Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị ơi." Tô Minh ôm Cố Trản Từ vào lòng, Cố Trản Từ ướt sũng như vừa mới vớt từ nước lên, giọng nói run rẩy theo tần suất chấn động: "Đừng nữa."

Tô Minh hôn lên trán cô, ném con cá voi nhỏ sang một bên, cho đến khi nó hết pin thì mới dừng lại.

Đêm đó Cố Trản Từ hoàn toàn hiểu được cảm giác khi có bạn gái trẻ tuổi là như thế nào, sáng hôm sau cô cảm thấy eo đau lưng đau, khi tỉnh dậy trong vòng tay của Tô Minh, cô cắn vào Tô Minh một cái thật mạnh.

Tô Minh kêu đau: "Đau quá."

Cố Trản Từ không để ý, cố gắng ngồi dậy nhưng phát hiện bắp đùi mình ê ẩm, cô phải từ từ mới thích ứng được với cơ thể mình lúc này, nếu nói rằng tối qua bị lăn qua lộn lại gấp tới gấp lui cũng không quá.

Tô Minh dịu dàng nói: "Chị ơi, để em ôm chị."

Cố Trản Từ từ chối: "Không cần."

Tô Minh ôm chặt cô: "Vậy chị nằm thêm một chút nữa."

Cố Trản Từ bất lực: "Hôm nay chị phải đi làm."

Tô Minh làm nũng: "Còn sớm mà, ngủ thêm chút nữa đi."

Cố Trản Từ không ngủ được, vì tối qua làm quá sớm, mặc dù có thời gian quậy phá với Tô Minh lâu, nhưng thời gian ngủ cũng đủ, cô mở mắt, cảm thấy chân vẫn đau nhức, lưng eo không thể nâng lên.

Lần này tay không đau nữa, nhưng lại chuyển sang chân và lưng đau, cổ họng cũng hơi khản, dường như chẳng có gì thay đổi, kế hoạch tập thể dục phải tiếp tục được đưa vào chương trình.

"Tô Minh, sao em lại..."

Sao lại rành như vậy? Cứ như thể hiểu rõ cấu trúc cơ thể, luôn có thể chính xác nắm bắt những điểm nhạy cảm.

Cố Trản Từ trước đây không hiểu tại sao có người lại nghiện chuyện trên giường đến vậy, hơn nữa làm không biết mệt, đối với cô mà nói thì cảm thấy điều đó thật vô vị, chỉ là những chuyển động lặp đi lặp lại, đơn điệu và nhàm chán, nhìn thêm vài lần đã không còn gì thú vị.

Tuy nhiên, đến khi làm cùng Tô Minh, mọi động tác đơn giản đều được gán cho một ý nghĩa khác biệt, những hành động đơn giản cũng có thể khiến người ta mê mẩn, không thể tự chủ.

Tô Minh hỏi: "Tự học được đó, có thoải mái không?"

Thực ra không cần hỏi cũng biết câu trả lời.

Cố Trản Từ miễn cưỡng nghẹn ra hai chữ: "Cũng được."

Lâu rồi chưa cảm thấy vui sướng như vậy, thuần túy đến mức quên hết mọi lo lắng, cơ thể và tâm hồn trong tích tắc như được nâng lên mây, dường như là việc vui vẻ nhất cô đã làm kể từ khi trưởng thành.

Cố Trản Từ hỏi: "Em không sao chứ?"

Cô thực sự không còn sức để phục vụ lại cho Tô Minh.

"Em thấy chị vui vẻ, em cũng vui vẻ." Có lẽ đó chính là sức hấp dẫn của việc yêu đương, chỉ cần làm cho đối phương cảm thấy thoải mái, chính mình cũng cảm thấy thỏa mãn theo.

Hai người ôm nhau một lúc, nhão nhão dính dính đầy hương vị ngọt ngào của tình yêu say đắm, Tô Minh muốn hôn cô: "Chị."

"Không được." Cố Trản Từ thấy hơi sợ cảm giác bị mất kiểm soát, tối qua cô thậm chí cảm thấy Tô Minh như một thần linh điều khiển cơ thể của mình, chỉ cần Tô Minh khẽ ngoắc ngoắc ngón tay, cảm xúc hỉ nộ ái ố của cô sẽ thay đổi theo ý muốn của Tô Minh.

Tô Minh ngoan ngoãn không làm gì thêm.

Cô nói: "Dra giường ướt rồi."

Cố Trản Từ: "......"

Cố Trản Từ: "Sao tối qua em không đổi?"

Tô Minh đáp: "Đổi rồi lại ướt."

Cố Trản Từ: "......"

Cố Trản Từ: "Ôm chị đi tắm, không được làm chuyện xấu."

Có lẽ là cái gì đều đã làm, Tô Minh sức khỏe lại tốt, Cố Trản Từ xem như đương nhiên mà ỷ lại cô. Tô Minh ôm Cố Trản Từ vào phòng tắm, ân cần điều chỉnh nhiệt độ nước.

Cố Trản Từ lười biếng không muốn nhấc tay, nằm trong nước ấm, suýt ngủ quên, cho đến khi Tô Minh tự tay vớt cô ra.

Cố Trản Từ cố gắng đứng dậy để gội đầu, Tô Minh ân cần sấy tóc cho cô, vừa sấy vừa khen: "Tóc chị nhiều quá, còn thơm nữa."

Cố Trản Từ lại nghĩ đến những điều khác.

Sau khi tắm rửa xong, Cố Trản Từ thay vào bộ đồ của Tô Minh: "Em ra ngoài xem chị của em có ở phòng khách không?"

Cô không muốn bị chị của Tô Minh cười nhạo.

Tô Minh nghe lời đi ra ngoài, vừa ra đã thấy quả nhiên là chị gái của cô đang ở bên ngoài, khuôn mặt nở nụ cười thiếu đánh: "Các em thật lãng phí thức ăn, không ăn được mấy miếng."

Rõ ràng từ phòng ăn đã bắt đầu làm, Cố Trản Từ đúng là không thể xem thường, quả thật có một linh hồn hoang dã cất giấu bên trong.

Tô Minh nhìn qua bàn ăn, tối qua bọn họ không hề ăn, chỉ ăn một ít trái cây, giờ đây bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Cô hỏi: "Chị, sao chị về sớm vậy?"

Tô Hào hừ một tiếng: "Em xem giờ đi."

Tô Minh nhìn đồng hồ mới thấy mới có 9 giờ, vẫn là thời gian bình thường, sau khi thuyết phục chị gái một hồi, cuối cùng chị ấy mới miễn cưỡng đồng ý, đảm bảo sẽ không cười nhạo Cố Trản Từ.

Cố Trản Từ giống như không có việc gì bước ra ngoài.

Tối qua tiêu hao nhiều, bụng cảm thấy đói, dưới ánh mắt đánh giá của Tô Hào, ăn xong bữa sáng, Cố Trản Từ muốn về nhà, Tô Minh lo lắng cô không thể về một mình, kiên quyết muốn đưa cô về tận nhà.

Cố Trản Từ hỏi: "Em không có lớp sao?"

Tô Minh đáp: "Thứ Hai chỉ có lớp học vào buổi chiều."

Hóa ra là đã có kế hoạch từ trước, Cố Trản Từ hừ một tiếng, miễn cưỡng đồng ý để Tô Minh đưa cô về, còn Tô Hào chủ động đề nghị: "Có cần chị lái xe đưa các em không?"

Cố Trản Từ từ chối: "Cảm ơn, tôi có xe riêng."

Tô Minh lo lắng: "Chị, chị có lái được không?"

Cố Trản Từ: "......"

Đáng ghét, cô thật sự không thể lái xe, lúc này đùi vẫn còn mềm, có lẽ ngay cả đạp phanh cũng chưa chắc làm được.

Cô nói: "Vậy chúng ta đi taxi về."

Tô Hào không biết nói gì: "Tiện đường tôi đi làm."

Sao Cố Trản Từ lại lắm chuyện như vậy.

Cố Trản Từ nói: "Cảm ơn Tô tổng."

TÔ Hào làm tài xế, Cố Trản Từ và Tô Minh ngồi ở hàng ghế sau, Cố Trản Từ định dựa vào vai Tô Minh, nhưng tiếc là cô cao hơn Tô Minh một chút, làm vậy sẽ làm cổ càng đau hơn.

Cô ngồi thẳng lưng, cảm thấy vòng eo vẫn còn đau nhức, chỉ muốn tìm một nơi để nằm im một chỗ.

Tô Hào lảm nhảm phía trước: "Tôi còn tưởng hai người sẽ ăn tối đàng hoàng, nên đã chuẩn bị nhiều món ăn ngon, kết quả là hai người chỉ biết lên giường."

Cố Trản Từ nói: "Cô không thể e ấp hơn chút được à?"

Tô Hào phản bác: "Ok để tôi e ấp, hai người chỉ biết vận động trên giường, thật uổng công tôi chuẩn bị bữa tiệc."

Cố Trản Từ nhướng mắt, không thèm phản ứng cô nữa, chuyện tối qua không phải vì Tô Minh nóng vội không thể chờ nổi sao, giờ giải thích thì cô cũng nói không nên lời, và cũng không muốn chia sẻ với Tô Hào.

Tô Hào như bắt được điểm yếu của đối thủ: "Ha ha ha ha, nhưng nhìn dáng vẻ thì Cố tổng rất hưởng 'thụ'."

Cố Trản Từ: "......"

Tô Minh hỏi: "Chị, chị qua nhà Ninh Minh tối qua, sao sáng nay đã về rồi, không phải chị nói..."

"Chị còn không phải sợ các em..."

Tiếng ma sát giữa lốp xe và mặt đường phát ra âm thanh chói tai, Tô Hào nắm chặt tay lái, mồ hôi trên trán toát ra, cô vừa lơ đãng một chút đã suýt va vào cây xanh bên đường.

Tô Minh gọi: "Chị."

Tô Hào nói: "Không sao, không sao, hai người không bị sao chứ?"

Cố Trản Từ liếc nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Không sao."

Tô Hào bình tĩnh lại, tập trung lái xe: "Gần đây tôi luôn cảm thấy lo lắng, thật sự rất xin lỗi."

Tô Minh cau mày nghiêm túc: "Gần đây chị đừng tự lái xe nữa, trước đây không phải chị đã thuê tài xế sao?"

Tô Hào nghĩ đến sự việc vừa xảy ra, nói: "Ừm."

Trước đây, cô luôn cảm thấy tuổi còn trẻ, thuê tài xế có vẻ phiền phức, thà tự lái xe còn thoải mái hơn. Nhưng dạo gần đây, không biết tại sao, đột nhiên cô cảm thấy cơ thể không được khỏe, mới vừa rồi cũng không hiểu sao lại phân tâm, dù mắt cô luôn dán chặt về phía trước.

Tô Hào nhíu mày, chỉ khi đưa Tô Minh và Cố Trản Từ đến nơi an toàn, cô mới yên tâm hoàn toàn. Lần này không cần Tô Minh nhắc nhở, cô nói: "Chị sẽ gọi lái xe thay."

Tô Minh nói: "Vừa rồi chỉ là tai nạn, chị đừng lo lắng."

Tô Hào không hiểu sao lại có cảm giác như sống sót sau tai nạn, nghĩ đến việc em gái suýt nữa gặp tai nạn vì sự sơ suất của mình, cô cảm thấy sợ hãi và không dám lái xe nữa.

Cô cười nói: "Mọi người vào trước đi, tôi sẽ nghỉ ngơi một chút."

Cố Trản Từ và Tô Minh có vẻ lo lắng, nhìn nhau một cái, Cố Trản Từ nói: "Cô đừng lo."

Tô Minh nghiêm nghị: "Ừm."

Cô có cảm giác chuyện này luôn liên quan đến tình tiết trong nguyên tác.

Khi họ vào nhà, mới phát hiện Cố Thời Nguyệt đang ở nhà.

Thấy Cố Trản Từ vừa đi vào vừa ôm lưng, bên cạnh có Tô Minh, Cố Thời Nguyệt bỏ qua sự hiện diện của Tô Minh, lo lắng hỏi: "Mẹ, lưng của mẹ bị đau sao?"

Cố Trản Từ ngẩn ra một chút: "Thoát vị đĩa đệm."

Cố Thời Nguyệt không nghi ngờ gì cả, hoặc nói cách khác, cô chưa bao giờ nghi ngờ Cố Trản Từ, vì Cố Trản Từ có vẻ rất nghiêm túc. Cô lo lắng hỏi: "Có cần con đưa mẹ đi bệnh viện không?"

Cố Trản Từ đáp: "Không cần, sao con lại ở nhà?"

Cố Thời Nguyệt nói: "Con bị đau bụng kinh, về nhà lấy thuốc."

Cố Trản Từ hỏi: "Nghiêm trọng không? Có cần đi bệnh viện không?"

Cố Thời Nguyệt đáp: "Không cần."

Cố Trản Từ nhắc nhở: "Đừng tự ý dùng thuốc, tránh để những ngày thi cử lại bị đau, nếu không ổn thì đi khám bác sĩ."

Cố Thời Nguyệt gật đầu: "Dạ."

Cố Trản Từ quay sang Tô Minh nói: "Em lo đi với chị em đi, chị tự lên lầu nghỉ ngơi là được."

Tô Minh nghiêm túc: "Chị thật sự không sao chứ?"

Cố Trản Từ trừng mắt với cô: "Có thể có chuyện gì?"

Tô Minh ngây thơ chớp mắt, trước khi rời đi bị Cố Thời Nguyệt gọi lại, Cố Thời Nguyệt nhíu mày hỏi: "Chị nghiêm túc chứ?"

Tô Minh ngẩn ra: "Em cảm thấy tôi đang lừa mẹ em?"

Cố Thời Nguyệt nghiêm nghị: "Nếu chỉ là chơi chơi..."

Tô Minh bật cười, hai người này đúng là thú vị: "Cố Trản Từ quyến rũ như vậy, nếu có chơi đùa thì cũng là tôi bị chị ấy chơi đùa."

Cố Thời Nguyệt đến bây giờ mới phản ứng được, rõ ràng hôm nay Cố Trản Từ đau lưng là do Tô Minh, cô nhìn Tô Minh với ánh mắt đầy căm phẫn. Tô Minh vô tội nói: "Em lớn như vậy rồi, không lẽ còn can thiệp vào đời sống tình dục của mẹ em sao?"

Cố Thời Nguyệt ngay lập tức mặt đỏ bừng.

Tô Minh tốt bụng nhắc nhở: "Tôi có một người bạn luôn dùng một loại thuốc của Đức, rất hiệu quả với đau bụng kinh. Tôi sẽ nhờ Cố Trản Từ mang đến cho em sau."

Cố Thời Nguyệt mặt tái mét: "Tôi không cần."

Tô Minh nhún vai bất lực: "Vậy thì để Lâm Ý quan tâm em nhiều hơn. Nếu nghiêm trọng, em có thể đi bệnh viện để điều trị, tránh gặp tình trạng này vào kỳ thi."

Cố Thời Nguyệt bực bội: "Không cần chị phải lo."

Tô Minh chào tạm biệt với Teddy rồi rời đi.

Cố Thời Nguyệt nhìn theo bóng dáng của cô, trước đây Tô Minh luôn xuất hiện không biết điều, rất phiền phức, giờ đây lại có vẻ như đã thay đổi thành một người khác, còn có chút lắm lời.

Tô Minh xuống lầu, Tô Hào vẫn còn ngồi trong xe.

Tô Hào nói: "Bé yêu, chị nghĩ lại rồi, chắc chắn là do tối qua chị không ngủ ngon, làm chị sợ quá. Từ giờ chị nhất định sẽ ngủ sớm dậy sớm và thường xuyên tập thể dục."

"Tốt rồi, khi nào xong công việc, chị phải nghỉ ngơi cho thật tốt." Tô Minh cũng cảm thấy yên tâm hơn, có lẽ là cô đã suy nghĩ quá nhiều.

Tô Hào lập tức đồng ý: "Ừm, chị dự định khi em nghỉ hè, chúng ta sẽ đưa ba mẹ đi du lịch."

Đây là lần đầu tiên Cố Trản Từ đi làm muộn, mặc dù cô căn bản không cần phải đến đúng giờ, nhưng vì tác động về sau quá mạnh mẽ, Cố Trản Từ đã ra quyết định để Tô Minh không được đụng vào cô trong thời gian ngắn.

Sau giờ làm, cô nhận được tin nhắn từ Tô Minh.

Tô Minh: "Meo meo rình coi.gif"

Tô Minh: "Chị đang làm gì?"

Cố Trản Từ: "Phòng tập gym."

Một giờ sau.

Tô Minh: "Meo meo rình coi.gif"

Tô Minh: "Giờ chị đang làm gì?"

Cố Trản Từ: "Phòng tập gym."

Tô Minh nói: "Chị không phải sợ em chứ? Em cất cá voi nhỏ rồi, nó hết pin từ lâu rồi."

Cố Trản Từ: "......"

Cứ nhớ đến cá voi nhỏ là cô tức giận, rõ ràng là mua cho Tô Minh để giải phóng đôi tay, kết quả cô hoàn toàn là người bị liên lụy. Chưa kể lúc đó cô còn cố tình chọn một kiểu đáng yêu.

Cô thành thật nói: "Chị đang đi làm nail thôi."

Tô Minh nói: "Vậy chị cứ tiếp tục nhé, em đang học."

Cố Trản Từ: "Học hành chăm chỉ, đừng chơi điện thoại."

Tô Minh: "Meo meo tuân chỉ.gif"

Cố Trản Từ cười nhìn biểu cảm, Lộ Lộ bên cạnh hỏi: "Một lát nữa có muốn đi làm spa không?"

Cố Trản Từ từ chối: "Không đi."

Cô hiện tại hoàn toàn không thể gặp người được.

Lộ Lộ nhướng mày: "Không thể nào không thể nào."

Cố Trản Từ nói: "Một lát nữa mình sẽ đến phòng tập gym."

Lời vừa rồi đi phòng tập gym chỉ là để lừa Tô Minh.

Lộ Lộ thở dài: "Xem cậu yêu đương cảm giác mệt mỏi quá, vì bạn gái quá trẻ, ban ngày phải đi làm, tan làm phải tập thể dục, tối vẫn phải làm tiếp, cả ngày cứ làm làm mãi, sớm muộn gì cũng mệt chết trên giường."

Cố Trản Từ: "......"

Lộ Lộ nghiêm túc suy đoán: "Đừng nói với mình rằng cậu lại lo lắng về việc không hợp với Tô Minh."

Cố Trản Từ không trả lời trực tiếp, chỉ nói: "Nghe nói vận động có thể làm người trẻ hơn."

Lộ Lộ lườm mắt: "Cậu chất lượng như vậy, nhiều người còn tìm không ra đâu, thực ra không cần lo lắng quá, yêu đương quan trọng nhất là thoải mái và vui vẻ, biết đâu một ngày nào đó hai người lại thấy chán nhau."

Cố Trản Từ trong nháy mắt thất thần, Tô Hào cũng nói về việc chia tay với mối tình đầu không biết vì sao, có lẽ là đã thấy chán.

Dù sao thì, nếu đã chán thì cũng chán.

Cô lại không phải người nhất thiết phải yêu đương.

Tô Hào gần đây đã tích cực đi ngủ sớm và dậy sớm, máy chạy bộ cũng được sử dụng, uống thuốc Đông y chăm chỉ. Dù cơ thể có mùi thuốc nhưng cô không để ý, chỉ sợ lại gặp phải tình huống như lần trước.

Ngày 3 tháng 6, Cố Thời Nguyệt gửi tin nhắn: "Mẹ, ngày mai hai người có đến không? Lễ tốt nghiệp bắt đầu lúc 9 giờ."

Cố Trản Từ trả lời: "Mẹ sẽ đến."

Cô hỏi Tô Minh: "Chị em dạo này thế nào rồi?"

"Lần trước sau khi bị sốc, chị ấy đã nghiêm túc đi khám lại ở bệnh viện, bác sĩ nói là do quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một thời gian, hiện tại có vẻ rất bình thường."

Tô Minh mặc chiếc váy trắng mà Cố Trản Từ đã mua cho cô, tươi tắn ra ngoài, hai người đến trường Trung học Hồng Yến số 7.

Cố Thời Nguyệt là đại diện cho học sinh xuất sắc lần này, thấy hai người đến, vui vẻ nói: "Mẹ, chị Tô Minh."

Cách gọi "chị" mang thêm phần chân thành, ít nhất chân thành hơn khi gọi là mẹ nhỏ, Tô Minh nở nụ cười nhẹ.

Lâm Ý cũng đứng bên cạnh: "Dì, chị Tô Minh."

Cố Trản Từ nhạt nhòa đáp: "Ừm."

Cô nhìn những thanh niên trẻ tuổi khắp sân trường, không khỏi cảm thán rằng tuổi trẻ thật tuyệt vời, không chỉ là sức khỏe dồi dào mà còn là sự hài lòng về tinh thần. Ví dụ như hiện tại, Cố Thời Nguyệt rất vui vẻ, cô lẽ ra đã nên đến tham gia cuộc họp phụ huynh.

Lễ tốt nghiệp diễn ra khá đơn giản, gồm có bài phát biểu của hiệu trưởng, đại diện học sinh, đại diện phụ huynh, và sau đó là trao chứng chỉ tốt nghiệp cho các học sinh xuất sắc.

Cố Trản Từ nói: "Cố Thời Nguyệt đã tốt nghiệp rồi sao."

Tô Minh thở dài: "Thời gian trôi qua thật nhanh."

Cô đã chết gần một năm rồi.

Cố Trản Từ đột nhiên nghe thấy tiếng động, mở túi xách, trong đó có hai điện thoại của họ: "Có phải điện thoại của em đang rung không? Hình như là cuộc gọi của chị em."

Tô Minh nhận điện thoại, định từ chối vì xung quanh có nhiều phụ huynh khác, nhưng thường thì Tô Hào không gọi điện thoại, mà thích gửi tin nhắn thoại hơn.

Cô nhận cuộc gọi.

"Bé yêu." Giọng Tô Hào truyền đến có vẻ yếu ớt.

"Chị, chị sao vậy?" Tô Minh hoảng hốt đứng dậy, xung quanh khá ồn, cô đi về phía chỗ vắng người.

Cố Trản Từ nhíu mày, không nói gì, đứng dậy và cầm túi xách đi theo cô.

Giọng Tô Hào truyền đến đầy vẻ đáng thương: "Nãy chị đi tắm, chị bị ngã trong phòng tắm và giờ không thể tự đứng dậy được."

Tô Minh vội vã nói: "Chị đợi em, em sẽ về ngay."

Tô Hào bổ sung: "Là trong phòng tắm ở nhà Ninh Minh."

Tô Minh: "......"

Tô Hào tiếp tục: "Nhưng Ninh Minh không có ở nhà, em đến nhanh lên!"

Tô Minh: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro