Chương 28 - Thiên Linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hai người kia là đồng nghiệp sao? Trước đây anh chưa từng thấy qua." Trong xe BMW, chồng của cô Từ hỏi.

"Mới tới, vẫn chưa tới một học kỳ."

"Dáng dấp cô gái kia nhìn rất xinh đẹp." Chồng cô Từ nói.

Cô Từ nghe xong thì không vui, "Anh có ý gì? Anh coi trọng cô bé đó sao?"

"Em đó, cái gì cũng tốt, chỉ là lúc nào cũng thích ghen. Anh chỉ khen một câu liền coi như xem trọng? Người ta quả thực xinh đẹp nha, anh cũng đâu nói sai. Nếu trong lòng có quỷ sẽ không nói ra, đúng không?" Chồng cô Từ làm người rất hòa nhã, nghe xong lời đó cũng không có tức giận.

"Em đã nói với anh, em cùng cô ta bình chọn khóa học ưu tú, không cho phép anh khen cô ta nữa." Cô Từ nghiêng người nhấn mạnh.

"Em nói thế nào thì thế đó, dù sao anh cũng không quen biết cô ta."

Hai người trên đường đều nói chuyện, chiếc xe chạy một quán bar, đứng ngay cửa có một cô gái đang chảy đầu.

"Anh hai! Chị dâu." Cô gái thấy xe dừng, liền mở cửa lên xe.

"Tiểu Nhã, sao hôm nay em ngoan vậy? Cũng không cần anh vào đón em." Chồng của cô Từ khởi động xe hỏi.

Tiểu Nhã cười nói: "Anh không vào được, cho nên em chỉ có thể đi ra."

Cô Từ nghe xong nhíu mày nói: "Em lại đi loại quán bar này! Tiểu Nhã nếu để ba biết sẽ la em."

"Không ai nói ba sẽ không biết. Ba bận rộn như vậy, làm gì có thời gian quản chuyện của em? Anh chị sẽ không đi cáo trạng với ba đâu? Đúng không?" Tiểu Nhã trừng lớn đôi mắt, ánh mắt lóe sáng, lộ ra vẻ hồn nhiên ngây thơ đặc hữu của thiếu nữ mới lớn.

"Chuyện của em, anh sẽ không quản. Có điều nếu xảy ra chuyện gì cũng đừng tới tìm anh." Chồng của cô Từ nói.

"Em chỉ có một người anh, anh không giúp em thì ai giúp em? Đúng không, chị dâu?" Tiểu Nhã quay đầu hỏi cô Từ.

"Chị dâu em là giáo viên đó, em còn lắm lời với em ấy."

Tiểu Nhã nghe xong hình như nhớ tới cái gì, lập tức từ trong ba lô lấy ra một tờ báo nhăn nheo hỏi: "Chị dâu, đây có phải trường học chị đang dạy không vậy?"

Cô Từ cầm lấy tờ báo nhìn qua rồi gật đầu: "Đúng vậy. Sao vậy?"

Tiểu Nhã bẹp miệng. "Cô ta chính là người lúc trước đánh em. Còn có cô gái này cùng với cô ta." Tiểu Nhã chỉ người trên báo nói.

Tờ báo đó lúc trước đưa tin sự kiện trao đổi con tin. Tiểu Nhã nhớ lại trước đó gặp Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh trong quán bar. Em ấy tên Tôn Đông Nhã, người trong quán bar đều gọi em ấy là Tiểu Đông ca, cùng một người.

Cô Từ nghe xong lời này nhìn tờ báo xác nhận lại. Lúc này, Tôn Vân Hạo cũng nhân lúc đèn đỏ nhìn xem qua. "Đây không phải là hai người đồng nghiệp lúc nãy sao?"

"A? Vừa mới gặp sao?" Tôn Đông Nhã nghe vậy tức giận nói: "Anh, lần sau có gặp đánh cô ta giùm em."

"Em đó, có phải kiếm chuyện với người ta không?" Tôn Vân Hạo rất hiểu rõ em gái mình.

"Làm sao gây chuyện? Tiểu Nhã vẫn còn nhỏ, làm sao mà động thủ chứ?" Cô Từ nói.

Có người ủng hộ. Cánh của Tôn Đông Nhã càng cứng hơn. "Đúng đó, vẫn là chị dâu thương em. Vả lại hai người đó không phải giáo viên gương mẫu sao. Sao lại giống em đến quán bar chứ? Em ở quán bar gì hai người cũng biết đó, trường học hai người sao người nào cũng nhận vậy."

Cô Từ nghe xong mới phản ứng, cô cảm thấy có chỗ không hợp lý, nghe được Tôn Đông Nhã hỏi, cô mới ý thức Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh cùng đi quán bar Les. Chẳng lẽ hai người đó là...

Nghĩ vậy cô Từ nhanh chóng lắc đầu. Tuy rằng cô rất muốn thắng, nhưng cũng không tồi tệ đến mức nói xấu người ta.

"Tiểu Nhã, chuyện này đừng nên nói bậy bạ. Em thì biết lai lịch của quán bar, người khác thì không biết. Có thể hai người đó nghĩ đây là quán bar bình thường nên vào đó chơi, có gì không được." Lúc này, cô Từ lại giúp Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh giải thích.

Tôn Đông Nhã bĩu môi. "Chị dâu, chị thực sự là đồng nghiệp Trung Quốc tốt. Chị cho rằng em lợi dụng điểm này để nói người ta sao, chị là thẳng nên không biết, chị không thấy nét mặt của hai người họ đâu, em chỉ liếc mắt nhìn là biết có vấn đề. Sống chung lâu ngày chị sẽ biết, cảm giác cong thẳng chị có thể nhìn ra."

"Tiểu Nhã, anh chị mặc kệ em là gì, anh chị không muốn biết vấn đề này? Em đừng có càng nói càng cao hứng như vậy?" Tôn Vân Hạo có chút không hứng thú nói.

Tôn Đông Nhã thè lưỡi, ở sau lưng Tôn Vân Hạo làm cái mặt quỷ, không nói gì nữa.

Sinh hoạt ở trường học vẫn như cũ bận rộn, không có gì thú vị. Nhưng mà, là Dương Quỳnh đột nhiên phát hiện, không biết vì cái gì, mà Thẩm Thu Hoa không nỡ từ bỏ công việc này. Sau khi thích ứng với công việc, việc chuẩn bị tài liệu giảng dạy đối với Thẩm Thu Hoa mà nói giống như nấu một bữa ăn sáng, rất dễ dàng. Không nói những cái khác, chỉ nói một đống lớn tư liệu tham khảo dạy học, Thẩm Thu Hoa nhìn qua một cái, liền ghi nhớ hết, trên cơ bản tất cả vấn đề đều được giải quyết. Lâu dần, trình độ tiếp thu của học sinh đối với bài giảng của Thẩm Thu Hoa càng ngày càng cao.

Ngày hôm qua chủ nhiệm bộ môn ngữ văn đến nghe Thẩm Thu Hoa giảng bài. Sau giờ học cô An xúc động nói: "Tiểu Thẩm em dạy học sinh càng lúc càng giống em."

Năng lực của các học sinh tiến bộ hơn rõ như ban ngày. Đầu tiên là chữ viết, càng viết càng đẹp. Đi theo một vị thư pháp đại gia học viết chữ, Dương Quỳnh ngẫm lại đều cảm thấy thật là xa xỉ. Sau đó, năng lực nói chuyện của học sinh cũng tiến bộ hơn. Bình thường tốc độ nói chuyện của Thẩm Thu Hoa sẽ không quá nhanh, đây là thói quen của nàng lúc ở cổ đại. Nhưng là câu nói có trật tự rõ ràng, để cho người khác nghe một lần liền có thể hiểu, rất có năng suất. Hiện tại các học sinh dần dần phát triển theo phương diện này, từng cái miệng nhỏ nhắn đều học được nhanh mồm nhanh miệng. Còn có khí chất kia, khi đi học thì an ổn, trầm tĩnh. Đương nhiên, sau khi hết giờ học liền biến trở về nguyên hình.

"Chút nữa em đi rút thăm, xong thì về đây, chúng tôi sẽ giúp em chuẩn bị." Cô Trương, thật xứng đáng là tổ trưởng. Biết Thẩm Thu Hoa chưa có kinh nghiệm, không quên dặn dò. Lên lớp ưu tú ngày nào cũng phải rút thăm chọn lớp, nói cách khác, mỗi ngày giáo viên chỉ có một giờ chuẩn bị.

Thẩm Thu Hoa đáp lại một tiếng rồi đi ra cửa. Xuống lầu nhìn thấy Dương Quỳnh cùng mọi người đang đứng ở cửa.

"Đi thôi." Hai người tối qua nói xong, Dương Quỳnh xin phép nghỉ theo nàng đến khu giáo viên bồi dưỡng trong trường để rút thăm.

Ra cửa, Dương Quỳnh kéo tay nàng lại chỗ chiếc xe riêng. Thẩm Thu Hoa không hiểu nhìn Dương Quỳnh.

"Là xe của Đoàn ca. Từ đây đến khu giáo viên đi xe buýt rất xa. Đoàn ca đem xe cho chị mượn." Cô vừa nói vừa mở cửa xe.

Thẩm Thu Hoa cũng lên xe ngồi, hỏi một vấn đề khiến Dương Quỳnh hộc máu. "Chị biết lái xe sao?."

Mém chút nữa Dương Quỳnh đập đầu vào tai lái. "Thu Hoa, chị cả máy bay cũng biết lái, em đừng coi thường chị như thế có được không?"

"Từ trước đến giờ không thấy chị lái qua." Thẩm Thu Hoa vô tội nói.

"Đó là bởi vì chị không có xe." Không xe! Trước đây toàn mở cửa xe cho ông chủ, Dương Quỳnh không có thời gian cá nhân, mua xe làm gì? Hiện tại... Có lẽ nên mua xe rồi.

Chạy một hồi đã đến khu trường học bồi dưỡng. Thẩm Thu Hoa một mình đi vào rút thăm. Sau mười phút, nét mặt thoải mái đi ra.

"Nhìn biểu hiện của em, chắc là rút được thăm tốt." Dương Quỳnh cười nói.

"Em chỉ rút đề bài và trình tự, cũng không phải vào miếu rút thăm nhân duyên." Thẩm Thu Hoa buồn cười.

Dương Quỳnh khởi động xe. "Nhân duyên thì không cần rút, không phải đang ở bên cạnh sao." Lúc nói chỉ vào mình. "Rút thăm được bài của khối nào."

"Trường tương tư."

Dương Quỳnh không kịp phản ứng, "Cái gì? Tương tư cái gì?"

Thẩm Thu Hoa nâng trán. "Đề bài là "Trường tương tư" một bài thơ."

Lần này, Dương Quỳnh đã hiểu. Cũng hiểu vì chuyện gì nét mặt Thẩm Thu Hoa lại nhẹ nhõm như vậy. Còn có đề tài gì so với thơ cổ khiến nàng am hiểu hơn. "Do ai viết?"

Thẩm Thu Hoa lại lắc đầu. "Không biết, em không có đọc qua. Nghe người bên ngoài nói, là bài thơ của khối năm."

"Vậy em..." Vừa định nói hai câu Dương Quỳnh liền ngậm miệng. Cô cảm thấy tất cả lo lắng đều là dư thừa. So với những thử thách mà Thẩm Thu Hoa phải đối mặt trong quá khứ, vậy đại khái mà nói việc này cũng không thể coi là một thử thách.

Về tới trường học, Thẩm Thu Hoa đương nhiên muốn tự mình soạn bài, dù sao ngày mai cũng có lớp, nàng chỉ có thời gian một ngày để chuẩn bị.

Chủ nhiệm bộ môn ngữ văn trong tổ liền giúp đỡ. Dương Quỳnh có chút cảm động. Cho dù có mục đích gì, nhiều người như vậy đồng ý giúp đỡ, dù sao cũng tốt.

Đầu tiên, Thẩm Thu Hoa từ chỗ thầy Thôi mượn một quyển sách ngữ văn lớp năm, nhìn một lần bài từ mình muốn giảng. "Trường tương tư" là bài từ do Nạp Lan Tính Đức đời nhà Thanh sáng tác:

"Sơn nhất trình
Thủy nhất trình
Thân hướng Du Quan na bạn hành,
Dạ thâm niên trướng đăng.

Phong nhất canh
Tuyết nhất canh
Quát toái hương tâm mộng bất thành
Cố viên vô thử thanh."

Dịch nghĩa

Núi đi quanh,
Sông đi quanh,
Lần hướng Du quan mãi độc hành.
Nghìn trướng sáng đêm thanh.

Gió một canh,
Tuyết một canh,
Xao xác lòng quê mộng chẳng thành.
Vườn xưa tiếng lặng thinh.

Đối với Thẩm Thu Hoa mà nói, bài từ này liền như là bạch thoại văn (2), xem qua liền hiểu. Bất quá, nàng cần tìm hiểu sâu hơn về bài từ. Cho nên nàng lên Baidu tìm kiếm rất nhiều tư liệu về Nạp Lan tính đức, cùng bối cảnh và niên đại sáng tác của bài từ này, sau khi tìm hiểu, đối với bài từ này lại càng thêm nhiều lý giải sâu xa hơn. Sau khi tan việc, tất cả giáo viên đều đi về. Dương Quỳnh ngồi ở bên cạnh Thẩm Thu Hoa, trong tay cầm lấy quyển sách ngữ văn, đang xem bài từ đó.

Sau khi tan ca, các đồng nghiệp đã đi về nhà. Dương Quỳnh thì ngồi ở bên cạnh Thẩm Thu Hoa, trong tay đang cầm sách ngữ văn, để xem bài thơ này.

"Bài này giảng như thế nào?" Dương Quỳnh thực tình không hiểu.

"Chị là đang muốn nói đến câu nào?" Thẩm Thu Hoa vừa cúi đầu viết giáo án, vừa hỏi.

"Quát toái hương tâm mộng bất thành. Cố viên vô thử thanh." Dương Quỳnh không chút suy nghĩ trả lời.

"Đúng vậy. Quát toái hương tâm mộng bất thành. Cố viên vô thử thanh." Cuối cùng âm thanh Thẩm Thu Hoa từ từ hạ thấp xuống.

Dương Quỳnh nhìn ra tâm tư của nàng, đối với chuyện của kiếp trước, nàng sẽ không quên và cũng không quên được. "Nạp Lan Tính Đức nói tới cái này, ngược lại khiến chị nhớ tới sư phụ."

"Hả?" Thẩm Thu Hoa ngẩn ra một chút, nhanh chóng phản ứng: "Chị nói Âu Dương Đình sao?"

Dương Quỳnh gật đầu. "Em không thấy hai người bọn họ rất giống nhau sao? Chỉ là lựa chọn con đường khác nhau thôi. Cho nên chị nghĩ kết cục của họ cũng sẽ không giống nhau."

"Âu Dương Đình tuy không phải văn võ song toàn, nhưng nói về võ công thì rất mạnh. Mọi người đều tranh cãi về câu chữ của Nạp Lan, nhưng có mấy ai biết tâm sự trong lòng người. Em nghĩ Nạp Lan Tính Đức là con trai của quan lại, bởi vì thân phận mà không thể thực hiện mong ước." Dương Quỳnh nhìn bài thơ, thăm thẳm thở dài.

"Em ngược lại rất hiểu anh ta."

"Chị đừng quên, em cũng là con gái của quyền thần. Sao có thể không hiểu? Suy bụng ta ra bụng người, có cái gì không hiểu?

"Chị không tin, sẽ có giáo viên khác so với em còn hiểu bài thơ này hơn." Dương Quỳnh xem như hoàn toàn yên tâm. Bắt đầu hỗ trợ giúp chỉnh sửa tài liệu.

Ngày thứ hai Dương Quỳnh không đi cùng. Bởi vì hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, chủ nhiệm, tổ trưởng đều đi theo, Dương Quỳnh không tìm được lý do đi theo.

Tiết thứ ba là của Thẩm Thu Hoa, dựa vào kinh nghiệm của cô Trương. Đây là theo thứ tự bình thường.

Tiết thứ ba, Thẩm Thu Hoa đã đứng phía trước. Các học sinh toàn bộ ngồi xuống, tất cả sẵn sàng. Thẩm Thu Hoa gật đầu ra hiệu, tiếng chuông trong trẻo vang lên, đã bắt đầu tính theo thời gian.

Đầu tiên, Thẩm Thu Hoa diễn giải hoài bão muốn tận trung báo quốc nhưng cả đời chưa thực hiện được của Nạp Lan Tính Đức. Sau đó, nàng đem suy nghĩ của mình để kết thúc bài thơ. Lúc nàng nói ra hai chữ "tan học", các học sinh không có phản ứng gì. Nàng bất đắc dĩ phải nói lần thứ hai, lúc này học sinh mới có phản ứng, đứng dậy rời khỏi lớp học.

Tiếng chuông vang lên, toàn trường đều vỗ tay.

Thẩm Thu Hoa chậm rãi thở ra một hơi, mỉm cười tiếp nhận câu hỏi về lý luận tri thức. Cái này vô cùng đơn giản, trước đó nàng đã xem lại sách vở, cho nên hoàn toàn thoải mái trả lời vấn đề.

Mới vừa đi tới hội trường phía sau, liền bị hiệu trưởng Vương kéo tay khen ngợi nói: "Tiểu Thẩm à, tôi đã biết em giỏi mà. Quá đặc sắc!" Những người xung quanh cũng chúc mừng nàng.

Thẩm Thu Hoa nói lời khách khí, tiết bốn bên kia cũng sắp bắt đầu, mọi người đều yên lặng lại. Thẩm Thu Hoa lặng lẽ lấy điện thoại ra, cho Dương Quỳnh một tin nhắn: "Hoàn thành thuận lợi."

Dương Quỳnh rất mau trả một cái "Hôn hôn".

Thẩm Thu Hoa mặt đỏ hồng, không biết là bởi vì vừa rồi giảng bài khẩn trương, hay là do cái hôn đây.

Tiết thứ tư kết thúc, Thẩm Thu Hoa điểm cao xếp hạng nhất. Chỉ là ngày thứ hai còn có lớp, cho nên chỉ là tạm thời đứng nhất. Nhưng cho dù thế nào, Thẩm Thu Hoa cũng đã làm hết sức mình. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cơm tối tất nhiên ra ngoài ăn xa xỉ một chút. Thật ra hai người đã lâu không có ra ngoài ăn cơm. Dù sao nghĩ lại tiền lương ba trăm đồng một tháng, làm sao đi ra mà ăn cho nổi.

Hai người đi vào một nhà hàng, trước mặt thấy một người đàn ông đi tới. Hai người đều sửng sốt, người này là anh họ của Thẩm Thu Hoa, Hồng Thăng.

Hồng Thăng cũng thấy hai người, liền cười qua chào hỏi: "Trùng hợp vậy, hai người cũng tới đây ăn cơm sao."

"Đúng vậy." Thẩm Thu Hoa cười nói. Dương Quỳnh ánh mắt lại chú ý tới cô gái sau lưng Hồng Thăng. Thẩm Thu Hoa cũng chú ý tới, sau đó hai người nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương liền khiếp sợ.

Cô gái đứng sau lưng Hồng Thăng, lại là Thiên Linh!

"Giới thiệu cho hai người biết, đây là Nguyệt Hà, bạn gái của anh." Hồng Thăng nói xong câu cuối cùng liền xấu hổ đỏ mặt.

"Bạn gái?" Dương Quỳnh nói ra.

Chu Nguyệt Hà cười đưa tay nói: "Đúng vậy, tôi là bạn gái của anh ấy, Chu Nguyệt Hà."

"Nguyệt Hà, đây là em họ của anh Thẩm Thu Hoa, người này là đồng nghiệp của em ấy Dương Quỳnh."

Hai người cùng Chu Nguyệt Hà bắt tay chào hỏi. Ánh mắt Thẩm Thu Hoa nhìn chằm chằm cô ấy, phát hiện trong ánh mắt của cô ấy đối với hai người họ hoàn toàn xa lạ. Hình như không quen biết hai người.

Dương Quỳnh cũng nhìn Chu Nguyệt Hà như vậy, nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, nhìn thấy trong đôi mắt người mình từng quen biết lại tỏ ra xa lạ.

Trong lòng có chút đau đớn. Cô gái ấy, ở cổ đại sống chung với mình lâu như vậy, chăm sóc mình từng li từng tí, vì cứu mình mà tính mạng cũng không cần, bây giờ như vậy hiện ra ở trước mắt mình.

Nếu như có kiếp sau, ngươi và ta ở dưới Hoàng Tuyền xem như người lạ, gặp nhau cũng không quen biết.

Thì ra là như vậy, gặp lại không quen. Dương Quỳnh lôi kéo Thẩm Thu Hoa tay có chút run rẩy.

"Anh họ, nếu đã gặp nhau, thì ngồi một chút đi." Thẩm Thu Hoa nhìn thấy hai người dùng cơm đã xong chuẩn bị rời khỏi.

"Không được. Anh phải đưa Nguyệt Hà trở về. Anh đi trước, lần sao nói chuyện tiếp." Hồng Thăng nói xong thì dẫn Chu Nguyệt Hà rời khỏi.

Dương Quỳnh đưa tay ngăn lại: "Cái đó... Anh họ... Chúc hai người hạnh phúc."

Hồng Thăng kinh ngạc, sau đó cười gật đầu. Chu Nguyệt Hà mặt có chút đỏ, bất quá nhìn vẻ mặt cũng rất vui vẻ.

Nhìn bóng lưng của hai người rời đi, Dương Quỳnh trừng mắt nhìn, quay đầu nhìn thấy Thẩm Thu Hoa đang nhìn cô.

"Chị quả nhiên vẫn không buông bỏ được cô ấy." Thẩm Thu Hoa lắc đầu nói, trong giọng nói đầy thương hại.

"Thu Hoa, chị chỉ là..." Dương Quỳnh sợ Thẩm Thu Hoa hiểu lầm, vừa định giải thích đã bị Thẩm Thu Hoa cắt ngang.

"Em hiểu rõ. Thiên Linh là cô gái tốt. Cô ấy toàn tâm toàn ý đối tốt với chị, chị vốn nên ghi nhớ cô ấy. Em không phải là cô gái hẹp hòi, chị không cần giải thích."

Lúc hai người nói chuyện thì đã tìm được chỗ ngồi xuống, chọn món ăn. Sau khi đã gặp được Thiên Linh, Dương Quỳnh vẫn không thể tin được mình có thể gặp lại cô ấy.

"Cô ấy vậy mà không quen chúng ta. Có thể thấy được không phải ai cũng có vận may như em." Thẩm Thu Hoa cũng không biết kiếp trước Thiên Linh cùng Dương Quỳnh có một câu hứa hẹn.

Dương Quỳnh thở dài, "Chúng tôi đã từng hứa hẹn, nếu có kiếp sau, gặp tại Hoàng Tuyền xem như người lạ, gặp lại không quen biết!"

"Có thể thấy được mọi chuyện đều được sắp đặt sẵn. Kiếp trước Thiên Linh cả đời thê lương, chịu hết khổ sở. Kiếp này nên được hạnh phúc. Hồng Thăng là người tốt, em nhìn thấy được anh ấy là thật lòng."

"Kiếp trước cô ấy vì cứu chị mà chết, kiếp này chị sẽ đối xử tốt với cô ấy." Dương Quỳnh xúc động nói.

Thẩm Thu Hoa nhíu mày, mắt nhắm lại, "Chị dự định đối xử tốt với cô ấy thế nào?"

Ah! Dương Quỳnh trong lòng cả kinh, mới vừa rồi là ai nói không phải cô gái hẹp hòi? Người nào nói?

"Ghen sao?"

"Dương Quỳnh..."

Ôi chao, một tiếng nói quyến rũ mề mại, Dương Quỳnh nghe được xương cốt đều rã rời. Nhưng cô biết, mỗi lần Thẩm Thu Hoa làm ra một ít việc không bình thường, đều đó mang ý nghĩa cô gặp xui xẻo rồi.

"Nói đùa, ha ha, chỉ là nói đùa thôi." Dương Quỳnh vội vàng kéo tay của nàng lại. "Chị còn có thể làm sao, chị phải theo dõi anh ta mới được. Nếu anh ta không đối xử tốt với Thiên Linh, chị sẽ đánh anh ta."

"Bạo lực!"

Bữa cơm này hai người ăn rất chậm, một mặt luyến tiếc không nên xa xỉ, nhưng mặt khác có chút mệt mỏi. Thẩm Thu Hoa vừa xong tiết học không cần nói, Dương Quỳnh gần đây cả ngày ở trên đệm lật tới lật lui, cũng không nhẹ nhõm. Chỉ là cô không nói thôi.

"Chị không cần ngay cả nước cũng ăn sạch sẽ?" Sau một tiếng, Thẩm Thu Hoa để đũa xuống, nhìn thấy Dương Quỳnh ăn một cách sạch sẽ.

"Sao em ăn ít như vậy chứ." Dương Quỳnh đem miếng thịt cuối cùng bỏ vào trong bụng.

"Ăn không vô." Vẻ mặt Thẩm Thu Hoa rốt cục lộ ra mệt mỏi. Nàng đã thích ứng với cuộc sống của nơi này, cho nên sẽ không giống kiếp trước đem mọi chuyện giấu ở trong lòng. Những lúc nàng cảm thấy mệt mỏi cũng sẽ không che dấu.

"Đi thôi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi."

Lúc này đi ngang qua tiệm bánh gato. Dương Quỳnh đi vào mua hai cái bánh.

"Ăn chưa no sao?"

"Để sẵn, lỡ như đói bụng."

Hai người đi tắm rửa. Nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Thu Hoa rất mệt mỏi, Dương Quỳnh cũng không làm động tác gì khác. Trong phòng ngủ chăn nệm đều đã trãi sẵn, thời tiết có chút lạnh, Dương Quỳnh cố ý thả túi nước nóng vào, bây giờ ấm áp dễ chịu.

Nhìn thấy Thẩm Thu Hoa tiến vào chăn, Dương Quỳnh cúi đầu vì nàng chỉnh lại chăn, "Ngủ đi."

"Chị làm gì vậy?" Thẩm Thu Hoa kéo tay của cô không thả.

Dương Quỳnh nhìn chằm chằm tay mình, trong lòng một chút một chút ngứa đến lợi hại. "Chị đem quần áo đi giặc."

"Bồi em có được không."

Vấn đề này a !... Dương Quỳnh gãi đầu. Cô chính là nhịn không được sợ động tay động chân, nên mới đi giặc quần áo.

"Em chắc chắn chứ?" Nhìn thấy Thẩm Thu Hoa gật đầu, cô còn khách sáo làm gì, lập tức chui vào chăn đem Thẩm Thu Hoa ôm thật chặt.

Thẩm Thu Hoa tay còn chút lạnh, cứ như vậy trượt vào trong áo ngủ Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh run một cái, kinh ngạc cúi đầu nhìn người trong ngực.

Thẩm Thu Hoa mặt mày cong cong, bên trong vẻ hồn nhiên lộ ra nét quyến rũ, thành thục, tao nhã của phụ nữ. "Đã nhiều ngày, chị thực ra rất muốn em phải không?"

Phốc! Dương Quỳnh mém chút nữa phun ra một ngụm máu. Hết rồi Thu Hoa nhà cô đã học cái xấu. Cứ như thế nói ra lời câu dẫn.

Nhìn thấy vẻ mặt ngu ngốc của Dương Quỳnh, Thẩm Thu Hoa ý cười càng đậm. Ngón tay từ bên hong Dương Quỳnh một đường tiến lên phía trước, dọc theo xương cột sống lưu lại một đường run rẩy.

Vì có thể để Thẩm Thu Hoa an tâm soạn bài, Dương Quỳnh xác thực nhẫn nhịn rất nhiều ngày, cô cảm giác bản thân sắp xuất hiện vấn đề về tâm lý. Cho nên đêm nay cô mới phá lệ khắc chế. Đáng tiếc sự quan tâm săn sóc của cô tựa hồ dùng nhầm lúc.

Từ phía sau lưng Dương Quỳnh bắt lấy bàn tay đang một mực châm lửa, đặt ở bên miệng hôn lấy từng ngón từng ngón tay. Hô hấp Thẩm Thu Hoa có chút bất ổn, những thủ đoạn mê hoặc người này nàng đương nhiên là biết. Nhưng chuyện giường chiếu nàng dù sao cũng ở thế bị động, sau khi dẫn dắt ra nhiệt tình của Dương Quỳnh, chuyện sau đó nàng chỉ cần thuận theo là được.

Triền miên hôn trong nháy mắt, đốt lên hai ngọn lửa khác vọng trong tâm hồn. Lần đầu tiên Thẩm Thu Hoa khát vọng cùng Dương Quỳnh hòa làm một thể. Thân thể của nàng vì người trước mặt này mà trở nên xinh đẹp, mẫn cảm, phóng ra tư thái xinh đẹp nhất.

Tay Dương Quỳnh chậm rãi cởi từng nút áo ngủ của nàng. Một nút lại một nút... Chậm rãi, từ từ, tựa như cô đang tận lực tra tấn nàng. Nhìn thấy nàng không kiên nhẫn nhíu mày, Dương Quỳnh nhịn không được cười ra tiếng. "Lần đầu tiên chị thấy em gấp gáp như vậy a."

Thẩm Thu Hoa quay mặt qua chỗ khác, không muốn bị cô nhìn thấy vẻ mặt của mình. Nhưng mà Dương Quỳnh nhất định không cho nàng toại nguyện, đưa tay đem mặt của nàng quay lại. "Rất đẹp. Cùng vẻ mỹ lệ bình thường không giống nhau."

Loại mỹ cảm này bởi vì được tình yêu chăm chút mà sản sinh ra, có sức mê hoặc trí mạng.

"Dương Quỳnh..." Thẩm Thu Hoa khó nhịn thở ra, hơi nhíu lông mày khiến người nhìn thấy đau lòng.

"Chị ở đây. Đừng nóng vội, chị sẽ khiến em thật thoải mái." Áo ngủ rốt cục được cởi ra, lộ ra da thịt bên trong tinh tế tỉ mỉ như một đứa trẻ, dưới ánh đèn lóe sáng mê người.

Thu Hoa nhà cô là đẹp như thế. Tay Dương Quỳnh xẹt qua cổ của nàng, cái cổ mảnh khảnh, xương quai xanh duyên dáng, thật là khiến cho lòng người phát run a. Đây là tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất nhất mà trời xanh tạo ra, ngay cả khi chỉ đụng chạm đều sợ là đang khinh nhờn.

Ánh đèn ngủ mờ nhạt hôm nay vô cùng ngọt ngào và ấm áp. Dương Quỳnh nhìn Thẩm Thu Hoa ngũ yên bình trong lòng, tràn đầy ngọt ngào, ngọt đến nỗi tim có chút đau. "Vì em, cái gì cũng đáng giá."

Ngày thứ hai đi làm không có bất ngờ gì xảy ra, Thẩm Thu Hoa nhận được nhiều lời khen từ hiệu trưởng và mấy người lãnh đạo. Đến buổi trưa rốt cuộc có kết quả thành tích, thành tích Thẩm Thu Hoa đứng thứ ba toàn tổ.

"Tôi xem hai tiết học của tiểu Thẩm đều rất tốt." Sau khi nghe bài giảng trở về cô Trương nói.

"Không có cách nào, người ta là người quan trọng trong trường, không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật. Chúng ta giành được hạng ba cũng không tệ rồi." Vẻ mặt cô An như biểu lộ, "Sớm biết đã như vậy."

"Tiểu Thẩm, em đừng để trong lòng. Cấp bậc chỉ là thứ yếu, quan trọng là cầm được giấy chứng nhận, về sau chứng nhận và lên chức đều trông cậy vào em." Thật ra, Thẩm Thu Hoa hoàn toàn không coi trọng những thứ này. Bất quá, chỉ là hoàn thành cái trách nhiệm của nhà trường thôi.

"Đâu chỉ có như vậy, tiểu Thẩm còn nổi danh hơn nữa nha. Giữa trưa hôm qua, bạn học của tôi ở trường học khác gọi điện thoại cho tôi hỏi thăm tiểu Thẩm. Giáo viên trường bọn họ nói sau nghe giảng bài, trông thấy tiểu Thẩm của chúng ta xinh đẹp, la hét muốn giới thiệu đối tượng cho tiểu Thẩm." Thầy Vương là người hoạt bát, một chút việc liền nói đến cực kỳ khoa trương.

Cô Thôi trả lời, "Vậy thì tốt. Tôi thấy tiểu Thẩm cùng Tiểu Dương cả ngày cùng một chỗ, nhất định không có có bạn trai. Em nói mau muốn tìm người ra sao, chúng tôi sẽ sắp xếp cho em."

Mọi người trong văn phòng cùng nhìn về Thẩm Thu Hoa. Thẩm Thu Hoa vẻ mặt đau khổ, tại sao lại lạc đề đến phương diện này rồi.

"Em... Còn nhỏ. Không muốn lập gia đình sớm như vậy." Lời nói của Thẩm Thu Hoa có chút trái lương tâm. Nàng mười sáu tuổi vào cung, gặp được Dương Quỳnh lúc đó cũng hai mươi bốn tuổi, cũng đã làm sủng phi tám năm. Kiếp này, nàng hiện tại hai mươi ba tuổi, vậy mà còn nói mình nhỏ.

"Tiểu Thẩm em có suy nghĩ này là không đúng, con gái rất dễ già, không thừa dịp còn trẻ xinh đẹp mà tìm một người đàn ông tốt, về sau sẽ hối hận đó."

"Không sai không sai. Chỉ với dáng vẻ này của em, muốn loại đàn ông nào mà không có. Cứ từ từ chọn, vài năm là được rồi."

Các đồng nghiệp nhất thời thảo luận đến sôi nổi. Thẩm Thu Hoa cuối đầu yên lặng bắt đầu chấm bài tập. Những chuyện này với nàng không có liên quan, nàng đã tìm được vận mệnh của mình.

Cuối tháng mười một, Thẩm Thu Hoa dành thời gian trở về nhà. Chủ yếu là hỏi thăm một chút việc của Hồng Thăng và Chu Nguyệt Hà một chút. Nói đến việc này mẹ Thẩm quả thực rất vui mừng.

Chu Nguyệt Hà là y tá của bệnh viện. Năm nay hai mươi sáu tuổi. Một tháng trước được người ta giới thiệu mới quen với Hồng Thăng. Hai người đều giống nhau trầm mặc và xấu hổ, ở chung không nói nhiều, nhưng đối với đối phương rất hài lòng. Hồng Thăng làm người quả thực rất an phận, Chu Nguyệt Hà cũng là người con gái tốt, cho nên không chỉ có hai người bọn họ, ngay cả người nhà hai bên cũng thấy xứng đôi.

"Con không biết đâu, cô bé Nguyệt Hà kia rất là hiểu chuyện, là một cô gái tài giỏi, đáng yêu. Còn là cô gái có thể "ra được phòng khách, vào được nhà bếp" nấu cơm, giặt giũ đều giỏi. Mẹ đã cùng Hồng Thăng nói qua, nhất định là do kiếp trước nó đã tích đại đức, cho nên đời này mới có thể gặp gỡ được một cô gái tốt như vậy. Người ta lại không chê nó không có công việc đàng hoàng, nhiều khó khăn. Duy nhất một điểm không tốt, chính là trong nhà Nguyệt Hà chị em quá đông, mà thật ra cũng không có gì. Hiện tại mỗi người ai cũng tự lo, so với con một, ba mẹ có bệnh cũng có người thay phiên chăm sóc, không phải sao?" Mẹ Thẩm nói liên miên, nhìn con gái than thở: "Chuyện anh họ con đã giải quyết, còn con thì sao?"

"Con còn nhỏ." Thẩm Thu Hoa lôi kéo cánh tay mẹ Thẩm nũng nịu.

"Không nhỏ. Con gái không thể so với con trai. Hiện tại con trai qua ba mươi tuổi vẫn là một đóa hoa, rất nhiều người con gái nguyện ý. Nhưng con gái thì không được. Qua hai mươi lăm người nhà đã thấy con lớn. Thu Hoa, ngày thường con rất tốt, khó tránh có chút kiêu ngạo. Nghe mẹ nói, bỏ chút thời gian, đừng cả ngày bận làm việc, làm việc thì lúc nào cũng được, con gái lúc này tốt nhất cũng có thể mấy năm." Mẹ Thẩm biết con gái bây giờ không ở bên bà, rất nhiều chuyện muốn quản cũng không quản được, cho nên không lải nhải quá nhiều.

"Mẹ, con sẽ chăm sóc mình thật tốt."

Mẹ Thẩm kéo con gái vào trong ngực. "Lời này mẹ tin tưởng. Thế nhưng, con gái à, dù sao con cũng là con gái, cần phải có người chăm sóc bảo vệ con. Như vậy mẹ và ba con cũng yên lòng."

Thẩm Thu Hoa gật đầu. Mặc dù đây không phải ba mẹ của nàng, nhưng mà tình thân này tha thiết chờ đợi từ xưa đến nay, cho tới bây giờ không có thay đổi. "Mẹ, con sẽ tìm được một người có thể chăm sóc và bảo vệ con cả đời, sẽ không để cho ba mẹ lo lắng."

"Như vậy cũng tốt. À, đồng nghiệp của con đâu? Ba con rất thích cô ấy, lần sau con quay về nhớ mời người ta tới chơi." Mẹ Thẩm nhớ tới Dương Quỳnh, nên hỏi.

"Hôm nay cô ấy có việc, lần sau con dẫn cô ấy về."

Dương Quỳnh lần này không có cùng Thẩm Thu Hoa về nhà, bởi vì cô bị Kim Cục mượn đi. Kể từ khi biết cấp dưới của ông ở chỗ này, Kim Cục có thể tìm được người giúp đỡ, thỉnh thoảng thường gọi cô ta ra nói chuyện, uống trà. Cho nên làm Dương Quỳnh rất phiền. Nhưng mà, vẫn là câu nói kia, vào sinh ra tử cũng được, bồi dưỡng cô cũng được, đồng đội cũng được, nhưng không có khả năng.

"Lần này lại có chuyện gì vậy?" Trong điện thoại giọng nói Kim Cục như lửa đốt, làm hại Dương Quỳnh ngay cả đưa Thẩm Thu Hoa đi trạm xe cũng không kịp, trực tiếp đón xe đến địa điểm đã nói.

Lúc đến đây vừa nhìn liền nhíu mày, "Làm sao vậy?" Một đám cảnh sát súng ống đầy đủ, sẵn sàng ra trận, vừa nhìn là biết vụ án lớn.

Ngoại trừ Kim Cục ngoài cuộc, những người còn lại đều liếc mắt tới tấp, trong lòng tự nói cô gái này là ai vậy? Vừa đến đã xem bản thân là cấp trên rồi.

"Đối phương có năm người, trong tay đều có súng. Chúng tôi đã tấn công, hai người đồng nghiệp đã bị thương, đánh chết bên đối phương một người. Bây giờ còn lại bốn tên đều núp trong kho hàng." Kim Cục một chút nói nhảm cũng không có, trực tiếp nói đến tình thế hiện trường.

"Muốn tôi làm cái gì?" Dương Quỳnh tất nhiên càng lanh lẹ hơn, biết rõ mà không phải kêu mình tới tán dóc.

Kim Cục giơ cằm lên nhìn hai bên tòa nhà nói, "Hai bên đều có tay bắn tỉa, nhưng đối phương hình như rất có kinh nghiệm, trốn ở một góc không ra. Tình thế như vậy, cô rất quen thuộc, đi dụ bọn họ ở trong góc ra ngoài."

Kim cục khoát tay ngăn lại, đã có người tới cho Dương Quỳnh mặc áo chống đạn.

"Tôi nói chứ sau khi ông lên cấp trở nên không tử tế. Giao nhiệm vụ nguy hiểm như vậy cho người dân chúng tôi, vậy các người thì ở đây làm gì?" Dương Quỳnh ngoài miệng tức giận, trên tay của cô đã cầm súng và chuẩn bị.

"Chúng tôi không bằng cô. Những người này quá nguy hiểm, Dương Quỳnh, để ta coi thân thủ của cô có tiến bộ không." Kim cục khích lệ. Ông dĩ nhiên cũng không phải bắt làm miễn phí. Dương Quỳnh là người ông biết, có bao nhiêu năng lực ông đương nhiên rõ nhất. Tình thế này năm đó mọi người đã gặp phải nhiều lần, để Quỳnh đối phó tuyệt đối không có vấn đề.

"Tôi muốn tiền thưởng, hiện tại tôi rất nghèo." Dương Quỳnh cúi đầu kiểm tra trang bị, xác định không có vấn đề gì, đi tới vòng vây trước mặt.

Xung quanh có rất nhiều cảnh sát đang nhìn cô, nhìn thấy cô gái lưng thẳng bước đi, từng bước một bước vào vòng vây, bước vào khu vực nguy hiểm nhất.

"Kim cục, cô ta có làm được không? Nếu như xảy ra chuyện gì, trách nhiệm của chúng ta rất lớn." Bên cạnh có người lo lắng hỏi thăm. Dù sao Dương Quỳnh không phải là cảnh sát, nếu như bị thương hay chết đi. Không thể bảo vệ người dân bình thường, bọn họ cũng đủ khổ rồi, huống chi cô ấy là do Kim Cục gọi đến.

"Yên tâm. Nha đầu này rất lợi hại. Tình thế càng khó giải quyết, cô ta càng có biện pháp. Thông báo tay bắn tỉa chuẩn bị, một khi tội phạm xuất hiện, lập tức ra tay."

"Vâng!"

Lúc này Dương Quỳnh chỉ cách tội phạm khoảng cách hai mươi mét. Đây là cái nhà kho bỏ phế ở vùng ngoại thành, lâu năm không tu sửa, khắp nơi đều là vết nứt cùng lỗ rách. Cô đi vào vòng vây, thì quan sát vị trí của mấy người bắn tỉa, tội phạm có lẽ ở gần vị trí đó, sau đó chọn lựa cho bản thân một góc và con đường.

Nếu như tội phạm muốn thay đổi vị trí hướng về phía cô mà bắn, phải quan sát mới được. Không sợ mày di chuyển, chỉ sợ mày không di chuyển. Khiến cho tội phạm di chuyển, Dương Quỳnh có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Tên tội phạm núp sau lưng, tất nhiên cũng chả ngu dại gì sáp vô. Rốt cuộc, có một người dời chỗ, vừa thò đầu ra, đã bị súng bắn nát sọ. Hắn cũng bắn, nhưng là bắn hụt. Dương Quỳnh chẳng thèm trốn, chỉ đứng quan sát góc độ, sự thay đổi của con đường.

"Thế nào? Ta nói cô ta có biện pháp mà." Kim cục gương mặt khoe khoang.

Bọn thủ hạ nói: "Biện pháp này chúng ta cũng có thể dùng."

"Các người sẽ không dùng đến."

"Tại sao?"

Kim Cục chỉ tình hình phía trước, nếu như nổ súng: "Nhìn xuống dưới cậu sẽ hiểu."

Lúc này Dương Quỳnh trở mình, đột nhiên liên tục hướng về phía bên trái. Người đầy bụi đất lăn ra ngoài một khoảng cách rất xa mới dừng lại.

"Chết tiệt? Có súng máy cũng không nói cho tôi biết?" Nếu như không phải tình thế rất nguy hiểm, Dương Quỳnh đã muốn giậm chân.

Đạn súng máy cũng không bắn xa đến chỗ Dương Quỳnh đứng, tất nhiên góc độ này đối thủ không thể nào tiếp tục bắn được.

Thủ hạ Kim Cục há to miệng, "Cô ta tại sao làm được?"

Kim cục chỉ vào đầu của mình. "Cô ấy không phải là quân dân truyền thống, đầu óc của cô ấy linh hoạt vô cùng. Với mấy thứ như góc độ, tính toán cự ly, chỉ cần vài giây tính toán là xong. Trời sinh cô ấy kiếm cơm bằng nghề này, đáng tiếc là tính tình của cô ấy không chịu người khác quản thúc." Nhớ tới lần trước Dương Quỳnh làm bừa trong lúc thi hành nhiệm vụ, Kim Cục bóp trán, nghĩ lại cũng thấy sợ.

Lại có một tên tội phạm muốn nóng lòng giết Dương Quỳnh, bí mật di chuyển tìm góc độ có thể nổ súng. Dương Quỳnh cười nhạt, <bằng> một tiếng, tên đó ngã xuống.

"Ở đây có cái lỗ." Kim cục đưa ống dòm cho thuộc hạ rồi giải thích. "Lần này lính bắn tỉa tốt, nhắm rất chuẩn, tố chất tâm lý cũng qua cửa."

---------------------

Edit: Do chương này nó gộp thành 3 chương, nên edit hơi bị lâu, tác giả ko tách ra nên mình để y nguyên luôn.

giải thích bài thơ "Trường Tương Tư"

Bạch thoại: là thuật từ đề cập đếncác dạng dựa trên (tiếng địa phương) đượcnói tại khắp Trung Quốc, khác với là dạng tiêu chuẩn được sử dụng xuyên suốt cho tới đầuthế kỷ 20. Một bạch thoại dựatrên đã được sử dụng trongcác tiểu thuyết dưới thời nhà Minh và nhà Thanh, và sau này được các nhà trí thứccó liên hệ tới san định. Từ thập niên 1920 trở đi, dạng bạch thoại này là văn phongtiêu chuẩn cho tất cả các phương ngôn khắp đại lục, , và với cương vị là vănviết của (tiếng Trung tiêu chuẩn hiện đại). Nócũng được gọi là Bạch thoạiQuan thoại (tiếng Trungvăn viết tiêu chuẩn hoặc hiện đại) để phân biệt với các nói, và với các bảnngữ viết (bạch thoại) trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro