Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Thời Nguyệt rất ngoan ngoãn: "Vâng."

Kẻ từng là fan cuồng nay lại trở thành người theo đuổi mẹ, hơn nữa lại còn thành công, dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cô vẫn cảm thấy không thể tin nổi, không hiểu tại sao Tô Minh lại có điều gì đáng để Cố Trản Từ yêu thích.

Tuy nhiên, cô tin vào sự lựa chọn của Cố Trản Từ.

Cố Thời Nguyệt siết chặt quai hàm, toàn thân toát lên vẻ kháng cự, nhưng giọng nói thì lại nhẹ nhàng: "Chị Tô Minh."

Tô Minh trong lòng hiện lên icon trợn trắng mắt, gật gật đầu.

Lúc này, Cố Trản Từ mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Ngay cả cô cũng không gọi Tô Minh bằng xưng hô đặc biệt nào.

Ba người ngồi yên lặng, không còn thoải mái như trước. Chỉ có Teddy là vui vẻ nhất, vẫy vẫy mông, nhảy lên đùi Cố Trản Từ với vẻ mặt như đang chờ được vuốt ve.

Cố Trản Từ kéo nó bằng lớp da cổ: "Xuống đi."

Tô Minh nhận lấy Teddy, vuốt ve nó, trách móc: "Chị, đang êm đẹp sao lại hung dữ với nó như vậy?"

Cố Trản Từ: "......"

Cô mím môi: "Gần đây nó rụng lông."

Mà Tô Minh thì lại rất thích chơi với các ngón tay của cô.

Cố Thời Nguyệt liếc nhìn qua lại giữa hai người, vẻ mặt có chút ngập ngừng, cuối cùng thấp thỏm hỏi: "Mẹ, con có thể dẫn bạn về nhà được không?"

Cô cũng muốn dẫn bạn gái về nhà.

Cố Trản Từ híp mắt, ánh mắt sắc lạnh.

Cố Thời Nguyệt vô thức thẳng lưng, cúi đầu: "Con chỉ nói thế thôi, nếu không tiện thì..."

Cố Trản Từ thở dài: "Chờ đến khi con thi đại học xong đã."

Cố Thời Nguyệt lập tức nở nụ cười: "Cảm ơn mẹ."

Cố Thời Nguyệt tinh ý không làm phiền thế giới của Tô Minh và Cố Trản Từ nữa, nói là muốn lên lầu làm bài tập. Tô Minh cũng để Teddy chơi một mình và lại gần bên Cố Trản Từ.

Cố Trản Từ nói: "Vừa chơi với mèo xong, trước tiên đi rửa tay đi."

Tô Minh hiểu ý, cùng Cố Trản Từ đi rửa tay sạch sẽ, như không có xương, dựa vào vai Cố Trản Từ.

Cố Trản Từ nghĩ đến phản ứng của Cố Thời Nguyệt lúc nãy, sợ để lại cho Tô Minh ấn tượng rằng mình rất nghiêm khắc, cô nói: "Cố Thời Nguyệt từ nhỏ đã thế, lúc mới về bên chị, nếu chị không mở miệng bảo con bé ăn cơm, con bé sẽ không động đũa, chỉ ngồi đó như một khúc gỗ."

Tô Minh cười nói: "Thật đáng yêu."

Cố Trản Từ khựng lại.

Tô Minh giải thích: "Ý em là Teddy rất đáng yêu."

Cố Trản Từ: "......"

Cô liếc nhìn và thấy Teddy đang chạy trên bánh xe, không ngừng nghỉ, quả thật rất đáng yêu.

Tô Minh dựa vào vai Cố Trản Từ, cười rạng rỡ: "Chị, chị sợ em viết "mẹ kế văn" hả?"

Cố Trản Từ: "......"

Cô cảm thấy mặt nóng bừng: "Không phải, các em là bạn cùng tuổi, không phù hợp với cách gọi đó."

Cô nhớ lại việc Tô Minh từng có thái độ hạ thấp bản thân để thích Cố Thời Nguyệt, vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.

Tô Minh nằm trên đùi cô: "Ừm, chị thật thơm."

Cố Trản Từ vuốt tóc cô, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ: "Tô Minh, sao em không có thẹn thùng rụt rè chút nào vậy? Con gái khi yêu thường sẽ ngượng ngùng, chỉ cần nắm tay thôi cũng sẽ cảm thấy hồi hộp như nai con chạy loạn, chứ không như em vậy."

Bản thân cô thì rất căng thẳng, mỗi lần có tiếp xúc thân mật với Tô Minh đều như mở cánh cửa vào một thế giới xa lạ, còn Tô Minh từ lần đầu hai người gặp mặt đã không liên quan gì đến sự thẹn thùng.

Tô Minh ôm chặt vòng eo Cố Trản Từ: "Em đang tìm nai con của mình nè, chắc nó đã chạy vào lòng chị rồi."

Cố Trản Từ: "......"

Cô ngay lập tức nghĩ đến cảm giác Tô Minh từng tùy tiện nắn bóp, tai nóng bừng, nhưng vẫn để Tô Minh tự do đưa tay vào.

"Em mặc áo lót cỡ bao nhiêu?" Ánh mắt Cố Trản Từ dần trở nên mê ly, nhưng vẫn cố gắng giữ một chút lý trí, không để Tô Minh tiếp tục làm xằng làm bậy.

Tô Minh rút tay lại, chôn đầu vào bụng Cố Trản Từ, giọng nói rầu rĩ: "32B, không lớn thêm được nữa, cũng không cao thêm được nữa."

Gần một năm rồi, chiều cao của cô không thay đổi.

Cố Trản Từ an ủi: "Chị nghĩ cỡ này là khá tốt, điều đó có nghĩa là em có khung xương nhỏ, ngực quá lớn lại có thể làm em trông mập hơn."

Tô Minh lắc lư trên đùi cô, rõ ràng không tin.

Cố Trản Từ giữ chặt đầu cô, không cho cô cử động, hơi ngại ngùng giải thích: "Thực ra, chị chỉ muốn chuẩn bị sẵn một số đồ lót cho em ở nhà, tiện thay đổi."

Tô Minh ánh mắt chớp chớp, ngồi thẳng người, vui vẻ nói: "Chị muốn sống chung với em sao?"

Cố Trản Từ: "......"

Cô phủ nhận: "Không phải."

Cô không phải bà già lưu manh.

Mới bắt đầu yêu đương đã muốn sống chung.

Tô Minh cúi đầu, nói: "À, vậy những gì chị nói trước đây đều là giả à? Còn bảo em tự đo kích cỡ."

Cố Trản Từ biết cô đang chơi xấu, nhưng vẫn muốn theo ý cô. Chỉ là nghĩ đến những gì đã nói lúc đó, cô cảm thấy hơi ngại, giọng nói nhỏ như muỗi: "Những gì đã nói cũng là thật, em muốn đo lúc nào thì đo lúc đó."

Tô Minh ngẩng đầu hỏi: "Thật không?"

Cố Trản Từ gật đầu: "Thật."

Thật tiếc là kế hoạch đo kích cỡ tay của hai người vẫn thất bại.

Tô Hào dù đến muộn nhưng vẫn đến.

Khi ba người đang ăn tối, Tô Hào đột ngột xuất hiện. Vừa đến, cô đã nhận được một ánh mắt hình viên đạn từ Cố Trản Từ, thật không hiểu được, nhưng thấy Tô Minh không bị làm sao, cô mới yên tâm.

Tô Hào nói: "Cảm ơn Cố tổng đã tiếp đãi em gái tôi."

Cố Trản Từ lạnh nhạt đáp: "Không cần cảm ơn."

Cô tiếp đãi bạn gái của cô.

Tô Minh biết tối nay không thể ở lại, nói: "Chị, vậy tụi em về trước nhé?"

Cố Trản Từ cười nói: "Ừ, về thì điện thoại."

Lên xe, Tô Hào cảm thấy kỳ lạ: "Vừa rồi ánh mắt Cố Trản Từ là cái gì vậy? Như muốn ăn thịt chị luôn á. Quả nhiên có ý đồ không tốt. Em là một cô gái nhỏ, sau này đừng lại gần những người phụ nữ độc thân như Cố Trản Từ, rất nguy hiểm."

Tô Minh ngoan ngoãn đáp: "Vâng."

Cố Trản Từ, cưỡi ngựa cứu giá nhanh lên.

Khi Tô Minh về đến nhà, ba mẹ cô không có ở đó. Cô biết ngay rằng đây chỉ là cái cớ của Tô Hào để lừa cô về nhà, nhưng nghĩ rằng Tô Hào lo lắng cho mình, cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Tô Minh giả vờ như không biết gì, cô không hỏi han gì cả, chỉ có mình Tô Hào cảm thấy lo lắng.

Đợi đến khi Tô Minh tắm xong và nằm trên giường, Tô Hào cuối cùng không chịu nổi nữa, bước vào phòng cô.

Cô quanh co lòng vòng hỏi: "Bé con, ở chỗ Cố Trản Từ có gì thú vị mà khiến em nhớ mãi thế?"

Tô Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Kẹo bông gòn của Cố Trản Từ rất ngon."

Vừa mềm, vừa lớn, lại rất ngon.

Tô Hào đầy nghi hoặc: "Nhà cô ấy có máy làm kẹo bông sao? Nhưng em không phải đến đó để chơi với mèo à?"

"Đúng vậy, nhà Cố Trản Từ có tất cả, em đều chơi hết." Tô Minh lập tức chuyển hướng câu chuyện, "Chị, còn chị và Ninh Minh thế nào rồi? Có tiến triển mới nào không?"

Tô Hào ngay lập tức bị cuốn theo chủ đề mới: "Chẳng có tiến triển gì cả. Sau khi cô ấy bất ngờ hôn chị, cô ấy cứ tránh mặt chị mãi. Hôm nay chị định tìm cô ấy, nhưng cô ấy không có ở trường."

Tô Minh vỗ vai chị mình, an ủi: "Vậy nên chị nên quan tâm đến chuyện tình cảm của mình nhiều hơn, đừng lúc nào cũng lo lắng cho em. Em không phải trẻ con ba tuổi nữa, còn chị thì sắp ba mươi hai rồi."

Tô Hào đáp: "Chị là sợ em..."

Tô Hào lo sợ rằng Tô Minh sẽ lại trở thành fan cuồng của người khác như khi cô thích Cố Thời Nguyệt. Mặc dù cô thừa nhận rằng Cố Trản Từ rất quyến rũ, nhưng cô không muốn em gái mình lại rơi vào tình cảnh đó nữa.

Tô Hào với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Nói thật đi, Cố Trản Từ có ý định ngủ với em không?"

Tô Minh: "......"

Rõ ràng là cô muốn ngủ với Cố Trản Từ.

Tô Minh quyết định thú nhận: "Là em muốn ngủ với Cố Trản Từ."

Tô Hào: "......"

Trong đầu cô ong ong, sở thích của Tô Minh thay đổi quá nhanh, trước đây là thích Cố Thời Nguyệt, bây giờ lại thích Cố Trản Từ?

Cô ngồi bật dậy: "Em không phải đang chơi trò "thay thế văn" đấy chứ? Nhưng Cố Thời Nguyệt không phải con ruột của Cố Trản Từ, và cũng chưa từng nghe nói có mẹ nào lại làm người thay thế cho con gái đâu."

*Thay thế văn: Mấy tiểu thuyết có dạng tình yêu thế thân, quen nhau vì người mới có vẻ ngoài trông giống người mình thích chẳng hạn. Có thể nghe bài hát Luật cho người thay thế của Hamlet Trương để cảm nhận sự hãm.

Tô Minh: "......"

Cô thật sự không thích Cố Thời Nguyệt như mọi người tưởng.

Mặt cô đỏ bừng, quay đầu tránh đi: "Chị, áo chị bị hở kìa."

Kích cỡ to chẳng khác gì mấy so với Cố Trản Từ.

Tô Hào cúi xuống nhìn, ngượng ngùng ho khan hai tiếng, chỉnh lại cổ áo, rồi hỏi: "Hai người đến bước nào rồi? Là em đơn phương Cố Trản Từ hay hai người đã yêu nhau?"

Tô Minh không giấu diếm: "Hôn, sờ, ôm đều làm rồi."

Tô Hào kinh ngạc: "Vậy nghĩa là cô ấy đã mất nụ hôn đầu từ lâu rồi?"

Tô Minh: "......"

Đó mới là trọng điểm sao?

Tô Minh nói: "Nụ hôn đầu đã mất từ ngày Lễ Độc Thân năm ngoái."

Tô Hào: "......"

Thật đáng giận, cô vừa không cập nhật kịp thông tin về đối thủ lớn của mình, mà thậm chí còn chậm mất nửa năm. Từ lúc đó Cố Trản Từ đã hôn em gái cô, và cô hoàn toàn không nhận ra.

Tô Hào rơi vào im lặng.

Tô Minh thấy chị mình cứ giữ im lặng, liền chọc vào vai chị: "Chị?"

Tô Hào cau mày, nói: "Hai người không thể ở bên nhau được."

"Vậy chị định nói với ba mẹ à?" Tô Minh chớp mắt hỏi.

Đầu óc Tô Hào giờ có chút rối loạn: "Em cứ ngủ trước đi, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện."

Trước đây, những gì Cố Trản Từ nói với cô hóa ra đều là thật, trong khi cô còn tưởng rằng Cố Trản Từ chỉ đang đùa giỡn với cô vì rảnh rỗi.

Tô Hào rời khỏi phòng của Tô Minh.

Tô Minh liền nhắn tin cho Cố Trản Từ trên WeChat: "Chị ơi, em nói với chị em rồi, không giấu nổi nữa."

Cố Trản Từ ngay lập tức trả lời: "Em đừng sợ."

Tô Minh vốn dĩ không hề sợ, vì Tô Hào luôn nuông chiều cô. Trước đây có thể chị ấy sẽ cản trở chuyện của họ, nhưng bây giờ mọi thứ đã thành sự thật, nhiều nhất cũng chỉ là cảm thấy khó xử khi kẻ thù không đội trời chung lại ở bên em gái mình.

Cô thuận theo lời của Cố Trản Từ: "Em sợ quá."

Cố Trản Từ an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ."

Tô Minh nói: "Sợ quá, sợ quá."

Cố Trản Từ: "Đừng sợ, đừng sợ."

Tô Minh: "Sợ quá, sợ quá."

Cố Trản Từ: "Đừng sợ, đừng sợ."

Tô Minh: "......"

Cố Trản Từ: "......"

Đúng là hai cái đồ trẻ con.

Tô Minh gửi: "Meo meo thò đầu.gif."

Cố Trản Từ: "Đừng thò đầu nữa, ngủ sớm đi."

Tô Minh: "Chúc chị ngủ ngon."

Tô Hào cả đêm không ngủ ngon, dưới mắt hiện rõ quầng thâm nặng nề. Khi Tô Minh tỉnh dậy, cô suýt bị chị mình dọa cho sợ hãi.

Tô Hào liên tiếp chất vấn: "Hai đứa yêu nhau từ khi nào? Đã làm chưa? Ai ở trên ai ở dưới? Lần trước bao ngón tay hết hạn của chị bị vậy nên mới bị lục ra đúng không?"

Tô Minh: "......"

Cô đành kể sự thật cho Tô Hào nghe.

Tô Hào nghiêm túc đáp: "Hai người không hợp nhau, Cố Trản Từ lớn hơn em nhiều như vậy, đừng nghĩ người lớn tuổi hơn sẽ chu đáo. Cô ta sẽ già trước em, mà còn tính toán sâu xa hơn em. Có khi em bị bán lúc nào cũng không biết."

Tô Minh không tranh luận, ngược lại lấy lùi làm tiến: "Vậy em quay lại thích Cố Thời Nguyệt? Cố Thời Nguyệt còn nhỏ hơn em một tuổi."

Tô Hào: "......"

Thôi thì thích Cố Trản Từ đi vậy. Cô biết Tô Minh rất có chủ kiến, một khi đã quyết định thì khó mà thay đổi. Vì vậy mà cả đêm qua cô mới băn khoăn, chỉ muốn dọa em gái một chút. Nhưng nghĩ đến chuyện kẻ thù không đội trời chung lại hẹn hò với em gái mình thì... thật sự chỉ muốn...

Chỉ muốn chửi thề.

ĐM ĐM ĐMM Cố Trản Từ!

Tô Minh nịnh nọt, xoa vai Tô Hào, nói: "Chị à, thật ra em yêu Cố Trản Từ cũng không phải chị hoàn toàn không có lợi đâu."

Tô Hào yếu ớt hỏi: "Ví dụ như gì?"

Cô không phải kẻ thích nghe chuyện giường chiếu, có thể có lợi ích gì được chứ?

Tô Minh ghé vào tai chị, thì thầm vài từ.

Tô Hào ngay lập tức nhướng mày, khí thế bừng bừng trở lại, hừ một tiếng: "Chị muốn nói chuyện với Cố Trản Từ."

Ba người hẹn gặp nhau trong một phòng riêng của nhà hàng. Trước buổi gặp mặt, Cố Trản Từ còn lo lắng cho Tô Minh, sợ cô bị Tô Hào trách mắng. Thế nhưng, khi cô đến nơi, lại thấy Tô Hào đắc ý dạt dào, còn Tô Minh thì hoàn toàn bình thản.

Cố Trản Từ hỏi: "Em không sao chứ?"

Tô Minh lắc đầu: "Không sao, nhưng chị em có chuyện muốn nói với chị."

Cố Trản Từ cũng có điều muốn nói với Tô Hào.

Tô Hào cười tủm tỉm: "Cố tổng, lâu rồi không gặp."

Cố Trản Từ: "......"

Có lẽ Tô Hào có bệnh rồi.

Họ vừa mới gặp nhau hôm qua.

Nhưng Tô Hào chỉ liên tục nháy mắt với cô.

Cố Trản Từ không hiểu, quay sang nhìn Tô Minh, nhưng Tô Minh lại có vẻ thích thú như đang xem kịch.

Cô hỏi: "Tô tổng, mắt cô bị động kinh?"

Tô Hào: "......"

Cô đắc ý cười: "Cố Trản Từ, không phải cô nên gọi tôi một tiếng 'chị' sao?"

Cố Trản Từ: "......"

Tô Hào: "Ha ha ha ha ha ha."

Cố Trản Từ: "......"

Faye: Các bạn ạ, vì cái truyện quỷ này, lần đầu tiên mình gõ ĐM... Bình thường ko nói ra mồm, càng không bao giờ nghĩ đến..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro