Chương 103 - Chụp hình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ nhật, Thẩm Thu Hoa đi đến nơi tuyên truyền của Nhất Sắc Tài để chụp ảnh. Đó là một khu kiến trúc theo phong cách cổ đại, bây giờ đã trở thành thắng cảnh để tham quan. Vì không muốn bị người khác làm phiền, nên toàn bộ ê-kíp đã đến nơi này lúc 5 giờ sáng.

Nhân viên giữ cửa dĩ nhiên đã quen với đội quay phim chụp hình, nhìn thấy họ ra vào mấy lần. Ánh sáng bên trong kiến trúc cổ xưa lộ ra cổ điển.

Thẩm Thu Hoa vừa đi vào nơi này dường như có cảm giác mấy kiếp vậy. Thợ trang điểm tay chân lanh lẹ, rất nhanh đã trang điểm xong cho nàng. Người phụ trách trang phục dẫn nàng tới một chiếc xe để thay quần áo.

Dương Quỳnh nhìn thoáng qua người phụ trách trang phục, mặc dù là một cô bé, bị tâm trạng của cô quấy phá, còn hay để bụng. Vì vậy đề nghị cô đến giúp đỡ thay quần áo, để cho người phụ trách trang phục đi ra ngoài.

Mặc quần áo nhiều lần thấy không có vấn đề gì, người phụ trách trang phục mới rời khỏi xe.

Có thể thấy được, sau khi người phụ trách đi khỏi, Thẩm Thu Hoa cũng thở dài một hơi, "Em thực sự không quen khi cô ta nhìn như vậy."

"Đúng đó, đồ vật nhà chị cũng không thể để người ngoài nhìn." Dương Quỳnh giúp đỡ cầm quần áo mặc.

Lần này quần áo thay đổi cũng không có phức tạp mấy, nếu không sẽ không có người mua. Hai người mặc quần áo xong đi ra, thợ trang điểm lại giúp đỡ chảy tóc. Lẽ ra mang một đóng đồ trang sức lớn, kết quả cảm thấy nhiều như vậy hình như dư thừa. Cuối cùng Thẩm Thu Hoa tự mình chọn một cây trân châu màu trắng, đây là đồ trang sức duy nhất trên đầu nàng.

Bên này đi qua đi lại nhiều lần cũng chưa tới sáu giờ, bên kia thợ chụp hình đã chuẩn bị xong.

Kiến trúc cổ xưa bên trong, Thẩm Thu Hoa dạo bước ở giữa. Lúc thì dừng chân, lúc thì quay đầu nhìn lại, chút thì nhìn lá sen trong hồ nước, chút thì xa xa nghe tiếng chuông sớm chiều.

Lúc đầu, thợ quay phim còn muốn yêu cầu nàng làm mấy cái động tác chụp hình, một lát mới phát hiện mấy cái này đúng là dư thừa. Người mẫu này mặc vào quần áo hợp như thế lại phối hợp với phong cảnh như vậy, hoàn toàn giống như một bức họa.

Máy chụp ảnh trong tay anh ta không ngừng chớp lia lịa, hoàn toàn quên mất đây chỉ là một bộ trang phục. Đương nhiên bên cạnh cũng có người nhắc nhở, thợ chụp nhìn lại, một bộ trang phục liền chụp hơn tám mươi tấm hình. Hôm nay máy ảnh hình như đang đứng trước khó khăn thử thách.

Thấy thời gian cũng sắp tới Thẩm Thu Hoa lại mệt mỏi, hôm nay nàng còn phải mặc thêm chín bộ nữa. Có được bài học, thợ chụp ảnh lúc sau cũng khống chế số lượng, mỗi bộ cũng chỉ chụp hơn năm mươi tấm.

Toàn bộ quay phim chụp hình tiến độ rất nhanh. Thẩm Thu Hoa hình như không có đưa ra yêu cầu gì, cũng không cảm thấy quá mệt mỏi. Hình như nàng liên tục thay đổi quần áo, sau đó tùy ý tản bộ một chút, rồi thay bộ quần áo khác, lại tản bộ một chút. Càng về sau, nàng cũng không chú ý đến vị trí của máy chụp nữa, tùy ý thưởng thức phong cảnh kiến trúc, ngược lại là thợ quay phim chạy theo nàng, chạy tới chạy lui mệt đến ỉu xìu.

Chưa tới buổi trưa mọi việc đều kết thúc thuận lợi. Cuối cùng còn hai bộ đồ, từ từ có khách du lịch, có một ít người tới xem, cho nên chụp hình cũng ít đi lại.

"Thẩm tiểu thư thật sự là trời sinh làm người mẫu!" Trên đường về, thợ quay phim yêu cầu Dương Quỳnh lên xe, trên xe không ngừng ca ngợi Thẩm Thu Hoa.

"Cám ơn." Thẩm Thu Hoa rất lễ phép, nhưng cũng không nói nhiều.

"Thẩm tiểu thư, cô là người có khí chất cổ điển mà tôi từng gặp qua, chuyện này thực hiếm có!" Thợ chụp ảnh còn đang nói.

Thẩm Thu Hoa quay đầu nhìn anh ta đang ngồi ở phía sau, cưới nói: "Anh có gì muốn nói cứ việc nói thẳng ra."

"À..." Thợ quay phim không nghĩ tới nàng trực tiếp như vậy. "Là như vậy, hôm nay tôi chụp mấy tấm hình kia, một phần sẽ đưa cho cửa hàng Nhất Sắc Tài. Còn dư lại tiệm của tôi muốn bán cho các tạp chí. Tất nhiên, nếu đã dùng đến tôi sẽ trả tiền cho cô. Vậy cũng coi như chúng ta đang hợp tác, cô cảm thấy thế nào?"

Thẩm Thu Hoa đối với mấy cái này hoàn toàn không hiểu, quay đầu nhìn Dương Quỳnh đang lái xe.

Dương Quỳnh vẫn là câu nói kia không đổi. "Chỉ cần em thích là được."

"Dù gì cũng không sao, anh cứ làm đi." Thẩm Thu Hoa cũng không cảm thấy đây chuyện gì quan trọng. Nàng có thể cùng Nhất Sắc Tài hợp tác, dĩ nhiên cũng có thể cùng người khác hợp tác. Chỉ cần không ép buộc nàng làm những việc nàng không thích là được rồi.

"Cám ơn cám ơn!" Thợ chụp hình kích động khoa tay múa chân. Từ trong túi quần lấy ra một tấm danh thiếp, "Thẩm tiểu thư, đây là danh thiếp của tôi, sau này có cơ hội chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn."

Thẩm Thu Hoa tiếp nhận danh thiếp nhìn thoáng qua, "Vu Hiên."

"Đúng đúng đúng, tôi chính là Vu Hiên." Thợ chụp hình nói.

Thẩm Thu Hoa gật gật đầu. "Hi vọng có cơ hội tiếp tục hợp tác." Loại lời nói khách sáo này tuy nàng không hiểu, nhưng nghe người khác nói mấy câu cũng thấy ổn.

Trở lại phòng chụp ảnh của Vu Hiên, cần phải tiến hành ở chỗ làm việc ngay. Vẫn là chín bộ quần áo kia, bởi vì thợ chụp hình cũng có yêu cầu khi làm việc, hình như đều giống nhau, cho nên lần này rất nhanh, chỉ hai giờ đã hoàn thành.

Tẩy bỏ trang điểm, cùng mọi người nói chuyện. Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh ra phòng chụp ảnh.

"Em có mệt lắm không? " Dương Quỳnh có chút đau lòng.

"Không sao. Chuyện này so với chuyện ở trường học thì dễ dàng hơn nhiều. Ít nhất không cần suy nghĩ."

Động tác mờ ám cũng bị Dương Quỳnh chú ý tới, "Trở về thì đắp mặt nạ dưỡng da cho thoải mái một chút."

Trên đường lái xe về, Dương Quỳnh nói: "Thật ra, em nói chuyện như vậy cũng không cần dùng đầu để em suy nghỉ. Em không muốn nổi tiếng, cũng không muốn trèo lên cao, cho nên không lãng phí đầu óc. Nhưng mà, trong cái vòng tròn này, đâu có ai như em toàn tới để chơi?"

Thẩm Thu Hoa suy nghĩ một lát, đạo lý kia nàng dĩ nhiên hiểu. Tin tức giải trí cũng không phải chưa xem, cũng vì danh lợi ở phía sau không ngừng tính toán, không thua gì kiếp trước ở hậu cung tranh đấu. Khác biệt là, khi thua cuộc, không đến nỗi phải đổi lấy tính mạng của toàn gia tộc.

"Mỗi người đều có chí riêng, muốn trở bên nổi bậc cũng không có gì sai. Bất quá cuộc sống chính là như vậy, muốn lấy được một ít gì đó, nhất định phải trả giá một ít gì đó. Một khi rơi vào giữa danh và lợi, liền có ý nghĩ bằng lòng quy tắc của trò chơi. Tự đem bản thân đổi lấy, thì tất nhiên phải trả giá, thật ra rất công bằng." Nàng xưa nay chưa từng cảm thấy, những quy tắc ngầm bên trong ngành giải trí được cái gọi là thông cảm. Muốn nổi tiếng dĩ nhiên phải trả giá thật lớn. Không ai bắt buộc mọi người phải nổi tiếng.

"Thật ra, chị cảm thấy rất nhanh em sẽ nổi tiếng thôi." Dương Quỳnh cảm giác Thẩm Thu Hoa đang dùng một phương pháp khác để mở cửa ngành giải trí. Cô không thể nói ủng hộ, nhưng cũng không thể phản đối, mọi chuyện vẫn là câu nói kia "Chỉ cần em thích là được."

Thẩm Thu Hoa đối với những chuyện này không phải không đoán ra được. "Chờ đến lúc em nổi tiếng, chính là lúc chúng ta rời khỏi."

Dương Quỳnh nhìn nàng, "Có ý gì đây?"

"Vì miếng ăn mà bận rộn cả ngày, không phải thứ em mong muốn. Em muốn đi đến một nơi non xanh nước biếc, cùng chị ở ẩn, một đôi không lo chuyện thế gian." Tuy rằng nàng đã thích ứng với cái nơi ồn ào này, nhưng không hề yêu thích. Thứ nàng muốn chính là cuộc sống đơn giản bình dị và tự tại, nhưng không biết Dương Quỳnh có nguyện ý hay không. Vậy tại sao không dò hỏi thử? Nếu như Dương Quỳnh không muốn, nàng tất nhiên sẽ nguyện ý đi theo Dương Quỳnh. Đây là suy nghĩ tam tòng tứ đức, được bồi dưỡng từ sự cố hữu ngày xưa.

"Được, mọi chuyện đều nghe theo em. Thu Hoa, thật ra đi chỗ nào chị cũng không ngại đâu. Chỉ cần em ở bên cạnh chị là đủ rồi." Bây giờ Dương Quỳnh có vợ thì đủ rồi, mấy cái khác cũng không ngại.

Một ngày trước cuối tuần, không có học sinh, tất cả mọi người trải qua vô cùng hài lòng.

"Nếu ngày nào cũng không có học sinh thì tốt quá rồi, tôi tình nguyện không nghỉ, mỗi ngày đều có thể đi làm." Cô Đoàn tổ thể dục nói.

"Em nằm mơ đi! Không có học sinh thì em làm được gì?" Cô Bạch cười ý nghĩ kỳ lạ.

"Cũng đúng nha." Cô Đoàn sờ đầu một cái, cảm thấy lời nói của mình không đáng tin cậy.

Thẩm Thu Hoa ngồi ở chỗ của mình xem sách, Dương Quỳnh thì ở trên máy tính đặt mua vé xe lửa. Dự định trước tiên nếu có tiền thì về nhà, thế nhưng bây giờ về nhà cô cũng có chút do dự. Thẩm Thu Hoa nhìn ra được, nhưng cũng không khuyên nhủ. Tình thân, từ góc độ này mà nói, ngày cả Thẩm Thu Hoa cũng là người ngoài cuộc. Cho nên, cái này chỉ Dương Quỳnh mới có thể vượt qua.

Dương Quỳnh cũng không do dự quá lâu, cô cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc, làm sao còn nhớ những chuyện xảy ra trước đây? Mấy người kia dù sao cũng là người nhà của cô, cũng không cần phải ghi hận. Không thể không nói, khi trong lòng một người đang cảm thấy hạnh phúc, cho dù đã từng có rất nhiều tổn thương cũng có thể bỏ qua, cũng sẽ tha thứ cho những người đã từng tổn thương mình.

Vé tàu đã đặt xong, vì muốn lần đầu Thẩm Thu Hoa đi tàu hỏa đường dài, được thoải mái một chút, cô cố ý đặt trước giường mềm. Vé tàu thật sự không hề rẻ! Nếu không phải vì Thẩm Thu Hoa muốn nhìn phong cảnh dọc đường đi, thì đã đặt vé máy bay rồi.

Sau khi tan việc hai người đi chỗ buôn bán dạo phố, nhiệm vụ hôm nay là mua một số quà để đem về nhà. Chuyện này Thẩm Thu Hoa cũng coi như thành thạo. Đối với chỗ vùng núi xa xôi, một chút nhận thức nàng cũng không có.

Dương Quỳnh mua một ít thức ăn dinh dưỡng, mua thêm mấy bộ quần áo cùng một ít đồ chơi, vừa nhìn là biết cho đứa trẻ. Ngồi ở trong xe đếm người thân của cô trên từng ngón tay, đừng quên ai là được. Dù sao cô cũng mang theo con dâu về nhà, cũng không muốn thất lễ.

Sau khi tính xong, hai người lại mua thêm một ít gì đó, rồi sau đó vào nhà hàng ăn tối. Dưới ánh đèn, vẻ đẹp Thẩm Thu Hoa đúng là say lòng người, Dương Quỳnh càng nhìn thì càng thích, nhếch mép cười ngây ngô.

"Chị cười gì vậy?" Thẩm Thu Hoa kỳ quái hỏi.

"Vợ của chị thật là xinh đẹp." Dương Quỳnh tiếp tục cười ngây ngô.

Thẩm Thu Hoa đỏ mặt, sẵng giọng: "Ở bên ngoài cũng như thế không đứng đắn!"

"Làm gì có? Chị ăn ngay nói thật thôi mà." Dương Quỳnh ủy khuất nói.

Lúc hai người đang nói chuyện, ở ngoài nhà hàng có một người đang đi vào, thấy hai người họ liền trực tiếp đi qua.

"Ai đây."

Hai người đồng thời quay đầu, thấy một người bụng phệ.

"Tôi nói ông Kim Cục, cái bụng này của ông có vẻ lớn hơn rồi đấy?" Dương Quỳnh nói xong đưa tay chọc chọc.

"Ai! Cô nha đầu này, lại nói bậy bạ nữa rồi? Đừng để người ta hiểu lầm chứ." Kim Cục đánh vào tay của Dương Quỳnh, trách mắng.

Thẩm Thu Hoa vội vàng đứng dậy nhường chỗ ngồi, thuận tiện chào hỏi.

"Cô xem đi Tiểu Thẩm rất có lễ phép, hai người các cô cùng một chỗ lâu như vậy, tại sao cô một chút cũng không học được vậy?" Kim Cục ngồi xuống liền bắt đầu quở trách Dương Quỳnh không biết lễ phép.

"Bớt nói đi, Thu Hoa nhà tôi dĩ nhiên lễ phép rồi. Bình thường tôi cũng rất lễ phép, nhưng cũng không phải với ông nha, tôi với ông còn phân biệt sao." Dương Quỳnh cười đùa nói.

"Ai, ai với cô mà hai ta hả? Ít lôi kéo quan hệ đi! Cô ít gây chuyện dùm tôi là được rồi." Kim Cục cũng không yếu thế cùng cô đấu võ mồm.

"Được được được, ông là đại cục trưởng, tôi không nên ngồi gần với ông như vậy, tránh xa tôi một chút được không vậy?" Cô nói xong, liền tránh xa một chút. Làm cho Kim Cục dở khóc dở cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro