Chương 12. Quà sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Mặc Thiên đã lâu không được ngủ ngon như thế, một đêm không mộng, ngủ đến toàn thân xương đều tô, nàng mở mắt nhìn thấy người đầu tiên là Viên Anh, Viên Anh chống đỡ đầu đối với nàng mỉm cười, "A Thiên, chào buổi sáng."

Theo quán tính Hà Mặc Thiên cũng lười biếng duỗi người, nhếch ra nụ cười thật to, "A Anh chào buổi sáng." Hai cánh tay Hà Mặc Thiên đưa lên một nửa thì dừng, nụ cười cũng cứng ở trên mặt, lúng túng thu về tay, không được tự nhiên dời ánh mắt : "Mấy giờ rồi?" Nàng âm thầm thóa mạ mình, làm sao ngủ một giấc đem đầu ngủ đến hồ đồ rồi, còn tưởng rằng là mười mấy năm trước sao?

Nụ cười xuất phát từ nội tâm của Hà Mặc Thiên thẩm thấu toàn thân lạnh lẽo của Viên Anh, toàn thân ấm áp, thật giống ngâm mình trong ôn tuyền ấm áp, nàng bị Hà Mặc Thiên cảm hoá, nụ cười trên mặt cũng từ từ mở rộng, ôn nhu nói: "Tám giờ rưỡi, còn sớm."

Viên Anh nói xong, Hà Mặc Thiên biến sắc, xong xong, lần này đến muộn! Nhưng Viên Anh lại nói tiếp: "Ta nhờ Phàm Tịch xin nghỉ giúp ngươi, không vội vã, ngươi có thể ngủ thêm chút nữa."

Hà Mặc Thiên thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cào cào tóc, "Cảm ơn."

Còn buồn ngủ mà vẫn giả vờ trấn định, Viên Anh thấy thế nào cũng có cảm giác đáng yêu, trong mắt tất cả đều là ý cười, "A Thiên, ngươi thật là đẹp mắt." Nhưng ánh mắt nàng chuyển qua cổ Hà Mặc Thiên, trong mắt ý cười ảm đạm đi. Bề ngoài tuy vẫn như cũ, chỉ có các nàng tự mình biết, thay đổi, sốt sắng.

Hà Mặc Thiên chú ý tới Viên Anh không đúng, chỉ là nàng chẳng muốn hỏi dò, mặc áo khoác vào đứng dậy cáo từ, "Ta đi trước, ngươi cẩn thận dưỡng thương, chúc ngươi sớm ngày khôi phục."

"A Thiên! Ngươi... Ngươi còn sẽ tới nữa sao?" Viên Anh dò hỏi.

"Xem có thời gian hay không đi." Hà Mặc Thiên kéo khóa áo lên, phát hiện Viên Anh hai con mắt đỏ ngầu, "Ánh mắt ngươi làm sao sưng lên?"

"Có... Có sao?" Viên Anh dụi dụi con mắt, cười gượng, "Đại khái là tối hôm qua ngủ không ngon."

Hà Mặc Thiên gật đầu, "Xin lỗi, quấy rối ngươi nghỉ ngơi."

"Ta không phải ý đó!" Viên Anh hận không thể đánh mình hai cái bạt tai, làm sao Hà Mặc Thiên vừa đến miệng liền đần như vậy chứ?"A Thiên ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm! Ta..."

Xem dáng dấp Viên Anh gấp gáp tự trách, Hà Mặc Thiên trong lòng có chút muốn cười, trên mặt vẫn nhẹ như mây gió, "Ta biết, mặc kệ thế nào ngươi chăm sóc thật tốt chính mình, đừng lấy thân thể đùa giỡn."

Đi tới cửa, Viên Anh nói: "A Thiên, bị thương... Có phải là rất đau?"

Hà Mặc Thiên cười khẽ, "Có đau hay không luôn có thời điểm khỏi hẳn, ngươi cẩn thận dưỡng, rất nhanh sẽ lành lại thôi."

"Thương tích có thể khép lại, còn vết thương kia thì sao đây?"

Hà Mặc Thiên cảnh giác cau mày, "Ngươi muốn nói cái gì?"

"Không có gì."

Hà Mặc Thiên cảm thấy ngày hôm nay Viên Anh như là uống nhầm thuốc, nói chuyện mập mờ vô cùng, nàng không muốn nói nhiều, vội vã cáo biệt, Viên Anh lại nói: "A Thiên, sắp tới Nguyên Đán."

Hà Mặc Thiên qua loa nói: "Đúng vậy."

"Nguyên Đán ngươi có rảnh rỗi không?"

"Không có, ngày nghỉ lễ là thời điểm trong quán bận rộn nhất, đoán chừng phải bận bịu đến nửa đêm."

"Như vậy a." Viên Anh trên mặt thất vọng rõ ràng, "Không có chuyện gì, vậy ngươi cứ làm việc của ngươi, đến lúc rảnh ta đi tìm ngươi."

"Không cần, Viên Anh, ta không có thời gian." Hà Mặc Thiên nói, "Cứ như vậy đi, gặp lại."

Hà Mặc Thiên biết Viên Anh có ý gì, Nguyên Đán ngày đó là sinh nhật Viên Anh. Người bình thường ở thành phố S sinh nhật đều dùng lịch nông, sinh nhật Viên Anh tại lịch nông là tháng mười một, năm nay vừa vặn trúng vào Nguyên Đán. Lúc này không phải cố ý trốn tránh Viên Anh, Nguyên Đán ngày đó Hà Mặc Thiên thật sự không rảnh.

(Lịch nông = Nông lịch = Âm lịch , Nguyên Đán = Tết âm lịch)

Thương tích có thể khép lại, còn vết thương kia thì sao đây? Hà Mặc Thiên giơ tay đặt lên trên bả vai mình nghĩ, vết thương đương nhiên sẽ từng điểm từng điểm khắc sâu vào bên trong tủy.

Hà Mặc Thiên trở lại quán Internet đã là buổi trưa, nàng ở trên đường mua hai cái bánh bao điểm tâm để giải quyết cho bữa trưa, Sở Phàm Tịch đánh xong một trận trò chơi, trước máy vi tính ăn xong một tô mì, đang muốn đi ngủ bù, vừa vặn Hà Mặc Thiên vào cửa, "Hà tỷ ngươi đã về rồi! Anh tỷ bệnh như thế nào rồi? Không nghiêm trọng chứ?"

"Không có chuyện gì." Hà Mặc Thiên nói, "Đúng rồi, cảm tạ ngươi giúp ta xin nghỉ."

"Không phải một câu nói thôi sao, đều là việc nhỏ." Sở Phàm Tịch không có nói mình đi tìm bà chủ xin nghỉ thì bị bà chủ quở trách từ trời vừa sáng đến trưa mới thả người. Bà chủ tiệm cơm là dì Hai của Sở Phàm Tịch, người tốt, lòng nhiệt tình, không ưa nhất là Sở Phàm Tịch cả ngày chơi game trong quán Internet của ba nàng, nói nàng không làm việc đàng hoàng ăn no chờ chết, lấy Mễ Lâm làm tấm gương, còn thu xếp phải giới thiệu đối tượng cho nàng, may Sở Phàm Tịch nhanh trí, tìm lý do tránh đi, nếu không bà chủ có thể lải nhải nàng cả một ngày!

Sở Phàm Tịch cười hắc hắc nói: "Hà tỷ, ngươi xem Anh tỷ một người ở trong bệnh viện, cũng không có phối hợp... Ngươi ăn qua cơm ở bệnh viện chưa? Ái chà chà ta tạc qua xem! Nước dùng quả thủy một điểm dinh dưỡng đều không có! Không có tư không có vị vừa nhìn liền ăn không ngon."

"Nước dùng quả thủy là được rồi, bác sĩ đều nói rồi nàng là nóng cảm mạo." Hà Mặc Thiên nói, "Được rồi ngươi đi ngủ đi, ta đổi y phục liền đi hỗ trợ cửa hàng."

"Hà tỷ, ngươi sẽ còn đi gặp Anh tỷ sao?"

Xem ra Sở Phàm Tịch đối với Viên Anh còn thật để ý, đối với nàng tích cực như vậy, "Rảnh rỗi nói sau đi." Hà Mặc Thiên nhớ tới cái gì, lại hỏi Sở Phàm Tịch: "Đúng rồi, các ngươi hiện tại người trẻ tuổi đều thích quà sinh nhật gì?"

Sở Phàm Tịch tính bát quái nổi lên, "Quà sinh nhật? Ai sinh nhật?"

"Một thân thích, ngươi không quen biết."

"Cắt." Sở Phàm Tịch bĩu môi, "Cái kia nàng bao nhiêu tuổi?"

Hà Mặc Thiên suy nghĩ một chút, "Mười bốn, mười lăm tuổi."

"Thời kỳ trưởng thành a? Có chơi trò chơi hay không?"

"Không rõ ràng."

"Cùng ngươi quan hệ gần gũi sao?"

Hà Mặc Thiên gật đầu, "Coi như nửa cái khuê nữ."

"Có sở thích gì đặc biệt không?"

"Không biết."

"Cái kia..."

Hà Mặc Thiên thiếu kiên nhẫn, "Ngươi liền nói một tiểu cô nương bình thường mười mấy tuổi yêu thích vật gì là được."

Sở Phàm Tịch vuốt cằm cân nhắc hồi lâu, "Mười bốn, mười lăm tuổi tiểu cô nương... Mua cái gì con rối gối ôm, không được, mua y phục ngươi phỏng chừng cũng không biết số đo của người ta... Ai, không bằng ngươi mua cho nàng cái máy tính? Hiện tại tiểu hài nhi đều yêu thích món đồ này."

Một cái máy tính ít cũng hơn hai ngàn, Hà Mặc Thiên trong tay tính toán không tới một ngàn tệ, ngượng ngùng nói: "Có hay không đồ vật rẻ hơn một chút?"

"Ta thật nghĩ không ra, máy tính rất tốt, đời trước mini xuống giá, hiện tại cũng là hai ngàn, Hà tỷ ngươi đều nói người ta là ngươi nửa cái khuê nữ phải không? Tặng quà cũng không thể quá khó coi."

Hà Mặc Thiên thẹn thùng, "Ta suy nghĩ thêm." Sở Phàm Tịch nói đúng, lần đầu tiên đi gặp hài tử người ta, xác thực không thể quá khó coi, nhưng là nàng đây hai ngàn thật sự đào không ra.

Hà Mặc Thiên chân trước mới vừa trở về nhà, Sở Phàm Tịch điện thoại chân sau liền vang lên, nàng cầm lấy đến vừa nhìn, hai chữ "Nữ thần", mau mau tiếp, "Nữ thần... Không phải, Anh tỷ, ngươi khá hơn không a?"

"Tốt lắm rồi, Phàm Tịch, A Thiên đến chỗ ngươi chưa?" Cho dù cách điện thoại, Viên Anh âm thanh vẫn rất êm tai.

Sở Phàm Tịch nói: "Đến đến, chính là Hà tỷ hỏi ta quà sinh nhật sự tình, ta nói với nàng mua một cái máy tính, nàng thật giống không đủ tiền."

"Quà sinh nhật?" Viên Anh vui vẻ nói, "Nàng muốn bao nhiêu tiền?"

"Đại khái hơn hai ngàn đi."

"Được, chờ một lúc ta đem tiền chuyển cho ngươi, ngươi liền nói là ngươi cho nàng mượn trước, tuyệt đối đừng nhắc đến ta, biết không?"

"Anh tỷ ngươi yên tâm đi." Sở Phàm Tịch buồn bực, Hà Mặc Thiên khuê nữ nữ thần cũng nhận thức? Nàng lập tức lại nghĩ, các nàng lúc trước là tình nhân, Hà Mặc Thiên có chuyện gì mà nữ thần không biết, Hà Mặc Thiên nói mình này là một nửa khuê nữ, nói không chắc mặt khác nửa cái chính là Viên Anh.

Hiếm thấy có thời gian rãnh, cả một buổi chiều Hà Mặc Thiên ở trong gian phòng nhỏ của mình đọc sách, nhưng làm thế nào cũng không tập trung được sự chú ý. Nàng khoảng thời gian này đều như vậy, đọc sách được một lúc lại thất thần, vừa xuất thần sẽ nhớ tới... Viên Anh.

"Hà tỷ, ngươi xem Anh tỷ một người ở trong bệnh viện, cũng không có phối hợp... Ngươi ăn qua cơm bệnh viện cơm chưa? Ái chà chà ta tạc qua xem! Nước dùng quả thủy một điểm dinh dưỡng đều không có! Không có tư không có vị vừa nhìn liền ăn không ngon."

Câu nói của Sở Phàm Tịch loanh quanh trong đầu Hà Mặc Thiên, cùng sách vở tranh đoạt không gian lưu trữ có hạn trong não, Hà Mặc Thiên cắn đầu bút đờ ra, nửa giờ nhìn không được một chữ.

Viên Anh chân xác thực không tiện, thương gân động cốt dưỡng trăm ngày, cần nhất thời điểm bồi bổ, nàng lại là người không yêu quý chính mình, vạn nhất khôi phục không được lại thành tật cả đời.

Hà Mặc Thiên buồn bực gãi gãi đầu, vứt bút đi ra khỏi phòng, quên đi, lúc này coi như giúp người giúp đến cùng.

Nàng đi chợ bán thức ăn ở phụ cận mua củ sen cùng xương sườn, mượn bà chủ bếp sau tiệm cơm, đem củ sen cùng xương sườn cho vào nồi hầm, nấu một buổi trưa mới hầm ra một phần canh sườn thơm ngon. Hà Mặc Thiên sẽ không làm cơm, chỉ có hầm canh tay nghề được luyện đến thuần thanh điêu luyện, bởi vì Viên Anh thích uống canh, đặc biệt là kiểu Quảng loại kia dùng sa bảo tinh tế bảo tốt nhất mấy tiếng canh.

Hà Mặc Thiên lúc đó chính là đang theo đuổi Viên Anh, vì cấp nữ thần niềm vui đặc biệt mua bản thực đơn về nghiên cứu, còn thường thường chạy đi luyện kỹ thuật nấu canh, tay nghề liền như thế luyện ra. Nấu canh là cực kì cần sự kiên trì, Hà Mặc Thiên bình thường không thể ngồi yên quá ba phút, nhưng hầm canh một lần hầm chính là mấy tiếng, nửa điểm oán hận cũng không có. Có một số việc thành thói quen, cho dù không yêu, thân thể cũng thành thực bảo lưu lại, giống như tay nghề nấu canhcura Hà Mặc Thiên.

Hộp cơm giữ nhiệt là mới mua từ siêu thị, Hà Mặc Thiên vì bỏng nước sôi một lần, mà cẩn thận sắp xếp gọn canh sườn đề hồi quán Internet, dự định nhờ Sở Phàm Tịch đưa tới cho Viên Anh.

Đại sư phụ nhìn nàng cẩn thận tỉ mỉ như thế, trêu nói: "Đây là đưa cho bạn trai đi?"

"Không phải."

"Tiểu Hà ngươi đừng gạt ta, ta một chút liền có thể nhìn ra, hầm canh là cẩn thận nhất, không phải là người mình để trong lòng thì ai nguyện ý dùng một buổi chiều bảo vệ một cái chảo?"

Hà Mặc Thiên giải thích: "Thật sự không phải, sư phụ ngài hiểu lầm, nàng chỉ là một bằng hữu bình thường."

Sư phụ vung vung tay, "Được rồi được rồi ngươi mau đi đi, mắt thấy đến giờ cơm rồi."

Hà Mặc Thiên biết hắn vẫn cứ không tin, cũng không muốn giải thích thêm, mang theo hộp giữ nhiệt trở về quán Internet, Sở Phàm Tịch tròng lên áo khoác vừa vặn muốn ra ngoài, nàng mặc vào kiện đồ bóng chày, quần jean rộng rãi, mũ bóng chày phản mang, so với cả ngày nhìn máy tính bây giờ nhìn có tinh thần hơn nhiều.

"Hà tỷ ngươi đã về rồi." Sở Phàm Tịch một bên mang hài một bên chào hỏi.

Hà Mặc Thiên hỏi: "Phàm Tịch, ngươi đi đâu?"

"Tiểu Mễ hẹn cùng nhau đi xem phim." Sở Phàm Tịch mang hài giẫm hai lần chân, đối với Hà Mặc Thiên phất tay một cái, "Vậy ta đi đây, Hà tỷ hẹn gặp lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt