Chương 82 - Chuyện nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người không có mở đèn ở hành lang lên, cứ như vậy mò mẫm đi tới cầu thang chuẩn bị xuống lầu. Thì thấy trên lầu đèn vẫn còn sáng, hai người liếc nhìn nhau, "Chắc là quên tắt đèn." Dương Quỳnh nói Thẩm Thu Hoa đợi cô, cô chạy lên lầu.

Nhìn bóng dáng cô nhanh nhẹn như vậy, nhìn lại bước đi của mình bộ dáng rất cực khổ, Thẩm Thu Hoa thấy không công bằng.

Một lát sau Dương Quỳnh đi xuống lầu, ở bên tai nàng nói nhỏ: "Phòng làm việc của Hứa hiệu trưởng còn đèn, trong phòng cô ta có thêm hai người, một nam một nữ, hình như đang cãi nhau."

"Một nam một nữ? Cãi nhau?" Thẩm Thu Hoa suy nghĩ, vẫn là quyết định đi lên xem một chút.

"Em làm gì thế? Muốn lên giúp cô ta sao?" Dương Quỳnh không có lòng tốt như vậy.

"Theo em đoán người nam kia là chồng của cô ta. Nếu như em đoán không sai, cô gái kia là ai cũng dễ biết. Vì sao Hứa hiệu trưởng luôn kiếm chuyện với em, chị không muốn biết cô gái kia là người thế nào sao?" Nói cho cùng, còn liên quan đến lợi ích.

"Cô gái kia đưa lưng về phía cửa, chị không nhìn thấy." Dương Quỳnh vừa nói vừa dìu Thẩm Thu Hoa lên lầu.

Hai người vừa lên đến lầu ba, chỉ nghe được âm thanh của Hứa hiệu trưởng, "Căn nhà là khi đó anh cho tôi, bây giờ muốn lấy lại? Tôi cho anh biết, không có cửa đâu! Anh đến trường học gây ồn ào cũng vô dụng, tôi sẽ không thỏa hiệp!"

Một cô gái thân hình cực kỳ gợi cảm lắc eo đi đến trước mặt Hứa hiệu trưởng, cười nói: "Lời nói cũng không phải nói như vậy, lúc trước căn nhà kia là hai người cùng mua, dù có tính như thế nào, ít ra cũng nên mỗi người một nửa. Có thể do lúc đó anh Phong nhớ tình xưa, nhất thời mềm lòng cho cô, tôi cũng không nói. Bây giờ anh Phong cần dùng tiền, chỉ là cần căn nhà để thế chấp, khi nào có tiền thì trả lại cho cô. Các người dù sao cũng từng là vợ chồng, chuyện nhỏ như vậy cũng không chịu giúp sao?"

Người đàn ông tên gọi là Phong cũng lên tiếng: "Đúng vậy, tôi cũng không muốn như vậy, chỉ là mượn tạm thời, khi có tiền, tôi lập tức trả lại cho em, cũng không được sao?"

Hứa hiệu trưởng nhìn trước mặt một nam một nữ, nhíu mày thật chặt lại: "Các người không cần nói, nhà là của tôi, tôi sẽ không đưa các người, mượn cũng không được."

Cô gái lắc đầu thở dài nói: "Em đã nói cô ta sẽ không đồng ý. Thế nhưng, Phong vợ trước của anh thật là vô tình! Sao lúc đó anh lại coi trọng một cô gái vừa già vừa xấu, lại tuyệt tình như cô ta chứ? Cũng may anh kịp thời tỉnh ngộ, bằng không sẽ... Ai!"

Bị tình nhân nói như vậy, nét mặt anh ta liền tức giận. Anh ta trầm giọng nói: "Hứa Hiếu Mi, cô tuyệt tình như vậy sao?"

Hứa hiệu trưởng nghe xong lời này mắt đỏ lên, "Người tuyệt tình chính là anh, bây giờ lại nói tôi. Thẩm Khả Phong, chúng ta không phải vợ chồng, trường học là chỗ làm việc, anh đừng ở đây gây rối. Chuyện của anh, anh tự mình giải quyết đi, với tôi không có liên quan."

Ngoài cửa hai người nghe lén liếc nhìn nhau, Thẩm Thu Hoa dán vào tai Dương Quỳnh nói: "Thì ra là cô ta chướng mắt em là do em họ Thẩm."

Nàng nói rất nhỏ, nhưng hơi thở làm Dương Quỳnh thấy ngứa. Sói xám vừa được thỏa mãn lại rục rà rục rịch, muốn lần nữa ăn sạch chú thỏ.

Hai người mỗi người một câu, cô gái kia liền vung tay tát một cái, âm thanh vang lên: "Hứa Hiếu Mi, chúng tôi nể mặc cô cho nên đợi cô hết giờ làm mới đến tìm cô. Nếu như cô tuyệt tình như vậy, vậy sáng ngày mai chúng tôi đến, tới lúc đó cho tất cả đồng nghiệp của cô biết, cô là một người tuyệt tình cỡ nào!"

"Cô khẳng định người chúng tôi nhìn thấy là Hứa hiệu trưởng tuyệt tình, mà không phải là các người cố tình gây sự?" Lời nói bình tĩnh, lại là một cô gái đặc biệt dịu dàng, không có chút nào tức giận.

Ba người trong phòng đều nhìn ra cửa, Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh đang đứng tại cửa ra vào, vẻ mặt thản nhiên. Đối với khí thế nghe lén như vậy, Thẩm Thu Hoa thấy mình nhất định là học thói xấu của Dương Quỳnh rồi.

Người lên tiếng trước là Hứa hiệu trưởng, cô vừa nhìn thấy Thẩm Thu Hoa lập tức nhíu mày lại: "Tại sao cô còn chưa về?"

"Cô coi như là tôi tích cực làm việc, xem như là vì nhà trường được rồi." Thẩm Thu Hoa đi vào cửa, liếc nhìn người phụ nữ kia, ánh mắt xoáy vào Thẩm Khả Phong: "Thân là đàn ông, chính là chủ gia đình, không thể tạo dựng sự nghiệp nuôi sống vợ con, chính là bất tài. Thấy sắc vong tình, vứt bỏ vợ con chính là vô tình. Là người bất tài vô tình, làm gì có mặt mũi đến trường học quậy phá? Dù anh có làm loạn, thì có bao nhiêu người đứng phía anh đây?"

Thẩm Khả Phong nghe xong, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ. Anh ta còn chưa nói, người phụ nữ bên cạnh anh ta lại nói: "Cô là ai? Đây là chuyện ba người chúng tôi, quan hệ gì với cô?" Người phụ nữ nhìn nàng từ trên xuống dưới, phát hiện, càng nhìn thì càng đẹp. Đặc biệt là cái dáng dấp ngậm xuân, vừa nhìn đã thấy rất thoải mái: "Mặt y như Hồ Ly Tinh." Người phụ nữ nhìn hiệu trưởng Hứa cười lạnh: "Hứa Hiếu Mi, cô đúng là càng thông minh, lại có thể tìm được một con hồ ly tinh đặt bên người. Sao? Còn muốn Khả Phong hồi tâm chuyển ý à?"

Hứa hiệu trưởng tức giận đến toàn thân run lên, những người ở đây cô không muốn nhìn thấy người nào hết.

Dương Quỳnh đứng yên. Dựa vào cái gì nói Thu Hoa nhà cô là hồ ly tinh? Có tiên khí thì là hồ ly tinh sao? Nếu có cũng là hồ tiên mới đúng! Cô vừa lên trước một bước liền bị Thẩm Thu Hoa giơ tay ngăn cản.

"Phụ nữ lấy mầu thị là người bi ai nhất, cô đến cùng có cái gì tốt mà đắc ý? Anh ta chỉ có năng lực vứt bỏ vợ con, ngày sau khó bảo toàn không vì người khác mà vứt bỏ cô. Cô hôm nay kiêu ngạo, nhưng ngày mai ăn trái đắng, không biết lúc đó cô sẽ có cảm giác thế nào?" Những lời này, làm người khác sững sờ. Rõ ràng từng chữ họ đều hiểu, nhưng sao có cảm giác kỳ quái vậy, luôn cảm giác không phải người hiện đại nói.

Người phụ nữ vốn ở ngay trước mắt hiệu trưởng Hứa vênh váo tự đắc, nhưng đối với người đẹp hơn mình, thì sự tự tin đã bị thụt lùi.

"Lời cô nói dễ nghe như vậy, vậy chồng của cô là người giỏi cỡ nào vậy?" Cô gái không chịu thua hỏi.

Dương Quỳnh ở sau lưng Thẩm Thu Hoa hếch thân thể, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

"Vợ chồng kết tóc, ân ái không nghi ngờ. Tôi là người chân thành, tất nhiên là toàn tâm toàn ý. Giống như Tần Mộ Sở Chi, cũng chỉ có cô mới xem anh ta là kho báu." Phần này tự tin, nàng vẫn có. (Tần Mai Sở: Triều Tần Tịch Sở nay Tần mai Sở; tráo trở bất thường; hay lật lọng )

Dương Quỳnh ở sau lưng Thẩm Thu Hoa gật đầu đồng ý. Không sai, toàn tâm toàn ý.

Cô gái cảm thấy có chút không ổn. Cô cảm thấy mình đang nói chuyện với một người cổ xưa, mỗi lần cô ta cũng không tiếp nối chủ đề.

Thẩm Khả Phong im lặng một hồi, rốt cuộc cũng lên tiếng: "Không cần biết các người là ai, đây chuyện của chúng tôi, với các người không có quan hệ."

Lúc này, Dương Quỳnh rốt cuộc đợi được cơ hội chen vào nói: "Anh và Hứa hiệu trưởng đã ly hôn, ở đâu ra chuyện của ba người chứ? Nếu anh còn không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ lên."

Vợ chồng Thẩm Khả Phong nhìn thấy không có cơ hội cãi lại, nên bỏ đi. Hiệu trưởng Hứa nhìn Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh: "Tôi sẽ không cảm ơn hai người."

Thẩm Thu Hoa quay người nhìn Hứa hiệu trưởng, "Cô vì người đàn ông như vậy kiếm chuyện với tôi, tôi cảm thấy mình rất oan ức."

"Cô..." Bị nói trúng tâm sự, trên mặt Hứa hiệu trưởng liền nhịn không được.

"Tôi chỉ vô tình nghe thấy thôi, chỉ là nếu đã nghe được, cũng không muốn như vậy lặng lẽ rời khỏi, cho nên mới nghe lén luôn. Hứa hiệu trưởng, chuyện hôm nay cho dù không phải cô, tôi cũng sẽ nói như vậy, cô không cần quan tâm."

Hai người rời khỏi trường học, bên ngoài trời đã tối. Dương Quỳnh nhỏ giọng nói: "Dáng vẻ của cô gái kia, so với Hứa hiệu trưởng cũng không đẹp bao nhiêu. Bất quá, chỉ trẻ thêm mấy tuổi mà thôi."

"Góc độ thẩm mỹ của nam và nữ khác biệt. Dưới cái nhìn của em, hiệu trưởng Hứa là dạng có sắc có tài. Cô gái đó tuy rằng đẹp, nhưng thái độ không nghiêm túc, hiển nhiên không phải hạng phụ nữ đàng hoàng. Nhưng đàn ông không giống, hoa nhà không bì được với hoa dại, đàn ông lúc nào cũng yêu nhiều người. Thế gian nhiều nam nữ si tình, nhưng phần lớn toàn là lòng người không đủ." Nàng cảm khái, trước mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng, rồi tự nhiên nàng không thấy gì nữa.

Mắt Dương Quỳnh trải qua huấn luyện, đặc biệt là loại ánh sáng chói mắt bất ngờ xuất hiện. Cô nhìn thấy ánh đèn của chiếc xe hơi, cũng nhìn ra chiếc xe này đến đây là vì hai người. Cô ôm Thẩm Thu Hoa bước ngang hai bước né quá, tránh khỏi xe.

Xe dừng lại bên cạnh hai người, cửa sổ xe quay xuống, một cô gái đắc ý nói: "Sợ à? Yên tâm, chỉ là chào hỏi thôi, đừng sợ."

Dương Quỳnh cười lạnh: "Các người cũng không phải giết người? Nếu không phải đối với kỷ thuật lái xe của người kia không yên lòng, ngay cả tránh tôi cũng không cần tránh."

Sự chú ý của cô gái chỉ đặt trên người Thẩm Thu Hoa, nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Thu Hoa như cũ, không có dáng vẻ nào bị sợ hãi, liền có chút kỳ quái. "Cô ngược lại rất có can đảm."

Thẩm Thu Hoa quay đầu nhìn thoáng qua Dương Quỳnh, "Có chị ấy ở bên cạnh tôi, tôi hoàn toàn không cần sợ."

Một cô gái, không chỉ toàn tâm toàn ý yêu một cô gái khác. Mà nàng biết, một cô gái khác cũng toàn tâm toàn ý yêu mình như thế.

Chỉ một câu "em yêu chị", lọt vào tai Dương Quỳnh càng thêm uất ức. Sói xám nhìn chú thỏ nhỏ, mặt ửng hồng nằm trong lòng mình, chảy cả nước miếng.

Không thể không nói, trò đùa dai của hai vợ chồng Thẩm Khả Phong lần này xem như thất bại. Nhìn chiếc xe chạy xa, Thẩm Thu lắc đầu: "Dễ kích động như vậy, có thể thấy không phải người tài."

Dương Quỳnh cười, "Trong mắt của em cũng có người tài sao?"

"Chị đó." Đơn giản hai chữ, càng làm Dương Quỳnh từ đầu đến chân đều vô cùng thoải mái dễ chịu.

Trên đường về nhà, gió xuân làm say lòng người. Tâm trạng của Dương Quỳnh hôm nay bay tận trời cao, có thể cùng Thẩm Thu Hoa nắm tay, chính là chuyện ngọt ngào nhất. Dương Quỳnh ngẩng đầu, khí trời tối nay thật tốt, trên trời đầy sao. Bản thân mình có tài cán gì, mà lại nắm được Thẩm Thu Hoa tuyệt vời như vậy? Thế gian có hàng tỷ người, lại có thể tìm ra một người lòng dạ sắc bén, không ham danh lợi, một người không bao giờ thay đổi.

Nhẹ nhàng hôn lên trán Thẩm Thu Hoa, người ở phía sau không hiểu ngẩng đầu nhìn lên, cô cười đến rất ngốc: "Thu Hoa, chị rất yêu em."

Thẩm Thu Hoa cúi đầu, có chút ngượng ngùng. Nàng buông ra rất nhiều, nhưng hai chữ "tình yêu" vẫn rất khó thốt ra. Thật ra, nàng cũng chỉ là một cô gái bé nhỏ, không muốn gánh vác giang sơn xã tắc, quốc gia hiên hạ. Kiếp trước, là sự an bài của vận mệnh, nàng vào cung làm phi và vì thiên hạ. Kiếp này, bên cạnh nàng có Dương Quỳnh, cái gì cũng không cần nàng lo lắng. Bên cạnh người con gái này, nàng sẽ bao dung mọi thứ.

Dương Quỳnh, thật ra em cũng rất yêu chị.

-----------------------------

Mình rất ghét 3 người trong truyện, thứ nhất con Liễu Mạn Chi và mẹ nó, thứ 3 là mụ Hứa hiệu trưởng này, đã ngu còn lì, nhìn là khó ưa rồi, Khang phi giúp bả mà bả có mang ơn đâu, sau này còn hại lại Thu Hoa chứ, yếu bài đặc ra gió chưa biết chết là gì mà ^^. Để ý thấy chương nào mà H mọi người like cả đóng, chương nào ko H mọi người like ít quá, mình giận mình bùn cho coi :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro