Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37

Ngọt ngào? Lê Phi Yên vậy mà còn nói loại tiếp xúc thân mật này sẽ có cảm giác ngọt ngào? Ôn Mạt Uyển không hiểu, nàng không biết là do Lê Phi Yên rất mẫn cảm, hay vẫn là do nàng quá chậm tiêu, tóm lại, nàng cho rằng loại tiếp xúc ở mức độ này không có khả năng mang đến cảm giác ngọt ngào. Ôn Mạt Uyển trong nội tâm nghi hoặc nhưng nàng lại không thể trực tiếp hỏi Lê Phi Yên nữa, ngọt ngào là cảm giác gì? Nếu nàng hỏi tiếp thì sẽ đại biểu nàng nguyện ý thảo luận vấn đề này với Lê Phi Yên, hoặc có thể nói, cam chịu rằng nàng cũng như Lê Phi Yên vậy, cảm thấy ngọt ngào.

Cho nên, chớ có lên tiếng là được rồi.

Vì thế Ôn Mạt Uyển nói với Lê Phi Yên: "Hệ thống cảm giác của ngươi không khỏi rất phong phú."

Lê Phi Yên hỏi: "Ngươi đây là đang khen ta, hay là đang chì chiết ta?"

Ôn Mạt Uyển nói: "Trong lòng một ngàn người có một ngàn Hamlet."

Lê Phi Yên khó hiểu: "Có ý gì?"

Ôn Mạt Uyển nhìn Lê Phi Yên: "Kịch của Shakespeare, Hamlet. Ngươi chưa từng nghe qua?"

Lê Phi Yên ôm tay nhìn Ôn Mạt Uyển, đuôi lông mày một chọn: "Ta không đọc nhiều sách lắm, mấy loại kịch diễn này cũng không ai dạy ta."

Ôn Mạt Uyển lúc này mới lại nhớ ra Lê Phi Yên nói nàng năm nay vừa tròn 19 tuổi, trước đó căn bản không học qua trường lớp gì, Ôn Mạt Uyển nghĩ cho dù Lê Phi Yên làm một học sinh, mặc dù vẫn học từ mẫu giáo đến lúc tốt nghiệp đại học, cũng chưa chắc nàng có thể nhớ kỹ cái gì. Nghĩ như vậy, Ôn Mạt Uyển ngoại trừ cảm thấy có hơi áy náy đạo đức khi dùng một cái ví dụ có chút cao cấp trước mặt Lê Phi Yên ra thì cũng không biết là mình có sai lầm gì.

Trài lại Lê Phi Yên cũng không thèm để ý, kỳ thật Lê Phi Yên âm thầm cảm thấy, thời điểm này Ôn Mạt Uyển có thể tiến hành đối thoại bình thường với nàng cũng đã thật cám ơn trời đất, lần trước ở nhà trọ Ôn Mạt Uyển chính là mặt cường ngạnh lạnh lùng đẩy nàng ra, hôm nay Ôn Mạt Uyển không chỉ chống cự không ngoan cường như trước, ngược lại còn hôn nàng, tuy rằng hời hợt nhẹ nhàng chạm vào nhưng với Lê Phi Yên mà nói quả thật chính là khác biệt như trời và đất.

Nói thế nào đây? Thật giống như vương tử chờ công chúa Rapuzel ba ngày ba đêm dưới tòa tháp cao lúc vừa xoay người lại rốt cuộc nhìn thấy cây thang bằng tóc dài của công chúa, cho phép hắn lên tháp ước hẹn tình yêu, Lê Phi Yên cũng không có có ý định cầu tình Ôn Mạt Uyển, hôm nay chủ đề giữa các nàng rõ ràng chính là một núi không thể có hai vợ, chính thất cùng tiểu tam phải một đi một ở, kết quả thì là Lê Phi Yên khoan thai gọn ghẽ mà đi rồi, thế nhưng nàng đi rồi quay lại, Lê Phi Yên không rời đi không phải vì kim chủ Diệp Nam Thành, mà là lão bà của kim chủ, Ôn Mạt Uyển.

Mà trước đó, Lê Phi Yên cũng không biết mình đối Ôn Mạt Uyển là có cảm giác gì, tựa như món ăn bị giấu kín trong nồi áp suất, lúc áp lực chưa đạt đến mức lớn nhất thì ngươi không thể mở nắp nồi xem món ăn độ mềm của món ăn, ngươi chỉ có thể yên tĩnh mà chờ đợi, chờ đợi tất cả sức nóng gom góp, chờ đợi áp lực tăng lên, chờ đợi sợi dây giới hạn bị xông qua một cách mạnh mẽ, tựa như thẳng đến một phen hỗn loạn mà dây dưa kịch liệt vừa phát sinh trôi đi qua, nàng mới hiểu được nàng đối Ôn Mạt Uyển là tâm hoài bất quỹ, từ trước lúc nàng có thể tiếp thu thì nó đã nảy sinh.

Tham luyến thân thể của Ôn Mạt Uyển, tham luyến sự thiện lương của Ôn Mạt Uyển, và cả săn sóc cùng ôn nhu.

Vị tình địch cao quý xinh đẹp này, nguyên lai có mị lực lây động lòng người như thế, Lê Phi Yên nghĩ, trước kia nàng coi trọng Diệp Nam Thành, có phải hay không bởi vì trên người Diệp Nam Thành lây dính linh khí của vợ hắn chăng? Nghĩ đến đây, ngược lại Lê Phi Yên có chút cảm tạ Diệp Nam Thành, nếu không phải hắn giật dây bắc cầu, nàng làm sao có thể gặp rồi quen biết Ôn Mạt Uyển?

Lê Phi Yên giương mắt, Ôn Mạt Uyển đứng ở tại chỗ, còn duy trì động tác đè lại ngực, tóc dài tao nhã mà buông xuống trên bờ vai và cần cổ trắng như tuyết, ánh mắt nhìn phía trước, có chút sương mù mông mông, giờ này phút này Ôn Mạt Uyển không có cái loại cảm giác chỉnh tề, cảm giác khoảng cách đến nỗi không người nào có thể gần sát, Lê Phi Yên cảm thấy Ôn Mạt Uyển càng giống một nữ nhân yêu cầu yêu thương, yêu cầu được sủng, kỳ thật Lê Phi Yên biết mình chính là một loại tồn tại làm cho người ta không bớt lo được, diện mạo coi được, hành vi yêu nghiệt, không đạo đức, không ý thức trách nhiệm, trong mắt nàng nam nhân chỉ chia ra ba loại là kim chủ, không phải kim chủ và được kim chủ đề cử, tất cả phụ nữ đàng hoàng và trẻ em, đứng đầu trong ba cái phải phòng bị, chính là nàng, cái loại người độc thân ô nhiễm môi trường này, cho tới bây giờ đều là nàng làm cho người khác lo lắng, khi nào thì đến phiên nàng suy nghĩ cho người khác?

Nếu người khác ở đây chỉ chính là Ôn Mạt Uyển, có phải hay không sẽ khác với bình thường? Nàng sẽ quan tâm Ôn Mạt Uyển, sẽ săn sóc cảm nhận của Ôn Mạt Uyển, sẽ thường thường liền nhớ đến Ôn Mạt Uyển, đây là vì nàng thay đổi, hay là bởi vì Ôn Mạt Uyển muốn như vậy? Lê Phi Yên bỗng nhiên cảm thấy tất cả mọi nghi vấn nếu đều phải một mình suy tư nhất định là một việc thật hao tổn tinh thần, vì thế nàng quyết định hỏi một chút suy nghĩ của Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển đầu óc thông minh, lại biết nhiều tri thức nàng không biết như vậy, hẳn là sẽ có đáp án.

Lê Phi Yên nghĩ nghĩ, chuẩn bị mở miệng, lại phát hiện trước giờ chính mình luôn nhanh mồm nhanh miệng thì hiện tại một câu cũng không nói ra được, nàng nên hỏi Ôn Mạt Uyển cái gì đây? Chẳng lẽ hỏi vì sao mà ta đối với ngươi có cảm giác bất đồng như vậy, hay vẫn là trực tiếp hỏi ngươi đối với ta có cảm giác gì? Lê Phi Yên bỗng nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình cùng với việc thực hiện nó đều là ngây thơ, tại sao nàng có thể đem cảm giác của mình trực tiếp đặt ở trên ngươi Ôn Mạt Uyển mà liên hệ chứ? Ôn Mạt Uyển cũng không phải chị em sinh đôi của nàng, hai người chẳng qua là ám muội mà hôn một chút thì sẽ tâm linh tương thông?

Thật sự là đáng cười, những chuyện này đều là chuyện chỉ có nữ nhân ngốc mới làm, ý tưởng vừa mới hiện lên trong đầu, bỗng nhiên Lê Phi Yên cảm thấy thật đáng buồn mà phát hiện, những thứ này dĩ vãng trong tâm tưởng của mình đều là việc nữ nhân ngốc buồn cười làm, thế nhưng hôm nay lại phát sinh ở trên người của mình gọn ghẽ như thế, nàng đây là không hơn không kém đang làm chuyện điên rồ, ngốc nhất chính là có mong chờ đối với Ôn Mạt Uyển, mong chờ nàng có thể đáp lại những tình tố của mình, mong chờ nàng có thể đối đãi với mình giống như mình đối đãi nàng.

Bởi vì chờ mong, cho nên sẽ lo được lo mất, cho nên mới một câu cũng nói không nên lời, giống như lúc này vậy.

Quá yếu kém, Lê Phi Yên có chút suy sụp, nàng không muốn biểu hiện quá mức yếu kém, nhất là ở trước mặt Ôn Mạt Uyển.

"Đing ~~~~" chuông điện thoại vang lên đến, Lê Phi Yên nghe được là điện thoại di động của mình, nàng nhìn Ôn Mạt Uyển một chút, Ôn Mạt Uyển cũng không có nhìn nàng, Lê Phi Yên không biết nói cái gì cho phải, đành phải vô nghĩa mà nói một câu: "Ta nghe điện thoại một chút."

Lê Phi Yên nói xong bước đi ra phòng thay đồ đi vào phòng khách nhỏ, từ trong sô pha tìm được di động đang lùi vào trong, Lê Phi Yên cầm lên liền nhìn thấy báo người gọi là là Tề Thịnh Ba, phản ứng đầu tiên của Lê Phi Yên là không muốn nghe, nhưng là di động siêng năng cứ reng không dứt, ngay cả Ôn Mạt Uyển đều đã từ phòng thay đồ đi ra, ngồi ở một bên ánh mắt sâu xa nhìn nàng.

Lại không thể tắt máy, Lê Phi Yên ngăn lại cảm giác phiền táo tràn đầy trong lòng, bắt máy lên ứng phó, mới nói không hai câu, chợt nghe thấy di động của Ôn Mạt Uyển cũng reng lên, Ôn Mạt Uyển thong thả mà bắt máy, Lê Phi Yên phân thần ra nghe được là Diệp Nam Thành lại một lần nữa thúc giục Ôn Mạt Uyển đến lễ đường, Ôn Mạt Uyển thản nhiên đáp lại, Lê Phi Yên cảm thấy sau khi kim đâm lủng giấy thì Ôn Mạt Uyển hẳn là cùng Diệp Nam Thành không có gì hay để nói, nhưng nghe động tĩnh này Ôn Mạt Uyển cũng không giống như có ý cúp điện thoại, Lê Phi Yên cảm thấy nếu mình dừng điện thoại trước sẽ nhàm chán, đơn giản cũng tùy ý Tề Thịnh Ba quấn quít lấy, câu được câu không tán gẫu.

Thẳng đến Ôn Mạt Uyển để điện thoại xuống, Lê Phi Yên mới nói tạm biệt Tề Thịnh Ba, cúp điện thoại.

Trong phòng có hai người cùng lúc nói chuyện điện thoại rất náo nhiệt, nhưng bây giờ lại yên tĩnh trở lại, Lê Phi Yên cảm thấy im lặng như vậy làm cho mình không thoải mái, nàng ôm khủy tay tựa vào bên cạnh sô pha, nghiêng đầu qua nhìn Ôn Mạt Uyển, nói thật, bộ dáng này của Lê Phi Yên rất đẹp, đôi chân dài của nàng tùy ý duỗi về phía trước, đường cong chặt chẽ chỗ lớn chỗ nhỏ hấp dẫn tất cả ánh mắt.

Lê Phi Yên đứng một chốc, mở miệng nói: "Ta nói, chúng ta..." Sau đó vẫn là không biết nói cái gì.

Ôn Mạt Uyển nghiêng đầu lại, tự nhiên trấn định mà nhìn Lê Phi Yên đợi nàng nói câu tiếp, Lê Phi Yên cổ vũ tinh thần rồi nói: "Vừa rồi chúng ta..."

"Vừa rồi cái gì cũng không có." Ôn Mạt Uyển đột nhiên khôi phục khí tràng như trước, thanh âm không lớn nhưng nói năng có khí phách, lạnh lùng mà lại ôn nhu, giống như tiếng chuông trên mặt băng, âm điệu trầm thấp không chút tình cảm độ ấm nào.

Trong khoảng thời gian ngắn Lê Phi Yên lại vô pháp đáp lời, mỗi một chữ Ôn Mạt Uyển nói đều không sai lầm mà đi vào trong tai nàng, Ôn Mạt Uyển không có nói tránh sang chuyện khác, không có cố biện bạch, không có không nói một lời mà đi, những điều này vốn Lê Phi Yên từng nghĩ là hành động thật tuyệt tình, tựa hồ vào giờ khắc này hết thảy đều mất đi uy lực, bởi vì không có gì làm cho người cảm thấy thất vọng hơn so với trực tiếp cự tuyệt.

Đúng vậy, là thất vọng, nguyên bản Lê Phi Yên tưởng rằng tảng băng Ôn Mạt Uyển ít nhất đã hòa tan một cái góc rồi, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một chút cảm giác giống như nàng vậy, khẩn trương cũng được, kích động cũng tốt, cho dù chỉ là một tầng sóng gợn lên dưới đáy lòng cũng được, ít nhất nó còn làm cho nàng biết Ôn Mạt Uyển không phải tượng sáp hình người thờ ơ, không phải Vạn Lý Trường Thành ngăn chắn kẻ thù bên ngoài, nữ nhân gọi là Ôn Mạt Uyển, cũng có sự yếu ớt của nàng ta, cũng sẽ bị dục vọng đả động.

Nhưng mà sự thật luôn không như ý người, Ôn Mạt Uyển rành mạch, rõ ràng mà nói, cái gì cũng không có.

Nhu tình si mê quấn quýt đến khắc cốt ấy vẫn còn rung động ở trong lòng bàn tay, nóng bỏng tâm khảm vẫn chưa nguội lạnh, Lê Phi Yên rõ ràng, các nàng căn bản không có vượt qua bất luận cái rào cản đạo đức gì, còn làm cho người ta đỏ mặt tim đập hơn so với như thiếu nữ mới nếm thử trái cấm, toàn thân giống như ngâm trong nước ấm đang đun, đun lên, vẫn luôn sôi trào đến mức tiếng nước sôi trào bắt đầu kêu gào muốn tìm chỗ thoát ra, loại cảm giác này không như thường hay như khó mà mở miệng, chẳng lẽ thật sự chỉ là nàng tự mình đa tình, nhất sương tình nguyện?


-


Editor: Sắp bước qua giai đoạn mới rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro