Chương 1-Sống lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

". . .Năm ngoái Diệp Trăn nhận được danh hiệu nữ chính xuất sắc nhất, năm nay kỳ thứ hai mở đầu giành thắng lợi, cô ấy. . ."

Đào mẹ mở cửa, cẩn thận từng li từng tí một mà liếc nhìn khuê nữ Đại Ma Vương nhà mình, sợ chọc đối phương tức giận, âm thanh nhẹ nhàng nói: "Nhiên Nhiên, mẹ làm mì thịt bò con thích ăn nhất, có muốn ăn một bát hay không?"

Ánh mắt Đào Nhiên từ màn hình TV chuyển qua nhìn Đào mẹ, vô hồn gật đầu.

Nhìn nàng như vậy, Đào mẹ đau lòng không lời nào diễn tả được, đẩy cửa ra, ba bước thành hai bước chạy vào, đem khuê nữ ôm trong lồng ngực hống: "Nhiên Nhiên ngoan, là ai chọc con tức giận rồi?"

"Mẹ, con rất nhớ mẹ." Đào Nhiên gào khóc lên, nàng như khi còn bé bị uỷ khuất liền trốn trong lồng ngực Đào mẹ khóc.

"Mẹ cũng nhớ con." Đào mẹ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng dỗ.

"Mẹ, con muốn ăn mì thịt bò." Đào Nhiên ở phía trên vạt áo ngực của Đào mẹ sượt sượt, thuận tiện đem nước mắt trên mặt sượt lên người đối phương, nhìn thấy kiệt tác của chính mình, còn nghịch ngợm le lưỡi.

"Nghịch ngợm." Đào mẹ nhéo mũi của nàng cưng chiều nói: "Mẹ đi bưng lên cho con."

"Ừm."

Đào mẹ đi xuống lầu.

Đào Nhiên lấy điện thoại di động ra, nhìn điện thoại di động, khoé miệng nhếch lên nụ cười, nhìn sự bình tĩnh toả ra từ khuôn mặt vợ mình, nàng không kìm lòng được mà hôn màn hình hai lần.

Lập tức, nàng lại thở dài.

Nàng sống lại, sống lại đến mười năm trước, là hai ngày sau khi ly hôn nữ thần.

Trước một khắc, nàng còn ở trong quán rượu mua rượu, sau một khắc, nàng ở trong khu nhà của mình và vợ say khướt.

Nàng cùng vợ ly hôn chính là vì nguyên nhân đó.

Rõ ràng mới kết hôn ba tháng, chuyện gì cũng chưa kịp làm, nghĩ tới đây, Đào Nhiên oan ức rồi khóc lên.

"Mì đến đây." Đào mẹ mang mì đặt ở trước mặt nàng, nhìn thấy nữ nhi vừa khóc, Đào mẹ lại vội vã hống.

"Mẹ, người tốt nhất." Đào Nhiên nói.

Đào mẹ cười véo véo khuôn mặt của nàng nói: "Làm sao lại cùng tiểu hài tử giống như vậy, mau ăn, không phải như vậy liền nghiêm túc."

"Ở trước mặt mẹ, con vĩnh viễn là đứa trẻ." Đào Nhiên không biết xấu hổ làm nũng.

Ngày sinh nhật 30 tuổi của nàng, ba mẹ nàng xảy ra tai nạn xe cộ.

Lúc đó nàng hành động bất thường để ba mẹ đến đoàn phim tổ chức sinh nhật cùng nàng, đi được nửa đường, bị một chiếc xe tải chuyển hàng lớn đụng phải, ở đó lại không có cấp cứu, tại chỗ đó chết.

Chính là từ khi đó tính tình Đào Nhiên thay đổi lớn.

Trước đây, miễn là ai nói đến Đào Nhiên, suy nghĩ đầu tiên chính là Đại Ma Vương, sau đó, tại thời điểm nàng nói tới, mỗi chút đều thổn thức không ngừng, ai cũng biết cha mẹ nàng qua đời, cũng bắt đầu thấy nàng đáng thương.

Mà chỉ một người đối với sự cô đơn của nàng chê cười, chính là vợ trước của nàng, cũng là nữ thần nàng thầm mến nhiều năm.

Có thể là tính nàng tuỳ tiện quen, từ trước không có suy nghĩ qua cảm nhận của người khác, sau khi cùng nữ thần kết hôn, nàng thu lại rất nhiều, nhưng tính cách nhiều năm như vậy, không phải nói sửa là sửa, vì lẽ đó sau khi cùng nữ thần kết hôn thì, bằng hữu nào gọi nàng ra ngoài chơi, nàng đều sẽ không từ chối.

Thậm chí có lúc uống say, các bằng hữu còn có thể nói chuyện đùa, chụp nàng cùng tiểu minh tinh một vài bức ảnh ám muội gửi cho vợ nàng.

Nói là kiểm tra vợ nàng có sốt sắng nàng không.

Nhưng lần một lần hai Diệp Trăn đều không nhìn nàng, mà Đào Nhiên dần dần từ chột dạ cũng trở nên can đảm hơn, thậm chí cảm giác đối phương không một chút quan tâm mình, cùng mình kết hôn chỉ là chơi đùa mình, thế là sau này nàng càng lớn mật không kiêng dè gửi những bức ảnh cho đối phương.

Cuối cùng dẫn đến kết quả là ly hôn.

Mà tất cả những điều này, đều là bản thân nàng làm.

Quả nhiên làm trò quá lâu thì ắt phải trả giá.

Mãi đến tận mấy năm sau, khi nàng hoàn toàn tỉnh ngộ lại.

Nhìn thấy đối phương trong bức ảnh scandal ôm một nữ nhân khác thì nàng mới biết đó là tư vị gì.

Nếu như ngày đó là nàng, nàng nhất định cầm đao lập tức đi chém đôi cẩu nữ nữ kia.

Nhưng là sau đó thì nàng không có tư cách.

Sau khi ly hôn, hai người mỗi người một ngả.

Nghĩ đến tất cả dĩ vãng, Đào Nhiên cảm thấy như thể mới ngày hôm qua.

Ở nhà bồi cha mẹ vài ngày, Đào Nhiên dứt khoát kéo hành lý của mình trở về biệt thự tại thành phố Z.

Căn biệt thự này là nàng cùng Diệp Trăn mua, sau khi ly hôn, đối phương đem căn biệt thự cho nàng.

Lần thứ hai về tới đây, hình ảnh hai người sau kết hôn ngọt ngào như vẫn còn trước mắt.

Đào Nhiên mím chặt môi, bắt đầu quét dọn gian phòng.

Phong cách màu trắng đen, xem ra rất nghiêm chỉnh, cùng với phong cách nữ nhân kia rất giống.

Trong tủ quần áo còn có trang phục nữ nhân, trong thư phòng còn có máy tính của đối phương, bởi vì ly hôn quá vội vàng, đối phương còn chưa kịp trở về lấy.

Đời trước, Đào Nhiên bởi vì bị kiện, lòng tự ái bị hao tổn, một bước cũng không bước vào ngôi nhà này, sau đó bạn tốt giúp nàng đem căn nhà này bán đi.

Bây giờ, như thế nào nàng cũng không bán.

Thầm mến nữ thần nhiều năm, không có biện pháp hữu hiệu nào, nàng nhất định phải làm cho đối phương trở lại bên cạnh mình.

Đời trước làm thân bại danh liệt, đời này làm thế nào cũng không thể để như thế!

Có thể một tay làm thức ăn ngon, quét dọn vệ sinh, sau một hồi chính mình ăn uống no say nằm trên ghế sa lông, mới vừa muốn xem TV, lúc này cửa chống trộm vang lên âm thanh mật mã.

Nàng vốn còn điểm nghi hoặc, trong nháy mắt lại vơi đi.

Mật mã khu nhà ở này, ngoài nàng thì còn có Diệp Trăn biết.

Thế là nhân lúc Diệp Trăn mở cửa tiến vào, Đào Nhiên như tiểu chó con vây quanh bên người cô vòng tới vòng lui, "Trăn Trăn, vợ ~ "

Muốn có bao nhiêu nhiệt tình liền có bấy nhiêu nhiệt tình.

Diệp Trăn lạnh lùng liếc nàng một cái, lập tức giẫm giày cao gót đi vào thư phòng, khi ánh mắt rơi trên bàn ăn thì nàng lại liếc nhìn Đào Nhiên đang theo phía sau đuôi mình, sau đó lại thu hồi ánh mắt, tiến vào thư phòng đem máy tính cùng vài cuốn sách ôm vào lồng ngực.

"Diệp Trăn, những cuốn sách này xếp lại, em giúp chị ôm đi."

Diệp Trăn lui lại một bước, lạnh lùng nói: "Không cần."

Lúc tới cửa, cô xoay người nhìn Đào Nhiên đang hưng phấn phía sau: "Tôi còn lại những đồ vật không cần, em cứ tuỳ tiện ném đi."

"Chị...Chị muốn đi?" Đào Nhiên kéo góc áo đối phương, tuy rằng động tác này so với tâm hồn đã 35 tuổi thì rất ngây thơ, nhưng để có thể giữ đối phương lại, nàng có thể nguyện ý biến thành đứa nhỏ gọi đối phương một tiếng mẹ.

Diệp Trăn cũng như bị động tác này của nàng kéo đến, ngạc nhiên nhìn nàng một cái.

Đào Nhiên như thể thấy hai chữ "chướng mắt" trong mắt đối phương, nhất thời bị nghẹn một hồi.

"Em lại muốn làm trò gì?" Diệp Trăn để trống một tay, đem vạt áo mình từ tay đối phương rút ra, lui về sau một bước, như đối phương là một loại vi khuẩn.

"Không có a." Đào Nhiên vô tội.

Diệp Trăn không nói thêm nữa, quay đầu bước đi.

"Chờ chờ, chờ một chút." Đào Nhiên từ phía sau gấp gáp muốn ôm chặt đối phương, Diệp Trăn tránh người ra, Đào Nhiên trong nháy mắt vồ hụt, hơn nữa động tác quá lớn, suýt chút nữa lảo đảo ngã xuống đất, lao về phía trước vài bước, lúc này mới dừng lao xuống.

"Đào Nhiên, đừng làm cho tôi chán ghét em." Diệp Trăn nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng.

"Diệp Trăn, em sai rồi, chị liền tha thứ cho em đi, chúng ta cử hành hôn lễ một lần nữa, lần này như thế nào em cũng sẽ không chọc chị tức giận." Đào Nhiên cực kỳ nghiêm túc nói, đến cuối cùng viền mắt đều đỏ.

Ba tháng này, Diệp Trăn đã sớm thấy rõ bộ mặt của nàng, không chút nhẹ dạ nào nói: "Không cần, dù gì em nhiều người yêu thích như vậy, tuỳ tiện cưới một người là được, đương nhiên, em bằng lòng thì mấy người kia hoàn toàn cam tâm tình nguyện."

Đào Nhiên: "..."

"Những cái kia đều là giả, chỉ là em cùng bằng hữu đùa giỡn, trong lòng em chỉ có chị." Đào Nhiên trực tiếp bán đứng bằng hữu của mình.

"Em không cho phép, bọn họ sẽ dám?" Vẻ mặt Diệp Trăn không biểu hiện, như vậy khiến nàng, Đào Nhiên sợ sệt, không phải sợ sệt đối phương hung dữ, mà sợ không có biện pháp cứu vãn.

"Em sai rồi." Đào Nhiên cúi đầu, yên tĩnh nói.

"Ừm." Diệp Trăn lần này thật sự đi, một chút do dự đều không có, Đào Nhiên ở sau lưng gọi cô, đối phương đều không có dừng lại.

Đào Nhiên thở dài, phờ phạc tiến vào cửa chính, nằm vật xuống ghế sa lông.

Nàng không có chạy ra đuổi theo, nàng sợ đối phương thật sự căm ghét mình, sau này muốn gặp đều không thể.

Lúc này di động trên bàn vang lên, nàng đưa tay tới lấy, liếc nhìn màn hình.

Lý Tuệ.

Trận này nàng vì tính khí Diệp Trăn mà tìm "tình nhân", đây là một tiểu minh tinh, có thể nói là mới vừa gia nhập giới giải trí, hai tháng này leo lên người đại kim chủ là Đào Nhiên, cô ta được vài kịch bản, tuy rằng không phải vai chính, nhưng nữ thứ nào cũng củng cố tiền đồ cho cô ta sắp tới.

Nghĩ tới đây, đáy mắt Lý Tuệ xẹt qua một tia sẫm màu.

Đào Nhiên nhớ tới người này, đời trước sau khi nàng cùng nữ thần ly hôn, nữ nhân này ở bên bồi nàng hai năm, đối phương không ngừng lợi dụng nàng để trèo lên cao, cuối cùng mắt cao hơn đầu, ở trong vòng đắc tội từng người rồi tới cả đám, gây cho Đào Nhiên không ít phiền phức.

Nghĩ tới đây, Đào Nhiên chuyển máy nghe điện thoại đối phương, nhạt nhẽo nói: "Có việc?"

Lý Tuệ không chú ý tới ngữ khí đối phương, đương nhiên, có chú ý cũng coi như không, cô ta không thèm để ý, mục đích của cô ta là tài nguyên đối phương.

"Nhiên tỷ, em đã lâu lắm chưa thấy chị, người ta rất nhớ chị." Lý Tuệ õng ẹo nói.

Đào Nhiên run rẩy một cái, thầm nghĩ chính mình lúc trước như thế nào mà ở cùng người này quá hai năm.

"Chị có việc, sau này đừng tìm chị nữa." Đào Nhiên muốn rũ sạch quan hệ với đối phương.

Nếu đối phương được mình muốn, không chỉ không có thiệt thòi, còn kiếm được một số lớn lợi ích, Đào Nhiên cảm thấy mình cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.

"Nhiên tỷ, em đã làm sai điều gì?" Trong giọng nói Lý Tuệ nhất thời mang tiếng khóc nức nở.

Cô ta thật vất vả mới ôm được vào bắp đùi, làm sao có thể nhẹ nhàng đi như vậy, không nghiền ép xong, cũng quá thiệt thòi.

Lại nói, không cần phải chính mình bồi người ta trên giường, nhưng vẫn cuồn cuộn tài nguyên, bực chuyện tốt này, sau này Lý Tuệ muốn tìm cũng không tìm được.

Nghĩ tới đây, đáy mắt Lý Tuệ xẹt qua một tia gian xảo.

"Em không có làm gì sai, chỉ là tâm trạng chị không tốt mà thôi." Đào Nhiên nằm trên ghế sa lông lắc chân, thảnh thơi nói.

Lý Tuệ cho rằng vị đại tiểu thư này nói chơi, nhưng ngẫm lại, đối phương là nói thật, cô ta nhất thời sắc bén nói: "Nhiên tỷ, chị không thể như vậy, em yêu chị, không thể không có chị."

Cô ta nghĩ mình như vậy, Đào Nhiên có thể mềm lòng, nhưng mà không biết, điều này vừa vặn chạm vào điểm mấu chốt của Đào Nhiên.

Đào Nhiên ghét nhất chính là từ "yêu" bị tuỳ tiện nói ra.

Cúp điện thoại, đem điện thoại ném sang một bên, lập tức nàng suy nghĩ một chút, cảm giác mình cùng Lý Tuệ quả thực không khác nhau, ngoài miệng nói yêu nữ thần, nhưng trên thực tế nàng lại chính mình dùng từ "yêu" đi tổn thương đối phương, sau đó nàng lại phì cười một tiếng, dĩ nhiên cảm thấy mình và Lý Tuệ vẫn có điều khác nhau.

Tối thiểu là nàng thật sự yêu nữ thần, chỉ có điều là không có cảm giác an toàn.

Nghĩ tới đây, nàng đang lắc chân bỗng dừng lại.

Đào Nhiên hoàn toàn hiểu ra, cười khổ một cái, xem bức ảnh nữ thần trên di động, nàng chậm chạp nói: "Vợ, nhìn xem em hèn nhát như nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro