Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 8


Thời điểm này cùng Ôn Mạt Uyển nói chuyện không phải là không được, chỉ là trong lòng Lê Phi Yên không biết lo lắng cái gì.

Từ Minh thấy Lê Phi Yên lộ vẻ khó xử, hỏi: "Có phải không tiện hay không?"

Lê Phi Yên cẩn thận nghĩ, mỉm cười: "Từ Tổng đi theo ta."

Lê Phi Yên mang theo Từ Minh đi đến bên người Ôn Mạt Uyển, Lê Phi Yên hơi hơi khom người: "Ôn đổng." Lại hướng Ôn Nhĩ Khiêm chào hỏi, lúc này mới nói: "Ôn đổng, đây là công ty hộ khách Từ minh Từ tiên sinh."

Ôn Mạt Uyển đứng lên, ánh mắt từ trên người Lê Phi Yên đảo qua, dùng lại ở Từ Minh, cười nói: "Xin chào, Từ tiên sinh, nghe danh đã lâu." Nói xong thỉnh Từ Minh lại ngồi cùng bàn, Từ Minh cũng không chối từ, vui tươi hớn hở ngồi xuống, còn Lê Phi Yên đi cũng không được, ngồi cũng không xong, nàng lại không thể mở miệng hỏi, Ôn đổng, ta có thể ngồi xuống sao?

Ôn Mạt Uyển chú ý tới Lê Phi Yên ánh mắt xót xa, có điểm thu liễm đi rất nhiều, liền có ý kéo dài vài giây, thẳng đến cảm thấy cũng đủ, mới mở miệng nói: "Lê tiểu thư, cô cũng mời ngồi đi, không cần câu nệ." Ôn Mạt Uyển rốt cục đại xá, Lê Phi Yên như trút được gánh nặng, ngồi xuống bên người Ôn Nhĩ Khiêm, Ôn Mạt Uyển cùng Từ Minh hàn huyên.

Ôn Mạt Uyển nói chuyện làm ăn thật sự không có vấn đề gì, cho dù là lần đầu tiên gặp mặt Từ Minh, nàng cũng có thể tự nhiên tìm được đề tài cùng đối phương chậm rãi nói, thân cận mà không suồng sã, hơn nữa thanh âm nàng nói chuyện cùng ngữ điệu đều nghe rất hay, ôn nhu như nước, thoải mái đến độ như chạm đến lỗ chân lông của ngươi, không giống nhưng kẻ tam cô lục bà trong phòng làm việc ăn diện như bạch cốt tinh, hở chút là mở miệng hô to.

Tại nhà hàng cáo biệt xong, Lê Phi Yên đưa Từ Minh đến bãi đỗ xe, Từ Minh nói: "Lê tiểu thư có thể bồi tại hạ trở về khách sạn không?"

Lê Phi Yên thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm, nàng không xác định mà nhìn Từ Minh, Từ Minh lặp lại một lần nữa, Lê Phi Yên ngăn chặn lửa giận trong lòng, hỗn đãn ngươi xem ta là cái gì, bồi ăn bồi uống còn bồi ngủ?

Lê Phi Yên bảo trì nụ cười không độ ấm mà nói: "Thực xin lỗi Từ tổng, ta còn có công vụ trong người, không thể không cáo từ ."

Từ Minh không thuận theo: "Bây giờ là hơn tám giờ còn có công vụ? Lê tiểu thư sẽ không muốn từ chối chứ, chúng ta vừa rồi tán gẫu không phải rất hợp duyên sao?"

Lê Phi Yên không nói gì, có lệ nói hai ba câu chính là hợp ý? Khẩu khí ngang nghạnh như vậy hắn cũng nói được, Lê Phi Yên lễ phép nói sang chuyện khác: "Từ tổng, ngươi sớm một chút đi về nghỉ ngơi đi."

Từ Minh đưa tay túm trụ Lê Phi Yên: "Lê tiểu thư không cần nói lời không tình cảm như vậy..."

Lê Phi Yên cả kinh, tránh tránh, Từ Minh ngược lại túm càng chặc hơn, xem bộ dáng là muốn đem nàng đưa vào trong xe, Lê Phi Yên âm thầm kêu khổ, bãi đỗ xe to như vậy mà một bóng người cũng không có, cho dù là kêu cứu cũng không có người ứng, hôm nay như thế nào lại xui xẻo gặp phải một kẻ mặt người dạ thú?

Hai người đang dây dưa, chợt nghe một cái giọng nữ: "Lê tiểu thư, việc ta giao cho cô đã làm xong chưa?"

Đầu tim Lê Phi Yên như nhảy dựng, thanh âm này, là Ôn Mạt Uyển?

Đột nhiên có người đến, Từ Minh cũng giật mình, nhanh buông tay, thấy rõ là Ôn Mạt Uyển, nhíu mày, âm thầm nói một tiếng: "Ôn đổng còn chưa về nhà?"

Ôn Mạt Uyển vững vàng mà đến gần, nói: "Từ tổng cũng chưa có quay về nghỉ ngơi sao?"

Từ Minh có chút xấu hổ, Ôn Mạt Uyển quét mắt liếc nhìn Lê Phi Yên một cái, nói: "Lê tiểu thư, cô có phải quên chuyện gì hay không?"

Lê Phi Yên hiểu được ý tứ của Ôn Mạt Uyển, thuận theo nói: "Đúng vậy, bản báo cáo để đưa cho Ôn đổng ta để trong phòng làm việc." Nói xong đi đến bên người Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển nhìn Lê Phi Yên liếc mắt một cái, Lê Phi Yên không hiểu được ý nghĩ của nàng chỉ đành cắn cắn môi.

Ôn Mạt Uyển hướng Từ Minh cười: "Ngượng ngùng, Từ tổng, tôi phải cho Lê tiểu thư tăng ca, chúng ta hôm khác lại gặp?"

Cho bậc thang đi xuống rõ ràng như vậy còn không xuống chỉ có ngu ngốc, Từ Minh ha hả cười khan nói: "Tất nhiên rồi." Nói xong tiến vào trong xe, đạp chân ga nhanh như chớp không thấy thân ảnh.

Ôn Mạt Uyển xoay người phải đi, Lê Phi Yên gọi lại nàng: "Mạt Uyển tỷ..."

Ôn Mạt Uyển không quay đầu lại: "Còn có chuyện gì?"

Ngươi vừa rồi làm anh hùng cứu mỹ nhân, nói thế nào cũng phải để người ta cám ơn chứ, Lê Phi Yên nghĩ, cảm thấy Ôn Mạt Uyển thật sự nghĩa khí, rõ ràng nàng đối với Lê Phi Yên khó chịu, nhưng lại ra tay tương trợ, cuối cùng còn biểu hiện như không để ý hiềm khích lúc trước, xem như không có việc gì, nàng có mệt hay không a?

Dựa theo triết lý sinh tồn của Lê Phi Yên, người bị khi dễ phải đứng một bên chê cười nhìn người gây tai họa cho mình, lại cân nhắc đúng thời điểm bỏ đá xuống giếng, như vậy mới hả giận, người phàm như nàng vốn không phải là để tóc tu hành, làm việc thiện cũng không được tiên ban.

Lê Phi Yên rất ít khi thay đổi lối suy nghĩ, hơn nữa người khi dễ Ôn Mạt Uyển rõ ràng chính là bản thân nàng, nàng lại không khỏi vì Ôn Mạt Uyển tổn thương mà thấy bất công, giận nàng tâm tính thiện lương. Trái phải suy nghĩ, Lê Phi Yên rốt cục nói: "Cám ơn ngươi giúp ta giải vây."

Ôn Mạt Uyển nói: "Không có gì, vừa lúc tiện đường mà thôi." Nói xong liền đưa giày cao gót đi về phía trước, Lê Phi Yên cảm giác được đến Ôn Mạt Uyển là phá lệ lãnh đạm, trong lòng có một chút khổ sở, Lê Phi Yên tinh thần không tốt, chân mới vừa một bước ra liền ôi một tiếng gục xuống, mắt cá chân ẩn ẩn mà đau, hôm nay thật là mọi việc bất lợi, gót giày cư nhiên lại gãy?

Ôn Mạt Uyển quay đầu liền nhìn thấy Lê Phi Yên nửa nằm sấp trên mặt đất, váy hoa liền thân trực tiếp cùng mặt đất tiếp xúc, mắt cá chân nơi đó đỏ một mảnh, Lê Phi Yên đưa tay ra che mắt cá chân, túi xách cũng rơi ở một bên.

Đây là oan gia ngõ hẹp sao?

Từ ngày đó bị gọi tới nhà Lê Phi Yên, ngoài ý muốn bị mạo phạm tới giờ, ấn tượng của Ôn Mạt Uyển đối với Lê Phi Uyên chuyến biến một trăm tám chục độ, vốn tưởng rằng Lê Phi Yên chính là một tiểu cô nương không rành thế sự, không nghĩ tới nàng lại là cữu vĩ hồ, xinh đẹp lại mị hoặc, chỉ cần nàng ngoắc ngoắc móng vuốt là có thể đem người ta dụ vào rừng sâu nguyên thủy, sau đó lột da rút gân mồm to cắn ăn.

Lê Phi Yên cũng xem mình là con mồi sao?

Ôn Mạt Uyển đi đến bên người Lê Phi Yên cuối xuống nhìn, Lê Phi Yên giờ phút này bộ dáng đích thực thướt tha, chọc người trìu mến, chẳng lẽ nàng đối với mỹ mạo của bản thân tự tin cường đại như vậy, xác định có thể làm cho mình đối nàng động tâm, sau đó cam tâm tình nguyện rơi vào lòng bàn tay của nàng?

Tiểu cô nương là đơn thuần yêu thích chơi trò chơi tình yêu, bởi vậy nam nữ thông ăn, giỏi về tâm kế, thói quen lấy sắc đẹp làm mồi thu lợi ích, săn cùng bị săn, các nàng ai là thợ săn, ai là con mồi? Ôn Mạt Uyển khóe miệng hiện lên một tia cười, đột nhiên cảm thấy Lê Phi Yên trừ bỏ gương mặt bộ dáng coi được, trên người còn có mặt khác càng mê người.

Bất quá đến tận đây hết thảy cũng chỉ là suy đoán mà thôi, lúc không có chứng cớ xác thực Ôn Mạt Uyển sẽ không dễ dàng đối người kết luận, nàng có thói quen dự đoán trước hết thảy rồi chuẩn bị, phòng ngừa chu đáo, thấy chiêu ứng chiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro