Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới nước, tầm nhìn mờ ảo, lờ mờ có thể thấy thân thể của Tô Minh đang từ từ chìm xuống, Cố Trản Từ cảm thấy tim như thắt lại, vội vàng bơi nhanh đến, nỗi sợ hãi tràn ngập từng chút một trong quá trình tiến về phía trước, rồi lan ra khắp tứ chi.

Không được xảy ra chuyện gì, không thể xảy ra chuyện gì.

Nhưng khoảng cách mà bình thường chỉ mất vài giây để bơi qua, do lực cản trong nước mà trở nên chậm chạp vô cùng.

Càng lúc càng gần.

Cố Trản Từ vươn tay, cuối cùng cũng chạm được vào thân thể của Tô Minh. Sự tiếp xúc gần gũi khiến trái tim cô dần bình tĩnh lại, nhưng ngay giây tiếp theo, cảm giác nặng trĩu của thân thể đang chìm lại khiến cô hoảng loạn tột cùng.

Cố Trản Từ cố gắng hết sức đẩy Tô Minh nổi lên mặt nước.

"Ở đây."

Trong lòng Cố Trản Từ như có lửa đốt, tai ngập đầy nước, trong đầu chỉ toàn hình bóng của Tô Minh, không nhìn rõ người vừa lên tiếng là ai, chỉ biết đẩy Tô Minh lên.

Cô nhảy ra khỏi mặt nước, Tô Minh nằm trên bờ, bất động.

"Tô Minh." Cố Trản Từ nhẹ nhàng vỗ vào má của Tô Minh, làn da vẫn mềm mại mịn màng như trước, nhưng Tô Minh không còn đáp lại cô như mọi khi, thậm chí vì vừa được vớt lên từ dưới nước mà khuôn mặt lạnh băng, như một xác chết...

Xác chết?

Cố Trản Từ vô cùng hoảng hốt, cơ thể trong nháy mắt lạnh ngắt đến cực điểm, cô vừa từ dưới nước lên, toàn thân ướt sũng, vậy mà giờ đây, mồ hôi lạnh toát khắp người.

Không thể nào.

Cố Trản Từ cố gắng giữ bình tĩnh, máy móc áp dụng tất cả những kiến thức sơ cứu mà hôm trước Tô Minh đã dạy cho cô lên chính Tô Minh.

Kiểm tra miệng mũi, ấn ngực, hô hấp nhân tạo.

"Trản Từ."

Âm thanh hỗn loạn bên tai, loáng thoáng là giọng của Tô Hào và Lộ Lộ, nói rằng nhân viên cứu hộ sẽ đến ngay, nhưng Cố Trản Từ chẳng buồn để ý, chỉ tập trung lặp lại động tác ép ngực.

Nhất định sẽ không sao đâu.

Nhất định sẽ không sao đâu!

***

Cô thật sự sắp chết rồi sao?

Vốn dĩ nhờ xuyên sách mà may mắn có được cuộc sống này, nếu lần này may mắn lại mỉm cười, biết đâu cô sẽ được xuyên vào một cuốn sách khác và tiếp tục sống, có lẽ còn gặp một Cố Trản Từ khác.

Không đúng, trên đời này chỉ có một Cố Trản Từ.

"Tô Minh..." Giọng nói trong trẻo xuyên qua mọi âm thanh ồn ào, không gặp trở ngại mà lọt vào tai, như những nhịp trống gõ liên hồi vào màng nhĩ, mang theo sự lo lắng và hoảng hốt.

Dường như có ai đó đang gọi cô? Âm thanh mơ hồ đến mức Tô Minh còn chẳng phân biệt được đó là giọng của ai.

Hiện tại, cô như đang bị nhốt trong một chiếc hộp nhỏ hẹp tối tăm, không có không khí, không có ánh sáng, chỉ có cảm giác nghẹt thở, khắp người dường như bị chặn lại bởi những lớp bông nặng trĩu.

Khi cô mới học bơi, huấn luyện viên đã từng nói rằng người đuối nước sẽ trải qua bốn giai đoạn...

Đầu tiên là không thể thở, chỉ có thể bất lực vùng vẫy, sau đó ý thức trở nên mơ hồ, hành động và suy nghĩ không còn đồng nhất, tiếp đến là có thể nghe rõ tiếng tim mình đập, cuối cùng là những ký ức như cuốn phim tua nhanh lại những việc đã làm trong đời.

Cả đời này cô dường như chẳng làm được gì thành công.

Không đúng, cô đã xuyên sách.

Còn HE với mẹ của nữ chính.

Tô Minh bỗng nhiên trở nên kích động.

"Khụ khụ khụ!"

Nước tắc nghẽn trong lồng ngực trào ra.

Chiếc hộp kín cuối cùng cũng nứt ra một khe hở, không khí xung quanh ùa vào, không khí lại tràn vào mũi, Tô Minh như một con quỷ đói lâu ngày không được ăn, hít thở từng hơi sâu.

Lồng ngực phập phồng kịch liệt, mí mắt bắt đầu rung lên.

"Bé yêu."

"Tô Minh."

Những âm thanh lo lắng vang lên bên tai, mí mắt như nặng ngàn cân, Tô Minh cố gắng mở mắt ra, trước mắt là hình ảnh mờ mờ, loáng thoáng thấy mái tóc của Cố Trản Từ rối tung dính trên trán, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, trông vô cùng thảm hại.

"Cố Trản Từ..." Cổ họng như bị ai dùng lưỡi dao sắc cứa một đường, mỗi khi nói chuyện lại đau rát không chịu nổi.

"Chị đây." Giọng của Cố Trản Từ run rẩy, hốc mắt ửng đỏ, gương mặt tái nhợt, những giọt nước từ trên mặt rơi xuống, không biết là nước, mồ hôi hay là nước mắt.

Tô Minh kinh ngạc nhìn cô, cổ họng đau rát, khi nói có chút vị tanh của máu: "Mắt chị đỏ kìa, Cố Trản Từ, chị khóc à?"

Cố Trản Từ không phủ nhận: "Chị vừa mới....."

Cô vừa rồi chỉ cảm thấy thân thể Tô Minh nặng nề bất thường, thân thể mà bình thường cô có thể dễ dàng bế lên, vậy mà giờ dù có cố gắng đến đâu cũng không kéo nổi, Tô Minh mà thường ngày hay cười đùa với cô, giờ mặc cho cô đánh thức thế nào cũng không tỉnh lại.

Cô đã nghĩ rằng Tô Minh đã trở thành một cỗ thi thể.

"Em không sao." Tô Minh mỉm cười trấn an cô.

Cơ thể được ôm vào một vòng tay ẩm ướt nhưng lại quen thuộc và ấm áp, lồng ngực bị siết chặt đến đau.

Cô vẫn còn sống.

Tô Minh thầm vui trong lòng, cơ thể căng cứng dần dần thả lỏng, để mặc cho Cố Trản Từ ôm lấy mình, mũi không còn mùi nước ngạt thở nữa, mà là mùi của Cố Trản Từ.

Tô Hào ở bên cạnh lo lắng nói: "Cố Trản Từ, đừng ôm nữa, đi bệnh viện trước đi, xe cứu thương sắp tới rồi."

Cố Trản Từ lúc này mới như bừng tỉnh, buông Tô Minh ra, hai tay nâng lấy khuôn mặt cô, vuốt ve như bảo vật, cẩn thận cảm nhận, có hơi thở, da vẫn còn ấm áp.

Cô hoàn toàn thả lỏng: "Chúng ta đi bệnh viện."

Tô Minh rất muốn trả lời, nhưng ý thức một lần nữa bị rút đi, ngất lịm trong vòng tay của Cố Trản Từ.

Tim của Cố Trản Từ vừa mới hạ xuống lại nhói lên, khẩn trương gọi: "Tô Minh?"

"Cô ấy có lẽ bị thiếu oxy, trước tiên đưa đến bệnh viện." Nhân viên cứu hộ vội vàng chạy đến, thấy Cố Trản Từ đang tiến hành sơ cứu với tư thế đúng, anh ta chỉ đứng bên cạnh chỉ đạo.

Cố Trản Từ lúc này mới lấy lại được chút lý trí.

Tô Minh được đưa lên xe cứu thương, Cố Trản Từ đi thay đồ rồi lái xe đến bệnh viện.

Lộ Lộ nói: "Trản Từ, để mình lái cho."

Sắc mặt Cố Trản Từ tái nhợt, mất hồn mất vía, nếu lái xe mà gặp chuyện gì nữa thì tình hình sẽ càng tệ hơn.

Cố Trản Từ khẽ gật đầu: "Ừ."

Tô Minh tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, cổ họng không còn đau nhiều nữa, xung quanh là một đám người.

Vừa mở mắt, cô đã nhận được sự quan tâm từ mọi người: Tô Hào, Lộ Lộ, Ninh Minh, Cố Thời Nguyệt và Lâm Ý đều có mặt, nhưng lại không thấy Cố Trản Từ.

Cố Trản Từ đâu rồi?

Thấy biểu cảm lo lắng của cô, Tô Hào bước tới: "Cố Trản Từ chỉ đi toilet thôi, em đừng lo."

"Chị." Tô Minh tựa vào lòng Tô Hào, vừa rồi là một trải nghiệm cận kề cái chết thực sự, cô thậm chí đã nghĩ mình đã chết.

Tô Hào ôm chặt cô: "Không sao rồi, đừng sợ, không sao đâu. Sau này chúng ta sẽ không đụng đến nước nữa."

Tô Minh khẽ gật đầu: "Vâng."

Cửa phòng bị đẩy ra, Cố Trản Từ đứng ở cửa.

Tô Minh mỉm cười: "Chị."

Những người khác hiểu ý lặng lẽ rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Cố Trản Từ bước đến bên giường, không nói lời nào, ôm chặt lấy Tô Minh, như muốn đem cô hòa vào cơ thể mình, dường như dù đã hòa vào rồi cũng vẫn chưa đủ.

Cô buông Tô Minh ra, nâng khuôn mặt Tô Minh lên, cúi xuống ngậm lấy đôi môi rồi hôn một cách cuồng nhiệt, không theo một quy tắc nào.

Lưỡi mềm ướt và hơi thở nóng rực giúp cô cảm nhận rõ hơn sự hiện diện của Tô Minh. Cố Trản Từ hoàn toàn mất kiểm soát, tay cô thậm chí còn luồn vào trong áo Tô Minh.

Lâu lắm rồi Tô Minh mới cảm nhận được nụ hôn đầy chiếm hữu như vậy, Cố Trản Từ dường như muốn nuốt chửng cô vào bụng. Cô ngăn lại: "Dừng lại... hôn nữa em lại ngất bây giờ."

Cố Trản Từ vội vàng buông ra, như một học sinh nhỏ mắc lỗi, cúi đầu: "Xin lỗi, vì chị có chút sợ hãi."

Nào đâu chỉ có chút sợ hãi, đến bây giờ cô vẫn không thể tin suýt chút nữa cô đã mất Tô Minh rồi.

Đôi mắt của Tô Minh ngấn nước, gương mặt ửng hồng, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, như thể đang bị sốt.

"Đừng sợ, em cảm thấy em an toàn rồi."

Lần này không có cảm giác bất an như trước, cô có trực giác kỳ lạ rằng mình đã hoàn tất kịch bản, cô có lẽ cũng được xem như lại chết thêm một lần nữa. Trong phút chốc, cô không biết tai nạn xe hay việc chết đuối cái nào khó chịu hơn.

Cố Trản Từ rũ mắt không nói gì.

Tô Minh khẽ nói: "Xin lỗi chị, em làm chị lo lắng rồi. Em định tạo bất ngờ cho chị, kết quả là chân đột nhiên bị chuột rút, mà hồ bơi thì không sâu, không biết có phải do kịch bản hay không mà em không thể bơi lên được."

Cảm giác tuyệt vọng đó dường như đã khắc sâu vào tận xương tủy, bây giờ nghĩ lại vẫn còn run sợ.

Chắc chắn trong một thời gian cô sẽ không dám xuống nước bơi nữa.

Cố Trản Từ tự trách: "Là lỗi của chị, tất cả đều do chị mãi trò chuyện với Lộ Lộ, không kịp chú ý đến tình hình của em."

Tô Minh an ủi: "Đó là kịch bản mà, chị hiểu không?"

Cố Trản Từ không muốn hiểu: "Chị hiểu."

Đợi hai người nói xong, Tô Hào mới bước vào lại: "Tôi bảo mọi người về trước rồi."

Cố Trản Từ gật đầu.

Tô Hào lại lẩm bẩm: "Ba chúng ta chắc không phải bị dính tà rồi chứ? Mấy tháng gần đây thi nhau vào viện."

Hơn nữa, lần nào cũng suýt đối mặt với cái chết.

Tô Minh không nói gì, không phải dính tà, mà là dính vào kịch bản.

Tô Hào thấy không ai trả lời, cũng không ngượng ngùng: "Em nghỉ ngơi đi, để chị báo chuyện này cho bố mẹ đã."

Tô Minh ngăn lại: "Chị, tối nay chúng ta về nhà, để em tự nói với bố mẹ."

Cố Trản Từ nói: "Em vẫn còn bệnh mà."

Tô Hào cũng đồng tình: "Em cứ nằm ở bệnh viện trước đi."

Tô Minh cười nói: "Chính vì bệnh nên mới phải về nhà, để ba mẹ yên tâm. Cùng lắm mai lại vào viện nằm tiếp, em thật sự không sao rồi."

Cố Trản Từ: "..."

Tô Minh đã hỏi qua bác sĩ, chỉ là một phen kinh hãi. Sau khi suýt chết đuối, cảm lạnh và cổ họng khó chịu đều không phải vấn đề nghiêm trọng, ít nhất không ảnh hưởng đến khí quản.

Buổi tối về đến nhà.

Tô Minh nói: "Mẹ."

"Mẹ gì mà mẹ, mẹ không có đứa con gái như con..." Khuôn mặt lạnh lùng của mẹ Tô chỉ duy trì đúng một giây, "Sao mặt con đỏ thế? Bị bệnh à?"

Tô Minh lập tức lao vào lòng bà, giọng như sắp khóc: "Hôm nay con suýt chết đuối, may mà Cố Trản Từ cứu con."

Mẹ Tô ôm Tô Minh, cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi của con gái, bà vô thức vỗ về an ủi cô như dỗ dành một đứa trẻ đang khóc: "Không sao, không sao."

Bà lại hỏi: "Chuyện là thế nào?"

Tô Hào nhỏ giọng nói: "Sáng nay con đưa em đi bơi, rồi em không may bị đuối nước."

Mẹ Tô: "..."

Bà nói: "Chuyện lớn như vậy mà con không nói với mẹ?"

Tô Hào chột dạ: "Em gái đã không sao rồi ạ."

Đúng lúc bố Tô về: "Chuyện gì thế?"

Mẹ Tô tức giận: "Con gái anh suýt chết đuối, còn anh thì chỉ nhớ đánh cờ với ông già kia."

Dạo gần đây, bố Tô mê đánh cờ với Cố Hoài Tín, thấy Tô Minh có vẻ không khỏe, ông nghiêm mặt: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Tô Hào lại kể lại một lần nữa, lần này bị mắng thêm lần nữa, nhưng bị mắng bao nhiêu cũng không sao, vì đây là sơ sẩy của cô. Nếu Cố Trản Từ không hành động nhanh, có lẽ Tô Minh đã không qua khỏi.

Thái độ của mẹ Tô đối với Tô Minh và Cố Trản Từ thay đổi 180 độ, bà không còn bận tâm về việc hai người họ công khai yêu nhau nữa.

Nghe Tô Hào kể lại toàn bộ sự việc, mẹ Tô cảm thấy kinh hãi, không ngừng nhấn mạnh: "Từ giờ trở đi, Minh Minh không được phép bơi lội nữa. Người ta nói đúng, những người biết bơi mới dễ chết đuối."

Nói xong, bà lại tự đánh vào miệng mình: "Xùy xùy xùy."

Cố Trản Từ nói: "Cô à, là tại con không chăm sóc tốt cho Tô Minh."

"Loại chuyện này ai mà ngờ được, đã hai đứa nhất định phải ở bên nhau, thì cô cũng không chia cắt nữa. Chỉ là con lớn hơn Minh Minh vài tuổi, có những việc có lẽ con sẽ phải vất vả hơn một chút."

Mẹ Tô vẫn rất yên tâm về Cố Trản Từ. Ít nhất Cố Trản Từ đã nuôi dưỡng Cố Thời Nguyệt lớn đến vậy, mà Cố Thời Nguyệt còn rất xuất sắc. Tuy vậy, bà vẫn cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ, như thể bà vừa tìm cho con gái mình một người mẹ trẻ vậy.

Cố Trản Từ đáp: "Con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy."

Khác với tuần trước, lần này dù không muốn, mẹ Tô cũng không ngăn cản hai người họ nữa, thậm chí còn sắp xếp cho họ một phòng ngủ.

Mẹ Tô dặn đi dặn lại: "Trản Từ, Minh Minh vừa mới gặp chuyện, con chăm sóc nó cẩn thận, đừng như lần trước."

Nào là hôn môi, nào là ăn ngực.

Cố Trản Từ: "..."

Cẩn thận khóa trái cửa phòng, Cố Trản Từ và Tô Minh ngồi trên giường, vẫn còn nghĩ mà sợ. Cố Trản Từ nói: "Chị vẫn rất lo. Hay em ở nhà một thời gian đi, đừng đi đâu cả."

Cố Trản Từ không muốn trải qua cảm giác đó thêm một lần nữa, ích kỷ thì cứ ích kỷ, cô nguyện ở bên Tô Minh mãi mãi.

Tinh thần Tô Minh đã khá hơn nhiều, cô nhướng mày cười: "Thật sự không được đi đâu à?"

Cố Trản Từ hiếm khi bá đạo: "Không được đi."

Tô Minh dựa vào lòng cô, liệt kê: "Vậy thì cũng không được ăn, vì có thể nghẹn chết."

"Không được ngủ, vì có thể ngủ chết."

"Không được tắm, vì có thể tắm chết."

Cố Trản Từ: "..."

Cô đơ mặt: "Chị không đùa đâu."

Tô Minh thở dài: "Vậy cả lên giường cũng không được làm."

Cố Trản Từ: "..."

Faye: Cái truyện này nó cứ hài kiểu gì ấy, tên truyện "HE với mẹ nữ chính" là động lực giúp TM tỉnh lại luôn đó.

Mà buồn cười CTT cuối chương nào cũng nghẹn ko nói được gì, toàn 3 chấm 3 chấm 3 chấm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro