Chương 41 - Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lão Kim bây giờ sống cũng rất tốt." Chu Huyền đương nhiên cũng biết Kim Cục.

"Đâu chỉ có không tốt, người ta hiện tại là Kim Cục, nghe giống trái cây không? Haha, tôi nói cho anh biết, bây giờ bụng ông ta rất to, to lắm." Dương Quỳnh vừa nói vừa khoa tay.

Hai người nói chuyện vui vẻ, nhớ lại cái thời đi lính thật hồn nhiên. Khi đó ai cũng rất đơn thuần, huấn luyện đầm đìa mồ hôi, làm nhiệm vụ chảy máu, nhưng không một lời oán hận. Bọn họ tin rằng, khi họ bỏ ra sẽ có sự hồi báo. Mồ hôi và máu, thậm chí cả tính mạng của họ đều dâng hiến cho dân cho cái quốc gia này, nên không bao giờ ngã, vững vàng như bức tường thành.

Nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại vào lúc đó thì tốt biết bao!

Ngồi trên xe lửa Dương Quỳnh nghĩ như vậy. Cô từ nhỏ không có tình thân, cho nên bình thường cũng rất lạnh nhạt. Loại cảm xúc này cô rất ít có. Nếu như người này không phải Chu Huyền, không phải nam tử hán, cô có lẽ không nghĩ nhiều như vậy.

Nhìn ngoài cửa sổ xe trời đang tối dần. Dương Quỳnh tính toán một chút thời gian, hì hì, sáng mai cô có thể quay lại thành phố, đến lúc đó lại đón xe đi thị trấn, thì có thể trông thấy Thu Hoa.

Đêm nay Thẩm Thu Hoa ngủ không ngon mấy. Không nghĩ tới sáng sớm còn có người tới quấy rối.

"Này, Thẩm Thu Hoa, mình là Chu Phi Phàm nè!" Hay bị các bạn học gọi là con heo đáng ghét, sáng sớm liền hẹn Thẩm Thu Hoa tham gia hợp lớp.

"Hiếm thấy năm nay cậu ở đây, lại là cuối tuần, hôm nay không sợ cậu lại bỏ đi. Mình nói chứ Thẩm Thu Hoa, mấy lần trước cậu không tham gia, các bạn học đều có ý kiến." Con heo đáng ghét nói đến nước miếng văn tung tóe, tình cảm dạt dào.

Thẩm Thu Hoa hết cách, nghĩ lại hôm nay cũng không có làm gì, hơn nữa cái con heo đáng ghét kia nói không sai. Nàng nhất định sẽ ở nhà, chờ Dương Quỳnh về. Nếu như không về, thì dựa theo tính tình của Dương Quỳnh, cô nhất định sẽ đi tìm nàng. Từ khi nào từ một người đã trở thành hai người? Nhớ tới đã đồng ý với con heo đáng ghét, vừa móc điện thoại ra thì đúng lúc Dương Quỳnh điện thoại về.

"Bảo bối có nhớ chị không?" Giọng nói của người kia ngọt đến khiến Thẩm Thu Hoa run rẩy một chút. Đầu óc chưa tĩnh táo lập tức sáng suốt.

"Thật khó nghe." Thẩm Thu Hoa hoàn toàn không có chú ý, khi nói câu này nụ cười vô cùng ngọt ngào.

"Này này, đừng đả kích chị như vậy chứ. Mau nói, có nhớ chị không?"

Thẩm Thu Hoa không giống như Dương Quỳnh da mặt dày, một chữ "Có" ở trong miệng chần chừ nửa ngày mới phun ra.

Bên kia điện thoại nghe được tiếng Dương Quỳnh hoan hô. "Bảo bối chị cũng rất nhớ em, hôn một cái, moaw."

Thẩm Thu Hoa có tật giật mình ngẩng đầu nhìn cánh cửa, xác định không có ai mới hỏi: "Chị gọi điện thoại ở đâu vậy?" Nghe không giống như chỗ yên tĩnh, sao lại không biết xấu hổ vậy.

"Đang đợi xe ở phòng khách, chị đang đợi chuyến xe tiếp theo. Chỉ cần qua hai giờ em có thể thấy chị, vui không?" Dương Quỳnh nghe giọng nói cũng biết Thẩm Thu Hoa xấu hổ, cô biết em ấy cũng đang nhớ mình. Cái này khiến cô trốn ở phòng khách đợi xe vô cùng đắc ý.

"Một lát em đi tham gia hợp lớp, từ chối không được. Cho nên đến tối chị mới có thể nhìn thấy em. Trước tiên chị ở nhà em nghỉ ngơi đi, chờ em trở lại." Thẩm Thu Hoa đơn giản nói một chút lịch trình của mình. Không muốn Dương Quỳnh đang hứng thú, kết quả lại mất hứng.

"Được rồi." Dương Quỳnh kéo âm dài ra, dùng để biểu hiện bất mãn của mình.

"Nghe lời đi." Thẩm Thu Hoa buồn cười an ủi. Sau đó nhìn về phía cửa phòng, xác định không có ai, trên điện thoại nhẹ nhàng hôn một hơi.

Lỗ tai Dương Quỳnh lập tức dựng thẳng lên, mắt đầy bong bóng màu hồng. "Hai ngày nay không có ôm em, chờ chị trở về."

Lời nói ám muội như thế làm Thẩm Thu Hoa đỏ từ đầu đến chân. Cúp điện thoại, nàng nhìn vào gương vỗ vỗ mặt mình, đỏ thành như vậy, đi ra ngoài sẽ bị mẹ Thẩm nhìn thấy.

Vẫn là quán cơm lần trước tụ hợp, cách Thẩm gia rất gần. Thẩm Thu Hoa không đến muộn, chỉ là người cũng đến rất nhiều. Nàng liếc mắt nhìn thấy người bạn thân Cao Du.

"Thu Hoa, rốt cuộc cậu cũng đến, hiếm khi gặp được cậu. Vì cái này chúng mình còn phải khen ngợi con heo đáng ghét một phen đây." Cao Du lôi kéo nàng qua đi ngồi xuống.

Con heo đáng ghét đang cầm chay nước uống, đang muốn đưa tới, bị người khác đoạt đi. Đáng ghét nhìn con heo, chính là Lữ Thiệu Kiệt, "Thiệu Kiệt cậu làm gì? Mình đưa cho Thẩm Thu Hoa mà."

"Cái này lạnh." Lữ Thiệu Kiệt nói, rồi đưa ra một hộp sữa, anh ta dùng khăn giấy lau nước bên ngoài, nói "Đưa cho cô ấy."

Con heo đáng ghét giật mình há to miệng, vẻ mặt bội phục đưa lên ngón cái, "Cậu được lắm."

Lữ Thiệu Kiệt cười cười, ra cửa.

Con heo đáng ghét nhận lấy hộp sữa bò, Thẩm Thu Hoa cũng kinh ngạc cái này lại nóng. Cao Du sờ lên, vỗ vai con heo đáng ghét nói: "Tiểu tử cậu được lắm, rất tỉ mỉ. Biết Thu Hoa sợ lạnh, còn đem sữa bò nóng tới."

Con heo đáng ghét gãi đầu: "Đâu phải? Là Thiệu Kiệt đưa sữa bò nóng cho mình."

Cao Du nghe xong liền nhìn Thẩm Thu Hoa, Thẩm Thu Hoa thì hỏi: "Anh ta ở đâu?"

Con heo đáng ghét chỉ chỗ đó, phát hiện người đã không thấy. "Ấy... Mới ở đó."

"Thay mình cám ơn anh ta nha." Lữ Thiệu Kiệt không tới, tránh được hai người lại xấu hổ.

Con heo đáng ghét đau khổ nhăn mặt, "Tự cậu cảm ơn đi. Chuyện của hai người các cậu, mình tự nhiên đi vào không thích hợp lắm."

"Này, nói bậy bạ gì đó?" Cao Du không vui.

Thẩm Thu Hoa và Cao Du rất thân, cười vỗ tay của cô, ra hiệu mình không ngại.

Bạn học đến càng lúc càng đông, ngoại trừ mấy người này, những người còn lại Thẩm Thu Hoa không biết. Bất quá, cái này không làm khó được nàng, nàng và Cao Du vừa nói chuyện vừa nhớ tên từng người.

Mọi người đã đến đầy đủ hết, con heo đáng ghét nói nhân viên phục vụ mang thức ăn lên. Rốt cuộc, Lữ Thiệu Kiệt cũng đi vào, anh ta còn dẫn theo một cô gái. Người này mặc áo khoác màu hồng, kẹp tóc cũng màu hồng, cả người vô cùng mảnh mai. Nhìn thấy đúng là đáng yêu.

"Công chúa đại nhân cuối cùng cũng đến rồi." Cao Du duỗi lưng một cái, gương mặt không kiên nhẫn.

"Sao cậu gọi cô ta là công chúa? Không phải nên gọi tên sao." Thẩm Thu Hoa sắc mặt vẫn bình tĩnh như vậy.

"Mỗi lần gọi tên là cậu ta không vui. Mình bực mình vì cái tên Liễu Kim này bao nhiêu lần rồi hả? Đáng tiếc là do ông cậu ấy đặt, nên có muốn đổi cũng không được." Cao Du hình như không được lọt vào mắt xanh của Liễu Kim, nên vừa nói vừa cười trên sự đau khổ của người khác.

Thẩm Thu Hoa cười cười, đã biết tên, cũng không nói gì nữa.

Bạn học trong lớp tới bốn mươi người, hiếm thấy hôm nay đều đến đông đủ. Mọi người ngồi ba bàn. Lúc này sắp xếp chỗ ngồi, hình như ánh mắt của mọi người luôn nhìn Thẩm Thu Hoa cùng Lữ Thiệu Kiệt, dường như muốn biết hai người họ sẽ làm thế nào.

Kết quả làm mọi người thất vọng, nữ ngồi một bàn, nam ngồi một bàn. Hai người đều không ngồi vào bàn nam nữ ngồi chung.

Đã có người nhìn qua con heo đáng ghét. Tổ chức hợp lớp mỗi năm, chỗ ngồi đều do cậu ta phụ trách. Mấy năm qua không có Thẩm Thu Hoa, mọi người chỉ tùy ý ngồi đại. Nhưng năm nay lại có quy định, đây đúng là một trò đùa mà.

Giữa bạn học với nhau cũng không phải xem hai người kia là trò cười, chỉ là hiếu kỳ sao hai người này lại ở chung thôi.

Con heo đáng ghét thấy được ánh mắt bất mãn của mọi người, chỉ có thể cười khổ. Cậu ta cũng không có cách nào, Lữ Thiệu Kiệt bóp cổ cậu ta bảo cậu ta phải làm như vậy, tránh tình cảnh hai người họ xấu hổ, còn mình thì chịu ánh mắt của mọi người. Đúng là không có thiên lý mà.

Con heo đáng ghét đề nghị, tự nhiên nói lời khách sáo. Chỉ là nói chuyện thì không nghiêm túc, làm mọi người cũng đùa giỡn luôn.

Món ăn lần lượt dọn lên, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. TV bên kia được mở, có nhiều người cao hứng hú hét um sùm. Trong đám bạn học bất luận qua bao nhiêu năm, thì khi tụ tập cùng nhau, họ sẽ trở lại những năm tháng tuổi xuân.

Nhưng cái cảm xúc này Thẩm Thu Hoa không có, nàng xuất thân từ gia tộc lớn, kế thừa cha. Cho dù học trò của Thẩm lão gia trải rộng khắp thiên hạ, nhưng cũng có khoảng cách rất lớn với nàng. Nhìn đám người nói chuyện vui vẻ, nàng cũng ước ao. Nàng cũng muốn hòa vào không khí đó, đáng tiếc nàng không làm được. Nàng cúi đầu ăn, tình cờ Cao Du sẽ nói với nàng vài câu. Đám con trai thì liên tục ép rượu đám con gái, nói chung lộn xộn.

Đột nhiên có người đứng người lên đề nghị, "Chúng ta đã nhiều năm không gặp Thẩm Thu Hoa, hiếm thấy hôm nay cậu ấy đến, mọi người định buông tha cho cậu ấy như vậy sao?"

Phía sau một đám nam nữ liền ồn ào lên. Tất cả mọi người đều nhìn Thẩm Thu Hoa.

Nói thật ra chuyện như vậy kiếp trước Thẩm Thu Hoa chưa bao giờ gặp phải, ngược lại cũng thấy thú vị. Nàng là một sủng phi cao cao tại thượng, những người này cũng không vì tranh thủ cảm tình mà xu nịnh nàng, nàng cũng vui vẻ, đứng dậy hỏi. "Mọi người muốn sao đây?"

Nghe được câu trả lời, mọi người cao hứng hơn. Gõ bàn gõ chén la hét lên.

"Muốn nghe cậu hát!" Một giọng nữ nói lên.

Mọi người đang cao hứng lập tức im lặng, nhanh đến mức Thẩm Thu Hoa không có phòng bị. Nàng nhìn người vừa lên tiếng, là Liễu Kim.

Cao Du ở bên cạnh nàng lập tức đứng lên, "Công chúa cậu có ý gì? Cậu biết rõ Thu Hoa không biết hát!" Thẩm Thu Hoa đúng là có sức ảnh hưởng lớn như vậy trước khi nàng chưa đến, ngay cả nàng không biết hát cả lớp cũng biết.

Thẩm Thu Hoa không muốn tranh cãi nên kéo Cao Du lại, cười nói: "Tất cả mọi người muốn nghe, vậy mình sẽ hát một bài. Bất quá các người sẽ không thích nghe, mình hát nhạc cổ xưa."

"Chỉ cần là cậu hát, chúng mình đều thích nghe, mọi người nói đúng không." Nghe Thẩm Thu Hoa nói, bầu không khí yên tĩnh đã sôi nổi trở lại. Lại có không ít người nhìn về phía Lữ Thiệu Kiệt.

Bạn học nhiều năm như vậy, từ nhỏ Thẩm Thu Hoa đã không biết hát. Đối với đề nghị của Liễu Kim anh ta muốn đứng ra giải vây, không nghĩ tới sự việc lại trở thành như vậy.

Thẩm Thu Hoa đi đến cái tủ nhỏ, bên trong có một chồng chén không. Nàng lấy ra xếp thành hàng ngang, quay đầu ra hiệu Cao Du lấy chai nước lại đây. Bên trong bát bây giờ đầy ấp nước. Rồi nàng dùng đôi đũa gõ lên, mỗi cái chén là một âm thanh. Sau khi điều chỉnh, xác định đã chính xác thì quay đầu lại, nàng nhìn thấy cảm đám bạn học đang trợn mắt há miệng, "Không có đủ nhạc cụ, nên đành dùng cái này tạm, mọi người đừng cười."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro