Chương 8: Ma Giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Kinh Vi khẽ nhíu mày, ngón tay giật giật, "Ta..."

Giang Thu Ngư bỗng nhiên đổi sắc mặt, "Ngươi không xuống, chẳng lẽ còn muốn được ta kéo xuống?"

Lâm Kinh Vi đành phải đem tay đặt lên thắt lưng của mình, Giang Thu Ngư vốn dĩ cho rằng còn phải quần nhau một trận, không ngờ rằng độ chấp nhận của Lâm Kinh Vi đối với loại chuyện này ngoài ý muốn cực cao.

Rất nhanh nàng đã cởi ra đai lưng, áo ngoài trượt xuống tại bên chân, Lâm Kinh Vi mang trên người áo trong tuyết trắng, cởi xuống vớ giày bỏ ở bên cạnh Linh Tuyền, sau đó không chút do dự trượt xuống nước.

Mặt nước lại nổi lên tầng tầng gợn sóng, trên người Giang Thu Ngư trống trơn không có một vật, bờ vai cùng cái cổ trắng mảnh mai đều bại lộ ra ngoài không khí, tóc dài đen nhánh tản ra ở trong nước, cùng mấy chiếc đuôi to trắng muốt hình thành sắc thái đối lập.

Nếu phải để so sánh thì Lâm Kinh Vi trông có vẻ bảo thủ hơn nhiều, áo trong của nàng vẫn được mặc ngay ngắn gọn gàng, cho dù ở trong nước cũng không có lỏng lẻo, chỉ có một suối tóc đen dài phiêu du ở trong nước, vì khuôn mặt do băng tuyết khắc thành kia tăng thêm một chút khí tức phàm trần.

Giang Thu Ngư bỗng dưng cảm giác thấy mình bị thua thiệt!

Cái đuôi của nàng biểu đạt ra toàn bộ tâm tình của chủ nhân vào giờ khắc này, nó bực bội vỗ mặt nước, bắn lên vô số bọt nước.

Vừa rồi Lâm Kinh Vi còn thể hiện được có chút ít chủ động, giờ phút này lại giống hệt cái cọc gỗ, đứng ngệt trong nước không nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn vào trên người Giang Thu Ngư, hai mắt chỉ nhìn thẳng vào mặt nước mà không biết đang suy nghĩ cái gì.

Giang Thu Ngư nghĩ thầm mình thực sự có đôi chút biến thái.

Thời điểm Lâm Kinh Vi chủ động, nàng cảm thấy người ta không đủ kính trọng, mình giống như bị thua thiệt.

Lâm Kinh Vi không chủ động, nàng lại muốn từ trên khuôn mặt lãnh đạm kia trông thấy thần sắc không bình thường, tốt nhất là có thể làm cho Lâm Kinh Vi lộ ra bộ dáng khuất nhục lại khó nhịn.

Không có người nào không tơ tưởng muốn tự tay hái xuống mặt trăng.

Giang Thu Ngư cũng giống vậy.

Nàng thấy Lâm Kinh Vi đứng yên không động liền dứt khoát dùng Kim Ti Lũ đem người kéo qua, "Ngươi cho rằng bản tôn gọi ngươi đến đây để tắm sao?"

Nàng tự xưng từ "ta" biến thành "bản tôn", chứng tỏ chắc chắn tâm tình nàng vào giờ khắc này không thể nào tốt.

Lâm Kinh Vi chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn thả lỏng thân thể mặc cho Giang Thu Ngư lôi kéo mình qua đồng thời nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Vậy ngài hi vọng ta làm cái gì?"

Mấy cái đuôi đang đạp nước của Giang Thu Ngư ngừng lại, nàng quay lưng về phía Lâm Kinh Vi, dùng Kim Ti Lũ nhét vào trong tay Lâm Kinh Vi một cái lược chải tóc.

Lâm Kinh Vi cầm lên tóc dài của Giang Thu Ngư, nghiêm túc thay nàng rửa cọ những sợi tóc mềm mại.

Giang Thu Ngư không nói gì, chuyên tâm hưởng thụ chuyện được Nữ Chủ phục vụ.

Nhưng mấy cái đuôi của nàng lại không hề nghe lời chút nào, luôn muốn quấy nhiễu Lâm Kinh Vi, không chỉ một cái siết lấy eo Lâm Kinh Vi, những cái khác lại đập đập bắp chân Lâm Kinh Vi, nghịch ngợm không yên được.

Lâm Kinh Vi cầm mấy cái đuôi này mà không thể làm gì, chỉ có thể tận lực giả như không nhìn thấy.

Giang Thu Ngư từ trong cách phản ứng của nàng rõ ràng điều gì, Lâm Kinh Vi đối với cái đuôi của nàng so với nàng lại kiên nhẫn hơn nhiều!

Còn dám nói không phải lông nhung khống không!

Nàng lười nhác ghé vào một bên Linh Tuyền, lỗ tai trên đầu theo động tác chải vuốt tóc của Lâm Kinh Vi mà nhích qua nhích lại, lông bên trên đầu tai nhìn qua phá lệ mềm mại.

Lâm Kinh Vi nhìn không chớp mắt, thủ pháp của nàng vẫn nhu hòa tựa như lúc xoa bóp chân cho Giang Thu Ngư ngày hôm đó, khiến cho người ta có loại cảm giác thoải mái đến cực điểm.

Ấn tượng Giang Thu Ngư đối với Nữ Chính không kém, lúc này cũng không có người ngoài, không cần lại phải diễn kịch, nàng liền không lại tạo bộ dáng tức giận Lâm Kinh Vi, chỉ tùy ý mở miệng hỏi:

"Thanh Hà Kiếm Phái chuẩn bị phái người tới cứu ngươi, ngươi cảm thấy bọn hắn có thể thành công không?"

Nàng vốn cho rằng Lâm Kinh Vi sẽ không trả lời, ai ngờ cái người này ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có đã dứt khoát trả lời: "Không thể."

Giang Thu Ngư: ...

Bọn người Thanh Hà Kiếm Phái nếu nghe thấy những lời này sợ là đã đau lòng đến chết rồi.

Nhưng mà Lâm Kinh Vi cũng chỉ ăn ngay nói thật thôi.

Vân Chiếu Đại Trạch địa hình hung hiểm, vô luận muốn tấn công từ phương hướng nào cũng phải trải qua nguy hiểm trùng điệp từ rừng rậm đến đầm lầy.

Nhiêu đây vẫn chưa hết, sau khi vượt qua đầm lầy cũng chỉ là vừa mới xuyên qua biên giới Vân Chiếu Đại Trạch. Ma Cung lại toạ ở trung tâm Vân Chiếu Đại Trạch, được Đông tây nam Bắc bốn cảnh bao quanh, người Thanh Hà Kiếm Phái muốn cứu đi Lâm Kinh Vi vậy nhất định phải từ một nội cảnh nào đó thông qua.

Mà mặc kệ bọn hắn tiến vào từ phương hướng nào, Giang Thu Ngư cũng đều có biện pháp cản bọn họ lại.

Cho nên Giang Thu Ngư có thể chắc chắn, bọn người Thanh Hà Kiếm Phái sẽ không thành công.

Lâm Kinh Vi mặc dù cũng không rõ ràng địa hình cụ thể của Vân Chiếu Đại Trạch, nhưng nàng biết Giang Thu Ngư đã dám bắt nàng đến chỗ này vậy thì nhất định sẽ không sợ Thanh Hà Kiếm Phái kéo đến trả thù.

Ngày đó mặc dù nàng đã bị che kín đôi mắt nhưng cũng có thể đoán được đại khái vị trí của mình bây giờ, đoán chừng nàng đang tại nơi trung tâm nhất toàn bộ Ma Giới.

Người Thanh Hà Kiếm Phái không cứu được nàng.

Huống chi...

Lâm Kinh Vi chậm lại động tác thay Giang Thu Ngư chải tóc, Giang Thu Ngư giống như không hề phát hiện nàng không thích hợp, nhưng cặp lỗ tai mềm như nhung kia rõ ràng dựng đứng lên, bộ dáng còn đang cẩn thận lắng nghe.

Lâm Kinh Vi không hiểu tại sao đột nhiên có chút muốn cười.

Nàng cầm chiếc lược trên tay, từ Giang Thu Ngư đỉnh đầu chải hướng xuống bên dưới, cũng không biết là vô tình hay là cố ý, mu bàn tay nhẹ nhàng cọ qua chỗ lỗ tai trái Giang Thu Ngư.

Cặp lỗ tai trắng muốt kia bỗng nhiên run lên hai lần, cùng lúc đó, Giang Thu Ngư vội vàng xoay đầu lại, thần sắc âm trầm nhìn vào Lâm Kinh Vi.

"Mới vừa rồi là có phải vụng trộm sờ lỗ tai ta?" Nàng hỏi hệ thống.

Hệ thống: ...

Hệ thống từ chối trả lời vấn đề này.

Giang Thu Ngư ở trong lòng chắc chắn nói: "Nàng chắc chắn là vụng trộm sờ vào tai của ta!"

"Đồ Kiếm Tu quỷ kế đa đoan!"

Lâm Kinh Vi làm chuyện xấu, ngược lại còn làm bộ dáng nghi hoặc không hiểu, "Ta làm đau ngươi à?"

Nghe nghe nghe một chút!

Lời nói này là ý gì đây?

Giang Thu Ngư dùng cái đuôi đẩy ra tay nàng, mất hứng quát lớn: "Tay chân vụng về, ngươi ở chỗ Giảo Nguyệt học đều là thứ phép tắc gì đây?"

Lông tóc mềm mại trượt khỏi bàn tay, vừa chạm vào lập tức cách ra, Lâm Kinh Vi vô thức khép lại bàn tay, sau đó lại buông cánh tay xuống, thần sắc nghiêm túc: "Ta sẽ cố gắng học."

Phẫn nộ trên mặt Giang Thu Ngư biến thành kinh ngạc, đây có chắc là Nữ Chính không chịu nhục nổi, lòng mang hận ý kia?

Hệ thống cũng có chút kỳ quái, 【 Ngươi lén lút làm gì nàng rồi? 】

Bằng không Lâm Kinh Vi tại sao lại phản ứng kỳ quái như thế?

Giang Thu Ngư xì một tiếng khinh miệt, "Ngươi nói lời nói kiểu gì đây!"

"Rõ ràng là nàng bắt nạt ta!"

Hệ thống: Không nghĩ để ý đến ngươi.

Giang Thu Ngư mặc dù vẫn luôn dùng cái đuôi cùng lỗ tai câu dẫn Lâm Kinh Vi, nhưng điều kiện tiên quyết là nàng đã chắc chắn Lâm Kinh Vi không dám thật sự động tay với nàng, lúc này mới không kiêng nể gì cả.

Ai biết cái người này vậy mà thật to gan đến thế, còn dám lén lút sờ lỗ tai của nàng!

Giang Thu Ngư lại cảm thấy mình thua thiệt, nàng dùng cái đuôi đẩy ra Lâm Kinh Vi, sau đó quay người đối mặt với nàng ta, nâng lên cánh tay của mình.

Bàn tay mềm mại không xương kia mở ra hướng lên trên, trong lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một trường kiếm màu xanh lam, thân kiếm nhỏ dài thẳng tắp, trên đó còn lưu động tia sáng ánh trăng, óng ánh chói mắt.

Đây là bản mệnh pháp khí của Thanh Hành Quân Lâm Kinh Vi, tên là Phù Nguyệt Lưu Quang.

Thần Kiếm Phù Nguyệt Lưu Quang chỉ có ở trong truyền thuyết này chính là Thần Khí Lâm Kinh Vi rút ra từ trong Kiếm Trủng, vô cùng sắc bén, kiếm khí quấn trên thân kiếm có thể trảm hết thảy yêu ma quỷ quái.

Kiếm này cũng giống như là chủ nhân của nó, thân kiếm nhỏ dài xinh đẹp, lúc rút kiếm có sương mù mơ hồ quay quanh trên đó, cùng với âm thanh sắc bén vang lên giống như tiếng ngọc thạch va chạm, vừa thanh thúy lại êm tai.

Giang Thu Ngư không hề biết rằng, bởi vì nàng ngay ở trước mặt Lâm Kinh Vi rút ra Phù Nguyệt Lưu Quang từ bên trong vỏ kiếm. Trên khuôn mặt từ trước đến nay tỉnh táo trấn định kia của Lâm Kinh Vi, rốt cục cũng lộ ra vẻ kinh ngạc rõ ràng.

Thậm chí còn có chút mờ mịt.

_______________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Vi: Cái này cái này cái này! Không nên a... (rơi vào trầm tư)

Ngư Ngư: Tại sao luôn có người ngấp nghé lỗ tai xinh đẹp cùng cái đuôi to của ta! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro