Chương 71 - Ngoan cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Tư Kỳ rất lo lắng, cả ngày nay cô không nhận được tin nhắn nào. Từ khi nhận được tin nhắn cô đã thấy sợ, nhưng loại cảm xúc lo lắng này làm cô khó chịu hơn.

Ra khỏi phòng, cả đám vệ sĩ đi theo kẻ trước người sau. Loại tiền hô hậu ủng này, vẫn không cho cô cảm giác an toàn. Nhìn thấy Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh đang uống trà dưới lầu, xem tv, lâu lâu còn tán dóc vài câu rất ung dung, làm cô tức giận mà không có chỗ phát tiết.

"Dương Quỳnh, cô lên đây cho tôi." Cô dựa vào lan can từ trên cao nhìn xuống nói.

Dương Quỳnh ngẩng đầu, cô thấy một số vệ sĩ đang đứng bên cạnh Trần Tư Kỳ, liền cười lên. Vừa mới uống trà còn chưa nuốt xuống, tất cả đều phun ra, còn bản thân thì bị sặc.

Thẩm Thu Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự mất mặt quá rồi.

Dương Quỳnh vất vả mới dừng ho lại, ngẩng đầu lên nói: "Trần đại tiểu thư, cô chờ tôi xem hết tập phim truyền này đã, tập này đặc biệt vô cùng hại não. Ha ha! Cười chết tôi rồi!"

Trần Tư Kỳ tức giận khuôn mặt cũng đỏ lên. Dĩ nhiên cô nhìn ra Dương Quỳnh cố ý nói như vậy. Thế nhưng, cô có thế nào? Dương Quỳnh đã làm mấy năm vệ sĩ cho ba cô, thân thủ của cô ta cô phải thừa nhận. Ánh mắt của cô vừa xoay chuyển, rơi vào người Thẩm Thu Hoa.

"Thẩm Thu Hoa, cô lên đây!"

Thẩm Thu Hoa cũng ngẩng đầu nhìn cô, "Trần đại tiểu thư quyết định nói thật."

"Từ trước đến nay những lời tôi nói đều là thật."

"Vậy chúng ta không có gì để nói." Thẩm Thu Hoa cúi đầu tiếp tục xem TV.

"Các người... Các người là do ba tôi dùng tiền mời tới!" Trần Tư Kỳ cảm thấy mình rất ủy khuất! Dương Quỳnh thì thôi đi, nhưng Thẩm Thu Hoa dựa vào cái gì mà chảnh như vậy? Do gương mặt kia sao?

"Anh, anh, còn có anh, các người dẫn người họ Thẩm đến phòng tôi." Trần Tư Kỳ nhìn ba người vệ sĩ nói.

Bọn vệ sĩ có hơi khó xử. Bọn họ không như Dương Quỳnh, bọn họ là lấy tiền làm việc. Thế nhưng, Trần tiên sinh đã nói không nên can thiệp vào chuyện của hai cô gái này. Nhưng, bây giờ bọn họ có nên ra tay hay không.

Nhìn thấy bọn vệ sĩ đứng yên, âm thanh Trần Tư Kỳ kêu lên: "Một là lập tức xuống dưới dẫn người lên đây, còn không thì thu dọn đồ cút đi."

Bị sa thải chuyện rất nghiêm trọng. Ba người vệ sĩ đành phải xuống lầu. Đến trước mặt Thẩm Thu Hoa cũng không dám ra tay, chỉ lễ phép mời nàng lên lầu.

Dương Quỳnh nhíu mày lại, "Không lên thì các người muốn làm gì? Các người dám ra tay sao?"

Ba tên vệ sĩ há miệng, vẻ mặt khóc không lên tiếng. Thẩm Thu Hoa vỗ vai Dương Quỳnh, "Đừng làm khó bọn họ. Mọi người đều kiếm tiền để nuôi gia đình, cần gì vậy? Em đi lên nói chuyện với cô ta, chị không cần đi theo."

"Như vậy sao được?" Dương Quỳnh lập tức xù lông.

"Chỉ là một cô bé, chị sợ em chơi không lại cô ta sao?" Thẩm Thu Hoa đứng dậy đi lên lầu.

Dương Quỳnh buồn bực nhìn ba tên vệ sĩ, "Lên lầu có chuyện gì thì gọi chị một tiếng."

"Được rồi." Bọn vệ sĩ chậm rãi đi theo.

Dương Quỳnh cầm điều khiển từ xa tắt tivi, phim truyền hình như vậy ai mà muốn coi chứ.

Trần Tư Kỳ thành công nhìn dáng vẻ Thẩm Thu Hoa đang đi tới. "Còn chưa đi lên sao?"

"Tới an ủi cô một hồi, để cô không phải ở một mình, tự mình dọa mình." Thẩm Thu Hoa cười, không phải châm biếm, không khoe khoang, chỉ là một nụ cười thanh thản hiền hòa. Nhưng trong mắt Trần Tư Kỳ, nụ cười này nhìn rất chướng mắt. Trần Tư Kỳ thấy cô gái đối diện này rất kiêu ngạo, khinh người, có một cảm giác ưu việt khó tả. Dù chỉ là một nụ cười bình thường, cũng có thể làm cho người khác cảm thấy tự ti mặc cảm.

"Cô rốt cuộc là ai?" Trần Tư Kỳ đột nhiên muốn hỏi vấn đề này. Chỉ trong cái nháy mắt đó, cô cảm giác cô gái này có sự chênh lệch quá lớn so với mình. Cái loại chênh lệch này rất kỳ diệu, phảng phất khoảng cách giữa hai người không phải một chút cự ly, mà là đường chân trời không thể nào bước qua.

"Tôi tên Thẩm Thu Hoa, là đồng nghiệp của Dương Quỳnh, cũng là trợ lý của chị ấy." Đáp án không thay đổi. Lần thứ nhất nghe được chỉ thấy xem thường, nghe thêm một lần, cô cảm thấy lừa gạt.

"Cô vẫn không nói thật với tôi, chứ không phải tôi? Tôi không tin thân phận của cô đơn giản như vậy, cô nhất định là cao thủ do Dương Quỳnh mời tới." Trần Tư Kỳ điên cuồng kêu lên.

Phản ứng như vậy khiến Thẩm Thu Hoa rất hài lòng. Nếu không ép cô ta tới như vậy, làm sao cô ta chịu nói thật.

"Cô cảm thấy tôi là cao thủ, vậy có phải cô không nên nói dối tôi không?" Giọng nói Thẩm Thu Hoa rất dịu dàng, không có bất kỳ cảm giác sắc bén nào.

Trần Tư Kỳ không nói gì, yên lặng trở về phòng của mình. Thẩm Thu Hoa cũng đi theo vào. Một đám vệ sĩ ngoài cửa rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, nghĩ tới cùng người bên cạnh nói mấy câu an ủi, thì thấy Dương Quỳnh đã xuất hiện bên cạnh bọn họ.

Cái gì là bản lĩnh? Không phải lúc nãy còn dưới lầu sao? Tại sao đi lên được? Bọn họ vừa mới bị dọa cả người đều đổ mồ hôi. Cái này có để cho người ta sống hay không đây.

Trong phòng, Thẩm Thu Hoa ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn thấy ánh sáng lờ mờ nhíu mày nói: "Tại sao không kéo rèm cửa sổ ra? Cô sợ ánh sáng sao?"

"Chuyện của tôi, không mượn cô xen vào. Ba tôi mời các người đến, là giúp tôi giải quyết vấn đề. Các người đến cùng cũng chỉ là kẻ đáng thương, làm việc vì tiền, đừng nghĩ mình rất lợi hại." Trần Tư Kỳ muốn tìm lý do nào đó để gạt bỏ cái cảm giác ưu việt đó.

Thẩm Thu Hoa gật đầu, "Cô nói không sai. Chúng tôi có tiền mới giải quyết vấn đề. Chúng tôi có khả năng giải quyết vấn đề, cho nên mới có thể kiếm tiền. Còn cô, không có năng lực như vậy, chỉ có thể trả tiền công. Tôi thực sự nhìn không ra cô kiêu ngạo cái gì."

"Đúng là miệng lưỡi. Con gái giống như cô hà tất phải đi kiếm tiền, chỉ cần ra ngoài tùy tiện kiếm ai đó giàu có cũng không thiếu tiền." Trần Tư Kỳ châm biếm: "Cô theo Dương Quỳnh thì có thể kiếm được gì? Cô ta bị điên đó, động một chút là ra tay giết người. Nhìn cô rất đẹp, không quan tâm là do trời sinh hay chỉnh sửa, nhưng không lợi dụng chẳng phải lãng phí tài nguyên ông trời ban cho à? Có cần tôi giới thiệu cho cô mấy người có tiền không? Cô biết đó, phương diện này tôi giỏi hơn cô nhiều lắm."

Thẩm Thu Hoa cau mày, khổ não nhìn bé gái đang rất cao hứng kia: "Trần tiểu thư, chuyện làm mai như vậy không thích hợp với cô. Nếu cô có chí trở thành ông bà mai, thì nên tìm một tiền bối nào đó để học tập. Được rồi, chuyện phiếm nói đến đây thôi, ở trước mặt tôi, cô không có bất kỳ sự kiêu ngạo nào đâu. Một đứa con nít không biết phân biệt nặng nhẹ toàn gây rắc rối, thì chẳng có gì đáng kiêu ngạo."

Đúng là lời nói khắt khe, thật sự chọc giận Trần Tư Kỳ. Cô trừng đôi mắt to xinh đẹp lại, giơ tay muốn đánh Thẩm Thu Hoa.

"Hai mươi triệu không phải là con số nhỏ, cô trả đủ tiền sao?"

Trần Tư Kỳ giơ tay lên ở giữa không trung, bắt đầu có chút run rẩy.

"Tôi cùng Dương Quỳnh tới giúp cô giải quyết vấn đề. Hỏi thì cô không chịu nói ra, chúng tôi cũng bó tay. Có lẽ, cô nên đổi người khác thì hơn. Vậy đi, tôi và Dương Quỳnh cáo từ đây." Nàng nói xong đã đứng lên.

Trần Tư Kỳ còn đang trừng mắt nàng, thế nhưng đôi mắt đó đã chảy ra nước mắt. Một giọt rồi một giọt, khóc vẫn rất đẹp mắt.

Vốn là một cô bé có thể được người khác yêu thương, tại sao nhất định phải dùng tội lỗi để bọc lấy bản thân?

Thẩm Thu Hoa cũng không nói chuyện, quay trở lại ngồi trên ghế sa lon, nhìn Trần Tư Kỳ khóc như mưa.

"Tại sao cô lại như vậy chứ? Cũng không chịu an ủi người ta một chút!" Đại tiểu thư gào khóc chỉ trích người khác.

Thẩm Thu Hoa đúng là không thương hoa tiếc ngọc, nói thẳng: "Nếu tôi an ủi, không phải cô còn khóc nhiều hơn sao?"

Cái trò lạc mềm buộc chặt, dẫn quân vào cuộc chỉ là trò vặt, ở trong hậu cung nàng đã chơi nát cả rồi.

Quả nhiên. Lát sau Trần Tư Kỳ ngừng khóc. Cô ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thu Hoa, cúi đầu, vừa kéo vừa nói: "Mấy ngày trước tôi không nói thật, bởi vì tôi sợ sau khi nói thật các cô sẽ báo cảnh sát. Chuyện này không liên quan đến ai, ngay cả ba tôi. Cô là người đầu tiên tôi nói, cô có thể giúp tôi sao?"

"Tôi phải coi chuyện này chính xác bao nhiêu mới có thể xử lý. Nếu như cô giết người, tôi sẽ không giúp cô thoát tội."

Trần Tư Kỳ đột nhiên quay đầu, "Tại sao?" Sau khi cô nói xong mới phát hiện, chẳng khác nào cô đang thừa nhận mình giết người.

"Pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, thiên lý rõ ràng, báo ứng xứng đáng." Nàng là người cổ đại, nói mê tín cũng được, mà nói có niềm tin cũng chả sao. Đối với Thiên Lý công nghĩa, nàng vẫn một lòng kính sợ. Nàng tin tưởng từ nơi sâu xa, có thiên đạo luân hồi, người lương thiện sẽ hưởng phúc, kẻ ác sẽ chịu khổ.

"Nếu như tôi không nói sẽ có hậu quả gì?" Trần Tư Kỳ có chút hối hận, cô gái này cùng những luật sư trước kia không giống nhau? Người ta thì sẽ hứa rằng sẽ làm như thế nào, hoàn toàn là thái độ của công việc, cái này gọi giúp mình?

"Cô không phải đã biết rồi. Chính là cuộc sống hiện nay, hơn nữa đây là cuộc sống tốt nhất." Nàng đóng hết cửa sổ, kéo rèm: "Cái loại sống mà suốt đời không thấy ánh mặt trời." Lời nói tuy rất nhẹ, nhưng nghĩ kỹ, sẽ cảm thấy không rét mà run.

"Tôi không tin!" Trần Tư Kỳ còn ngoan cố chống lại.

Thẩm Thu Hoa cười sờ sờ mái tóc của nàng, "Vậy chờ khi nào cô tin thì tới tìm tôi." Nói xong liền đứng dậy.

Lần này Trần Tư Kỳ dứt khoát ôm lấy cánh tay của nàng, "Cô đừng đi a! Cô... Người này, tại sao không có một chút kiên nhẫn như vậy? Cũng không khuyên tôi, thật ra cô chỉ cần dỗ dành tôi một chút, tôi sẽ nói cho cô biết ngay." Giọng điệu kia hoàn toàn đang làm nũng.

Thẩm Thu Hoa nhìn thẳng có cảm giác không đành lòng. Một Dương Quỳnh làm nũng là đủ rồi, đại tiểu thư này làm sao cũng như vậy chứ.

"Tôi sẽ không khuyên cô, chính cô tự chuốt phiền phức thôi. Nếu như bản thân cô không chịu trách nhiệm, tôi không cần thiết phải chịu trách nhiệm." Nàng nhìn Trần Tư Kỳ, nói từng chữ: "Nếu cô không tự giúp chính mình, thì không ai có thể giúp cô."

"Tôi... Tôi dựa vào cái gì tin tưởng cô?" Trần đại tiểu thư cũng khó chịu giọng điệu của Thẩm Thu Hoa.

Thẩm Thu Hoa nhìn cô, khóe miệng cong lên cười lạnh. Cái này là thật hay giả cũng chẳng muốn nói. Nếu cô ta muốn tìm chết, cũng đừng trách người khác.

"Được rồi, tôi tin tưởng cô." Khi thấy nụ cười lạnh đó, Trần Tư Kỳ cùng Dương Quỳnh lập tức liền sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro