Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 38

Thật là nàng tự mình đa tình, nhất sương tình nguyện đối với Ôn Mạt Uyển sao?

Lê Phi Yên có các loại biện pháp và chiêu thức hay ứng đối nam nhân, không chỉ làm cho bọn họ chiếm lợi, ngược lại sẽ lấy được thứ mình muốn từ trên người bọn họ, tóm lại, ở vấn đề nam nhân thì Lê Phi Yên chưa từng thiệt thòi, nàng tự nhận là bách độc bất xâm, tiên lạc dính thân, nhưng Lê Phi Yên phát giác, khi mình đối mặt vị đại tiểu thư này thì những thứ trên trên đều như không có vậy, nàng không có cách nào phát cáu với Ôn Mạt Uyển để dùng sự tồn tại của mình trêu chọc tâm tình của Ôn Mạt Uyển, nàng cũng không có cách nào trực tiếp bày tỏ tình ý không dứt với Ôn Mạt Uyển để nàng như *bách luyện cương hóa vi nhiễu chỉ nhu, nàng càng không có cách nào ra lệnh Ôn Mạt Uyển liếc nhìn nàng nhiều hơn một ánh mắt, nghe nàng nói nhiều hơn một câu, để tâm đến nàng thêm một chút. - (*Bách luyện cương hóa vi nhiễu chỉ nhu: chỉ người tính tình quật cường, được cảm hóa trở thành người tâm mềm yếu.)

Nàng là ai vậy? Nàng bất quá là tình nhân của chồng Ôn Mạt Uyển, một nữ nhân chắc hẳn làm cho Ôn Mạt Uyển chán ghét, thậm chí căm hận, nàng có tư cách gì yêu cầu Ôn Mạt Uyển đối xử với nàng thân thiện, còn ảo tưởng Ôn Mạt Uyển đối nàng có cảm giác trên bạn bè, sao lại mơ một giấc Xuân Thu đại mộng như thế? - (*Xuân Thu đại mộng: ám chỉ thời Xuân Thu rất nhiều nước ôm mộng bá chủ nên tranh đấu nhiều năm với nhau nhưng cuối cùng chẳn thu được kết quả gì.)

Lê Phi Yên hơi hoán vị tự hỏi một chút, nếu như có nữ nhân dám đụng đến người bên cạnh nàng, chỉ cần có một chút tin tức phong phanh thôi nàng khẳng định sẽ làm cho bên thứ ba ngay cả chết cũng không biết là chết ra sao, làm sao còn để cho nàng sống có cơ hội trò chuyện với mình, còn ở trong phòng thay đồ chơi trò hôn hôn, Lê Phi Yên nghĩ như vậy, bắt đầu cảm thấy Ôn Mạt Uyển kỳ thật thật đã rất giỏi. Nàng làm được rất nhiều chuyện chính mình không cách nào làm được, nàng còn muốn gò ép bản thân cái gì nữa chứ?

Lê Phi Yên cảm thấy chính mình là đang tự an ủi tâm lý, nhưng như vậy tốt hơn nhiều so với cảm giác trống trải, dừng trong chốc lát, Lê Phi Yên thuận theo lời của Ôn Mạt Uyển mà nói: "Ngươi nói đúng, ta giải thích với ngươi, vừa rồi là ta thất lễ, mong ngươi không cảm thấy phiền lòng." Cuối cùng một câu hoàn toàn là bản thân tự tìm đường lui, đã khi nào Ôn Mạt Uyển đem nàng đặt ở trong lòng?

Ôn Mạt Uyển giương mắt nhìn Lê Phi Yên, tựa hồ muốn ở trên mặt Lê Phi Yên đọc được *ý ngoài mặt chữ, nhưng sau khi Lê Phi Yên hiểu thấu triệu để thì ngược lại thật sự bình tĩnh thong dong hơn so với trước đó, thật đúng như nàng biểu hiện ra, hoàn toàn không có đem chuyện vừa phát sinh xem là vấn đề, thậm chí đoạn thời gian kia tựa như một cuốn phim nhựa bị Ôn Mạt Uyển đích thân kéo đao ra trảm eo mà đứt đoạn. – (*Ý ngoài mặt chữ: ngôn ngoại chi ý, trong lời còn có ý khác, ám chỉ.)

Ôn Mạt Uyển yên lặng nhìn Lê Phi Yên, không nói gì thêm, nàng không muốn cho đề tài này tiếp diễn, tự mình kéo khóa kéo lại, Ôn Mạt Uyển đứng trước gương chỉnh sửa mái tóc hỗn loạn, sau đó cầm lên túi xách, tao nhã thong dong mà đi ra ngoài cửa, trước khi đi Ôn Mạt Uyển không quên quay người lại chào tạm biệt Lê Phi Yên: "Lê tiểu thư, tạm biệt."

Tạm biệt? Là lại một lần nữa gặp, hay là không bao giờ gặp? Lê Phi Yên đột nhiên hận thái độ không nóng không nhiệt của Ôn Mạt Uyển, đến tột cùng Ôn Mạt Uyển là tảng đá không có tim hay vẫn là người máy không có thần kinh a? Chẳng lẽ nàng một chút đều đoán không ra người đứng ở trước mặt này, đối nàng, có cảm giác không tầm thường? Ở trong phạm vi kinh nghiệm của Lê Phi Yên, chưa từng gặp qua người sẽ ghét người yêu thích mình, đây là lẽ thường a, dẫu không tiếp nhận đối phương thì có ai mà sẽ để ý việc có nhiều người theo đuổi đâu, Ôn Mạt Uyển vậy mà lại là khác người. Trời mới biết nàng đang suy nghĩ gì, muốn làm cái gì, quả thật, quả thật chính là trâu ăn mẫu đơn, quá gây mất hứng!

Trong đầu Lê Phi Yên giống như phóng ra viên đạn, bắn ra tất cả những từ ngữ nàng biết để hình dung sự không thấm dầu muối của đối phương, dẫu vậy nàng còn ngại không đủ, bởi vì Lê Phi Yên cảm thấy cho dù có thật không hình tượng mà cầm lấy bả vai Ôn Mạt Uyển dùng sức lay động nàng, Ôn Mạt Uyển cũng chưa chắc có thể mỉm cười như Lê Phi Yên mong chờ.

Hiện tại, Lê Phi Yên chân chính cảm thấy bản thân giống như một oán phụ.

"Ôn Mạt Uyển, nếu ngươi sẽ không thể gặp lại ta, sẽ vui vẻ, hay là mất hứng?" Lê Phi Yên như chó cùng cắn giậu, nàng muốn biết suy nghĩ của Ôn Mạt Uyển, cho dù là cắt câu lấy nghĩa mấy câu nói của Ôn Mạt Uyển cũng tốt hơn so với việc đoán tới đoán lui, từ gặp Ôn Mạt Uyển, nàng có thể sinh ra hứng thú với nữ nhân, chẳng lẽ khi gặp Lê Phi Yên nàng, Ôn Mạt Uyển sẽ không chú ý nữ nhân nhiều hơn chút nào sao?

Ôn Mạt Uyển tuyệt không ngại phiền, trấn định hỏi: "Sẽ không còn được gặp lại ngươi? Ý ngươi muốn nói là từ chức, chuyển nhà, hay vẫn là nhìn thấy ta thì đi đường khác để tránh?"

Lê Phi Yên đến gần Ôn Mạt Uyển: "Là ý nào cũng được, ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa, nếu là như vậy, ngươi có thể hay không có một chút, có một chút..."

Ôn Mạt Uyển hỏi: "Có một chút gì?"

Lê Phi Yên nói: "Có một chút luyến tiếc, sẽ sao?" Nếu Ôn Mạt Uyển nói nàng muốn rời khỏi, Lê Phi Yên khẳng định sẽ luyến tiếc, nếu không thì lúc nãy nhìn thấy Ôn Mạt Uyển một mình đi tới phòng thay đồ Lê Phi Yên sẽ không bất giác mà đi theo, Lê Phi Yên ở trong lòng cân nhắc về vấn đề này, cảm thấy có giá trị tất phải tham khảo mới đem ra hỏi Ôn Mạt Uyển, nàng còn ôm một tia hy vọng, có lẽ là Ôn Mạt Uyển còn chưa nhận thức đúng đắn cảm thụ trong nội tâm của chính bản thân cho nên mới không có biện pháp đáp lại nàng.

Nếu như là như vậy, để nàng chậm rãi dẫn đường Ôn Mạt Uyển vậy.

Nhưng tất cả ảo tưởng của Lê Phi Yên tan biến chỉ trong một giây, bởi vì Ôn Mạt Uyển chỉ chừa cho nàng một bóng lưng, thản nhiên mà nói: "Hai mươi phút trước ngươi cũng đã nói qua những lời như vậy, sự thật đã chứng minh ngươi làm không được, tế nên ta cho rằng, ngươi nên bảo trọng cho tốt."

Nói xong lập tức ra khỏi cửa phòng thay đồ, không lâu sau đó Lê Phi Yên liền thấy được Ôn Mạt Uyển xuất hiện trên sân cỏ, Ôn Mạt Uyển mang giày cao gót vững vàng bước lên bậc thang xanh đi về phía lễ đường, dáng đi tao nhã, thân hình tuyệt đẹp, làn váy của bộ lễ phục che đậy sự khêu gợi theo gió mà bay nhẹ lên, dưới ánh mặt trời ấm áp đang soi rọi, cực kỳ xinh đẹp.

Nhưng mà, người mà đẹp như vậy, hoàn toàn không thuộc về Lê Phi Yên, một chốc sau đó nàng ta sẽ cùng với kim chủ của nàng ôn tập lại lời thề lúc kết hôn trong lễ đường, lần thứ hai tuyên thề với đối phương rằng bất ly bất khí, dắt tay đến già.

Nghĩ như vậy làm Lê Phi Yên không nhịn được mà cắn răng, cái loại nam nhân như Diệp Nam Thành cũng đáng giá để cùng đầu bạc đến già sao?!

Còn có, Ôn Mạt Uyển, ngươi không muốn gặp lại ta như vậy sao?

Lê Phi Yên đi ra phòng thay đồ chưa được bao lâu liền vừa vặn bị Tề Thịnh Ba tìm được, Tề Thịnh Ba vẻ mặt lo lắng: "Yên Yên, em đi chỗ nào vậy, anh còn tưởng rằng."

"Tưởng rằng thế nào?" Lê Phi Yên nét mặt tươi cười như hoa, "Em chẳng phải vẫn rất đây đây sao."

Tấm lòng vốn đang lo lắng của Tề Thịnh Ba cũng bình lại, rất nhanh không rối rấm chuyện này nữa, vui vẻ rạo rực nắm lấy Lê Phi Yên mà nói: "Buổi lễ của anh Nam Thành sắp bắt đầu, hội trường bố trí rất đẹp, em nhất định sẽ thích, chúng ta đi xem nhé."

Một câu không dài nhưng dễ dàng chạm đến hai khu bom mìn của Lê Phi Yên, Lê Phi Yên mắt lạnh mà nhìn Tề Thịnh Ba, khẽ mở đôi môi anh đào: "Cũng không phải là em kết hôn, vì cái gì sẽ thích?"

Không mềm không cứng mà phản bác, Tề Thịnh Ba sửng sốt một chút, lập tức hiểu được Lê Phi Yên là đang tức giận, với phạm vi lý giải sự việc của hắn, hắn cho rằng đây bất quá là do tâm lý ghen tị của nữ nhân quấy phá, Tề Thịnh Ba tiến lên một bước nói: "Vậy anh sẽ cho em một hôn lễ em thích, sẽ xa hoa đồ sộ hơn so với này."

Lê Phi Yên thu hồi ánh mắt nhìn chăm chú phương xa: "Anh là đang cầu hôn à?"

Tề Thịnh Ba nhận ra chính mình hiện đang hoa loa đại khái quá, hôn nhân đại sự há có thể đùa? Bất quá hắn cũng cảm thấy được tâm tình của Lê Phi Yên không được tốt lắm, dứt khoát không thanh minh thêm gì, chỉ cúi đầu nói xin lỗi: "Thực xin lỗi."

Lê Phi Yên biết mình là đem Tề Thịnh Ba làm nơi trút giận, nhưng nàng cũng không cảm thấy một chút áy náy, vì thời điểm này toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt ở cái buổi lễ kỷ niệm hôn lễ chết tiệt kia, nhìn thấy mấy nữ tiếp tân đang mặt mày rạng rỡ mỉm cười tiếp khách thì nàng liền tức khí, hận không thể tát vào mặt mỗi người một cái.

Kẻ bức nàng thành như vậy, còn không phải là vị đại tiểu thư tên Ôn Mạt Uyển sao?

Ai cũng không biết vị tiểu thư ăn diện như là tiểu công chúa tham gia yến hội, dáng vẻ đoan chính, xinh đẹp như hoa, nhưng trong nội tâm lại hừng hực một ngọn lửa sớm cháy bừng hơn 1000 độ C, rất có khí thế như muốn đem toàn bộ hội trường đốt quách cho rồi.

"Yên Yên, Yên Yên," Tề Thịnh Ba nhẹ nhàng mà gọi Lê Phi Yên, "Em không thoải mái phải không, anh đưa emtrở về?"

Lê Phi Yên lắc lắc đầu, quay về nơi nào, cái nhà trọ lạnh như băng kia của nàng? Nàng không muốn trở về.

Tề Thịnh Ba kiên nhẫn nói: "Anh dắt em đi mua sắm?"

Lê Phi Yên nhìn nhìn Tề Thịnh Ba, đang muốn nói chuyện, di động đột nhiên vang lên, Lê Phi Yên vừa lúc tìm được cớ, nàng đè lại điện thoại, nói với Tề Thịnh Ba: "Ngại quá, Thịnh Ba, em còn có hẹn, đợi chút nữa em sẽ tự mình trở về."

Tề Thịnh Ba sớm đã quen thái độ rồng thần chỉ thấy đầu không thấy đuôi của Lê Phi Yên, vì thế theo tự nhiên gật đầu đồng ý, nữ nhân thôi, luôn phải thần bí một chút, hàm súc một chút mới có lực hấp dẫn, Tề Thịnh Ba nhìn Lê Phi Yên vừa bắt máy vừa bước đi, cảm thấy càng có chút yêu thích nữ nhân này.

"Lê Phi Yên, ngươi điên rồi!" Bên đầu kia điện thoại vang lên thanh âm đinh tai nhức óc của Tô Kiều Diễm, Lê Phi Yên không thể không đem điện thoại cách xa lỗ tai, tiếp sau đó Tô Kiều Diễm lại loạn thất bát tao nói một hồi, Lê Phi Yên hiểu, Tô Kiều Diễm là vì không biết từ chỗ nào nghe được việc nàng tới tham gia buổi lễ của Diệp Nam Thành, nhất thời sốt ruột, cú điện thoại truy hồn đoạt mệnh liền tới rồi.

Lê Phi Yên rốt cục nhịn không được phản bác: "Ngươi như thế nào không nhìn nhìn ngươi lúc trước đối phó Lục Tuyết Tâm, mấy chiêu đó mới tính là âm hiểm, còn ta đây cái gì cũng chưa có làm đấy."

Tô Kiều Diễm nói: "Ta chính là lo lắng cái thái độ tự do không tập trung này của ngươip, chưa lập ra kế hoạch, không chiến lược chiến thuật, ngươi vọt tới hiện trường tìm chết a? Ngươi là muốn Diệp Nam Thành đem ngươi xé làm tám mảnh, hay là muốn Ôn Mạt Uyển đem ngươi ngũ mã phanh thây?" Tô Kiều Diễm thật không biết vì sao mà Lê Phi Yên sẽ làm loại chuyện não tàn khiến cho người ta giận sôi như vậy, lúc thời cơ chưa chín muồi thì nhân tình tuyệt đối là phải nhẫn nhịn chông gai, chờ đợi thời cơ đập nồi dìm thuyền, sao mà đầu óc của Lê Phi Yên càng sống càng thoái hóa thế này?

Lê Phi Yên nói: "Ta không cần chiến lược chiến thuật gì hết, ta không dùng được."

Tô Kiều Diễm nói: "Ta nói, có phải là ngươi động lòng với Diệp Nam Thành rồi mà e ngại mặt mũi nên không dám dốc hết sức mình?"


-


Editor: Học tiếng Trung nên quen với Hán Việt, có nhiều chỗ mém quên phải edit, quá thất bại rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro