Chương 37 - Chuyện làm ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con cua tính chất lạnh, bản thân chị sợ lạnh, cho nên không cần ăn ngon." Nói xong quay đầu hỏi mẹ Thẩm: "Mẹ, người ăn dùm con đi."

Mẹ Thẩm gật đầu. Dùng đĩa tiếp nhận con cua của con gái: "Từ nhỏ Thu Hoa đã sợ lạnh, vẫn là không nên ăn đồ lạnh thì hơn."

Liễu Mạn Chi định mở miệng, thì thấy cảm giác có một khí thế vô hình lướt qua. Cô ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt Thẩm Thu Hoa đang nhìn mình, đôi mắt bình tĩnh không một gợn sóng, khí thế cứ như một vị vua, nhìn đời bằng nữa con mắt. Cô ngậm miệng, cúi đầu ăn con cua.

Người nhà hai bên đều nói chuyện, âm thanh không lớn, vui vẻ hòa thuận. Chỉ có Thẩm Thu Hoa không hứng thú, những chuyện này với nàng không có quan hệ, nói cho cùng, nàng chỉ là người ngoài mà thôi.

"Mẹ, con ra bên ngoài hít thở không khí một chút." Cơm nước xong xuôi, thấy mọi người cũng chưa yên tĩnh, Thẩm Thu Hoa nói nhỏ một câu, đứng dậy đi ra.

Bên ngoài phòng khách, chính là đường lớn. Lúc này đã đến giờ cơm, nên rất ồn. Thẩm Thu Hoa đành đi xuống lầu, đứng trước cánh cửa mới thấy chút yên tĩnh.

"Thật ồn quá." Nàng lắc đầu.

Trưa tháng một, dù nắng những vẫn có cảm giác lạnh. Nàng đang tản bộ, đưa hai tay vào miệng phà hơi. Lúc này Dương Quỳnh đang làm gì?

Dương Quỳnh đang dùng cơm.

Người mời cô chính là chiến hữu khi còn nhập ngũ, tên Khâu Viễn Tân. Sau đó, Dương Quỳnh mọi mặt đều xuất sắc, nên được chọn vào bộ đội đặc chủng, không chung phân khu với Khâu Viễn Tân nữa. Mãi đến khi xuất ngũ, thì vô tình gặp lại nhau. Hai người cũng chẳng thân quen gì mấy, nên không liên lạc nhiều. Vì thế, khi vừa nhận được điện thoại của Khâu Viễn Tân, cô hơi do dự.

Cô ngồi xe lửa đến thành phố Khâu Viễn Tân ở, vừa bước xuống trạm đã nhìn thấy cô ta đứng chờ ở bên đường. Hai người mấy năm không gặp, Khâu Viễn Tân mặt mày thanh tú, không còn làm lính nhưng nhìn cũng còn rất được.

"Cậu vẫn còn đẹp." Dương Quỳnh cười đi tới.

Khâu Viễn Tân hất mái tóc dài ra sau lưng, nói: "Ai giống như cậu, xuất ngũ nhiều năm như vậy cũng không thay đổi tý nào."

"Hình tượng này của mình rất tốt, nếu giống như cậu mang giày cao gót đi tới đi lui, cổ chân cũng gảy luôn." Dương Quỳnh nhìn Khâu Viễn Tân cả người đều quần áo nghề nghiệp, sờ lên cái cằm, "Không phải cậu gặp phiền phức mời mình tới giúp đỡ sao?"

"Có khác nhau?" Nói xong Khâu Viễn Tân mới dẫn cô đi bãi đỗ xe.

"Mình là tới kiếm tiền, cậu không mời mình sao mình lấy được tiền?" Dương Quỳnh không thích có chuyện cất giấu, nên nói rõ ràng mục đích của mình thì tốt hơn.

Đang lúc hai người nói chuyện, thì một chiếc xe Mercede chạy tới trước mặt, Dương Quỳnh nhíu mày huýt sáo một cái, "Cuộc sống cậu đúng là không tệ nha!"

"Xe công ty, mình làm gì có tiền mua xe?" Khâu Viễn Tân vừa lên xe, Dương Quỳnh cũng leo lên ngồi vị trí kế bên tài xế.

"Đúng vậy, là mình mời cậu tới, mình làm như vậy đó là vì chuyện của công ty. Cho nên chỉ cần giải quyết xong sự việc này, tiền không thành vấn đề." Khâu Viễn Tân khởi động xe, rời khỏi nhà ga.

"Cậu làm cho công ty nào?" Dương Quỳnh tựa đầu vào xe, tận lực thả lỏng thân thể của mình.

"Một công ty bất động sản, xem như có quy mô. Chí ít cậu không cần lo lắng, bọn mình trả không nổi tiền thuê cậu." Khâu Viễn Tân nhìn Dương Quỳnh, "Nhìn dáng vẻ của cậu, cũng đủ biết thân thủ của cậu không tệ."

"Cậu mời mình đến để giúp phá án. Mình còn tưởng rằng cậu làm thám tử tư đấy. Theo như cậu nói, là muốn mình giúp cậu chuyện gì." Dương Quỳnh đã sống trong thời binh quyền không ít năm, đến lúc này xem như khôn khéo hơn rất nhiều.

Khâu Viễn Tân vẫn nhìn về phía trước, "Chút nữa đến nơi, ông chủ của mình sẽ nói cho cậu biết. Dương Quỳnh, mình biết cậu đang cần tiền, mà chuyện này có thể giúp cậu kiếm tiền, không phải đơn giản lắm sao? Cậu yên tâm, mình sẽ không bắt cậu đi làm chuyện phạm pháp. Dù sao chúng ta cũng là bạn, mình sẽ không hại cậu."

Không khí trong xe có chút ngưng lại. "Sao lại nói đến nghiêm túc như vậy? Mình cũng không nói không giúp cậu. Chỉ là, mình cũng không phải giỏi lắm, lỡ như không giúp được cậu cũng đừng trách mình."

Khâu Viễn Tân cười, "Mặc dù mình không phải bộ đội đặc chủng, nhưng dù sao chúng ta cũng được quân đội tuyển chọn. Lúc đó, mình nghe được tin tức của cậu, cậu đúng là nhân vật ngôi sao. Cậu có bao nhiêu bản lĩnh, trong lòng mình biết rõ."

Dương Quỳnh cũng không vì vậy mà cảm thấy nhẹ nhõm: "Nói như vậy, người các cậu đối phó rất khó giải quyết? Cho nên mới mời mình qua đây để giải quyết." Cậu ta hiểu được bản lĩnh của cô, chắc sẽ không dùng dao mổ trâu giết gà.

Khâu Viễn Tân cũng không có nói tiếp, chỉ chuyên tâm lái xe. Xem ra chỗ này muốn đi cũng không gần, nữa đường Dương Quỳnh đã ngủ thiếp đi, Thẳng đến lúc xe hoàn toàn dừng lại, cô mới mở mắt ra.

"Cậu cũng thật giỏi, vậy mà có thể ngủ? Không sợ mình đem cậu đi bán sao?" Khâu Viễn Tân vừa xuống xe, đứng trước xe nói.

Dương Quỳnh tháo đai an toàn ra, lấy ba lô của mình xuống xe. "Cậu muốn bán, cũng phải có người mua mới được à."

Hai người một trước một sau tiến vào một khu biệt thự. Trong biệt thự người không nhiều, chỉ có mấy tên áo đen. Dương Quỳnh đi ngang qua thì nhìn mấy lần, thì phát hiện những người áo đen này nghề nghiệp toàn là vệ sĩ. Căn biệt thự này từ bên ngoài đến bên trong, lắp đặt hệ thống an ninh rất nghiêm mật.

"Tiểu Tân, ông chủ này ý thức an toàn cũng cao thật!"

Khâu Viễn Tân còn chưa lên tiếng, đã có một giọng nam truyền tới: "Dương tiểu thư nói đúng. Cẩn thận sống được vạn năm, tôi không muốn chủ quan sẽ hại đến tính mạng của mình."

Lúc này hai người đi vào một phòng sách. Chủ nhân của giọng nói ngồi ngay ghế salong ở gần cửa, đang cầm ly rượu đỏ nhìn Dương Quỳnh.

"Ông chủ của mình, Tôn Hướng Hoành. Ông chủ, đây là Dương Quỳnh." Khâu Viễn Tân giới thiệu đơn giản một chút, sau đó hướng về hai người gật đầu, liền lui ra ngoài.

Dương Quỳnh không để ý. Trên đường đi, với thái độ của Khâu Viễn Tân, cô nhìn ra Khâu Viễn chỉ là người trung gian, người cần cô giúp là người ở ngay trước mặt. Tôn Hướng Hoành, người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, toàn thân toàn hàng cao cấp, cũng không phải loại phát tướng, nhìn vẫn còn trẻ, xem ra bảo dưỡng rất tốt. Ông ta cũng đánh giá Dương Quỳnh vài lần, mới nói: "Dương tiểu thư mời ngồi."

Dương Quỳnh cũng không có khách khí, tự nhiên ngồi ở trên ghế sa lon: "Mời tôi đến có chuyện gì, nói đi."

Tôn Hướng Hoành gật đầu."Dương tiểu thư đúng là thẳng thắn, thật sự lanh lẹ. Chuyện là thế này, công ty của chúng tôi đang mở rộng kinh doanh ở gần đây, nhưng gặp chút phiền phức. Trên phương diện làm ăn, công ty đối thủ kêu vài tên đến quậy phá, làm người của công ty chúng tôi hoảng sợ."

Dương Quỳnh lẳng lặng nghe, đến khi đối phương không nói tiếp. "Xong?"

Dương Quỳnh đứng dậy, "Tôn tiên sinh ông nên đi báo cảnh sát, thật xin lỗi, tôi không giúp được ông. Tạm biệt."

Tôn Hướng Hoành đưa tay trên không trung hơi ngăn lại, "Dương tiểu thư đừng nóng vội, trước hết mời ngồi."

Dương Quỳnh bĩu môi, ngồi xuống. "Ông nói đi."

Tôn Hướng Hoành nhìn dáng vẻ của Dương Quỳnh, cũng biết che giấu mọi chuyện cũng không phải là lựa chọn tốt nhất. "Chúng tôi đã tìm người điều tra, chỉ có một người. Có điều... Ách, cảm giác người đó thân thủ tốt vô cùng. Cô cũng thấy đấy, chỗ này của tôi không thiếu vệ sĩ, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của hắn. Hắn không giết người, chỉ là đánh vào tay chân để người chúng tôi bị thương. Mới hai tháng, mà bên tôi đã bị thương năm người rồi."

"Tại sao lại không báo cảnh sát." Dương Quỳnh hỏi.

"Đã báo rồi, nhưng cảnh sát không có chứng cứ. Hắn làm việc rất cẩn thận, không để lại bất kỳ bằng chứng cớ nào." Tôn Hướng Hoành thở dài, "Dương tiểu thư, thực không giám giấu, chúng tôi cũng đã mời thám tử tư, thậm chí còn mời cả bộ đội đặc chủng, nhưng vẫn không giải quyết được. Sau đó, được một người bộ đội đặc chủng nhắc tới cô, đúng lúc tôi đến đây làm việc, nên mới mạn phép mời cô đến."

Dương Quỳnh nhíu mày, nếu như chuyện Tôn Hướng Hoành nói là thật, như vậy thân phận của người này nhất định không tầm thường. Đối thủ mạnh như vậy, đã nhiều năm cô chưa bao giờ gặp. Nghĩ lại có chút kích thích.

"Tôn tiên sinh ông nói người này lợi hại như vậy, tôi cũng không chắc chắn, bất quá có thể thử một lần."

Tôn Hướng Hoành cao hứng nói: "Quá tốt rồi! Dương tiểu thư yên tâm, giải quyết được người này, tôi nhất định không bạc đãi cô."

"Để xem rồi mới nói đi." Dương Quỳnh nói. Lúc này, cô đối với người này rất hiếu kỳ hơn cả nguyện vọng kiếm tiền.

Sau đó Tôn Hướng Hoành kêu Khâu Viễn Tân dẫn Dương Quỳnh đi dạo xung quanh biệt thự một vòng, "Sao vậy? Có muốn hỏi gì không?" Khâu Viễn Tân hỏi.

"Tất cả mọi thứ đều đầy đủ hết. Nhưng mà chưa chắc có tác dụng à." Dương Quỳnh ngẩng đầu nhìn camera làm mặt quỷ.

"Ừm? Như thế nào?" Khâu Viễn Tân dẫn cô đi tới phòng quan sát.

"Nói thế nào đây?" Dương Quỳnh tựa hồ còn phiền não nói: "Như thế này, ít nhất người này có thể ở đây ra vào tự nhiên."

Khâu Viễn Tân kinh ngạc, "Cậu nói thật sao?"

Dương Quỳnh cười ngạo nghễ, chỉ phòng quan sát bên trong màn hình, "Trong này chỉ riêng trong góc đã có năm cái."

Lúc này Khâu Viễn Tân mới nhìn chằm chằm màn hình, lắc đầu nói: "Mình nhìn không đoán ra."

"Cậu đương nhiên đoán không ra, nếu không mời mình tới làm gì?" Cô đi lại cửa sổ, nhìn ra ngoài mấy lần, hình như đang suy nghĩ cái gì.

"Vậy làm sao điều chỉnh?"

Dương Quỳnh quay đầu, nhún vai. "Điều chỉnh làm gì? Cứ tiếp tục giữ lại những góc chết này chứ sao. Nước trong quá sẽ không có cá, nếu chuẩn bị kỹ quá, người ta làm sao đi vào."

Khâu Viễn Tân lúc này mới hiểu rõ là gì, "Cậu muốn dẫn người vào nhà?"

"Ôi, lại dùng thành ngữ! Trình độ văn hóa của cậu rất cao đấy!"

Khâu Viễn Tân liếc mắt, người này làm sao tham gia quân ngũ được, bây giờ còn không đứng đắn?

"Cậu cần hỗ trợ những gì? Cần bao nhiêu người?"

"Mình không cần ai, để mình ở lại nơi này." Dương Quỳnh dựa vào tường, dường như tính ra rốt cuộc chuyện gì xảy ra, la một hơi.

"Một mình cậu?" Khâu Viễn Tân không tin.

"Đối phương không phải có một người sao?" Dương Quỳnh dẫn đầu đi ra phòng quan sát. "Cậu lo lắng mình đánh không lại người đó sao? Người đó có súng?"

Khâu Viễn Tân lại trợn mắt lên: "Công ty của mình kinh doanh đàng hoàng, cậu đừng nói giống như xã hội đen được không?"

"Dừng!" Dương Quỳnh cũng liếc mắt. "Nếu là công ty đàng hoàng? Còn mời mình đến làm những chuyện này sao?" Xem thường, mắt trợn trắng khinh bỉ.

Khâu Viễn Tân có chút ngây người, trong lòng suy nghĩ lời nói của Dương Quỳnh thật khách quan, lúc này mới thử dò xét nói: "Ý của cậu mình mời cậu tới là không đàng hoàng sao?"

A? Dương Quỳnh sờ đầu. Có vẻ giống như đem bản thân ra chửi luôn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro