Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 7


"Nàng sẽ thích nữ nhân sao? Nữ nhân như ngươi chẳng hạn?" Tô Kiều Diễm buâng quơ nói nhưng lọt vào tai Lê Phi Yên lại có cảm xúc khác.

"Ngươi như thế nào lại có ý nghĩ vô sĩ như thế?" Lê Phi Yên đuôi lông mày nhướn lên, trong lòng có chỗ như bị đè lại rồi hung hăng nhảy lên một chút nhưng nàng vẫn theo lý trí mà phản bác lại Tô Kiều Diễm, "Ôn Mạt Uyển cùng Diệp Nam Thành kết hôn đã bảy năm, nếu thích nữ nhân nàng đã sớm phát hiện còn cùng Diệp Nam Thành lãnh đạm như vậy chẳng phải là lãng phí thanh xuân sao?"

Tô Kiều Diễm lắc lắc ngón tay, cười thần bí: "Ai biết được, phải có người tìm đến cửa mới biết được chứ"

Lê Phi Yên gõ cái trán Tô Kiều Diễm một cái: "Ngươi cảm thấy phải oanh oanh liệt liệt như ngươi mới là người sao?" Không nhẹ không nặng mà cho bạn tốt một cú, nhưng Lê Phi Yên phát giác nàng tuyệt không phản cảm từ ngữ tràn ngập sắc thái mộng ảo của Tô Kiều Diễm.

Tô Kiều Diễm vô tội buông tay: "Ngươi hiểu lầm ta, ta là thật lo lắng cho Ôn đại tiểu thư a, ngươi ngẫm lại xem điều kiện của nàng, không lo ăn mặc, có người cung phụng, cuộc sống an ổn, năm tháng tốt đẹp, không yêu đương là lãng phí."

Yêu đương? Nói đến đây Lê Phi Yên cùng Tô Kiều Diễm đều có chút trầm mặc.

Không phải ai cũng có số mệnh được như Ôn Mạt Uyển , muốn sống sao thì sống, Lê Phi Yên với Tô Kiều Diễm trước giờ như hoa dại mà sinh tồn, chọn một nam nhân làm chỗ dựa, lựa chọn cách sống ít phiền toái lại nhận được nhiều, về phần tình cảm, đối với các nàng mà nói đều là mây bay mờ ảo, lại nói, tình cảm có thể cho các nàng mua sắm hơn mười vạn, thời điểm người khác tăng ca thì các nàng đang đi làm đẹp sao?

Hàn huyên trong chốc lát Diệp Nam Thành gọi điện đến, Lê Phi Yên như trước thanh thuận mà ứng phó, cúp điện thoại mới thở dài ra một hơi, Tô Kiều Diễm cười nhéo má Lê Phi Yên, Lê Phi Yên né một chút: "Đừng làm rộn, làm nhăn rồi ngươi làm sao bồi thường ta?"

Tô Kiều Diễm nói: "Nghe thanh âm kia của ngươi xương cốt ta đều tê, khó trách Diệp Nam Thành đối với ngươi thật tận tình, chịu đổ tiền lên người ngươi."

Lê Phi Yên xuất ra cái gương nhỏ bổ trang: "Ta còn có việc, phải đi gặp một vị khách hàng."

"Diệp Nam Thành điểm này cũng bỏ được mà cho ngươi phát huy công năng?"

"Hành trình hiện tại của hắn có biến động, nên để ta đi ứng cứu chút." Lê Phi Yên nói. "Nghe nói là khách hàng từ châu Âu trở về, rất quan trọng."

Lê Phi Yên tô lại son dưỡng rồi lại dùng thêm một màu son khác, cảm giác gương mặt liền biến đổi, Tô Kiều Diễm trêu đùa: "Tiểu công chúa biến thân thành tiểu yêu tinh, ngay cả ta cũng động tâm."

Lê Phi Yên nắm túi xách nhảy xuống ghế: "Đây là giả dạng đi làm việc."

Lê Phi Yên lái xe tới địa điểm, là một nhà hàng Thái, nàng đi vào đại sảnh, xa xa liền nhìn thấy nam nhân trung niên Từ Minh đang ngồi cạnh cửa sổ.

"Từ tổng, ta là Lê Phi Yên của Cường Thịnh." Lê Phi Yên đến gần hắn, nho nhã lễ độ, thanh âm cũng rất ngọt. Từ Minh ngẩng đầu thấy nàng liền ngẩn người, "Lê tiểu thư? Ta là hẹn với Diệp tổng..."

Lê Phi Yên giải thích: "Thực xin lỗi Từ tổng, Diệp tổng hắn hiện tại có việc, ta thay hắn hướng ngươi xin lỗi ."

Từ Minh suy nghĩ rồi cười nói: "Diệp tổng khách khí, có việc thì có thể hẹn lại lần sau, phiền toái Lê tiểu thư theo ta thật sự thụ sủng nhược kinh."

Lê Phi Yên mỉm cười: "Từ tổng chê cười, có thể cho ta hân hạnh được cùng dùng bữa tối chứ?"

Từ Minh vội vàng đứng lên giúp Lê Phi Yên kéo ra ghế ngồi rồi nói: "Đương nhiên."

Ứng phó với người như vậy đối với Lê Phi Yên mà nói là thoải mái tự nhiên, chỉ nói mấy câu liền khiến Từ Minh cười ha hả, quên cả việc Diệp Nam Thành lỡ hẹn, nụ cười trên mặt Lê Phi Yên là không thể chê vào đâu được, khi thì lộ ra vài cái răng, khi thì thẹn thùng che miệng cười, khi thì khóe miệng khẽ nhếch, chính nàng ta ở nhà đều ở trước gương luyện ra các loại trạng thái, hợp thời mà dùng, nhìn như thật sự hưởng thụ cảm giác ở cùng đối phương, có đôi khi ngay cả Lê Phi Yên đều không phân rõ bản thân là đang làm bộ vui vẻ hay là thật sự cười.

Một lúc sau Diệp Nam Thành gởi tin nhắn hỏi tình huống như thế nào, còn hẹn ngày mai sẽ mang Lê Phi Yên đi mua khối ngọc ruby Nam Phi nàng vốn muốn để thưởng cho nàng, Lê Phi Yên nhướng lông mày, nàng vốn là thích Diệp Nam thành hiểu lòng của nàng như vậy, khẳng khái lại hào phóng.

Lê Phi Yên đột nhiên nhớ tới, vì chuyện gì mà Diệp Nam Thành hiện tại bỏ ra đại giới như vậy mà chịu lỡ hẹn, chẳng lẽ Ôn Mạt Uyển có chuyện muốn hắn ở cùng? Trong đầu suy nghĩ một chút, trừ bỏ nguyên nhân này Lê Phi Yên thật không nghĩ ra chuyện gì có thể làm cho Diệp Nam Thành không để ý đến chuyện làm ăn mà đi.

Thừa dịp đi toilet Lê Phi Yên gọi điện cho bí thư của Diệp Nam Thành là Ngô Nguyệt Minh, nguyên lai Diệp Nam Thành không phải vì bầu bạn với Ôn Mạt Uyển mà là nhà xưởng xảy ra việc phải tới hiện trường xử lý, Lê Phi Yên nhẹ thở ra, đồng thời không rõ cảm giác vui sướng trong lòng từ đâu mà đến, có lẽ là dù đã sớm quen với việc gọi thì đến, không cần thì đi nhưng nàng cũng sẽ không cam tâm tiếp thụ chuyện kim chủ muốn bồi nguyên phối mà xem nhẹ mình đi, nghĩ vậy lửa ghen tị trong lòng lập tức dập tắc, tự nhiên mà thoải mái.

Có lẽ là như vậy.

Trở lại bàn ăn, Từ Minh kêu một chai rượu nho, uống đến vui vẻ, Lê Phi Yên bên cửa sổ nhìn ra, cư nhiên lại nhìn thấy trên phố đối diện có một nữ nhân ăn diện rất giống Ôn Mạt Uyển, nàng cùng một nam nhân đang chờ đèn xanh đèn đỏ, Lê Phi Yên chống má nhìn bọn họ từ phố đối diện đi tới, một mặt khinh thường bản thân vốn buồn mệt vì chuyện Ôn Mạt Uyển vậy mà luôn nhớ kỹ người ta, ngay cả nhìn người cũng nhìn nhầm.

Một nam một nữ kia chậm rãi mà đi đến thế nhưng lại đi vào nhà hàng Lê Phi Yên đang ngồi, mãi cho đến lúc bọn họ đi đến đại sảnh, phục vụ viên cung kính nói: "Ôn tiên sinh, Ôn tiểu thư, mời đi bên này." Lúc này thì Lê Phi Yên mới kịp phản ứng, không phải bản thân viễn thị mà đúng là Ôn Mạt Uyển, nam nhân bên người nàng xem ra phải là phụ thân của nàng.

Bàn ăn của bọn họ cách Lê Phi Yên ba cái bàn, Lê Phi Yên có thể rõ ràng nhìn đến khuyên tai trân châu trên tai Ôn Mạt Uyển, son môi màu sắc ổn trọng, vẫn là bộ dáng tao nhã cao quý, trên ghế ngồi to rộng nàng chỉ ngồi một phần ba, hai chân dài tự nhiên mà khép lại một bên, gót giày thủy tinh nghiêng nghiêng ghé trên sàn nhà, Lê Phi Yên phát hiện giày của Ôn Mạt Uyển thế nhưng lại sạch sẽ thần kỳ, nàng là rất yêu quý giày hay đơn thuần là có bệnh khiết phích?

Gọi món xong Ôn Mạt Uyển cười đem thực đơn đưa lại cho phục vụ viên, uống một chút nước sô đa, Ôn Mạt Uyển có thói quen vào cửa sẽ nhìn quan cảnh xung quanh, bởi vậy đã sớm nhìn thấy Lê Phi Yên cùng một nam nhân xa lạ nói cười phẩm rượu, Ôn Mạt Uyển nhíu mày, ẩn ẩn chút không vui, nhưng lại rất nhanh khôi phục vẻ mặt vân đạm phong khinh, từ lúc ngồi xuống bàn ăn trước sau như một khí tràng cường đại, ôn thuận đoan trang.

Ngược lại Lê Phi Yên lại không thể bình tĩnh, nàng vẫn luôn nghiêng đầu nhìn Ôn Mạt Uyển cùng phụ thân của nàng nói chuyện, nhìn Ôn Mạt Uyển ngón tay dài cầm chén ngọc nhỏ, Từ Minh theo ánh mắt của nàng nhìn qua, chợt nói: "Là phu nhân của Diệp tổng Ôn Mạt Uyển tiểu thư?"

Lê Phi Yên gật đầu, Từ Minh còn nói: "Còn vị kia là?"

Lê Phi Yên nói: "Phải là phụ thân của Ôn đổng."

Từ Minh nói: "Thật trùng hợp, ta vốn là tính tới cửa bái phỏng, phiền toái Lê tiểu thư có thể giúp dẫn ta qua gặp chứ?"

Dẫn kiến? Lê Phi Yên trong lòng khẽ động, muốn nàng cùng Ôn Mạt Uyển nói chuyện sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro