Chương 4: Cầm thú aaa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nửa đêm không mộng, một đêm ngủ ngon.

Lộ Dĩ Khanh chỉ cảm thấy đêm nay chính mình ngủ đến cực hương cực trầm, sáng sớm tỉnh lại khi lăn ở trong chăn ấm áp, thậm chí còn có vài phần lưu luyến cùng không muốn rời. Thẳng đến nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chứng kiến đó là một gương mặt phóng đại của mỹ nhân......

Ký ức hôm qua thoáng chốc thu hồi, Lộ Dĩ Khanh nhớ tới sự việc mình đã xuyên qua, đầu óc mơ hồ cũng nháy mắt tỉnh táo lại. Bất quá còn không đợi nàng lặng lẽ đứng dậy, lại phát hiện một cái sự thật tương đối xấu hổ —— hai người cùng giường vậy mà ngủ mê, không chỉ là trợn mắt liền đối diện là Thẩm Vọng Thư, trên thực tế một đêm qua đi, nàng không biết khi nào thế nhưng lại trực tiếp chen vào trong lòng ngực đối phương, một móng vuốt còn đường đường chính chính ấn ở trên eo mỹ nhân.

Đến nỗi Thẩm Vọng Thư đồng dạng ôm lấy cánh tay chính mình, phút chốc bị Lộ Dĩ Khanh bỏ qua.

Lộ Dĩ Khanh cũng không hoài nghi chính mình ngủ lúc sau đối phương làm cái gì, bởi vì nàng rất rõ ràng chính mình tư thế ngủ, chính là như vậy "Hào phóng". Lúc sau ngủ trong lòng ngực ôm đến thứ gì đấy là bình thường, từ đầu giường ngủ đến đuôi giường cũng không phải chưa từng có, thậm chí còn ngủ ở trên giường tỉnh ngủ ở dưới giường, đều có khả năng phát sinh ở trên người nàng. Như vậy nửa đêm bị người bên gối ôm lấy, cũng không có gì hiếm lạ cả.

Chỉ là nhớ tới này đó, Lộ Dĩ Khanh khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng. Rồi sau đó nàng nhìn nhìn bên người Thẩm Vọng Thư tựa hồ còn chưa có tỉnh, lại có một chút buồn rầu —— hai người ấp ấp ôm ôm thân cận như vậy, nàng phải như thế nào mới có thể bất động thanh sắc đứng dậy rời đi đây trời?

Đến nỗi đem người đánh thức? Lộ Dĩ Khanh cũng không muốn lại như hôm qua bị sắc đẹp mê đến đầu óc choáng váng.

Nàng còn phải đi thăm dò cái thân phận mới này sau khi xuyên qua, cảm giác như mình sắp khám phá được châu lục mới vậy.

Ngủ đủ rồi Lộ Dĩ Khanh một lần nữa bốc cháy lên ý chí hừng hực chiến đấu, mà ý chí chiến đấu này đang từ rời giường bắt đầu. Nàng thật cẩn thận dịch chuyển móng vuốt rời đi, lại cẩn thận đem tay Thẩm Vọng Thư cầm ra, tiếp tục thật cẩn thận lui khỏi cái ôm ấp của đối phương...... Cũng không biết là Thẩm Vọng Thư ngủ đến đủ trầm, hay là động tác của nàng xác thật đủ nhẹ, liên tiếp những động tác này, thế nhưng không có đem đối phương lay tỉnh.

Thành công bò ra ổ chăn Lộ Dĩ Khanh trộm thở dài, sau đó khóc không ra nước mắt phát hiện nàng tối hôm qua ngủ ở trong giường. Nói cách khác, cũng chính là nàng muốn xuống giường, thế tất nhiên phải từ trên người Thẩm Vọng Thư bò ra.

Lộ Dĩ Khanh thật sâu nhìn Thẩm Vọng Thư trong chốc lát, phát hiện...... Mỹ nhân ngủ say cũng vẫn là đẹp đến như vậy, thậm chí ngắm nhìn nhiều hơn một lần liền làm người có xúc động muốn âu yếm......

"Mình là đồ cầm thú!" Ảo não nhẹ lẩm bẩm một câu, rốt cuộc đánh vỡ một mảnh yên tĩnh.

Ý thức được chính mình nghĩ ngợi lung tung Lộ Dĩ Khanh lấy tay che mặt, không rõ chính mình vì cái gì sẽ sinh ra ý nghĩ càn rỡ như vậy. Ảo não qua đi, nàng thở sâu hung hăng xoa nhẹ trên mặt, cũng không dám nhìn lại Thẩm Vọng Thư, mà là xám xịt bò xuống giường.

Mang giày thay quần áo, đơn giản đã mặc xong, Lộ Dĩ Khanh rón ra rón rén đi ra ngoài.

Chỉ là khi rời đi Lộ Dĩ Khanh lại không phát hiện, phía sau vẫn luôn có một tầm mắt vương nơi bóng lưng nàng. Thẳng đến khi nằm ở trên giường rốt cuộc nhìn không thấy được gì nữa, Thẩm Vọng Thư lúc này mới thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhắm hai mắt lại, bộ dáng bình tĩnh phảng phất chưa bao giờ tỉnh lại.



****************************************************************************

Rửa mặt dùng bữa, không có Thẩm Vọng Thư cạnh bên, Lộ Dĩ Khanh tức khắc cảm giác tự tại hơn rất nhiều.

Tự nhiên không phải bởi vì đối mặt mỹ nhân nuốt không trôi, mà là ngắn ngủn một ngày thời gian, nàng đã đối với định lực của bản thân cảm thấy tuyệt vọng —— Thẩm Vọng Thư xác thật xinh đẹp động lòng người, nhưng trước khi Lộ Dĩ Khanh xuyên thư đều đã gặp qua mỹ nhân cũng đếm không hết. Mà nàng cho tới nay đều cảm thấy, đối mặt với mỹ nhân thưởng thức thì sẽ tốt hơn, cho mỹ nhân một chút ưu đãi cũng là lẽ thường của đời người nha, nhưng bị mê đến đầu óc choáng váng thì đây là một chuyện lạ vô cùng.

Lộ Dĩ Khanh cảm thấy, lý trí của mình vẫn là cần cứu vớt một chút, cho nên tạm thời trong tâm cũng sinh ra trốn tránh. Vì thế nàng không có gọi Thẩm Vọng Thư rời giường, cũng không có chờ nàng dùng bữa, lúc sau càng không có chờ nàng thì đã đi ra khỏi cửa.

"Lang quân, ngài hôm nay muốn đi đến nơi nào?" Mới ra cửa phòng, Lộ Dĩ Khanh liền gặp được Với Tiền đang canh giữ ở ngoài cửa.

Kiến thức Với Tiền có càng là "Tà môn" sau Thẩm Vọng Thư, Lộ Dĩ Khanh hiện tại xem ra phòng bị Với Tiền tựa hồ cũng hạ thấp rất nhiều. Bởi vậy nàng nhấp môi nhìn Với Tiền liếc mắt một cái, vẫn là đáp: "Không đi nơi nào, chỉ ở trong phủ đi dạo."

Với Tiền nghe vậy không nói cái gì nữa, mà là tự giác đi theo phía sau Lộ Dĩ Khanh, lúc này Lộ Dĩ Khanh cũng không cho hắn lui như lần đầu nữa.

Hai người một trước một sau đi ra khoảng sân lớn, sau đó dọc theo đường tối hôm qua Thẩm Vọng Thư mang nàng đi, một lần nữa đem tòa nhà đi dạo một lần. Chỉ là cùng tối hôm qua bất đồng chính là, Lộ Dĩ Khanh hôm nay không chỉ có là tới nhận rõ đường đi, nàng thuận tiện còn muốn đem bên người với cái mối quan hệ nắm rõ một lần—— nghe nói đại gia tộc thời cổ đại dân cư đều không ít, tuy rằng tối hôm qua chỉ có các nàng hai người cùng nhau ăn cơm, nhưng cả tòa nhà lớn như vậy còn không biết ở bao nhiêu người đây.

Ôm tâm tư như vậy, Lộ Dĩ Khanh một đường đi đi dừng dừng, một đôi mắt càng là không ngừng nghỉ khắp nơi quan sát. Phàm là nàng nhìn như là nơi có người thường ở, liền hơi dừng lại bước chân, Với Tiền đi theo phía sau nàng liền sẽ tự giác vì nàng giới thiệu.

Tuy rằng thực tiện, nhưng đối phương như vậy biết gì nói hết, quả nhiên cũng rất kỳ quái đi?

Lộ Dĩ Khanh trong lòng chửi thầm, nhưng cũng không có ngăn lại Với Tiền. Chỉ là một đường đi tới hai người đi ngang qua rất nhiều nơi, Lộ Dĩ Khanh cũng dừng lại không ngừng một hồi, cũng không biết vì sao, Với Tiền giới thiệu nàng liền không nghe thấy một cái về chủ nhân.

Thẳng đến khi hai người đi vào chủ viện, Lộ Dĩ Khanh chẳng sợ không rõ ràng lắm cổ kiến trúc quy hoạch, cũng đã nhận ra cái sân này rất khác với những khoảng sân vừa rồi nàng đã xem qua. Với Tiền rốt cuộc nói: "Lang quân, chủ viện hôm nay chúng ta cũng đừng vào. Gia chủ trước đó vài ngày đi Tây Bắc, xem ra còn phải nửa tháng mới có thể trở về. Hiện giờ viện này cũng không có chủ nhân, ngài lúc này qua đi cũng không thích hợp."

Đi dạo sau một lúc lâu, rốt cuộc nghe được một tin tức hữu dụng, Lộ Dĩ Khanh tức khắc đánh lên tinh thần, đem lời này lặp lại nhấm nuốt một phen —— đầu tiên xem thái độ của Với Tiền với đám gia nhân, nàng hẳn là thiếu chủ của nhà này, mà gia chủ thì sẽ là phụ thân nàng. Tiếp theo gia chủ đi Tây Bắc kinh thương, như vậy Lộ gia này hơn phân nửa là thương nhân nhà của nhà mình chưa điều động đi. Cuối cùng Với Tiền nói chủ viện lúc này không có chủ tử nàng không nên đi, kia cũng chứng tỏ được rằng trong viện không phải không có ai, chỉ là không có muốn thấy nàng, có lẽ là nhân vật tiểu thiếp di nương linh tinh của phụ thân nguyên chủ đi?

Cũng không biết nàng nữ giả nam trang sau lưng, phụ thân của nguyên chủ có biết hay không, hay hoặc là việc này bản thân chính là ông ấy một tay lên kế hoạch?

Lộ Dĩ Khanh nghĩ vậy một đường đi qua rất nhiều khoảng sân tinh xảo, lại không có một chỗ cho người ở thật sự, trong lòng ẩn ẩn suy đoán cái gia tộc này có lẽ là xuống dốc. Ít nhất có thể là nhân khẩu điêu tàn, nhà của thương hộ như vậy vì muốn truyền thừa, muốn nàng phải nữ giả nam trang cũng là có khả năng.

Các loại ý niệm ở trong đầu nhanh chóng dạo qua một vòng nhỏ, hiện thực cũng chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, Lộ Dĩ Khanh cuối cùng nhìn chủ viện liếc mắt một cái, quả nhiên cũng không có ý định tiến lên. Nàng nghe Với Tiền nói xong, nâng bước tiếp tục về phía trước.

Lộ gia rất lớn, tối hôm qua bị Thẩm Vọng Thư nắm tay đi một vòng rất mệt rồi, hôm nay mang theo Với Tiền nghiêm túc đi một hồi đồng dạng cũng rất mệt. Bất quá chờ đem toàn bộ tòa nhà đều đi qua một lần, cũng không phát hiện trong nhà cái chủ nhân thứ tư, Lộ Dĩ Khanh trong lòng cũng đối với ngôi nhà này tình huống đại khái cũng có hiểu biết —— trừ bỏ một tức phụ mình tiện nghi quang minh chính đại nhặt được, lại nhặt được tiện nghi phụ thân của nguyên chủ, không có hai thân nhân này, thân thích quan hệ của nguyên chủ cũng không phức tạp.

Như vậy khá tốt, nếu không thật như là cổ đại thường thấy đại gia tộc như vậy, huynh đệ tỷ muội thúc bá cô thẩm dì dượng làm cho một nồi cháo heo, không nói đến lục đục với nhau, nhận thức người ta đều là cái một vấn đề to tướng, nàng chính là muốn lừa gạt đều lừa gạt không nổi đâu.

Lộ Dĩ Khanh lại nói bóng nói gió hỏi Với Tiền vài câu, đối phương cũng tất cả đều biết gì nói hết, hơn phân nửa chứng thực nàng suy đoán.

Bởi vì vừa đi đi dừng dừng, còn có Với Tiền ở bên giải thích, Lộ Dĩ Khanh hôm nay đi này một chuyến lại là so với tối hôm qua mất càng nhiều thời gian. Chờ nàng một chuyến đi xong, thời gian đã là tới rồi buổi trưa, nói cách khác toàn bộ thời gian buổi sáng đều bị nàng hao ở trên mặt này.

Lộ Dĩ Khanh ngược lại cũng không cảm thấy không đáng giá, rốt cuộc vì an ổn sống tới già, thời gian thăm dò tình huống là không thể thiếu. Chỉ là khi trở về nàng bỗng nhiên nói cùng Với Tiền: "Với Tiền ngươi tên này nhưng thật ra lấy được không tồi, với tiền dư tiền, khi nào cũng không thiếu tiền."

Lộ gia chỉ là thương nhân, Lộ gia hạ nhân tự nhiên cũng là yêu tiền, Với Tiền nghe vậy cũng không cảm thấy không có gì không tốt, ngược lại cười đến vui vẻ.

Bất quá ngay sau đó, Lộ Dĩ Khanh lại quay đầu lại hỏi Với Tiền một câu: "Bất quá Với Tiền này, làm gã sai vặt đều giống ngươi như vậy nói nhiều sao?"

Với Tiền nghe được lời này giật mình, thực mau đã nhảy số, trên mặt vui vẻ tươi cười trở nên bất đắc dĩ: "Nhưng lang quân đã yêu cầu biết cái gì thì nói đó mà."

Lộ Dĩ Khanh nghe được lời này, đồng tử chợt co rụt lại, đồng thời trong lòng cũng hiện lên một tia hiểu rõ. Nàng khoanh tay mà đứng, giấu ở phía sau tay áo rộng trung tay nắm chặt thành quyền, trên mặt lại còn giả vờ một bộ dáng trấn định, hơi hơi híp mắt: "Vì cái gì ngươi nói như vậy?"

Với Tiền trên mặt nét bất đắc dĩ càng đậm, hắn ấm ức ngẩng đầu đối diện ánh mắt Lộ Dĩ Khanh, ngữ khí phức tạp: "Bởi vì lang quân luôn quên một ít chuyện, cũng luôn yêu cầu cần một người nhắc nhở, trong nhà mỗi người đều biết đến."

Lộ Dĩ Khanh: "???"

Này là lý do gì chứ, thực sự có người tuổi còn trẻ mà đều cũng có bệnh tuổi già như thế hả, ba ngày hai đêm quên hết cần người ta tùy thời nhắc nhở sao?!

Lộ Dĩ Khanh khiếp sợ qua đi, thậm chí theo bản năng duỗi tay sờ sờ đầu mình, rất sợ nguyên chủ đầu óc thực sự có bệnh rồi, sẽ liên luỵ đến nàng lúc xuyên qua. Bất quá sờ tới sờ lui, đều là cái đầu bình thường cũng không có bị lõm nha, nàng lại có thể bị cái gì đây...

Bất quá xem Với Tiền kia bộ dáng lời thề son sắt, nguyên chủ có lẽ thực sự có bệnh mất trí nhớ?

****************************************************************************

Một lần nữa khi trở lại tiểu viện, Lộ Dĩ Khanh tâm tình phức tạp cực kỳ.

Mãi đến khi đầu óc đều nghĩ nguyên chủ thường xuyên có bệnh mất trí nhớ. Lộ Dĩ Khanh nghĩ đến chính mình xuyên qua sau không có thể kế thừa đến ký ức, lại nghĩ đến chính mình có thể mượn cớ này bớt đi nhiều rắc rối, nhất thời cũng không biết nên khóc hay nên cười.

Bất quá có tiền bệnh như vậy, Lộ Dĩ Khanh lại hỏi thăm cái gì cũng đều không có kỳ quái, ngẫu nhiên thất thố cũng có thể mượn việc này che giấu. Nàng trạng thái tâm lý căng chặt rõ ràng lơi lỏng xuống. Mà đúng là bởi vì một phần lơi lỏng này, Lộ Dĩ Khanh khi trở về lại là đã quên đi sự tồn tại của Thẩm Vọng Thư, thế cho nên khi nàng trở về phòng nhìn thấy đối phương, thân thể lập tức liền cứng trở lại rồi.

Đối mặt với Thẩm Vọng Thư, nàng mạc danh sinh ra rất nhiều cảm giác không biết vì điều gì kéo tới.

Lúc này Lộ Dĩ Khanh đã ý thức được nguyên chủ khả năng để lại cho nàng ảnh hưởng, lại nhìn đến Thẩm Vọng Thư, nàng bỗng nhiên liền hiểu ra nguyên nhân chính mình hai ngày này liên tiếp thất thố —— tám phần vẫn là nguyên chủ lưu lại di chứng, hoặc là nói là bản năng của cơ thể.

Mà Lộ Dĩ Khanh đang nghĩ như vậy, Thẩm Vọng Thư cũng đã nhận ra nàng đã trở về, không chút để ý ngước mắt nhìn lại đây.

Bốn mắt nhìn nhau, Lộ Dĩ Khanh trái tim nhỏ vẫn là không biết cố gắng nhảy nhót. Tốt xấu lần này có chuẩn bị tâm lý, Lộ Dĩ Khanh rốt cuộc không lại bị "Sắc đẹp" hôn mê đầu óc, nàng miễn cưỡng gợi lên khóe môi cười cười: "Nàng dậy rồi sao?"

Thẩm Vọng Thư nghe vậy lại là cười, buồn cười lại bất đắc dĩ cười: "Mặt trời đã lên cao thế, A Khanh cảm thấy ta lười biếng như vậy sao?"

Lộ Dĩ Khanh chớp chớp mắt, ý thức được chính mình lại nói sai lời, vì thế vội vàng dời đi đề tài: "Vậy nàng đang làm gì đó?"

Thẩm Vọng Thư cũng không gạt nàng, tùy tay chỉ chỉ một chồng thiệp đặt ở trong tầm tay trên án kỉ, đáp: "Đây là thiệp mời sáng nay mới vừa đưa tới, ta trước nhìn một cái." Nói xong rút ra trong đó một phong đưa cho Lộ Dĩ Khanh: "Tương Vương phủ thiệp mời cũng đưa tới, nàng chớ có quên việc này."

Lộ Dĩ Khanh: "......"

Yên lặng tiếp nhận thiệp mời Lộ Dĩ Khanh không biết nguyên chủ quên không quên, nhưng nàng dù sao là không biết Tương Vương phủ là cái gì. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nhà nàng không phải xuất thân thương nhân sao? Cổ đại sĩ nông công thương giai cấp rõ ràng, hơn nữa nàng xem người này đinh điêu tàn bộ dáng còn tưởng rằng Lộ gia xuống dốc, nguyên lai lại vẫn cùng Vương phủ đắp quan hệ, còn có thể đến đối phương tự mình đưa thiếp mời?

Loáng thoáng, Lộ Dĩ Khanh cảm thấy phong thiệp mời này có lẽ cũng không đơn giản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro