Chương 53 - Bị tập kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tên cảnh sát đi lên, thấy trong phòng lộn xộn nhíu mày hỏi, "Ở đây xảy ra chuyện gì?"

Dương Quỳnh ngẩng đầu, "Đồng chí cảnh sát, vừa rồi có một đám lưu manh đến cướp, mới chạy ra ngoài, có phải các người bắt họ rồi không?"

Hai tên cảnh sát liếc nhìn nhau, "Chúng tôi đã tới trễ một bước. Cô là ai? Chủ nhân của phòng này sao?"

"À, phòng này của bạn tôi, anh ta có việc đi ra ngoài, nên kêu tôi qua đây coi nhà dùm."

Cảnh sát cầm con dao trên đất lên, nhìn xong rồi hỏi: "Con dao này của cô sao?"

"Hả, tôi làm gì có con dao? Cái này của tên lưu manh kia? Anh nhìn đi, cái đó, cái đó, còn có cái đó, rất nhiều. Chứng minh tôi không có gạt anh."

Hai tên cảnh sát nhìn trên lầu rồi dưới lầu, nghi ngờ nói: "Cô ở một mình sao?"

Dương Quỳnh vẻ mặt không hiểu, "Đúng vậy."

"Một mình cô làm sao đánh mấy tên lưu manh chạy?" Hai tên cảnh sát vẻ mặt hoài nghi.

Dương Quỳnh nhếch miệng cười một tiếng, "Khi còn nhỏ tôi có học võ."

Hai tên cảnh sát gật đầu, tiếp tục đi dạo xung quanh, thỉnh thoảng hỏi một ít vấn đề, giày vò nửa giờ mới thu đội. Lúc đi, còn dặn Dương Quỳnh ngày mai phải đi sở cảnh sát cho lời khai.

Như đã xếp đặt, đêm đó không thể ngủ. Tiểu Trần ngồi ngay cửa tường kép, nhìn Dương Quỳnh lấy ra một cây dao găm từ trong balô.

"Chị Dương, chị thật lợi hại!"

Dương Quỳnh cười một tiếng, "Cậu ở bên trong không thấy được. Làm sao biết tôi lợi hại?"

"Tôi nghe tiếng bước chân chắc có năm sáu người, đều bị chị đánh chạy." Tiểu Trần không thể tưởng tượng một người con gái, làm sao đánh được mấy người đàn ông chạy đi.

"Lúc đánh nhau đừng coi tôi là con gái. Đối thủ không vì tôi là con gái mà hạ thủ lưu tình." Dương Quỳnh cười sờ lên đầu cậu ta, giống như đang an ủi.

Sau khi trời sáng, Dương Quỳnh điện thoại cho Chu Huyền.

"Đánh nhau?" Chu Huyền cũng đoán được tình thế như vậy.

"Tối hôm qua, đối phương có sáu người. Một lát tới thêm hai người cảnh sát, tiểu Trần nói, trong hai người đó có một người gặp qua ở công ty Lưu Viễn Minh. Tôi cảm thấy nơi này không an toàn rồi. Bọn họ có thể tìm đến nơi này, có thể anh đã bị lộ."

Chu Huyền ở bên kia trầm mặc một hồi, "Tôi đã đem chứng cứ giao cho cảnh sát, nhưng không thấy động tĩnh, liền biết có chuyện. Hai công ty này đại diện cho minh tinh, rõ ràng có người che giấu chuyện này."

Dương Quỳnh nghe cũng không bất ngờ. "Khó trách anh cẩn thận như vậy. Chu đội, tôi thấy lúc này nên tìm lãnh đạo rồi."

"Cô nói lão Kim?"

"Đúng vậy, bóc lột chúng ta lâu như vậy, không phiền ông ta sao được."

Tiếng cười Chu Huyền bên kia truyền đến, "Được rồi, cô và tiểu Trần, lấy một phần chứng cứ đưa cho lão Kim đi."

Dương Quỳnh lấy một phần số liệu, gửi qua QQ cho Kim Cục. Không lâu sau, Kim Cục liền gọi đến.

"Dương Quỳnh cô đang làm cái gì vậy?"

"Giống như ông thấy. Tôi đang bảo vệ nhân chứng, chỉ là rất khó giải quyết. Chu Huyền cũng ở chỗ này, ông muốn qua đây tụ hợp không?"

Kim Cục giọng nói bất đắc dĩ: "Vượt quá giới hạn cho phép, tôi không tiện nhúng tay vào."

"Không cần ông ra tay, ông chỉ cần nói một tiếng là được. Chúng tôi bên này có thể thuận lợi tố cáo, không cần làm phiền ông." Dương Quỳnh nói vô cùng đơn giản.

Thuộc hạ của Kim Cục cũng không biết nói tiếng phổ thông, "Đưa tôi xem thử."

Sự thật chứng minh năng lực của Kim Cục vượt xa, so với Dương Quỳnh và Chu Huyền tưởng tượng được. Cấp trên rất nhanh đã làm việc. Rốt cuộc lập hồ sơ vụ án của Lưu Viễn Minh và Tôn Hướng Hoành. Tiểu Trần cũng không cần cả ngày trốn trong góc tường, là nhân chứng, nên tổ điều tra mời cậu ta về điều tra tình hình.

Mấy ngày nay vô cùng yên tĩnh, nhưng Dương Quỳnh cũng không mất đi cảnh giác, ngược lại cô cảm thấy chuyện này quá im lặng.

"Chị Dương, tôi ra ngoài có xảy ra chuyện gì không?" Tiểu Trần vừa muốn ra cửa liền sợ hãi.

"Không xảy ra chuyện gì cậu cũng phải đi. Cậu là nhân chứng quan trọng." Dương Quỳnh kiểm tra bản thân một lần, thấy không có vấn đề, lúc này mới cùng tiểu Trần đi xuống lầu, gặp tổ điều tra.

Hai bên chào hỏi xong xuôi, dựa theo công việc muốn dẫn tiểu Trần về tổ điều tra, Dương Quỳnh nói rõ thân phận của cô là vệ sĩ, tổ điều tra cũng không làm khó, đồng ý để Dương Quỳnh đi theo.

Một đoàn người vừa bước chân ra cửa, Dương Quỳnh liếc mắt qua nhìn thấy một vòng ánh sáng. Cô lập tức nắm tay tiểu Trần nằm xuống đất, đồng thời đưa chân đạp cánh cửa lại, cản trở tốc độ của viên đạn.

Chuyện xảy ra quá nhanh mọi người cũng không ngờ, chờ mọi người phản ứng kịp thời, tổ điều tra cũng vẻ mặt sợ hãi nói: "Mau lên xe."

Lên xe, tất cả mọi người thở dài một hơi. Lập tức khởi động xe chạy về sở cảnh sát ở phịa phương.

"Dương tiểu thư đúng là quá giỏi!" Tổ điều tra lúc này mới khen ngợi Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh cười cười, không nói chuyện.

Không khí trong xe vừa dịu lại, tài xế đột nhiên nói lên, "Thắng xe hình như không dùng được."

Tất cả mọi người như ong vỡ tổ. Dương Quỳnh không xác nhận với tài xế, mà ngay lập tức nhìn ra ngoài xem tình hình. Lúc này, họ đang ở trên cầu, hơn nữa còn là làn ngoài cùng. Nếu như nhảy khỏi xe, thế nào cũng bị té chết.

"Dương... Chị Dương..." Tiểu Trần mặt không còn chút máu.

Dương Quỳnh không có thời gian an ủi cậu ta, hướng người lái xe nói, "Sư đoàn, cố gắng ép vào thành cầu, dựa vào ma sát giảm tốc độ."

Mặc dù tài xế chưa từng huấn luyện qua chuyện này, cũng là người có kinh nghiệm rất phong phú. Nghe xong lời này thì hiểu, để xe ép sát vào thành cầu, ma sát tạo ra một đóm lửa nhỏ.

Tốc độ của xe rốt cuộc chậm lại, lúc sắp ngừng xe, bên cạnh có một chiếc xe chạy tới, hướng bọn họ khoa tay múa chân hình như muốn nói cái gì. Tổ điều tra liền quay cửa kính xuống để nghe cho rõ, đối phương liền ném vào một vật bốc hơi lên khói.

Dương Quỳnh thấy vật kia sắc mặt liền biến đổi. Cánh tay duỗi ra, một tay vừa cầm vật đó, một tay kéo cửa xe xuống ném ra ngoài.

Vừa ra tay, tiếng nổ liền truyền tới. Chưa kịp quay cửa sổ lên, thì cô bị lực xung kích đánh văng vào trong, nghiêng qua một bên.

Sau khi nổ xong, tổ điều tra vẻ mặt trắng bệch hỏi: "Cô đem lựu đạn ném đi đâu vậy?" Coi như cứu được bọn họ, nhưng nếu nổ chết người, đó là một mạng.

Dương Quỳnh lỗ tai điếc một hồi, lúc nghe thấy được tay liền chỉ ra ngoài, "Chỗ đó."

Cầu vượt gần nhà dân, mà ở bên đường phía dưới cầu, nơi đó là một trường học. Dương Quỳnh nhìn ra ngoài thì phát hiện chỗ này, cho nên không cố kỵ, đem lưu đạn ném ra đó.

Tổ điều tra thấy là trường học, trên trán đầy mồ hôi. Nếu nổ chết học sinh...

Dương Quỳnh bịt lỗ tai lại, thực sự không muốn nói chuyện. Ngược lại là tiểu Trần tốt bụng giải thích nói: "Hiện tại là đang nghỉ hè."

Phát sinh chuyện lớn như vậy, dĩ nhiên không thể tiếp tục đi. Cảnh sát đã bao vây nơi này, đoạn đường đều bị phong tỏa.

Trận chiến càng lúc càng lớn, nhưng Dương Quỳnh vẫn thờ ơ. Cô từ đầu đến cuối luôn đứng bên người tiểu Trần, chỉ cách hai bước.

Tiểu Trần vẫn còn rất căng thẳng, liên tục bị kích thích, dây thần kinh hoàn toàn bị kéo căng. Lúc đầu cũng không có sợ hãi như vậy. Cậu ta nhìn vẻ chuyên nghiệp của Dương Quỳnh, đột nhiên cảm thấy người chị muốn cùng mình chơi bài hoàn toàn không giống nhau.

Chỗ nào không giống chứ? Hình như... Trở nên nghiêm chỉnh.

Lần này, Dương Quỳnh nghiêm chỉnh đánh hết sức. Cô híp mắt, che đậy ánh sáng của con ngươi. Bởi vì là nữ vệ sĩ, nên cô rất ít khi đeo mắt kính. Điều này, làm cho cô hòa hợp với người khác hơn là những người khác, dễ dàng để đối phương lơ là cảnh giác.

Một tiếng sau, tiểu Trần cuối cùng gặp được người phụ trách của tổ điều tra. Tiểu Trần đem mọi chuyện mình biết được nói ra, còn đưa cả chứng cứ. Trách nhiệm của cậu ta đã hoàn thành.

Tổ điều tra đang làm việc ở nhà khách, trong hành lang Dương Quỳnh cuối cùng thấy được Chu Huyền.

"Tại sao bị thương rồi?" Trên cổ tay Chu Huyền quấn băng vãi màu trắng.

"Vết thương nhỏ. Lúc đánh nhau sơ ý. Cô không sao chứ?" Chu Huyền nhìn Dương Quỳnh hình như không bị thương.

"Không sao. Lúc bị boom xung kích, nên đầu óc hơi choáng váng thôi." Dương Quỳnh lắc đầu một cái, thật ra so với lúc nổ boom đã tốt hơn rồi.

Hai người cũng không tìm chỗ ngồi, với họ đứng cũng xem như nghỉ ngơi. Hai người dựa vào tường, trao đổi những kinh nghiệm. Thì ra Lưu Viễn Minh không hạ thủ, là do bọn Chu Huyền quấy rối. Bọn họ rất quen thuộc với thân thủ của Chu Huyền, cũng không dám xem thường hắn. Đều là chuyện tiền bạc, không tốt để báo cảnh sát, vì lẽ đó y như bị Chu Huyền kéo xuống nước vậy.

Mãi đến khi nghe nói đi làm, lúc này tiểu Trần xem như được ăn cả ngã về không.

"Kế tiếp làm sao bây giờ?" Dương Quỳnh lắc lắc cái cổ hỏi.

"Trước tiên đem tiểu Trần đến nơi an toàn, sau đó rồi nói tiếp. Chỉ là." Chu Huyền nhìn Dương Quỳnh, "Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành. Có thể về nhà ăn tết."

Dương Quỳnh cười.

Không có Dương Quỳnh làm bạn trong cuộc sống. Thẩm Thu Hoa mỗi ngày cùng mẹ Thẩm mua thức ăn, nấu cơm, cùng ba Thẩm đi dạo, đọc báo, thời gian trôi qua đơn giản mà tự tại.

Nàng cũng nhớ Dương Quỳnh, cũng lo lắng cho Dương Quỳnh, nhưng tất cả nổi nhớ cùng lo lắng nàng đều để ở trong lòng, không có nói với ai.

Khi còn nhỏ mẫu thân nói với nàng: "Nam nhi chí tại bốn phương. Bản thân là vợ, nên trông nhà cửa, dạy tốt con cái. Không nên để cho đàn ông lo lắng việc nhà, không cho người ngoài thừa lúc vắng mà vào."

Phụ thân của nàng thì làm quan, mẫu thân ở quê nuôi dưỡng con cái, quản lý gia tộc. So với mẫu thân, nàng may mắn hơn. Ít nhất, Dương Quỳnh cũng không đi lâu như vậy.

Ba mẹ Thẩm nghe nói con gái có bạn, cả ngày cứ cười hì hì, cũng không quan tâm đến chuyện dì ba đòi mai mối này nọ.

"Thu Hoa nhà mẹ tốt như vậy, sẽ không bị ủy khuất." Mẹ Thẩm nghỉ trên đời này con gái bà là tốt nhất, còn sợ không có người lấy sao?

Ngày nào tâm tình mẹ Thẩm cũng tốt, hẹn mấy tiểu bối về nhà ăn cơm. Hồng Thăng và Chu Nguyệt Hà cũng đến, Liễu Mạn Chi cũng mang theo đồ trang điểm đến luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro