Chương 9: Nhân vật mấu chốt?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người nhóm Lâm Hinh về đến cục cảnh sát.

Khi vừa đi đến cổng lớn, Lâm Hinh đột nhiên hỏi: "Hồi nãy hai người có nhìn thấy cậu thanh niên kia không?"

Dương Thông cùng Mai Hoa liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt lộ ra kinh ngạc, hỏi: " Chị Lâm, chị nói cậu thanh niên nào?"

Lâm Hinh nói: "Chính là người vừa rồi đi đến trước cửa nhà Tạ Dung."

Dương Thông cùng Mai Hoa cùng lắc lắc đầu, trăm miệng một lời nói: "Chị Lâm, chúng tôi không nhìn thấy."

Lâm Hinh nhíu nhíu mày, xoay người đi vào cục cảnh sát, cũng không đáp lời, trong đầu nàng càng nghĩ càng cảm thấy bóng dáng kia vô cùng quen thuộc, nhưng vẫn không nhớ nổi đó là ai, cũng không nhớ nổi đã từng gặp qua ở đâu.

Nàng cúi đầu tự hỏi, không chú ý đến phía trước xuất hiện một người nên thiếu chút nữa đã đụng phải. Nàng vội vàng thu lại bước chân, giương mắt nhìn lên, vừa thấy chính là Lãnh Du.

Giờ phút này, tâm tư của nàng hoàn toàn không ở đây, nàng liếc mắt nhìn Lãnh Du một cái, liền xoay người tránh ra.

Lãnh Du vẻ mặt kinh ngạc, cô nhìn nàng từ từ đi tới một ngả rẽ liền quay đầu, vừa lúc thấy Dương Thông và Mai Hoa từ bên ngoài đi vào.

Cô đi đến phía trước, giống như không thèm để ý, hỏi: "Các cậu trên đường gặp phải chuyện gì sao?"

Hoa Mai nói: "Không có, chỉ là điều tra ra được một ít manh mối."

Lãnh Du khóe miệng giật giật, tính nói gì đó nhưng lại thôi, vẻ mặt vẫn như cũ lạnh như băng.

Dương Thông nhìn thấy sắc mặt của cô, hận không thể lập tức biến mất, vì thế gật đầu khẽ nói: "Cảnh sát Lãnh, nếu không còn chuyện gì thì chúng tôi xin phép đi trước."

Nói xong anh ta liền kéo góc áo của Mai Hoa, mang theo nàng cùng nhau đi đến phòng hồ sơ.

Lãnh Du không đợi bọn họ đi xa, đột nhiên nói: "Từ từ đã."

Dương Thông cùng Mai Hoa dừng bước chân, xoay người hỏi: "Cảnh sát Lãnh, còn có chuyện gì sao?"

Lãnh Du im lặng vài giây rồi mới nhàn nhạt nói: "Vụ án cũng không dễ dàng, cô cậu nhớ để ý đến cảnh sát Lâm, đừng để cô ấy xảy ra chuyện gì, nếu không tôi và đội của tôi sẽ giành lấy cơ hội."

Sau khi nói xong, cô liền quay đầu đi.

Dương Thông cứng miệng không biết trả lời như nào, lẩm bẩm: "Cô... Cô ấy... Tại sao lại có thể nói những lời vô tình như vậy? Chị Lâm vì vụ án này mà ăn không ngon ngủ không yên, vậy mà cô ấy lại nói ra những lời như vậy được sao?"

Mai Hoa thở dài: "Hai đội đấu đá với nhau cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, anh cũng đâu phải không biết."

Lúc này, Lâm Hinh cũng không trở lại phòng hồ sơ, nàng lấy điện thoại ra, nhắn cho Dương Thông một tin: Hai cô cậu ở phòng hồ sơ chờ tôi trước, tôi có chút việc gần đây.

Nàng có một thói quen, mỗi lần gặp phải chuyện khó khăn mà chính mình không nghĩ ra, thì sẽ đi dạo một lát. Bất luận là ở cục cảnh sát, hoặc là ra ngoài hóng gió, chỉ cần đi đi lại lại thì có thể làm cho đầu óc của nàng thanh tỉnh một ít.

Lâm Hinh đi đến phòng thẩm vấn, nhìn thấy bên trong không một bóng người, ngơ ngác đứng lại.

Lúc này, bên cạnh nàng nhiều thêm một người. Lâm Hinh nhìn vào tấm kính trong phòng thẩm vấn thấy bóng người đó phản xạ lại.

Chỉ thấy Lãnh Du đang khoanh tay, đứng kế bên nàng nhưng không nói lời nào.

Trong đầu Lâm Hinh vẫn đang suy nghĩ về hình dáng của người thanh niên đứng trước nhà Tạ Dung lúc nãy, trong lòng nàng có chút hỗn loạn. Biết đâu con người có chỉ số thông minh cao đang đứng bên cạnh có thể giúp được nàng chăng?

Không biết vì cái gì, nàng bỗng nhiên đối với Lãnh Du sinh ra một cảm giác ỷ lại mà người khác không cách nào mang lại.

Nàng mở miệng hỏi: "Cô có bao giờ gặp được một người mà cô cảm thấy người đó vô cùng quen thuộc, cho dù là hình dáng hay là gương mặt, nhưng cô không tài nhớ nổi họ là ai hoặc đã gặp qua ở đâu bao giờ chưa?"

Lãnh Du nhìn qua gương thấy được khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Hinh, trầm mặc không nói, nhưng trong đầu thì đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề của Lâm Hinh.

Lâm Hinh thấy cô không trả lời, đột nhiên liền cười khẽ một tiếng, nói: "Tôi cũng thật ngốc, tự nhiên lại đi hỏi cô chuyện này."

Nói xong nàng liền xoay người bước đi.

Lãnh Du đột nhiên nói: "Trong ấn tượng của cô thì người đấy có hành động nào kịch liệt hay lời nói gì cực đoan không?"

Lâm Hinh xoay người lại, nhìn vào đôi mắt của cô ấy, vẻ mặt không thể hiểu được ý tưởng của cô.

Lãnh Du buông hai tay xuống, đối với nàng lộ ra một nụ cười vô cùng nhẹ, nói: "Gần đây chỉ gặp một lần, nhưng lại có thể làm cô nhớ kỹ, trừ phi người đó vô cùng xinh đẹp, nếu không thì từng có hành động kịch liệt hoặc lời nói cực đoan nào đó, bằng không thì cảnh sát Lâm đây cũng sẽ không nhớ đến tận bây giờ."

Lâm Hinh nghe được mấy câu nói này của cô, trong đầu bỗng có hình ảnh xẹt qua, nàng quay đầu nhìn phòng thẩm vấn vài giây, lại nhìn về phía Lãnh Du, đột nhiên mọi chuyện đều rõ ràng.

Lâm Hinh bởi vì nghe được mấy câu nói của cô mà kích động, đã quên đi người đứng trước mắt là người mà mình vô cùng chán ghét, nàng đi tới vài bước ôm Lãnh Du một chút, hưng phấn mà nói: "Cảm ơn cô!"

Lúc sau, liền xoay người chạy về hướng phòng hồ sơ.

Mà Lãnh Du vẫn còn đứng ở nơi đó nhìn bóng dáng của nàng, nghĩ đến vừa rồi nàng chủ động ôm mình, khóe miệng cô dâng lên nụ cười.

Lâm Hinh vọt tới phòng hồ sơ, Dương Thông cùng Mai Hoa thấy trên mặt của nàng tràn đầy vui mừng, đều cảm thấy ngạc nhiên.

Lâm Hinh không kịp giải thích với hai người, nàng đi đến chồng tư liệu phạm nhân trong thời gian gần đây rồi tìm được một phần hồ sơ, đó là phần mà mấy ngày trước nàng đã xem qua, nàng đem hồ sơ mở ra, gương mặt quen thuộc kia lại một lần nữa bị nàng nhìn thấy.

Trên ảnh chụp, cậu thanh niên kia có một nốt ruồi gần khóe miệng, vị trí giống hệt với đứa trẻ trong bức ảnh nhìn thấy ở phòng khách trong nhà Tạ Dung lúc nãy, dung mạo cũng có vài phần giống nhau. Chỉ là trong quá trình trưởng thành, người nọ từ một đứa trẻ trở thành một người đàn ông, gương mặt cũng sẽ thay đổi ít nhiều, nhưng điểm đặc thù thì lại không thay đổi.

Hơn nữa, tướng mạo của người này cũng có vài phần giống với Tạ Dung.

Lần này, Lâm Hinh xác định con trai của Tạ Dung chính là người thợ sơn mà vài ngày trước bị thẩm vấn, cũng chính là người đã trộm ba trăm đồng của Lý Hàm, Trương Quân.

Dương Thông cùng Mai Hoa đi đến bên Lâm Hinh, hỏi: "Chị Lâm, làm sao vậy?"

Lâm Hinh nhìn Dương Thông, chỉ vào người nam trên ảnh chụp, nói: "Hành Tây, cậu còn còn nhớ rõ cậu ta là ai không?"

Dương Thông nhìn thoáng qua ảnh chụp, nói: "Đây không phải là tên ăn trộm mà chúng ta vừa gặp mấy ngày hôm trước sao?"

Lâm Hinh gật gật đầu, nói: "Đúng là cậu ta, người thanh niên trẻ tuổi mà vừa rồi tôi nhìn thấy chính là cậu ta."

Vẻ mặt của Dương Thông ngờ nghệch ra trước thông tin này.

Mai Hoa vòng đến mặt trước của ảnh chụp để nhìn, kêu lên: "Hả? Đây không phải là đứa trẻ trong ảnh chụp trong nhà Tạ Dung sao?"

Lâm Hinh gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là cậu ấy."

Dương Thông gãi đầu, nói: "Tôi thật sự không chú ý đến ảnh chụp. Bất quá lời nói của Trương Quân ngày đó..."

Lâm Hinh không đợi anh ta nói xong, nàng liền tiếp lời: "Đúng vậy, lời nói của cậu ta vào hôm đó chính là mấu chốt của vụ án. Hơn nữa, cô cậu có nhớ lời nói hôm nay của Tạ Dung không? Bà ấy nói là con trai của bà ấy tự dưng trí nhớ trở nên mơ hồ, có khi nào cậu ấy đã thấy chuyện gì đó mà cậu không nên thấy?"

Mai Hoa nói: "Đúng rồi, đúng rồi! Bọn họ khi đó đang ở trong ký túc xá dành cho nhân viên tạp vụ trong trường học."

Lâm Hinh nới với hai người bọn họ: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải nhanh chóng đến nhà Tạ Dung lần nữa."

Vì thế, ba người lại lái xe hướng về nhà của Tạ Dung.

Không lâu sau, bọn họ dừng lại trước cửa ngôi nhà mà lúc nãy vừa mới rời khỏi không lâu, Lâm Hinh gõ gõ cửa.

Lần này mở cửa không phải Tạ Dung, mà là một cậu thanh niên trẻ tuổi, người này chính là Trương Quân.

Trương Quân nhìn ba người lạ mặt đang đứng bên ngoài, hỏi: "Các người muốn tìm ai?"

Lâm Hinh lấy ra thẻ cảnh sát, nói rõ thân phận: "Trương tiên sinh, chúng tôi có một số câu hỏi muốn hỏi anh."

Trương Quân lập tức nghĩ đến việc ăn trộm ở trường học ngày đó, trên mặt hơi biến sắc, cậu ta đi ra khỏi nhà, sẵn tay đóng cửa lại, đứng ở trước mặt ba người, hỏi: "Các người tìm tôi có chuyện gì?"

Dương Thông đi đến trước mặt hắn, nói: "Ngày đó anh trộm ba trăm đồng..."

Còn chưa nói xong, Trương Quân liền nói: "Tiền thì tôi đã sớm trả lại cho cô giáo kia rồi, cũng đã bị bắt giam một ngày, các người còn muốn như thế nào nữa?"

Lâm Hinh nói: "Trương tiên sinh, chúng tôi đến đây không phải vì việc ăn trộm, nhưng nếu anh không cho chúng ta đi vào, tôi sợ việc này có thể bị mẹ của anh biết được."

Khẩu khí của Trương Quân bắt đầu mềm xuống, hỏi: "Rốt cuộc các người tìm tôi là có việc gì?"

Lâm Hinh nói: "Anh cho chúng tôi vào nhà trước đi, ở bên ngoài có quá nhiều người, anh cũng không muốn chuyện của anh bị quá nhiều người biết mà phải không?"

Trương Quân bất đắc dĩ mà mời bọn họ vào nhà.

Tạ Dung nghe thấy tiếng mở cửa, từ phòng bếp đi ra, hỏi: "Tiểu Quân, là ai đến vậy?"

Lâm Hinh nhìn thấy Tạ Dung, liền tiến lên nói: "Chào dì, lại là chúng tôi đây."

Tạ Dung thấy bọn họ vừa đi đã quay lại, hỏi: "Làm sao vậy? Có phát hiện gì mới sao?"
Lâm Hinh nói: "Dì, đúng thật là có phát hiện, nhưng cái này liên quan đến con trai của dì, chúng tôi muốn hỏi cậu ấy vài câu."

Tạ Dung nghe thấy vụ án vậy mà lại có liên quan với con trai của mình, liền vội hỏi: "Con trai của tôi sao? Thằng bé đã làm cái gì?"

Mai Hoa vội để Tạ Dung lui lại trên sô pha, nói: "Dì đừng có gấp, con trai của dì không có làm gì hết, chỉ là có lẽ cậu ấy chính là nhân vật mấu chốt trong vụ án của Lục Hồng Vân."

Dương Thông lấy ra di động từ trong túi quần, tìm được ảnh chụp của Lục Hồng Vân, đưa tới trước mặt Trương Quân, hỏi: "Trương tiên sinh, anh có quen biết người này hay không?"

Trương Quân nhìn ảnh chụp của Lục Hồng Vân trên di động, đôi mắt mị mị, trong đầu có thứ gì đó vô cùng mơ hồ, nhưng lại không nhớ ra bất cứ thứ gì.

Lâm Hinh cẩn thận quan sát phản ứng của Trương Quân, nói: "Người phụ nữ này đã chết, thi thể của bà ấy bị chôn ở sân thể dục của trường trung học Công Giáo."

Trương Quân nghe đến trường trung học Công Giáo, trong trí nhớ lại xuất hiện một bóng dáng, nhưng cậu ta càng muốn nhớ thì càng nhớ không nổi, đầu cũng bắt đầu đau.

Lâm Hinh biết ngay thời điểm này không thể ép cậu ta được, liền quay đầu lại nhìn hai người cấp dưới một cái, hai người hiểu ý cũng không nói gì nữa.

Năm người ngồi ở phòng khách.

Mai Hoa lấy ra một quyển sổ nhỏ và bút, nàng mở ra phần ghi chép mà mấy ngày nay đã làm, cùng lúc đó dùng bút gõ nhẹ lên quyển sổ, phát ra một chút tiếng vang.

Thật lâu sau, Lâm Hinh trước tiên mở miệng hỏi: "Trương tiên sinh, anh còn nhớ rõ những chuyện hồi anh mới năm tuổi không?"

Trương Quân lắc lắc đầu, nói: "Không nhớ rõ."

"Vậy anh đã từng gặp nữ giáo viên Lục Hồng Vân hay chưa? Chính là người vừa rồi anh xem trên ảnh chụp ấy?" Lâm Hinh chỉ vào Dương Thông, tiếp tục hỏi.

Lúc này, Tạ Dung nhìn con trai, trong ánh mắt chờ mong cậu ta nói ra chút chuyện trước kia. Đứa con này sau khi rời khỏi trường trung học Công Giáo, phàm là chuyện từ năm tuổi trở về trước đều không nhớ rõ, thậm chí còn không biết chính mình đã từng ở nơi kia lớn lên.

Trong đầu Trương Quân lại một lần nữa hồi tưởng lại hình ảnh của Lục Hồng Vân, bên tai lại vang lên âm thanh "Cốc, cốc, cốc", cậu ta quay đầu lại liền nhìn thấy Mai Hoa ngồi bên cạnh đang gầm bút gõ vào quyển vở.

Trong lòng cậu ta không biết vì sao hiện lên một chút sợ hãi, ánh mắt sau đó cũng giống như là đang nhìn thấy cái gì đó vô cùng khủng khiếp, cậu ta lộ ra sự hoảng loạn, tiếp theo liền kêu lên với Hoa Mai: "Đừng gõ nữa! Tôi xin cô, đừng gõ nữa!"

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi viết đến muốn rụng hết tóc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro