Chương 7: Ma Giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Thu Ngư trầm ngâm một lát: "Không cần, chuyện của nàng ngươi đừng quản, tự ta có sắp xếp."

Giang Chỉ Đào cau mày, nhưng nàng cũng biết lời nói mình vừa rồi đã vượt khuôn, giờ phút này nếu lại còn mở miệng phản bác, khó đảm bảo sẽ không làm chọc giận Giang Thu Ngư.

Nàng chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện mà nói: "Thuộc hạ rõ ràng."

Giang Thu Ngư thỏa mãn nhếch khóe môi, "Ngươi tiếp tục quan sát kĩ những người kia, có động tĩnh gì tùy thời báo cáo với ta"

Giang Chỉ Đào: "Thuộc hạ tuân mệnh!"

Sau khi nhận nhiệm vụ nàng cũng không lập tức rời đi, ngược lại ngẩng đầu nhìn Giang Thu Ngư, trong mắt dường như có mấy phần do dự.

Giang Thu Ngư đang chuẩn bị đi xem một chút thành quả Lâm Kinh Vi học tập, thấy Giang Chỉ Đào giống như có điều muốn nói đành phải lại dừng lại, thân thể vốn đang hơi nghiêng về phía trước lại lần nữa trở về dựa vào ghế: "Còn có việc?"

Giang Chỉ Đào mấp máy môi, "Tôn Thượng, vết thương của ngài..."

Giang Thu Ngư híp híp mắt, nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu, uy áp cường đại mà lạnh thấu xương làm cho sắc mặt Giang Chỉ Đào khó coi mấy phần, nhưng lưng của nàng vẫn thẳng tắp như cũ, quật cường cố chấp nhìn Giang Thu Ngư.

Giang Thu Ngư bất đắc dĩ thở dài, cho dù là nguyên bản Ma Tôn cũng đối Giang Chỉ Đào không có cách nào, cái người này tính tình cố chấp, chuyện đã chắc chắn thì rất khó phát sinh thay đổi, Giang Thu Ngư nếu cứ không trả lời nàng, nàng thậm chí có thể quỳ mãi như thế.

Nhưng chuyện này đối với Ma Tôn mà nói, là thiên đại bí mật, liền ngay cả Giang Chỉ Đào cũng không có tư cách biết được chân tướng.

"Còn có thể khống chế, không cần phải để ý đến."

Lông mày Giang Chỉ Đào nhíu chặt, "Ngài..."

"Được rồi." Giang Thu Ngư ngắt lời nàng: "Trước mắt không chết được ngay đâu."

Giang Chỉ Đào thấy nàng không muốn nhiều lời, trong lòng đã có dự cảm xấu nhất, trái lại mặt ngoài cũng không hỏi thêm điều gì.

Giang Thu Ngư qua loa trả lời xong, tùy ý tìm một cái lý do đuổi Giang Chỉ Đào đi.

Lúc trước, Ma Tôn đã đạt tu vi Đại Thừa kỳ hậu kỳ, khoảng cách phi thăng chỉ thiếu có một chút, vốn dĩ nàng đã sớm có thể đột phá tầng hạn chế này.

Nhưng nàng lại chậm chạp không muốn phi thăng, liều mạng áp chế tu vi của mình, giải thích với ngoại nhân thì là trong lúc tu luyện đã bị thương, tu vi không cách nào tiến thêm lên một bước.

Chuyện này đương nhiên chỉ là một cái cớ.

Nguyên nhân chân chính là Ma Tôn trong một lần tu luyện trước khi phi thăng từng trông thấy tương lai của mình tại huyễn cảnh.

Thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán.

Ban đầu Ma Tôn cho rằng chuyện này chẳng qua là do mình ưu tư quá nặng, nên mới mơ thấy ác mộng.

Nhưng từng chuyện đã chứng kiến ở trong huyễn cảnh đều lần lượt ứng nghiệm, Ma Tôn không thể không bắt đầu lo sợ.

Nàng tu luyện nhiều năm như vậy là vì muốn phi thăng thành tiên, sao có thể cam lòng sẽ thất bại ở một bước cuối cùng?

Đáng tiếc nàng cũng không rõ sau này nàng hồn phi phách tán vì sao như thế nào, huyễn cảnh cũng chỉ cho biết kết cục, không biết được quá trình cụ thể.

Ma Tôn suy nghĩ thật lâu, giải thích hợp lý nhất chính là nàng trong lúc phi thăng không qua được Lôi Kiếp, bị Lôi Kiếp đánh cho đến hồn phi phách tán.

Bởi vậy nàng liều mạng áp chế tu vi của mình, sợ bị Lôi Kiếp kiểm tra thấy được bản thân thực ra đã có thực lực phi thăng thành tiên.

Nhưng nàng lại không cam tâm cứ như vậy trốn trốn tránh tránh, cả một đời mãi làm một Ma Tu Đại Thừa kỳ.

May mắn huyễn cảnh cho nàng một số nhắc nhở nhất định, vấn đề mấu chốt chính là vì hai người Lâm Kinh Vi cùng Phó Tinh Dật.

Đây cũng là lí do Ma Tôn muốn phái người bắt Lâm Kinh Vi cùng Phó Tinh Dật đem đến.

Đáng tiếc, nàng lý giải sai nhắc nhở của huyễn cảnh, cứ thế cho rằng Phó Tinh Dật mới là người có thể trợ giúp nàng thay đổi kết cục, lại thêm việc Ma Tôn tu luyện nhiều năm, đến bây giờ còn chư có người nối dõi.

Dưới bằng đó cân nhắc, chấp niệm của nàng đối Phó Tinh Dật càng ngày càng nặng, vừa yêu vừa hận lại kiêng kị, muốn biến hắn thành con rối, lại không nỡ xuống tay với hắn.

Nhưng nàng vậy mà lại không biết, kỳ thật người có thể trợ giúp nàng căn bản không phải Phó Tinh Dật, mà chính là Lâm Kinh Vi.

Khiến cho nàng hồn phi phách tán, cũng chẳng phải Lôi Kiếp trong khi phi thăng, mà là một kiếm của Lâm Kinh Vi kinh thế tuyệt diễm, vô tình vô dục kia.

Hiện tại đương nhiên Lâm Kinh Vi không có năng lực chống lại Ma Tôn, nhưng dù sao nàng cũng là Nữ Chính, vào lúc quan trọng nếu bị động đến thân bằng hảo hữu thì cũng có thể trở thành Nữ Chủ huỷ thiên diệt địa không gì không làm được!

Nhân vật chính mà không thể khiêu chiến vượt cấp thù căn bản không xứng đáng làm nhân vật chính!

Giang Thu Ngư nghĩ đến những chuyện này, nhịn không được cảm khái nói: "Tạo hóa trêu ngươi."

Hệ thống hiếm khi trầm mặc hồi lâu mới trả lời: 【Vì thế nên kí chủ ngươi mới xuất hiện.】

"Bởi vì Ma Tôn không tình nguyện đối mặt hết thảy những chuyện này, đúng không?"

Giang Thu Ngư hồi tưởng lại  một lần đó mình cùng Ma Tôn gặp mặt: "Nàng nhìn qua cũng không giống là loại người không có dũng khí bắt đầu một lần nữ, vì sao lại cứ thế mà dứt khoát từ bỏ?"

Hệ thống giải thích: 【 Không phải bất cứ ai sau khi biết được chân tướng đều lại có một lần nữ quyết tâm.】

Giang Thu Ngư đối với lời giải thích của hệ thống thể hiện đồng ý, "Mà dù sao bây giờ nàng cũng thành đồng nghiệp của ta, cuộc sống tương lai không nhất định lại kém như thế."

"Phải rồi, ngươi biết hệ thống cùng Ma Tôn trói định là cái gì sao?"

【Thật xin lỗi, ta không có quyền hạn kiểm tra những tin tức không liên quan】

Giang Thu Ngư chẳng qua cũng là thuận miệng hỏi một chút, thấy hệ thống cũng không biết liền đem chuyện này ném ra sau đầu.

Thân ảnh của nàng biến mất tại Phục Kỳ Điện, nháy mắt trở lại Thanh Sương Điện.

Ngủ ba ngày, cho dù trên người một chút tro bụi cũng không có, Giang Thu Ngư vẫn cảm thấy cả người khó chịu, nàng đi chân trần, giẫm trên sàn nhà làm bằng hàn ngọc, từng bước một đi đến phía đằng sau Thanh Sương Điện.

Trong này có ẩn giấu một Linh Tuyền, linh khí nồng nặc phiêu tán ra theo nhiệt khí bừng bừng, phảng phất tựa như tiên cảnh.

Nhưng bởi vì lâu ngày bị ma khí xâm nhập, cỗ Linh khí này cũng không hẳn thuần túy, nếu là tu sĩ tầm thường nhiễm phải sẽ nảy sinh tâm ma, rơi vào ma đạo.

Giang Thu Ngư lại rất thích ngâm tắm ở đây, mặc dù nước ấm áp cũng sẽ làm ướt nàng Mao, nhưng nàng lông mềm như nhung lại không phải thật sự sợ nước, nàng chỉ cảm thấy nước này làm cho nàng xương cốt mềm nhũn, tinh thần sảng khoái.

Rất nhanh, từng tầng lụa đỏ mỏng manh trượt xuống từ trên thân thể của nàng, một chiếc chân nhỏ trắng như tuyết  chạm nhẹ vào mặt nước, sau khi thử qua nhiệt độ, toàn bộ thân thể của nàng chậm rãi chìm vào trong nước.

Từng tầng từng tầng gợn sóng được tạo ra quanh thân, giống đôi tay mềm mại đè xoa cơ bắp đau nhức, Giang Thu Ngư nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể bắt đầu hưởng thụ.

Hệ thống cũng chưa thấy qua ký chủ ham hưởng thụ như thế này,【 Ta còn tưởng rằng ngươi định đi tìm Nữ Chính 】

Cánh môi Giang Thu Ngư bị hơi nóng hun đến càng thêm sung mãn đỏ thắm, giống như đào mật chín mọng dưới tầng thịt mỏng có cất giấu mật ngọt.

Nàng cả con mắt cũng không có mở ra, chỉ hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ Nữ Chính còn chạy được sao?"

Hệ thống nghẹn một chút, 【 ...Không chạy được】

"Thế thì không phải." Giang Thu Ngư nói, trên đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện hai lỗ tai trắng xinh, dưới phần lông tóc như tuyết trắng, chỗ làn da ở hai lỗ tai trở nên ửng đỏ vô cùng, theo động tác nghịch nước của Giang Thu Ngư mà như ẩn như hiện.

"Chắc ngươi không phải là ghen tị ta có thể tắm rửa, ngươi lại không thể đi?"

Hệ thống lần này trầm mặc lại càng lâu, giống như là bị Giang Thu Ngư làm cho cạn lời, lúc lần nữa mở miệng, ngữ khí giống như có chút nghiến răng nghiến lợi: [Hệ thống không cần tắm rửa]

Giang Thu Ngư cười cười, không nói chuyện.

Dù sao Nữ Chính cũng không chạy mất, gấp làm gì?

Ngâm một lúc đến khi không sai biệt lắm, Giang Thu Ngư mới cho người đem Lâm Kinh Vi tới.

Lâm Kinh Vi lại đổi một bộ y phục, váy dài màu đen mặc trên người nàng vậy mà phù hợp một cách ngoài ý muốn, càng làm nổi bật lên gương mặt trắng muốt băng lãnh kia, cái cổ lộ ra không khí vừa nhỏ vừa dài, mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh nhạt.

Tóc dài của nàng rối tung tại sau lưng, được người dùng một dây cột tóc màu trắng tùy ý buộc lại cùng một chỗ, đồ vật trên vành tai cũng bị lấy đi, trên người không có một kiện trang sức quá mức nhưng cũng không giảm nửa phần phong hoa của nàng.

Giang Thu Ngư nhìn quen dáng vẻ lúc Lâm Kinh Vi mặc bạch y, lần này bất chợt gặp Lâm Kinh Vi một thân đồ đen, thế mà lại có loại cảm giác tươi mới kinh diễm.

"Không hổ là Nữ Chính nha, ỷ vào nhan sắc mà tùy hứng, cho dù mặc cái bao tải chắc cũng đẹp mắt."

Hệ thống phỏng chừng mới vừa rồi bị nàng chọc tức, lúc này không chút lưu tình nhắc nhở: 【Thời điểm nàng một kiếm chém chết ngươi lại càng đẹp mắt.】

Giang Thu Ngư nghe thấy lời này không chỉ có không hề tức giận, ngược lại càng cười càng thêm xán lạn, "Đó là đương nhiên, đây chính là thời khắc Nữ Chủ tỏa sáng!"

Hệ thống:...

Nói không lại nàng, đáng ghét a!

Giang Thu Ngư nói xong hệ thống, lại hướng Lâm Kinh Vi sai bảo: "Xuống đây."

Giọng điệu nàng chậm rãi: "Hầu hạ ta tắm rửa."

Theo cánh môi khép khép mở mở, hai lỗ tai trên đỉnh đầu Giang Thu Ngư kia cũng theo đó lúc ẩn lúc hiện, lông tơ trắng muốt tinh tế  giống hoa bồ công anh nở rộ, chỉ cần một cái liếc mắt nhìn lên đã có thể tưởng tượng đến xúc cảm mềm mại kia.

Lâm Kinh Vi ngây ngốc tại chỗ không động đậy, Giang Thu Ngư bất mãn liếc nàng một cái đã thấy vị Chính Đạo thiên chi kiêu nữ này đang nhìn chằm chằm lỗ tai của nàng không nháy mắt, giống như cũng không phải là muốn lấy trầm mặc để phản kháng nàng, mà là rõ ràng thật sực ngây người.

Lỗ tai Giang Thu Ngư nhịn không được run một cái, làn da tại nơi được lông tóc che kín không ai thấy bỗng chốc nóng hổi.

Quên mất không thu lỗ tai lại!

Nàng nghiêm mặt, ngửa đầu nhìn Lâm Kinh Vi: "Còn không xuống?"

Cho dù có xấu hổ, kiêu ngạo của Ma Tôn cũng không thể mất!

Lâm Kinh Vi không biết chuyện gì xảy ra, trên khuôn mặt từ trước đến nay không lộ vẻ gì vẫn như cũ bình tĩnh, nhưng thực ra cũng không hẳn trấn định tự nhiên giống như thường ngày.

Giang Thu Ngư liếc mắt thấy Lâm Kinh Vi từng bước một đi về phía nàng, đợi đến lúc đi đến ngay trước mặt nàng, Kiếm Tu từ trước đến nay am hiểu che giấu cảm xúc của mình đã khôi phục tỉnh táo.

Thoạt nhìn tất cả đều rất bình thường, nhưng Giang Thu Ngư lại chú ý đến bàn tay lâu dài cầm kiếm kia của Lâm Kinh Vi vốn thả lỏng bên người lại dường như khép mở một lần, động tác giống như muốn cầm lấy cái gì.

Giang Thu Ngư như có điều suy nghĩ: "Nàng đây là ý gì?"

Hệ thống: 【 Còn không rõ sao, đây là nàng đang mô phỏng xem muốn thế nào cầm kiếm chém chết ngươi!】

Giang Thu Ngư ở trong lòng xì một tiếng khinh miệt, nàng nghĩ, động tác này không phải giơ kiếm, cái người này rõ ràng đang ngấp nghé lông mềm như nhung của nàng!

Mắt tròn Giang Thu Ngư xoay chuyển, không chỉ có không có thu lỗ tai lại, thậm chí còn ngay trước mặt Lâm Kinh Vi, từ trong nước vươn mấy cái đuôi to.

Mấy cái đuôi linh hoạt xao động làn nước, lông tơ trắng mịn so với lỗ tai càng thêm dày dặn.

Giang Thu Ngư nằm lì trong nước, ngoắc ngón tay hướng Lâm Kinh Vi, trong giọng nói mang theo mê hoặc như có như không:

"Tới đây."

____________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

 Tiểu Vi:(hai mắt đăm đăm)! ! !

Ngư Ngư: Không ai có thể chống cự lông mềm như nhung của ta! Không có người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro