Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Hào nhân cơ hội trêu chọc: "Cố tổng, từ khi nào cô lại quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy? Nếu không biết còn tưởng cô bị bác gái đầu làng nhập. Mà không, bác gái đầu làng còn nắm thông tin vừa nhanh vừa chuẩn hơn cô."

Cố Trản Từ: "......"

Nếu không phải vì có giáo dục tốt, cô đã sớm cho Tô Hào vào sổ đen rồi.

Cô không muốn nói chuyện với Tô Hào nữa.

Đúng là hoàng đế không vội, thái giám vội.

Vì cớ gì mà chuyện này biến thành chỉ có một mình cô lo lắng, Cố Trản Từ không hiểu sao mình lại quan tâm đến việc Tô Minh thích ai đến vậy, có lẽ vì người đó liên quan đến chính cô.

Tô Minh tắm xong, quấn một chiếc khăn tắm đi ra, thấy Cố Trản Từ cầm điện thoại với vẻ mặt nghiêm nghị, trông như bị điều gì đó làm cho bối rối.

Cô hỏi: "Chị, chị có thể giúp em sấy tóc không?"

Cố Trản Từ ngẩng lên liếc nhìn cô một cái, không nói một lời, lặng lẽ sấy tóc cho cô. Tóc của Tô Minh mềm mượt, đuôi tóc hơi xoăn, cộng thêm gương mặt xinh đẹp của cô, trông rất quyến rũ động lòng người

Tô Minh dễ chịu đến mức nhắm mắt lại.

Chiếc khăn tắm ngày càng tụt xuống, Cố Trản Từ nhìn thấy vẻ đẹp trắng nõn bên dưới khăn tắm, đó là làn da trắng trẻo thoáng qua, với hai điểm đỏ thắm.

So với những đường cong nổi bật của Lộ Lộ, thì của Tô Minh nhỏ nhắn và tinh tế hơn.

Lần này, Cố Trản Từ kỳ lạ không nhắc nhở Tô Minh, mà cứ nhìn chằm chằm vào hai ngọn đồi nhỏ.

Cho đến khi Tô Minh không hài lòng nói: "Chị ơi, đừng sấy một chỗ hoài, nếu không tóc em sẽ bị khô mất."

Cố Trản Từ cảm thấy bối rối, chuyển ánh mắt đi và giảm nhiệt độ gió xuống chế độ bình thường, nhắc nhở: "Khăn tắm sắp rơi rồi."

Tô Minh chẳng bận tâm: "Rơi thì rơi, chị không phải người ngoài. Nếu không phải vì chừng mực không cho phép, em khỏa thân trước mặt chị cũng được."

Cô cho rằng mình đã gợi ý rất rõ ràng rồi.

Cố Trản Từ: "......"

Cố Trản Từ: "Tô Minh, người em thích là ai?"

Cô chưa bao giờ tò mò như vậy và cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Cô hỏi đột ngột, hỏi một cách thẳng thắn.

Tô Minh nghịch ngợm đáp: "Là bí mật, không thể nói."

Nói ra thì sẽ phải tránh xa.

Đến đó thì ai mà gánh được hậu quả.

Cố Trản Từ dùng chính lời Tô Minh vừa nói để phản công: "Ngay cả chị cũng không thể biết sao? Chị đâu phải người ngoài."

Tô Minh quay lại, ánh mắt ướt át: "Chị, tò mò có thể hại chết mèo đó, chị có chịu được hậu quả không?"

Bị ánh mắt ướt át kia nhìn chằm chàm, trái tim phảng phất như bị cái gì đó làm ngứa ngáy trong lòng, rồi không có cách nào để hoàn toàn ngăn chặn cảm giác ngứa ngáy đó. Đúng vậy, cô không phải là người hay tò mò.

Cô nói: "Dù em thích ai, cũng đừng như trước đây coi thường bản thân. Em không cần phải làm fan cuồng của ai, bản thân em đã đủ xuất sắc rồi."

Tô Minh có chút thất vọng: "Cảm ơn chị đã nhắc nhở."

Cố Trản Từ nhẹ nhàng nói: "Đi ngủ đi."

Tô Minh nghe lời và đi ngủ. Cố Trản Từ quay về phòng khách, trong mơ vẫn đang thấy mình đoán xem Tô Minh đang thích ai.

Cô không quan tâm đến công việc, không quan tâm đến Ôn Tĩnh, lại chỉ lo lắng về việc Tô Minh thích ai, cô chắc chắn là có bệnh.

Cố Trản Từ ngủ không ngon, sáng dậy tinh thần không tốt.

Khi xuống lầu thấy Ôn Tĩnh đang ngồi xổm làm nấm, đã gần một tuần từ khi về từ viện điều dưỡng, Ôn Tĩnh vẫn rất bình thường, ngoại trừ việc thích đan len ra, không khác gì người bình thường.

Hôm nay có vẻ bất thường, Cố Trản Từ cũng ngồi xổm xuống.

Hai người ngồi trong góc phòng khách, quên mất sự hiện diện của người khác. Cố Thời Nguyệt xuống sớm, thấy tư thế Cố Trản Từ ngồi xổm một cách ngoan ngoãn, rất ngạc nhiên.

Cố Trản Từ cũng nhận thấy Cố Thời Nguyệt, và vì giữ hình tượng, lập tức đứng dậy, không để lộ dấu vết vỗ vỗ lên chân.

Cô ra hiệu cho Cố Thời Nguyệt, hai người cùng đi ra ban công.

Cố Thời Nguyệt hỏi: "Bà ngoại đang làm gì vậy?"

Cố Trản Từ đáp: "Con không cần phải biết."

Cố Thời Nguyệt hạ mắt xuống, có vẻ bị tổn thương: "Hôm nay con có thể ra ngoài tìm bạn học không? Sắp đến ngày khai giảng rồi."

Cô đã lên lớp 12, học tập căng thẳng, không còn nhiều thời gian để vui chơi.

Cố Trản Từ rất muốn con bé ra ngoài chơi, đâu đó trong lòng cô không muốn để Tô Minh và Cố Thời Nguyệt ở cùng một chỗ, có lẽ vì Tô Minh từng là fan cuồng của Cố Thời Nguyệt.

Cô đồng ý: "Đi đi."

Cố Thời Nguyệt nói: "Cảm ơn mẹ."

Rồi cô nhảy nhót tung tăng như một con thỏ ra ngoài.

Cố Trản Từ: "......"

Đuổi Cố Thời Nguyệt đi được rồi, Cố Trản Từ tiếp tục ngồi xổm xuống, từ nãy đến giờ Ôn Tĩnh hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, hoặc có thể vì bà không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, dường như lại trở về trạng thái như một cây nấm.

Khoảng nửa giờ sau, Ôn Tĩnh ngẩng đầu lên.

Cố Trản Từ cười nói: "Mẹ, chào buổi sáng."

Ôn Tĩnh cười đáp: "Trản Từ, chào buổi sáng."

Cách chào hỏi này, dù nhạt nhòa nhưng vẫn có sức nặng, hai người tiếp tục ngồi xổm, may mắn là trạng thái này không kéo dài lâu, sau gần một giờ, Ôn Tĩnh cuối cùng đã khôi phục bình thường.

Tô Minh dậy muộn vì tối qua ngủ muộn, khi xuống lầu không thấy Cố Thời Nguyệt, chỉ thấy Cố Trản Từ và Ôn Tĩnh, một người đan len, một người xem người kia đan len.

Tô Minh chào: "Dì ơi, chào buổi sáng."

Ôn Tĩnh ngẩng đầu nói: "Nấm độc, chào buổi sáng."

Tô Minh ngồi xuống bên cạnh Cố Trản Từ, thấy cô có vẻ mệt mỏi, không biết có phải cả đêm qua cô đã suy nghĩ về việc mình thích ai không?

Tô Minh rất muốn nghĩ như vậy,

Nhưng không dám tự luyến như thế.

Dù sao Cố Trản Từ là mẹ của nữ chính, là người theo chủ nghĩa không có CP gì, có lẽ yêu đương đối với cô không phải là nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống.

Có lúc Tô Minh cảm thấy mình hơi thất bại, cô thích Cố Trản Từ, nhưng loại thích này vẫn chưa đến mức không có thuốc chữa.

Sự thích của người trưởng thành là có phần giữ lại.

Cô muốn gần gũi với Cố Trản Từ, thích ở bên cạnh cô, mê mẩn cơ thể của cô, nhưng không hẳn nếu không phải Cố Trản Từ thì không thể, nếu Cố Trản Từ mãi không hiểu ra, thì cũng chỉ coi như ôm đùi vậy.

Tô Minh đang loay hoay suy nghĩ.

Ôn Tĩnh đột nhiên nói: "Mẹ muốn về."

Cố Trản Từ rõ ràng sửng sốt: "Chúng ta ngày mai về."

Ôn Tĩnh giống như có dự cảm: "Hôm nay về."

Cố Trản Từ không cưỡng cầu: "Ăn xong bữa trưa rồi về."

Khi Ôn Tĩnh bắt đầu rơi vào trạng thái như nấm, có nghĩa là tình trạng tinh thần của bà không ổn định và cần sự dẫn đường của bác sĩ chuyên môn.

Lúc này Ôn Tĩnh mới yên lòng, chuyển sang hỏi Tô Minh: "Nấm độc, cháu kể thêm về thế giới cháu từng sống đi, cháu làm gì ở thế giới đó?"

Tô Minh thành thật đáp: "Cháu là một bác sĩ khoa ngoại."

Ôn Tĩnh nhìn cô nghiêm túc: "Trông có vẻ không giống."

Tô Minh: "......"

Cô hoàn toàn chân thật, không lừa già dối trẻ.

Cố Trản Từ nở nụ cười, Tô Minh có thể trò chuyện với Ôn Tĩnh, phần lớn phụ thuộc vào việc cô ấy luôn sẵn lòng nói chuyện với Ôn Tĩnh.

Cô nói: "Chị nghĩ em rất giống bác sĩ, nói tiếp đi."

Tô Minh tổ chức lại ý tưởng: "Bố mẹ cháu đều là bác sĩ, ông nội cháu là thầy thuốc trung y, họ hy vọng cháu cũng làm bác sĩ. Từ nhỏ đến lớn, có lẽ do mưa dầm thấm đất, cháu đã tiếp xúc với nhiều kiến thức y học, nhưng thực ra cháu không thích học y."

"Nhưng dưới sự kỳ vọng của cha mẹ, cuối cùng cháu đã chọn vào học trường y. Vì cha mẹ đều là bác sĩ và đã quan sát rất nhiều ca phẫu thuật lớn nhỏ, cháu trở thành bác sĩ mổ chính khi tuổi còn trẻ."

Ôn Tĩnh khen ngợi: "Cháu thật giỏi."

Cố Trản Từ cũng đồng tình: "Rất giỏi."

Ôn Tĩnh lại hỏi: "Vậy tại sao cháu lại đến đây?"

Bà luôn tin tưởng Tô Minh.

Chưa bao giờ nghi ngờ cô.

Tô Minh kéo căng khóe miệng, nói: "Câu chuyện hơi drama một chút, giống như trong phim truyền hình vậy. Gặp phải thiên tai, bệnh nhân liên tục được đưa đến bệnh viện, bệnh viện tiếp nhận bệnh nhân suốt ngày đêm. Có lẽ vì cháu không tập thể dục thường xuyên và thích thức khuya, cháu bị kiệt sức và đột tử. Lúc khoảnh khắc tim ngừng đập, cháu tự hỏi tại sao cháu lại trở thành bác sĩ? Có phải vì bị cha mẹ và đạo đức ép buộc? Hay tại vì tư tưởng cháu không kiên định?"

Tô Minh uống một ngụm nước, tự giễu: "Nếu cha mẹ biết cháu chết lúc đang làm việc, không biết họ sẽ buồn bã hay tự hào? Dù sao thì mong muốn của họ đã thành hiện thực, cả gia đình chúng cháu đời đời đều là bác sĩ."

Chỉ có điều đến thế hệ của cô thì đã ngừng lại.

Có lẽ bố mẹ cô có thể sinh thêm một đứa nữa?

Đôi mắt Tô Minh trong khoảnh khắc trở nên trống rỗng.

Trong lòng Cố Trản Từ đột nhiên nảy lên ý nghĩ Tô Minh đang nói thật, cô giơ tay lên, vô thức quan tâm: "Tô Minh?"

Tô Minh mỉm cười: "Không sao đâu."

Cô gần như đã quên chuyện đó, nhưng giờ có cơ hội nhắc đến, vẫn còn chút oán niệm, cô căn bản không thích học y!

Ôn Tĩnh im lặng một hồi lâu: "Họ sẽ buồn lắm."

Tô Minh không nói gì, dù sao chuyện cũng đã qua.

Ăn xong bữa trưa, Tô Minh cùng Cố Trản Từ đưa Ôn Tĩnh trở lại viện điều dưỡng. Sau khi Ôn Tĩnh đưa tất cả những chiếc áo len mới đan xong cho Cố Trản Từ,  bà nói lời tạm biệt với hai người.

Tô Minh cảm thấy Ôn Tĩnh đôi khi vẫn bình thường.

Bà biết mình có vấn đề về tâm lý và cũng biết khi nào mình sẽ bình thường, chỉ là không thể kiểm soát được, vì vậy bà mới nguyện ý sống ở viện điều dưỡng.

Cố Trản Từ chắc chắn cũng hiểu điều này.

Về đến nhà, Tô Minh chỉ những chiếc áo len, cười nói: "Đây là áo của chị hồi nhỏ à?"

Cố Trản Từ có chút ngượng ngùng: "Mẹ chị vẫn xem chị là trẻ con."

Tô Minh nghĩ thầm cuối cùng Cố Trản Từ cũng hiểu cảm giác bị coi là trẻ con, cô nói: "Chị, em muốn xem ảnh của chị hồi nhỏ."

Cố Trản Từ vốn định từ chối, nhưng suy nghĩ một chút thì nói: "Được, nhưng em phải trả lời một câu hỏi của chị."

Tô Minh không suy nghĩ: "Được thôi."

Cố Trản Từ lấy ra một cuốn album, bên trong đều là những bức ảnh của cô và Ôn Tĩnh chụp cùng nhau. Những bức ảnh này đã cũ, độ phân giải rất kém. Khi đó, gương mặt Ôn Tĩnh vẫn dịu dàng và thoải mái, còn Cố Trản Từ dường như từ nhỏ đã ít cười và luôn giữ nét mặt nghiêm túc.

Tô Minh khen ngợi: "Hồi nhỏ chị thật đáng yêu, bụ bẫm, muốn cắn một cái, mẹ chị cũng rất đẹp."

Cố Trản Từ đáp: "Trẻ con lúc nào cũng vậy mà."

Tô Minh lắc đầu: "Chị là đứa trẻ đáng yêu nhất."

Cố Trản Từ luôn coi những bức ảnh này là "lịch sử đen tối" của mình nhưng lại không nỡ xóa đi. Giờ được Tô Minh khen, cô cảm thấy hơi ngượng, không ai không thích được khen, đặc biệt là những lời khen chân thành như vậy, khóe môi cô khẽ giương lên.

Tô Minh xem hết cuốn album, ngồi thẳng lưng lên: "Chị muốn hỏi gì?"

Cố Trản Từ như một phóng viên nghiêm túc, nói: "Người em thích có phải là Ninh Minh không?"

Bởi vì Tô mẫu không chấp nhận tình yêu đồng giới, nên nếu Tô Minh thích Ninh Minh, cô sẽ bị đánh. Mà Tô Hào cũng thích Ninh Minh, nên Tô Minh sẽ bị mắng. Thêm nữa, Ninh Minh là mẹ kế của cô, nên nếu Tô Minh thích Ninh Minh, cô sẽ không để ý đến em ấy nữa.

Tất cả điều kiện đều phù hợp.

Không có lỗ hổng logic nào.

Cố Trản Từ đã chuẩn bị sẵn sàng để khuyên Tô Minh đừng thích Ninh Minh, chỉ còn chờ Tô Minh thừa nhận.

Nếu không phải Ninh Minh, thì chỉ có thể là thích Tô Hào. Nếu là Tô Hào, em sẽ bị đánh và bị mắng, và cô chắc chắn sẽ không đồng ý Tô Minh có hành vi bất chính như vậy, vì vậy cũng sẽ tránh xa Tô Minh.

Tô Minh: "......"

Cô còn tưởng Cố Trản Từ sẽ hỏi: "Có phải em thích chị không?" Vậy cô có thể trực tiếp chớp lấy cơ hội.

Không lẽ sự thể hiện của cô còn chưa đủ rõ ràng sao?

Tô Minh lắc đầu: "Tất nhiên là không phải."

Cố Trản Từ không thể tin nổi: "Thực sự là chị của em sao?"

Tô Minh: "......"

Tại sao Cố Trản Từ kể cả chuyện bất chính cỡ này cũng dám đoán, mà lại không dám đoán người đó chính là bản thân mình?

Cô tức giận: "Không phải, lại đây, em nói cho chị biết."

Tô Minh lại ra lệnh cho cô?

Mặc dù cảm thấy không ổn, Cố Trản Từ vẫn tiến lại gần.

Ngay khi Cố Trản Từ vừa tới gần, Tô Minh lập tức ôm lấy cổ cô, cắn vào vành tai cô, không thể nhịn được nữa: "Em muốn được gần gũi với chị, tại sao chị không hiểu? Người em thích không phải Ninh Minh, cũng không phải là mẹ chị, càng không phải là chị em."

Cô sợ nếu lại không nói rõ, Cố Trản Từ sẽ nghi ngờ luôn cả mẹ ruột cô không chừng. Ba điều kiện của cô rõ ràng đều chỉ về Cố Trản Từ.

Những sợi lông tơ nhỏ trên tai Cố Trản Từ gần như run rẩy toàn bộ, cô cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, theo bản năng muốn rụt cổ lại, nhưng nhân thiết của cô không cho phép cô co đầu rụt cổ.

Cô cứng đờ cổ hỏi: "Vậy là ai?"

Trên thực tế, trong lòng cô đã có đáp án, chỉ là khó có thể tiếp thu. Giống như hộp Pandora, một khi mở ra sẽ không thể đóng lại được nữa, hối tiếc cũng đã muộn.

Thì ra, sự tò mò thực sự có thể hại chết mèo.

Tô Minh: "......"

Dù sao thì cô cũng không muốn trở thành "phần tử tỏ tình", cô sẽ không cho Cố Trản Từ cơ hội rời xa mình, để Cố Trản Từ tự đoán đi vậy, nếu đến mức này còn không đoán được, vậy tốt nhất là lôi toàn bộ người trên thế giới vào đoán luôn đi.

Tô Minh tức sắp chết rồi.

Cô nói: "Đúng rồi, em còn muốn hôn lưỡi và kéo chỉ bạc với chị, chị nói xem?"

Cố Trản Từ: "......"

Tô Minh nói xong lập tức trốn chạy.

Giống như lần trước khi hôn Cố Trản Từ.

Cố Trản Từ đưa tay sờ vào vành tai còn ẩm ướt, dường như vẫn còn vương lại hơi thở của Tô Minh.

Biểu cảm của cô còn phức tạp hơn trước đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro