Chương 115 - Oan ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hội trường hoàn toàn yên tĩnh, sau đó cứ như ông vỡ tổ bắt đầu ồn ào nghị luận. Địa vị của ông Lý không chỉ ở trong giới thư pháp thành phố, mà là toàn thế giới. Cũng như ông đã nói, những năm gần đây ông có rất ít tác phẩm mới, chứ đừng nói đến đề bạt người khác. Hôm nay ông đề chữ, còn đóng dấu, bức chữ này đã được tăng giá trị lên gấp mấy lần. Quan trọng hơn là, ông lại tuyên bố với tất cả mọi người, ông đang dìu dắt Thẩm Thu Hoa.

"Cám ơn Lý tiền bối." Thẩm Thu Hoa không có xưng hô ông Lý. Giờ khắc này, nàng chỉ là tiểu sinh mới của hiệp hội thư pháp, mà ông Lý lại là tiền bối. Tiền bối dìu dắt hậu bối, việc này rất nhiều chỗ cũng có, chỉ là hiện tại xã hội ngày này càng ngày càng ít thôi.

Nghe thấy Thẩm Thu Hoa nói như vậy, ông Lý cười đến nhíu mày càng nhiều. "Trẻ nhỏ dễ dạy." Một cô gái trẻ tuổi như vậy, có thể hiểu được khổ tâm của ông, rốt cuộc ông không có nhìn nhầm người.

Bộ chữ kia có rất nhiều phú thương bỏ ra trăm vạn để mua. Thẩm Thu Hoa không có ý định bán, dù sao chữ này có ý nghĩa rất khác, nàng cũng không thiếu số tiền kia. Cuối cùng vẫn là ông Lý nói "Còn nhiều thời gian", Thẩm Thu Hoa mới đồng ý bán đi.

Tiền thì ông Lý không cần, Thẩm Thu Hoa cũng không tiện nhận hết. Lấy danh nghĩa của Hiệp Hội Thư Pháp, quyên góp năm mươi vạn cho cơ quan từ thiện. Thẩm Thu Hoa từng bước giải quyết mọi chuyện rất đẹp đẽ. Không riêng gì ông Lý, mà toàn bộ bậc thầy thư pháp ở đây đều gật đầu. Vẫn là câu nói đó, một người trẻ tuổi, có thể làm được như vậy thật sự hiếm thấy.

Hội họp buổi chiều kết thúc, một mình Thẩm Thu Hoa hẹn ông Lý đến quá trà lâu để uống trà.

"Cháu nha đầu này, cũng không biết từ đâu mà xuất hiện nữa. Ông nhìn cháu rất thông minh, cũng sắp thành minh tinh rồi." ." Ông Lý cười ha hả nói.

"Hôm nay ông cho cháu thể diện lớn như vậy, cháu thật sự là thụ sủng nhược kinh."

Ông Lý lắc đầu: "Mặt mũi thứ này, không phải là do người khác cho, mà do bản thân tự tạo nên. Nha đầu à, ông sống từng này rồi, có người nào mà chưa từng thấy. Bao nhiêu người cầm quà cáp, đến nhà cầu xin ông cho họ một chút mặt mũi, ông đều không đồng ý. Viết thư pháp thì lòng phải tĩnh tâm, có quá nhiều tham vọng thì sẽ không viết được chữ tốt. Cháu rất kì lạ, nói không ham mộ danh lợi, nhưng ông thấy dạo này cháu rất vui, làm người đại diện, lại còn đi chụp ảnh gì đó, nhìn cũng như người bình thường. Nhưng mỗi lần ông nhìn thấy cháu, đều cảm thấy không phải đơn giản như vậy. Nói thật, là ông không nhìn thấu được cháu."

Thẩm Thu Hoa rót trà vào chén của ông Lý, "Ông Lý, thật ra cháu rất đơn giản, cháu muốn cơm áo không lo, làm chuyện cháu muốn làm. Muốn đơn giản sống hết đời này."

"Ừ, lời này ông tin. Nhìn ra được cháu không phải loại người mang nặng danh lợi. Nha đầu, có câu nói ông phải nhắc nhở cháu, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Có một số việc không phải cháu muốn đơn giản thì có thể đơn giản đâu." Ông Lý nhìn chén trà trong tay, nói một cách ý vị sâu xa.

"Cháu hiểu rõ. Cháu sẽ chú ý."

Ông Lý uống trà xong, chuẩn bị rời khỏi. Ông đã lớn tuổi, đi qua đi lại cả ngày cũng mệt mỏi. "Cháu và ông rất hiểu nhau, sau này cháu có gặp phiền phức gì, đừng ngại có thể nói với ông, có thể giúp đỡ ông nhất định sẽ giúp cháu."

Thẩm Thu Hoa nói cám ơn. Nàng tiễn ông Lý ra ngoài cửa, ông Lý lên xe rời khỏi.

Dương Quỳnh vẫn ngồi ở phòng bên ngoài. Thẩm Thu Hoa muốn cùng ông Lý một mình nói chuyện. Nàng không ngại Dương Quỳnh có mặt, chỉ sợ ông Lý chú ý.

"Hai người nói chuyện xong liền đi xuống, chị đoán không chừng ông ấy muốn nhận em làm cháu gái." Dương Quỳnh tiến đến bên tai Thẩm Thu Hoa hỏi, "Tại sao ông ta lại đối với em tốt như vậy?"

"Dùng chữ kết bạn, chị không hiểu đâu." Thẩm Thu Hoa nhún vai.

"Này này. Em đang kỳ thị chị viết chữ xấu đúng không? Chị nói cho em biết, chữ của chị là dựa vào chữ của em mà luyện, em nói chữ của chị xấu chẳng khác nào nói chữ của em xấu..." Thấy Thẩm Thu Hoa lên xe, Dương Quỳnh cũng không thèm nói nữa.

Về nhà, Thẩm Thu Hoa cảm thấy toàn thân đều mệt mỏi. Nàng xoa mặt mình nói: "Quả nhiên thời gian lâu dài cái gì biến hóa. Hôm nay cười cả ngày cảm giác gương mặt đều đau."

"Thật sao? Chị tới xoa bốp cho em." Dương Quỳnh vừa mới đưa tay lên.

Thẩm Thu Hoa vội vàng lui sang một bên, lúc này mà để cho cô xoa, đoán chừng chẳng bao lâu mình sẽ ở nơi nào nữa. Mình còn chưa gọi điện thoại lại cho mẹ nữa, nên không thể để cô làm ẩu được.

Điện thoại cho mẹ Thẩm, nàng còn chưa nói chuyện, giọng nói của mẹ Thẩm bên kia cương quyết bảo nàng ngày mai về nhà. Bất luận nàng có nói cái gì, cũng phải nhất định về nhà.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng nói của mẹ Thẩm rất lớn, Dương Quỳnh ở bên một bên cũng nghe được.

"Không biết. Nghe giọng nói của mẹ, chắc là không có chuyện gì tốt rồi. Có điều... Gần đây em đâu có làm gì đâu." Thẩm Thu Hoa cảm thấy mình thật là vô tội. Bận rộn cả một ngày, ngay cả thở cũng chưa thở được, bây giờ phải lập tức về nhà.

Không còn cách nào, là con gái, dĩ nhiên phải nghe lời của ba mẹ. Hai người nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai liền lái xe quay về Thẩm gia.

Thân thể Thẩm Thu Hoa mệt nhọc cả ngày vô cùng yếu ớt. Ban đầu đoạn đường về nhà này cũng không có say xe, nhưng lần này lại say xe. Trên đường nôn đến mấy lần. Lúc tới nhà Thẩm gia, sắc mặt của nàng đều trắng bách, tái nhợt.

Mẹ Thẩm bị sắc mặt của nàng làm giật mình, "Chuyện này là sao vậy?"

Trong lòng Dương Quỳnh không thoải mái. "Dì, còn không phải do dì kêu Thu Hoa nhanh chóng trở về sao. Gần đây em ấy rất nhiều việc, còn chưa nghỉ ngơi cho khỏe, mọi việc đều ráng làm xong, để nhanh chóng trở về nhà, nên bị say xe thành như vậy?"

Mẹ Thẩm nghe xong thì rất đau lòng. Đỡ Thẩm Thu Hoa lên giường nằm, sợ nàng nóng, còn cầm cây quạt, quạt cho nàng, "Thu Hoa, em có đỡ chút nào không?"

Thẩm Thu Hoa nằm im được một lát, cuối cùng cũng khá hơn một chút. "Mẹ, mẹ vội vàng gọi con trở về như vậy có chuyện gì sao?"

Ban đầu mẹ Thẩm muốn gọi nàng về để chấp vấn, nhưng thấy con gái sắc mặt thành như vậy cũng không biết có nên hỏi không. Do dự được một lát, thì thở dài đem lời của dì Ba nói lại một lần.

Dương Quỳnh nghe xong lập tức đứng lên, "Dì, nhà của Liễu Mạn Chi ở đâu? Dì nói cho con biết đi, con đi qua đó hỏi thử xem, hai mẹ con của cô ta chửi Thu Hoa như vậy là có ý gì?"

Lần đầu tiên mẹ Thẩm nhìn thấy Dương Quỳnh tức giận như vậy, cũng giật mình. Đừng thấy Dương Quỳnh bình thường cười híp mắt, miệng so với mật ong còn ngọt hơn, lúc này trên người toàn bộ đều là sát khí. Mẹ Thẩm làm sao dám nói cho con bé nhà Liễu gia ở đâu, cảm thấy nói ra thì sẽ chết người mất.

"Dương Quỳnh, chị ngồi xuống trước, đừng làm mẹ em sợ." Thẩm Thu Hoa vẫn còn bình tĩnh. Chỉ là trong ánh mắt tinh quang lúc sáng lúc tối.

Dương Quỳnh đi lòng vòng, cuối cùng cũng ngồi xuống. Chỉ là cô tức giận như vậy không kìm nén được, kìm chế ở trong lòng rất khó chịu.

Thẩm Thu Hoa cũng không để ý tới cô nữa, quay đầu nhìn mẹ Thẩm, "Mẹ, lúc trước con có hỏi qua mẹ, mẹ tin dì Ba hay là tin con gái của mình?"

Mẹ Thẩm nhớ rõ lúc trước mình tin tưởng con gái. Thế nhưng, bây giờ mình lại nghe mấy lời không có đạo lý của em ba, mà bắt đầu nghi ngờ.

"Mẹ, mẹ thật không tin con sao? Con ở trong mắt của mẹ, sẽ vì tiền mà bán thân mình sao?" Lúc Thẩm Thu Hoa hỏi ra câu này trong lòng vô cùng đau lòng. Cái gọi là, "Lời người đáng sợ." Nếu ngay cả ba mẹ của nàng cũng không chịu tin nàng, vậy còn người nào có thể tin nàng đây.

"Thu Hoa, mẹ không phải không tin con. Hôm nay mẹ muốn nghe con nói lời thật lòng, dì Ba nói mấy chuyện kia như vậy, con có làm hay không?"

"Không có." Thẩm Thu Hoa thở dài. Mẹ Thẩm hỏi như vậy, chắc bà cũng đang nghi ngờ: "Mẹ, con đúng là đang làm đại diện cho một nhãn hiệu thời trang. Bởi vì, họ thấy con mặc đồ của họ rất đẹp, nên con kí hợp đồng. Con cũng thật sự là dựa vào bán chữ mà kiếm được rất nhiều tiền, bởi vì chữ của con xứng đáng với số tiền đó. Con không vì tiền mà đánh mất chính mình, càng không vì tiền mà bán rẻ bản thân. Mẹ, nếu như người khác hỏi con như thế, con sẽ không trả lời. Bởi vì, con không quan tâm người ngoài nhìn con như thế nào. Nhưng mẹ là mẹ của con, con không muốn bị mẹ hiểu lầm con người của con. Thẩm Thu Hoa con cho dù chết đói trên phố, cũng không bán rẻ bản thân." Câu cuối cùng, khóe mắt Thẩm Thu Hoa ngấn lệ. Với nàng mà nói, phải giải thích nhiều như vậy cũng rất oan ức. Bị mẹ nghi ngờ, cũng làm lòng nàng tổn thương.

"Con ngoan, là mẹ sai. Nhưng mà dì Ba nói như vậy, mẹ thật lo lắng." Mẹ Thẩm ở bên cạnh vừa khóc vừa nói. Giờ phút này bà biết đã trách lầm con gái của bà, cũng biết con gái bị ủy khuất. Người khác nói con gái của bà như vậy, bà chẳng những không tin tưởng con gái, ngược lại còn hùa theo người khác nghi ngờ nhân cách con gái của bà, điều này làm cho bà cảm giác mình có lỗi với con gái.

Dương Quỳnh nhìn thấy sắc mặt Thẩm Thu Hoa tái nhợt, nước mắt thì chảy xuống má, lại đứng lên, "Dì, bây giờ dì có thể nói chưa? Nhà của Liễu gia ở đâu."

"Dương Quỳnh, là dì trách lầm Thu Hoa, là dì sai. Con đừng lại nhà dì Ba, em ấy cũng sợ Thu Hoa học xấu, chỉ muốn tốt cho Thu Hoa thôi." Mẹ Thẩm muốn dàn xếp ổn thỏa, vội vàng an ủi Dương Quỳnh.

Lần này Dương Quỳnh không có ý định như vậy. Cô đã sớm thấy hai mẹ con Liễu Mạn Chi không vừa mắt, mấy lần đều muốn kiếm chuyện, không phải không để ý hai người đó, còn tưởng mình là nhân vật tài giỏi gì sao. Bây giờ ngay cả như vậy cũng dám nói mà không chịu trách nhiệm, đúng là không biết sống chết mà.

"Dì, dì yên tâm, con sẽ không ra tay đâu. Con chỉ muốn đi hỏi, hai người đó dựa vào cái gì mà nói như vậy."

Mẹ Thẩm hơi khó xử, bà cũng rất thích Dương Quỳnh. Bây giờ tức giận như vậy cũng là vì con gái của bà, chuyện này bà phải làm sao bây giờ.

"Mẹ, người ra ngoài trước đi. Để con khuyên nhủ Dương Quỳnh, không có chuyện gì đâu." Thẩm Thu Hoa vẫn là hiểu ý người, để mẹ Thẩm ra ngoài.

Mẹ Thẩm vừa đi ra ngoài, Dương Quỳnh liền lên trên giường ôm chặt Thẩm Thu Hoa, "Thu Hoa, cơn tức giận này chị nhất định phải thay em đòi! Không cần khuyên chị, không nên để cho hai người đó cứ nói bậy bạ thêm nữa, hai người đó muốn biết cái gì thì lại đây."

Thẩm Thu Hoa dựa vào trong ngực của cô, trong lòng ủy khuất đã biến mất, thay vào đó là dáng vẻ ngọt ngào, "Cũng không nói không cho chị đi hả giận, chị gấp gáp như vậy làm gì? Xem đi hù dọa mẹ em rồi, nếu chị còn hù dọa mẹ nữa, em sẽ không để ý tới chị đâu." Nói xong, đưa tay sờ xương quai xanh của Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh nghe xong lời này thì biết nàng muốn ra tay, lập tức cả người đều trở nên hưng phấn. "Em có kế hoạch gì?"

Thẩm Thu Hoa cười nói: "Em nào có kế hoạch gì? Đừng có nói bậy, mấy người đó ỷ là có quan hệ thân thích với chúng ta không chịu được mất mặt, nên hết lần này đến lần khác đặt điều nói bậy. Nếu họ đã thích nói, thì chúng ta cứ cho họ cái cớ để nói, để họ nói được nhiều một chút." Nàng mở to đôi mắt phượng, nét mặt vô tội nói: "Nếu em đã trở về, sao không mời bà con thân thích ăn bữa cơm, chị nói phải không?"

Dương Quỳnh gật đầu. Nương nương vừa ra tay, tất cả đều bị hành hạ như chó. Ha ha ha, các người đợi đi.

----------------------------

Chương sau còn nói về Thu Hoa nữa, 2 chương tới mới tiếp mẹ con LMC nhé mọi người, mình nói trước cho nghe để mong chờ kakaka ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro