Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 4



"Cô nhìn cũng thật lâu, Mạt Uyển tỷ có thích không?" Lê Phi Yên hỏi, yên lặng nhìn Ôn Mạt Uyển, thay vì nói nàng đoán Ôn Mạt Uyển là thích, không bằng nói nàng có mười phần tự tin chỉ cần là nữ nhân đối với loại quần áo thiết kế đặc biệt cắt may hàng đầu này vừa nhìn đã thích, huống chi là Ôn Mạt Uyển sống an nhàn sung sướng.

Ôn Mạt Uyển đúng là đối với cái quần lót này động tâm, nhưng giờ phút này nàng đã có điểm không xác định Lê Phi Yên đang hỏi cái gì, nếu Lê Phi Yên là ý chỉ cái áo ngực này thì vì sao nàng lại nhìn thấy trong ánh mắt Lê Phi Yên một loại cảm giác khác? Huống chi hiện tại khoảng cách hai người gần như vậy, nhìn như thế nào đều------ ái muội.

Cùng một nữ nhân ái muội?

Ôn Mạt Uyển bắt đầu thấy mình thật bất khả tư nghị, tuy rằng trong vòng quan hệ xã giao của nàng cũng có bằng hữu chán ghét nam nhân, lựa chọn bao dưỡng nữ hài tử, cũng không thể xem là việc mới mẻ, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ chính mình sẽ cùng một nữ nhân có cái gì.

Ôn Mạt Uyển từ nhỏ tới lớn được hoàn cảnh hậu đãi, sau khi kết hôn lại thuận buồm xuôi gió, vợ chồng tương kính như tân, Diệp Nam Thành thực cẩn thận săn sóc, đối với nàng rất dụng tâm. Có thể nói, những thứ làm nữ nhân cảm thấy hạnh phúc nàng đều có, nhưng chính là vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, tỷ như trong phim truyền hình yêu nhau oanh oanh liệt liệt, yêu hận day dưa đến sống chết, hay như nghe bằng hữu nói, người nào cùng nhau bỏ trốn, ai lại vì ai buông bỏ quyền thừa kế, những thứ này trước giờ với Ôn Mạt Uyển mà nói vĩnh viễn đều là nghe được mà sờ không được.

Ôn Mạt Uyển nghĩ vấn đề như vậy mà cũng làm cho mình nghi hoặc, trong đầu có chút mê muội, nhưng rõ ràng là giờ phút này khoảng cách của nàng với Lê Phi Yên thật gần, hai gò má không hề son phấn, mềm mịn giống như trứng gà luộc vừa bóc vỏ, khóe mắt khẽ nhếch, lông mi theo ánh mắt khẽ động, bao bọc mí mắt trên và dưới.

"Rất đẹp, cũng rất hợp người cô." Ôn Mạt Uyển trả lời Lê Phi Yên, nhưng Lê Phi Yên cũng không bỏ qua, nàng kéo tay Ôn Mạt Uyển nói: "Mạt Uyển tỷ, cô thích thì liền thử xem, tôi tặng cho cô."

Lê Phi Yên đúng là bỏ xuống được đồ mình yêu thích, Ôn Mạt Uyển cười: "Quần áo bên người làm sao có thể tặng tùy tiện như vậy? Tôi tuy rằng thích nhưng chỉ là thưởng thức, cũng không phải muốn cô tặng cho tôi."

Lê Phi Yên mở ra tủ quần áo lấy ra mấy cái, ngồi vào bên người Ôn Mạt Uyển : "Mạt Uyển tỷ, cô thử một lần đi, đây là đồ năm nay, số lượng có hạn, một kiểu chỉ có một cái, dù cô thích cũng mua không được."

Ôn Mạt Uyển nghe giọng nói mềm mại của Lê Phi Yên cũng không thể không biết tốt xấu cự tuyệt nữa, đáp ứng lấy một cái kiểu dáng thích hợp mình đi tới toilet.

Lê Phi Yên nhìn cửa có bóng người như ẩn như hiện mà đoán động tác của Ôn Mạt Uyển , chợt thấy cổ họng có chút không thông, Ôn Mạt Uyển chọn chính là một bộ nội y màu đen, tương đối bảo thủ lại chắc chắn, vốn nàng cho rằng Ôn Mạt Uyển dáng người mảnh khảnh như vậy bộ ngực hẳn là nhỏ xinh đáng yêu, không nghĩ tới nàng chọn lại là C.

Lúc Ôn Mạt Uyển đổi xong đi ra trên người còn mặt áo khoác, Lê Phi Yên kéo nàng tới trước một cái gương to, Ôn Mạt Uyển nghiêng người nhìn: "Mặc trên người hiệu quả không tồi, độ cung thiết kế rất tốt."

Lê Phi Yên hai tay đặt sau lưng Ôn Mạt Uyển nói: "Nội y không chỉ là quần áo dành cho nữ nhân mà còn dùng để phụ trợ thưởng thức dáng người..." Lê Phi Yên nói xong hai tay lại trượt xuống, như có như không nhẹ chạm đến thắt lưng Ôn Mạt Uyển .

Trong kính Lê Phi Yên sâu sắc nhìn Ôn Mạt Uyển , giống như một nhà nghệ thuật đang xem xét tác phẩm của mình.

"Cởi áo khoác ra đi, nhìn xem sự khác biệt nó mang đến." Lê Phi Yên chăm chú nói, Lê Phi Yên thật tâm hy vọng thứ mình thích Ôn Mạt Uyển cũng có thể thích, nàng rất muốn nhìn bộ dáng Ôn Mạt Uyển vừa lòng, đặt biệt lúc khóe mắt nàng cong lên, nhoẻn miệng cười, như vậy còn đẹp hơn so với Sophie Marceau.

Ôn Mạt Uyển do dự một chút, tuy rằng đều là nữ nhân nhưng muốn bản thân trước mặt người có thể nói là xa lạ cởi áo khoác cũng có chút thẹn đỏ mặt, nhưng thần sắc Lê Phi Yên thành kính là thật, một chút cũng không nhìn ra ý nghĩ dâm loạn, Ôn Mạt Uyển không đành lòng cự tuyệt nàng, liền nhẹ cởi ra áo khoác, chậm rãi lộ ra áo ngực màu đen.

Đợi cho đến nút thắt cuối cùng cởi ra, toàn bộ áo ngực đã muốn hiện ra trước mặt, Lê Phi Yên thì thào nói: "Thật đẹp." Định thần chăm chú nhìn xem, hai tay đặt trên đầu vai Ôn Mạt Uyển lại trượt về phía sau, kéo chiếc áo khoác màu tuyết trắng của Ôn Mạt Uyển rơi trên mặt đất.

Thật tốt, hiện tại nửa người trên của Ôn Mạt Uyển đã hoàn toàn bày lộ ra, da thịt nõn nà, bộ ngực to tròn, thắt lưng tinh tế, tóc dài buông lơi trên đầu vai xuống đến xương sườn, trắng đen lần lượt tương phản, ẩn ẩn như có nụ hoa mai bắt đầu nở rộ, Lê Phi Yên xuyên qua Ôn Mạt Uyển bả vai nhìn vào thân ảnh tiểu mỹ nhân nửa người trần trong kính: "Thật đẹp, cô thật đẹp."

Ôn Mạt Uyển bị thanh âm nhè nhẹ của Lê Phi Yên cuốn hút, nhất thời cũng quên chính mình đang nửa thân trần, Lê Phi Yên bất giác đưa tay về phía trước, đầu ngón tay nhẹ chạm vào hõm giữa hai xương quai xanh của Ôn Mạt Uyển , Ôn Mạt Uyển chỉ cảm thấy toàn bộ lực chú ý của bản thân đều dồn về nơi đó, cái trán có chút hơi nóng lên, còn chưa để nàng cẩn thận thưởng thức Lê Phi Yên đã rời đi nơi đó, nhẹ nhàng chậm rãi di ngón tay xuống dưới, đến khi chạm đến thứ mềm mại được nội y màu đen che đi phân nửa, mềm mại đến có cảm giác như nó không tồn tại, như thể chỉ hơi nhúc nhích thì thứ mềm mại này sẽ hòa tan trong tay , Lê Phi Yên hơi dừng lại, đầu ngón tay đổi thành cả lòng bàn tay, hoàn toàn bao trùm lên thứ mềm mại đó.

Độ mạnh yếu cùng với nhiệt độ lòng bàn tay hơn xa ngón tay, Ôn Mạt Uyển hồi phục tinh thần, đầu tim nhảy dựng, nghiêng sườn mặt: "Lê tiểu thư?"

Lê Phi Yên lên tiếng nói: "Bộ ngực của cô cũng rất được."

Ôn Mạt Uyển cảm thấy thanh âm của mình không thông thuận, nếu không thì hai chữ cảm ơn vì sao như thế nào nói cũng không nên lời, có phải vì trong tiềm thức phán đoán tình huống hiện tại không thích hợp nói ra hai chữ đó?

Mỗi người bản thân họ đều có biểu tình độc nhất vô nhị, mà từ khi nhìn thấy Ôn Mạt Uyển, Lê Phi Yên liền thích biểu tình nàng ấy rõ ràng bị thúc giục, không thể thờ ơ nhưng lại vì xuất phát từ lễ phép cùng tu dưỡng nên không thể không biểu hiện như không có việc gì, Ôn Mạt Uyển càng khoan dung, nàng lại càng muốn lấn tới, muốn đụng đến điểm mấu chốt của nàng sau đó nhìn nàng rụt rè bối rối, bộ dáng chân thật.

Huống chi Ôn Mạt Uyển xinh đẹp như tiên, loại hấp dẫn cực độ này đối với nam nhân hay nữ nhân đều dùng được.

Lê Phi Yên buông mày suy nghĩ, ánh mắt dừng ở trên đầu vai trơn bóng của Ôn Mạt Uyển , nơi này tựa như một vùng tuyết trắng, xinh đẹp bóng bẩy, không tỳ vết mà trơn nhẵn, nhẹ nhàng ngửi ra hương thơm mùi hoa lài phảng phất, nhưng nguộn nguồn mùi hoa này lại không biết ở chốn nào, tìm không thấy càng làm cho người ta mê muội đi tìm kiếm.

Lê Phi Yên theo bản năng cúi đầu sát vào bả vai Ôn Mạt Uyển, dùng chóp mũi lướt qua đầu vai, nhẹ nhàng chạm vào, lại khẽ nâng môi hôn lên ngọc cốt.

Ôn Mạt Uyển thanh tỉnh, hô: "Lê Phi Yên tiểu thư, không được, dừng lại..."

Nhưng mà Lê Phi Yên coi như không có nghe được, mút vào biến thành hôn sâu, dọc theo đường cong một đường rong chơi đi vào đầu vai, dần dần xuống phía dưới.

Cái hôn này hoàn toàn khác với những nụ hôn bình thường, cẩn thận ôn nhu lại chứa tình cảm, Ôn Mạt Uyển bản năng muốn tránh đi nhưng đối với nụ hôn độc đáo này không phải không có cảm giác, thời điểm Lê Phi Yên chạm đến da thịt Ôn Mạt Uyển , Ôn Mạt Uyển ngẩng đầu lên, trong thân thể có cảm giác nào đó tựa hồ như sống lại, trong nháy mắt giống như quan tiên phong trên chiến trường, dẫn quân đi khắp thành, sau đó thành công chiếm đất lại lan tràn nhiệt độ.

Thân thể trung thực hưởng thụ cảm giác này nhưng mà sau đó cảm giác cấm kỵ cũng theo đến, lý trí cường đại của Ôn Mạt Uyển nhắc nhở nàng, không nên, không được, không thể tiếp tục, nếu không bí quá hóa liều, chơi với lửa có ngày sẽ chết cháy.

--

Sophie Marceau: 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro