Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 9


Cho nên hiện tại Lê Phi Yên vẫn chỉ là một tiểu cô nương bị thương, cần chiếu cố. Ôn Mạt Uyển nâng dậy Lê Phi Yên hỏi: "Còn có thể đi hay không?"

Lê Phi Yên nói "Chân vô cùng đau đớn, giày cũng hư."

Ôn Mạt Uyển ngồi xổm xuống giúp Lê Phi Yên nhu nhu mắt cá chân, nói: "Hẳn là không thương tổn xương cốt, có thể là trật thôi." Dừng một chút lại nói: "Ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta đi mua một đôi giày mềm cho ngươi."

Lê Phi Yên bắt lấy tay Ôn Mạt Uyển : "Ta không muốn một mình ở trong này, ai biết Từ tổng có thể trở lại hay không?"

Ôn Mạt Uyển phi thường nghĩ muốn phản bác lại ý niệm ngây thơ của Lê Phi Yên, bất quá chân nàng còn đang bị thương nên đành nhường nàng một chút, Ôn Mạt Uyển nói: "Ta đây đỡ ngươi đi ra đường, ngươi ở chỗ đông người mà đợi ta."

Lê Phi Yên gật đầu đồng ý, Ôn Mạt Uyển ôm thắt lưng Lê Phi Yên chậm rãi mà đi.

Đúng là buổi tối giờ vàng, trên đường người đến người đi đông đúc nhốn nháo, Ôn Mạt Uyển buông ra Lê Phi Yên nói: "Ngươi chờ tí, ta đi một chút sẽ trở lại."

Vì thế Lê Phi Yên đứng ngay tại chỗ chờ, một chân của nàng đạp lên cái chân kia, nghiêng người dựa vào một biển quảng cáo, nàng thấy Ôn Mạt Uyển đi qua quốc lộ, hướng bên phải quẹo vào một cửa hàng giày, trong tủ kính Ôn Mạt Uyển đang cẩn thận chọn lựa giầy, nàng lấy một đôi hài, ở trong tay áp cong thử xem độ mềm mại của đôi giày rồi lại buông, lấy một đôi khác tới thử, Lê Phi Yên chợt nhớ tới Ôn Mạt Uyển còn không biết cỡ giày của nàng, gọi điện thoại qua nhưng không có ai nghe, vừa nhấc đầu lên, Ôn Mạt Uyển đã muốn từ trong cửa hàng đi ra, đứng ở bên kia đường .

Lê Phi Yên muốn từ trong đám đông kêu Ôn Mạt Uyển nghe điện thoại, cánh tay vừa giơ lên còn cương trong không khí, thanh âm còn trong cổ họng chưa có thốt ra, lại bị ép trở về. Ôn Mạt Uyển giống như nhìn thấy động tác của Lê Phi Yên, hé môi nói gì đó, nhìn khẩu hình, Lê Phi Yên nhận ra nàng đang nói: chờ một chút.

Cách đường cái xe phi như ngựa, Ôn Mạt Uyển đứng ở bên cạnh cột đèn xanh đèn đỏ, áo khoác vàng nhạt cắt khéo léo hơi hơi phiêu động, dưới vạt áo lộ ra chân dài mảnh khảnh trơn bóng, nữ nhân này đứng thôi khí chất cũng đã xuất chúng như vật, tựa như thiên tiên.

Sau đó, nàng chậm rãi đến gần Lê Phi Yên, thấy Lê Phi Yên, trên khuôn mặt tinh xảo ẩn chứa chút tươi cười, không tính là ấm áp, nhưng có loại hương vị ôn lãnh độc đáo, thoải mái lại hợp lòng người, cái loại cảm giác này thật giống như, vô luận ngươi đặt mình ngợp trong nơi phồn hoa vàng son, hay là thương trường tranh đấu với nhau, bị bao nhiêu oan uổng ủy khuất, chảy bao nhiêu nước mắt thương tâm, đều có nàng vì ngươi đưa ra chiếc khăn tay ấm áp, lau con ngươi đã khóc đến đau của ngươi, vào giờ khắc này nàng như vây trong ánh sáng.

Nữ nhân này, rõ ràng địa vị hiển hách, lại cố tình khiêm tốn, rõ ràng thân phận thượng lưu, danh môn thế gia, lại có thể bình dị gần gũi như thế, không chút nào làm ra vẻ. Nàng không biết đến những thứ xấu xa Lê Phi Yên đã từng gặp, không biết Lê Phi Yên vì sinh tồn nhẫn nại tới trình độ nào, nữ nhân này chính là cao quý, bình thản mà nhìn nàng, cũng hướng nàng mỉm cười lộ ra một chút thản nhiên lại thoạt như là thương tiếc.

Lê Phi Yên quên chân đau, chỉ thấy được Ôn Mạt Uyển từ trong bóng đêm đi tới, Ôn Mạt Uyển đem giày đưa cho Lê Phi Yên, là một đôi giày vải đế bằng màu hồng nhạt, Lê Phi Yên ngẩn người, từ khi tốt nghiệp trung học, nàng đã nhiều năm không có chạm qua giày vải giản dị, Ôn Mạt Uyển nhìn Lê Phi Yên chậm chạp không nhúc nhích, đem giày mở ra nói: "Tuy rằng kỳ cục nhưng chấp nhận xuyên một chút."

Lê Phi Yên gật gật đầu, cầm hài cố sức mà muốn ngồi xổm xuống xuyên, bất quá váy của nàng quá ngắn, chỉ khom lưng đã có điểm lộ ra, Lê Phi Yên đành phải thử đem chân nâng lên, lại chỉ có thể nâng lên đến bắp chân, độ cao này căn bản không có biện pháp đổi giày. Lê Phi Yên đáng thương hề hề nhìn đôi giày vải trong tay, Ôn Mạt Uyển bất đắc dĩ: "Ta giúp ngươi mang."

Nói xong liền lấy qua đôi giày ngồi xổm xuống, đỡ lấy mắt cá chân của Lê Phi Yên nói "Đem chân nâng lên một chút."

Lòng bàn tay Ôn Mạt Uyển cách tất chân truyền đến độ ấm thản nhiên, Lê Phi Yên đứng ở trong gió đêm lành lạnh cảm giác được đến nhiệt độ từ lòng bàn tay Ôn Mạt Uyển, Ôn Mạt Uyển một tay hơi nâng mắt cá chân của nàng lên, một tay cầm chiếc giày nhỏ hồng nhạt, sau đó đem chân Lê Phi Yên để vào trong giày, độ lớn của giày thế nhưng thập phần thích hợp, Lê Phi Yên kinh ngạc hỏi: "Làm sao ngươi biết số đo của ta?"

"Thời điểm giúp ngươi xem vết thương đại khái ước lượng qua" Ôn Mạt Uyển thản nhiên nói xong cầm chân Lê Phi Yên nhàng quơ quơ, lúc này mới buông ra, đứng dậy nói: "Ngươi thử một lần."

Lê Phi Yên đi một bước chân vẫn là vô cùng đau đớn, tư thế cũng nghiêng ngã, bất quá tốt hơn là mang một đôi giày hư đi về, Ôn Mạt Uyển hỏi: "Như vậy có thể về nhà không?"

Lê Phi Yên gật đầu nói: "Không thành vấn đề." Kỳ thật đi một bước liền đau bất quá Lê Phi Yên cũng không muốn phiền toái Ôn Mạt Uyển .

Nếu Lê Phi Yên nói không thành vấn đề, Ôn Mạt Uyển cũng sẽ không hao tâm tổn trí nữa, nàng buông ra Lê Phi Yên, Lê Phi Yên cắn răng đi phía trước vài bước, nàng muốn cố gắng giữ vững thân hình, nhưng vẫn lảo đảo vài bước, Ôn Mạt Uyển nhìn trong chốc lát, đi lên trước nói: "Đừng cậy mạnh, ta đưa ngươi."

Góc đường bốn phía âm nhạc ồn ào, tiếng người ồn ào, phía sau Lê Phi Yên truyền đến thanh âm thấp ái nhu hòa của Ôn Mạt Uyển, giống như gió xuân hoa đào chợt nở rộ ban đêm tràn đầy ánh hồng nhạt mị hoặc, dừng ở trong lòng Lê Phi Yên càng giống như tiếng nước suối chảy qua khe đá, âm vang thanh thúy, dư âm lượn lờ. Lê Phi Yên từ đôi giày nhìn lên, nghe thanh âm của Ôn Mạt Uyển, bỗng nhiên có cảm giác cảm xúc ẩn ẩn trong lòng giờ phút này lại rục rịch nổi lên.

Cuộc sống thật sinh động, vì vậy mới nhận thức nữ nhân này, nàng là thê tử của tình nhân, người thường nhưng lại tựa như thiên tiên, Ôn Mạt Uyển.

Ôn Mạt Uyển tựa hồ có mị lực thần bí, nhàn đạm như gió, tiến lùi tự nhiên, trong lúc đó vô tình chạm vào lòng của ngươi, làm cho lòng ngươi gợn sóng, thật lâu cũng khó có thể bình tĩnh lại. Nữ nhân như vậy, nếu không phải đạo hạnh cao thâm, đó là trời sinh nữ thần, nếu sinh là nam tử, có thể dễ dàng lừa thiếu nữ thuần khiết si tình, yêu say đắm, không thể đếm hết được.

Lê Phi Yên rất rõ ràng, Ôn Mạt Uyển với nàng dù sao cũng là quan hệ giao tế giữa người với người không hơn, từ góc độ khác mà nói, các nàng vẫn là địch nhân không đội trời chung—— nguyên phối cùng tiểu tam.

Cho nên loại cảm giác còn hơn cả hảo cảm này đúng thật là bất khả tư nghị, Lê Phi Yên cầm lấy cánh tay Ôn Mạt Uyển duỗi tới, mới vừa xoay người, bên đường một chiếc xe máy lao tới, lái xe xoay người bắt lấy túi xách của Lê Phi Yên, chỉ túm mạnh một cái rồi nghênh ngang chạy đi, Lê Phi Yên còn không kịp phản ứng, xe máy kia đã sớm lóe đèn sau đó không còn bóng dáng.

"Kẻ cướp, có kẻ cướp." Một người bán hàng rong nhỏ thất kinh, sạp của hắn bị xe máy ném đi, hắn lao ra đuổi theo mấy trăm thước.

Bên đường phố sầm uất cư nhiên bị trộm cướp? Hôm nay rốt cuộc là bi kịch cỡ nào? !

Lê Phi Yên bối rối: "Chìa khóa với di động đều ở trong túi..."

Ôn Mạt Uyển ý bảo nàng lãnh tĩnh, lấy điện thoại di động ra gọi, nói vài câu, lúc này mới trở về bên người Lê Phi Yên: "Cảnh sát giao thông ta có người quen, ta đã nhờ hắn hết sức hỗ trợ giúp ngươi truy trở về."

Tính ra trong túi xách có hai ngàn đồng, một cái di động, một chuỗi chìa khóa, còn có một số mỹ phẩm, Lê Phi Yên cũng không đau lòng đồ vật này nọ, chính là không có cái chìa khóa đêm nay ngủ ở đâu? Lê Phi Yên nghĩ đến Tô Kiều Diễm: "Ta có một bị bằng hữu trên đường Nam Thị..."

Ôn Mạt Uyển gật đầu, nói: "Lên xe đi, ta đưa ngươi đi."

Lê Phi Yên ngồi trên phó giá, thấy trước cửa kính xe có một tấm chắn thủy tinh, bên trong là ảnh chụp Ôn Mạt Uyển cùng Diệp Nam Thành, Lê Phi Yên nói: "Diệp tổng cùng ngươi thực xứng, trai tài gái sắc, thật sự là một đôi làm cho người ta hâm mộ." Đây là lời nói thật, Diệp Nam Thành cùng Ôn Mạt Uyển đứng chung một chỗ liền làm cho người ta có ấn tượng kim đồng ngọc nữ, ít nhất là ngoại hình.

"Cám ơn, ngươi cũng rất được." Ôn Mạt Uyển cười nhìn về phía trước, một ngọn gió nhỏ thổi vào, tóc trên trán nàng nhẹ phất phơ, lộ ra cái trán trắng nõn trơn bóng giống như trân châu, khuyên tai khéo léo tinh xảo hơi hơi rung động, một chút một chút lại chạm vào cổ, nhuyễn hoạt mà tuyệt đẹp.

Lê Phi Yên cảm thấy Ôn Mạt Uyển thật là một mỹ nhân trăm dặm mới tìm được, không, là ngàn dặm mới tìm được một.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro