Chương 56: Đừng gọi tôi Mi Mi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Lý Ngạo Quân đến công ty, Thẩm Mi đang phân phó công việc chi tiết cho cấp dưới, hạng mục mới đã bắt đầu, rất nhiều bộ phận cần theo sát.

Phân phó xong, Thẩm Mi ngẩng đầu liền thấy Lý Ngạo Quân. Nàng đang nhìn mình, ánh mắt ấy quá phức tạp. Thẩm Mi nhàn nhạt gật đầu, quay người trở về văn phòng.

Thực bi thương, thái độ kia tựa như đồng nghiệp trong công ty, lễ phép mà xa cách. Lý Ngạo Quân sững sờ nhìn cánh cửa đóng chặt, tựa như tâm Thẩm Mi, đã đóng lại với nàng.

Hít chiếc mũi cay cay, Lý Ngạo Quân xoay người trở lại văn phòng. Triệu Thanh Thanh còn dưới lầu đợi nàng, bây giờ với nàng mà nói, Lý Tư Tĩnh mới là việc cấp bách cần giải quyết. Về phần Thẩm Mi, Lý Ngạo Quân rũ mi mắt, siết chặt tập văn kiện trong tay.

Cho đến giờ, nàng vẫn không nghĩ tới chuyện buông tay, tuyệt đối sẽ không. Hiện tại, chẳng qua là thời cơ không cho phép.

Khi Thẩm Mi từ văn phòng ra, Lý Ngạo Quân đã rời khỏi công ty. Nàng là đến dặn dò công việc, an bài cụ thể bước tiếp theo, sau đó xin nghỉ đến ngày họp đại hội cổ đông.

Xuyên qua cửa sổ, Thẩm Mi ngây ngốc nhìn văn phòng Lý Ngạo Quân. Trước đây không lâu, người kia còn ngồi trong đó, ngẫu nhiên ngẩng đầu sẽ thấy đối phương, nhịn không được mim cười. Lúc ấy có bao nhiêu ngọt ngào, bây giờ nhớ đến, chỉ thấy xa xôi như mộng cảnh.

Hơn nữa Thẩm Mi vẫn là áy náy, Triệu Thanh Thanh nghi ngờ, nàng có thể bỏ qua. Quả thật, Lôi Chấn Đình chính là thông qua nàng biết được sự tồn tại của Tĩnh Tĩnh, dù bản thân không biết gì, nhưng không thoát khỏi liên quan.

Mắt đảo qua túi xách bên cạnh, đồng tử Thẩm Mi lóe lên.

Cầm điện thoại trong tay, Thẩm Mi nặng nề thở ra một hơi, bấm số Lý Ngạo Quân.

Điện thoại vang lên, rất lâu mới có người tiếp, âm thanh Lý Ngạo Quân có chút bất ngờ. "Mi Mi?"

Thẩm Mi vô cùng mâu thuẫn, nàng không hiểu, tiếng Mi Mi này, Lý Ngạo Quân dùng tâm tình gì để gọi.

"Lý tổng." Thẩm Mi trầm giọng nói, thái độ đạm mạc.

Lý Ngạo Quân nhăn mày, nàng quét mắt qua Triệu Thanh Thanh cách đó không xa, dừng bước. "Chuyện công việc?"


"Không phải." Thẩm Mi hít sâu, lại nói. "Lý tổng hiện tại có thời gian không? Chúng ta nói chuyện."


"Ở đâu?"

Thẩm Mi lại nhìn túi xách, trầm giọng nói. "Văn phòng."

"Đi được chưa? Sắp mở phiên tòa rồi." Triệu Thanh Thanh nhìn Lý Ngạo Quân đi tới, nét mặt nghiêm trọng hỏi.

"Công ty có chút chuyện, cô ở đây chờ tôi một chút." Lý Ngạo Quân nói.

Triệu Thanh Thanh sững sờ, lập tức xù lông hỏi. "Là chuyện của công ty hay là Thẩm Mi?"

Lý Ngạo Quân nghe vậy nhíu mày. "Tôi rất nhức đầu, cô không thể dẹp chuyện này qua sao?" Nàng bực bội hỏi.

Triệu Thanh Thanh mím môi, nói lời thấm thía. "Ngạo Quân, tôi chỉ muốn tốt cho cô, cô ta là người của Lôi Chấn Đình. Cô càng quan tâm cô ta, càng dễ bị Lôi Chấn Đình bắt được nhược điểm."

"Tại sao cô luôn hoài nghi em ấy?" Lý Ngạo Quân xoa thái dương, đầu đau lợi hại.

"Tôi không phải nghi ngờ cô ấy." Triệu Thanh Thanh móc ra điếu thuốc, lại đưa cho Lý Ngạo Quân một điếu. "Ngạo Quân, tôi không hy vọng cô tổn thương, Thẩm Mi là nhân viên Lôi thị, cho dù thật sự không làm gì, nhưng tôi vẫn không thật sự tin tưởng. Thà tin là có, chứ đừng tin là không."

"Đây là nguyên tắc làm người của cô?" Lý Ngạo Quân thở dài, có chút thương cảm nhìn nàng.

Triệu Thanh Thanh chấn động, nàng ghét nhất loại ánh mắt này của Lý Ngạo Quân. "Tôi chỉ là cẩn thận."

"Thanh Thanh, không cần phải lấy cớ." Lý Ngạo Quân trả thuốc lại, vỗ vỗ vai nàng. "Không có niềm tin, sẽ làm cô mất đi nhiều thứ. Mười phút sau tôi trở lại." Dứt lời, không tiếp tục để ý Triệu Thanh Thanh, xoay người trở về công ty.

Triệu Thanh Thanh ngốc tại chỗ, tàn thuốc cháy đến đầu ngón tay vẫn chưa phát hiện.

Chỉ là cái cớ sao? Triệu Thanh Thanh giật nhẹ khóe môi nở nụ cười, đúng vậy a, không ai biết Triệu cảnh quan nhân vật phá án truyền kỳ sở cảnh sát, là một người nhát gan.

Trong đầu bỗng nhớ đến Dư Khởi, em ấy khóc, em ấy nói chán ghét mình...

Nghĩ đến ánh mắt Dư Khởi lúc rời đi, Triệu Thanh Thanh cực hận chính mình.

Đầu ngón tay cháy đau làm nàng khôi phục tinh thần, ngón tay run lên, tàn thuốc rơi xuống. Triệu Thanh Thanh nhíu mày nhìn chằm chằm vết đỏ trên tay, nhấc chân nghiền nát tàn thuốc.

Tâm tình rất tệ.

Mười phút chờ đợi, đối với người tâm phiền ý loạn như Triệu Thanh Thanh, chính là dài dằng dặc. Nhìn điện thoại trên tay, Triệu Thanh Thanh vô cùng xoắn xuýt, trong đầu tất cả đều là lời tức giận của Dư Khởi. Dư Khởi trước mặt mình lúc nào cũng nhu thuận, bất kể nói gì cũng sẽ làm theo. Lúc ở trường cấp ba, người khác trước mặt mình nói Dư Khởi tính tình đại tiểu thư nóng nảy, mình chỉ biết cười trừ.

Đây là lần đầu tiên em ấy giận mình a.

Triệu Thanh Thanh vô cùng buồn bực, rốt cuộc nhịn không được, nhấc máy gọi Dư Khởi.

Đã kết nối, không bắt máy.

Triệu Thanh Thanh gọi tiếp, đã kết nối, lại bị ngắt.

Gọi tiếp! Tiếp tục... tắt máy.

Triệu Thanh Thanh phiền loạn đạp vào tường, chân đau, ngực càng đau.

Trong văn phòng, Lý Ngạo Quân ngồi đối diện Thẩm Mi. Nàng nhìn Thẩm Mi, nhất thời không biết nói gì.

"Lý tổng, thật xin lỗi, chậm trễ thời gian của cô rồi." Thẩm Mi mỉm cười, tựa như đối với khách hàng.

Lý Ngạo Quân hít sâu một hơi. Nàng nhớ đến lần đầu tiên gặp Thẩm Mi, bộ dạng chính là như bây giờ. Khi đó hai người, là đối thủ.

"Vài phút mà thôi." Lý Ngạo Quân cười cười, trên mặt vẫn rất bình tĩnh.

Thẩm Mi ngồi vào chỗ của mình, tựa lưng về phía sau. "Tôi nghe nói Lý tổng xin nghỉ ba ngày?"

"Trong nhà có chút chuyện phải xử lý." Lý Ngạo Quân thản nhiên nói, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mắt Thẩm Mi, sợ bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Nàng rốt cuộc muốn làm gì!

"Vậy sao." Thẩm Mi rũ mắt, nàng biết Lý Ngạo Quân lại nhìn mình. Hai tay đan tay vào nhau, Thẩm Mi cười như không cười nói. "Lý tổng, bốn ngày sau sẽ chọn tổng giám đốc, cô xin nghĩ nhiều quá, cũng không tốt lắm đâu."

Lý Ngạo Quân trầm giọng nói. "Mi Mi, em làm sao vậy?"

Thẩm Mi lại cười, rất châm chọc, ngẩng đầu nhìn nàng. "Lý tổng, xưng hô Mi Mi này, không phải ai cũng có thể gọi. Hơn nữa, tôi nghe cô gọi, vô cùng không thoải mái." Càng đến cuối, giọng Thẩm Mi càng lạnh, mắt nhìn Lý Ngạo Quân cũng tràn đầy địch ý.

Lý Ngạo Quân run lên, đã quên phải nói gì, chỉ biết nhìn nàng, muốn xem thấu, lại không thể tìm được gì.

"Cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi nhát gan, sẽ sợ a." Thẩm Mi thản nhiên nói, cầm một bản tài liệu đưa đến trước mặt nàng. "Với thái độ của Lý tổng hiện giờ, tôi cũng không cho rằng cô thích hợp đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc."

"Thẩm Mi, em rốt cuộc muốn thế nào?" Lý Ngạo Quân lật tài liệu xem, đột nhiên bật dậy, khó tin nhìn Thẩm Mi.

Thẩm Mi nhìn nàng cười lạnh, gằng rõ từng chữ một. "Muốn thứ tôi muốn."

"Em muốn gì?" Lý Ngạo Quân lạnh mặt, xiết chặt nắm đấm.

Thẩm Mi quét mắt nhìn chỗ khác, rũ mắt xuống. "Lúc trước là muốn cô, nhưng hiện giờ, tôi nghĩ muốn quyền muốn tiền." Ngước mắt, nàng yên lặng nhìn Lý Ngạo Quân, tự giễu nói. "Lôi Chấn Đình nói không sai, thế giới này, chỉ có chính mình mới đáng tin."

Lý Ngạo Quân khó tin nhìn nàng, trong mắt tràn ngập hoài nghi. "Có phải Lôi Chấn Đình bức em làm vậy?" Lý Ngạo Quân kích động đè vai nàng.

Thẩm Mi không khách khí hất tay nàng ra, cười như không cười nói. "Lôi đổng hiện tại chỉ một lòng muốn đoàn tụ với con mình, những chuyện nhỏ nhặt này, ống ấy không có thời gian."

"Tĩnh Tĩnh không phải con hắn!" Lý Ngạo Quân đỏ mắt, đấm tay lên mặt bàn.

Thẩm Mi nhún nhún vai. "Đây là chuyện riêng nhà Lôi đổng, tôi bỏ qua." Dừng một chút, nàng không chút tình cảm nhìn Lý Ngạo Quân, lần nữa đẩy văn bản tài liệu đến trước mặt nàng. "Tôi khuyên cô nên buông tha vị trí tổng giám đốc. Đối với cô, đối với Gia Lai đều có lợi."

Lý Ngạo Quân gạt tay, ném sấp tài liệu xuống đất, cặp văn kiện sắc nhọn vạch trúng tay nàng, kéo thành một vệt dài, máu lập tức tràn ra, nhìn thấy mà giật mình.

Thẩm Mi thấy được, mắt hiện lên một tia không đành lòng, quay đầu, tận lực không nhìn qua. "Không ký, cô phải hối hận. Tôi đã biết rất nhiều chuyện, muốn hủy cô, quá dễ dàng." Nàng nói, ngực nhói đau.

Lý Ngạo Quân vẫn nhìn nàng như cũ, cái gì cũng không nói, buông tay cho máu tùy ý rơi xuống.

"Em... hận tôi sao?" Lý Ngạo Quân chần chờ hỏi, âm cuối run rẩy.

Thẩm Mi không nhìn nàng, cắn răng. "Hận! Từ lúc cô không tin tôi, tôi đã hận!"

"Tôi không phải không tin ... " Lý Ngạo Quân muốn giải thích.

"Không cần nói." Thẩm Mi cản nàng lại, cười chua chát. "Có nói nhiều hơn nữa, tôi cũng không tin. Lý Ngạo Quân, từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là đối thủ, vị trí tổng giám đốc, tôi nhất định giành."

Lý Ngạo Quân ngẩn ngơ nhìn nàng hồi lâu.

"Thực xin lỗi." Lý Ngạo Quân dứt lời liền quay người rời đi.

Văn phòng khôi phục yên tĩnh, Thẩm Mi nhìn chằm chằm vết máu trên sàn, ngực như đau vỡ ra. Nhưng nàng phải nhịn, tâm trạng gì cũng không được hiện ra ngoài!

Lấy điện thoại di động ra, Thẩm Mi gọi cho Lôi Chấn Đình.

"Tôi đã làm theo yêu cầu." Nàng thản nhiên nói, thanh âm mệt mỏi.

"Rất tốt." Lôi Chấn Đình không chút keo kiệt tán dương. "Thẩm Mi, cô sớm nên như vậy, tình cảm, chỉ gây tổn thương thôi."

"Tôi biết." Thẩm Mi bóp đầu, trong mắt ánh sáng long lanh, nàng hỏi Lôi Chấn Đình. "Việc giành quyền nuôi dưỡng Lý Tư Tĩnh, ông nắm được bao nhiêu phần?"

Thanh âm Lôi Chấn Đình lạnh như băng truyền tới. "Máu trên người đứa nhỏ là của tôi, Lý Ngạo Quân dùng biện pháp nào cũng vô dụng!" Dừng một chút, hắn cảnh giác hỏi. "Cô hỏi chuyện này làm gì?"

"Thuận miệng hỏi một chút." Thẩm Mi lãnh đạm như trước.

Cúp máy, Thẩm Mi vỗ vỗ đầu, chỉ thấy cơn đau làm đầu như nứt ra. Bất luận là trên tòa giành Lý Tư Tĩnh hay chuyện công ty, Lôi Chấn Đình nhất định sẽ nghĩ biện pháp chèn ép, đối phó Lý Ngạo Quân. Vì kế hoạch lâu dài, chính mình phải để Lôi Chấn Đình tín nhiệm.

Lôi Chấn Dã!

Mắt Thẩm Mi sáng lên, nàng cầm lấy điện thoại, nhanh chóng rời văn phòng, lên tầng cao nhất.

----------------------------------------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: còn chưa bắt đầu đã đem mình hành hạ trước.

Tay trái bị trật rồi, chỉ có thể dùng một tay viết chữ, tay tốt trước kia, viết chữ sẽ rất chậm TT...

b

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro