, nguyên lai, cái loại cảm giác nói cũng không thể nói rõ của nàng đối với Ôn Mạt Uyển là dục vọng, tối nguyên thủy, tối chất phác, tối kích động lòng người, là nguồn suối động lực.

Lê Phi Yên cảm thấy giờ phút này chính mình cực kỳ giống kẻ mặt người dạ thú chuyên hèn hạ dâm ô nữ nhân, cậy cơ hội hỗ trợ thay quần áo mà vào phòng thay đồ giở trò với tiểu mỹ nhân, hơn nữa trong đầu còn tràn ngập những ý niệm phóng đãng đến cực điểm, toàn thân mỗi một tế bào đều ầm ĩ muốn đem những ý niệm trong đầu đó hóa thành thực tiễn.


-


Editor: Đồng chí Lê Phi Yên không hổ tuổi trẻ tài cao, là trụ cột của nước nhà đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro