Chương 16: Lăn qua lăn lại ở trên giường đến kiệt sức.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ là một lúc sinh hờn dỗi, Trì Gia cảm thấy không có lý do gì để xúc động đến vậy. Nàng với Cảnh Nhuế không có quan hệ nào, nghe xong những lời kia, tại sao nàng lại có thể buồn phiền?

Tối hôm qua, là việc ngoài ý muốn nên không tính, càng giống như một lần chơi đùa để thoả mãn của người trưởng thành, ngươi tình ta nguyện, theo nhu cầu của nhau.

Nhưng không phải nói là dễ dàng làm được. Nếu con người có khả năng quên những gì họ muốn quên, thì có phải bớt đi vài phần buồn phiền không?

Cũng giống với Trì Gia, chính mình biết rõ không nên để sự kiện đêm đó cứ mãi canh cánh trong lòng, nhưng nàng, đã ba ngày liên tục không được ngủ ngon giấc.

Buổi tối nằm trên giường trằn trọc, Trì Gia sẽ nhớ tới chuyện đã xảy ra với Cảnh Nhuế, đêm hôm đó bị say rượu, những chi tiết nhỏ nhặt không đáng kể nhưng nàng vẫn có thể nhớ rõ ràng từng chi tiết. Từ phòng tắm đến trên giường, Cảnh Nhuế trêu chọc nàng như thế nào, rồi nàng làm theo dưới sự chỉ dẫn của hồ ly tinh như thế nào để ngủ với đối phương.

Hoá ra hai nữ nhân, cũng có thể thay đổi nhiều tư thế đến vậy và lăn qua lăn lại ở trên giường đến kiệt sức.

Ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đặt ở đầu giường phản chiếu lên gương mặt Trì Gia, đôi gò má có chút nóng lên, bởi vì đáy lòng nàng đang suy nghĩ đến chuyện không được trong sáng khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh.

Lần đầu tiên trao cho nữ nhân, nhưng lại còn là trao cho nữ nhân mình chán ghét nhất, quả thật khó quên. Mà đêm hôm đó cũng như lời Cảnh Nhuế nói, Trì Gia hiểu được cái gì gọi là "Hồ ly tinh".

Hiện tại trong đầu của Trì Gia đều là hình ảnh dáng vẻ hồ ly tinh..... Lúc không mặc quần áo.

"Điên rồi...." Trì Gia xoay người nằm lỳ trên giường, nàng vùi gò má có chút nóng bừng vào gối. Nàng chắc chắn rằng, Cảnh Nhuế tuyệt đối sẽ không giống như nàng. Ngẫm lại, ngày hôm đó lúc Cảnh tiểu thư nói "Sẽ không xem nó là nghiêm túc", trông rất thoải mái tự nhiên như không có chuyện gì vướng mắc.

Có vài người sinh ra đã rất thích hợp với bộ dạng "Chơi đùa", trong mắt Trì Gia, Cảnh Nhuế chính là loại người này. Nàng thật sự khâm phục bạn gái cũ của hồ ly tinh, làm sao có thể dễ dàng khoan dung với một người như vậy....

Đêm khuya 12 giờ, lần thứ ba Trì Gia cảnh cáo chính mình, đừng suy nghĩ đến họ Cảnh nữa. Sau một giờ, nàng mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Tháng chín bận rộn.

Đi làm, tan làm, tăng ca, hết thảy tất cả đều như ngày thường.

Trì Gia nhận được hai đơn hàng lớn từ trong tay Cảnh Nhuế, một đơn là sửa sang quán cà phê, một đơn khác là để trang trí biệt thự, phương án của trang trí biệt thự phải sửa lại mấy lần, nhưng còn chưa xác định, cái này có nghĩa là Trì Gia vẫn phải đi gặp Cảnh Nhuế.

Sau khi đêm lăn giường trôi qua đến nay, Trì Gia và Cảnh Nhuế không còn gặp mặt nhau, sự thật chứng minh, phát sinh quan hệ với người mình quen biết đích thực xấu hổ.

Ngay lúc Trì Gia lúng túng không biết nên đối mặt với Cảnh Nhuế như thế nào trong tương lai, Cảnh Nhuế chủ động gọi điện thoại cho nàng. Trên màn hình điện thoại hiển thị dòng chữ to đùng là: Hồ ly tinh.

Trước tiên nghe máy, Trì Gia hơi thấp thỏm lo âu, nhưng mỗi lần Cảnh Nhuế liên hệ với nàng, chủ yếu là vì công việc, lần này cũng như thế, không vì chuyện của đêm đó mà thay đổi.

"Gần đây tôi có chút bận rộn, phương án không cần làm vội, chờ tôi có thời gian sẽ liên lạc với cô." Giọng nói của Cảnh Nhuế rất tự nhiên, vừa đúng tiêu chuẩn âm giọng của ngự tỷ*, nói chuyện hết sức trôi chảy, không thể tìm ra chỗ lúng túng.

*Ngự tỷ: Chỉ người phụ nữ giàu có, xinh đẹp, giỏi giang, đầy quyền lực, là người ai cũng muốn có.

"Được....." Sau khi nghe điện thoại của Cảnh Nhuế, Trì Gia như trút bỏ được gánh nặng trong lòng, thật ra thì cũng không có gì lớn lao.

Lúc trước nàng còn nhấn mạnh nói với Cảnh Nhuế rằng sẽ không phát sinh ra chuyện gì, nhưng hiện tại nàng thừa nhận là mình nói nhảm quá nhiều, ngay từ đầu Cảnh tiểu thư người ta đã không có ý định để trong lòng.

Lên giường với nhau, cũng giống như ngày thường uống rượu với nhau.

Như vậy cũng tốt, không ai dây dưa với ai, tất cả đều vui vẻ.

Trong tay cầm cây bút ký, Trì Gia nhìn chằm chằm vào phương án thiết kế của Cảnh Nhuế, nhìn chằm chằm vừa vặn đúng ba phút, chính mình hoàn toàn không biết làm sao.

Buổi tối, Trì Gia hẹn Giản Dịch đi ăn. Cuối tuần Giản Dịch phải đi đến thành phố S làm việc, các nàng là chị em thân thiết nếu sau này muốn tụ họp lại, e rằng không còn dễ dàng như trước.

"Người đẹp, món này đã hết rồi, cô có muốn chọn món khác không?" Nhân viên phục vụ ba lần liên tục kêu Trì Gia bằng tiếng "Người đẹp", Trì Gia vẫn chống cằm ngẩn người ra, hai mắt trống rỗng.

Giản Dịch đẩy nhẹ Trì Gia.

Trì Gia hoàn hồn, "Ah, đổi cái này đi."

"Tiểu Gia, gần đây sao cậu cứ luôn mất tập trung vậy?"

"Có à?" Trì Gia vẫn chống cằm, "Có lẽ do gần đây tăng ca quá nhiều nên mệt mỏi."

Bộ dạng này của Trì Gia, Giản Dịch đều cảm thấy nàng đang có tâm sự.

"Quan hệ giữa cậu và chị Cảnh Nhuế có phải tốt hơn nhiều rồi đúng không? Gần đây không nghe cậu oán trách gì cả." Trước kia Trì Gia hận không thể đem Cảnh Nhuế ra mắng tám trăm lần trong một ngày, nhưng gần đây lại không có nói gì về Cảnh Nhuế, Giản Dịch rất khó hiểu.

"Vẫn giống như trước...." Trì Gia cúi đầu uống nước trái cây, nếu để cho Giản Dịch biết nàng với Cảnh Nhuế "tốt" đến mức lên giường với nhau, đoán chừng trái tim của Giản Dịch sẽ chịu đựng không nổi. Sự kiện đó, Trì Gia quyết định không nói cho Giản Dịch biết, để trong lòng mình là tốt nhất.

"Thật ra chị Cảnh Nhuế là người rất tốt, tính cách tốt lại còn xinh đẹp, nấu ăn cũng rất ngon."

"Cậu nói tính cách hồ ly tinh tốt à?!!" Trì Gia bị kích động liền nói toạc ra chữ hồ ly tinh.

"Hồ ly tinh? Tôi biết trước kia cậu và chị Cảnh Nhuế có hiểu lầm với nhau, vẫn chưa giải thích rõ ràng à?" Giản Dịch đang nói về sự kiện bạn trai cũ của Trì Gia.

"Giản Dịch, tôi cấm cậu không được nhắc về Cảnh Nhuế trước mặt tôi nữa." Trì Gia không muốn nghe đến hai chữ "Cảnh Nhuế", nhưng hết lần này đến lần khác Giản Dịch đều mở miệng nói một tiếng "Chị Cảnh Nhuế", "Còn nữa, cậu còn gọi cô ta là chị, tôi sẽ trở mặt với cậu!"

Cảnh Nhuế lớn hơn các nàng vài tuổi, gọi bằng "Chị" cũng không có gì sai, Giản Dịch không hiểu, tại sao thành kiến của Trì Gia đối với Cảnh Nhuế lớn đến vậy.

"Thứ sáu tuần sau tôi phải đi thành phố S, cuối tuần này, chúng ta đi lên núi Phong ngắm mặt trời mọc được không?" Nguyên nhân là vì công việc, nên từ trước đến nay cuối tuần Trì Gia đều phải bận rộn, nhưng Giản Dịch sắp rời khỏi thành phố L, dù nàng phải xin nghỉ phép cũng phải dành thời gian để bên cạnh người bạn thân của mình. Không nghĩ ngợi thêm nữa, Trì Gia đồng ý, "Được thôi, có muốn thuê một chiếc xe không, chúng ta sẽ tự lái đi."

"Không cần, Vân Hân sẽ lái xe, chị Cảnh Nhuế cũng có đi cùng." Quan hệ giữa Trì Gia và Cảnh Nhuế không được tốt lắm, Giản Dịch muốn tìm cơ hội để giãn hoà cho hai người, vốn dĩ là Vân Hân nói muốn đưa nàng đi ngắm mặt trời mọc, nhưng Giản Dịch lại chủ động đưa ra ý kiến muốn Cảnh Nhuế và Trì Gia cùng đi chung.

"Không phải hai người chúng ta thôi à.....?" Trì Gia im lặng một hồi, nhất là lúc nghe Cảnh Nhuế cũng đi chung.

Giản Dịch lôi kéo Trì Gia còn quơ quơ tay, cười nói, "Nhiều người đi sẽ náo nhiệt hơn mà."

Trì Gia dùng khuỷu tay đẩy Giản Dịch ra, "Có họ Cảnh thì tôi sẽ không đi."

"Ban nãy cậu đã đồng ý rồi." Giản Dịch nhỏ giọng cầu khẩn, "Tiểu Gia, cậu đi chung với tôi đi, hiếm khi mới có cơ hội cùng nhau đi chơi mà......"

"Không đi."

Giản Dịch không biết nói gì, vẻ mặt khó xử.

Giản Dịch là người hiền lành, nhất là không thể từ chối người khác, mà Trì Gia thì nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ rất dễ mềm lòng, nàng nhìn Giản Dịch bày ra vẻ ủy khuất như vậy, thật không chịu nổi.

Hai người mặt đối mặt, cậu nhìn tôi tôi nhìn lại cậu.

Trì Gia bất lực, vẫn là nhượng bộ thoả hiệp, "Được rồi được rồi, tôi đi, tôi nói không đi được sao?"

Giản Dịch hiểu thấu bản tính của Trì Gia, "Ừ! Quyết định vậy nha, thứ bảy chúng ta sẽ xuất phát."

Trì Gia gắp thức ăn, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, dùng ánh mắt nửa nghi nửa ngờ nhìn về Giản Dịch, "Cậu với Vân Hân, quan hệ tốt đến vậy à?"

Cảnh Nhuế cong, Vân Hân thì qua lại thân thiết với Cảnh Nhuế, người ta nói chơi chung lâu ngày sinh ra giống nhau, Trì Gia cũng không muốn nghĩ nhiều. Nhưng Giản Dịch ngây ngô đơn thuần như vậy, Trì Gia sợ người chị em của mình sẽ nhảy vào lưới tình của Vân Hân.

"Trước đây Vân Hân là nhân viên trong công ty của tôi, lúc làm việc thường xuyên giúp đỡ tôi, người đề cử tôi đi thành phố S cũng là cô ấy."

"Thật sự chỉ là công việc?" Trì Gia tiếp tục hoài nghi.

Giản Dịch nhìn Trì Gia muốn nói lại thôi, "Cậu có chuyện muốn nói với tôi phải không?"

"Không có." Trì Gia thở mạnh, vội vàng chưa kịp chuẩn bị trước mà hỏi Giản Dịch một câu, "Có khi nào Vân Hân thích cậu không? Cô ấy muốn theo đuổi cậu chăng?"

"Cậu đừng nói bậy! Chúng ta đều là nữ.... Làm sao có thể chứ!" Giản Dịch nói xong, gương mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên, "Hơn nữa Vân Hân nói với tôi, cô ấy đã thầm yêu một người."

"Tôi hay nói giỡn." Trì Gia sao lại hỏi đến chuyện này, nghĩ đến cũng đúng, trên thế giới làm gì có nhiều người giống như Cảnh Nhuế được, cảm thấy hứng thú với nữ nhân.

Thứ bảy sau 12 giờ, trời quang mây tạnh.

"Cậu hẹn hò với tiểu tình nhân, còn gọi thêm hai cái bóng đèn có thích hợp không?"

"Tôi không có cách khác, vốn đã nói chỉ hai người đi thôi, nhưng cô ấy lại muốn nhiều người thêm náo nhiệt." Vân Hân đánh tay lái, chuẩn bị quay xe đi đón Giản Dịch và Trì Gia.

"Nhắc tới tiểu tình nhân liền cười vui vẻ đến vậy sao?" Cảnh Nhuế trêu chọc, ngược lại chăm chú hỏi đối phương, "Cậu cứ mãi tiếp tục vậy à? Đến khi nào cậu mới nói rõ ràng với cô ấy?"

Nói về đề tài này, Vân Hân cũng có chút mờ mịt, "Không biết, tôi sợ khi nói ra, Tiểu Dịch sẽ không tiếp nhận được."

"Ai kêu cậu trêu chọc gái thẳng." Cảnh Nhuế nói như vậy, sau đó lại nghĩ tới Trì Gia, lại nói tiếp, nàng cũng không nên trêu chọc gái thẳng.

Nửa giờ sau, Giản Dịch nhận được cuộc gọi từ Vân Hân, lúc này mới lôi kéo Trì Gia xuống tầng, một chiếc xe địa hình dễ thấy đang đậu ở tầng dưới của căn hộ, Giản Dịch đưa mắt nhìn liền thấy được Vân Hân xuống xe, cười rồi vẫy tay về phía nàng.

Tâm tình của Trì Gia không rực rỡ như Giản Dịch.

Điều gì đến cũng phải đến. Sau cái đêm "khó quên" trôi qua, rốt cuộc nàng và hồ ly tinh không có gặp lại.

Cất kỹ hành lý, Vân Hân để Giản Dịch ngồi ở ghế phụ ở buồng lái, Trì Gia đành phải ngồi phía sau, khi cửa xe mở ra, rơi vào tầm mắt là khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc.

Cảnh Nhuế nghiêng cơ thể, ngước mắt nhìn Trì Gia bằng một cách lười biếng, môi mỏng khẽ mở, "Đã lâu không gặp."

Đối mặt với Cảnh tiểu thư chủ động ân cần thăm hỏi, Trì Gia mặc kệ không để ý, yên lặng lên xe, ngồi xuống ghế bên phải cạnh cửa sổ, giữ khoảng cách thật xa với đối phương.

Trên đường đi, Trì Gia và Cảnh Nhuế ngồi ở ghế sau rất yên tĩnh, một trái một phải, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt vô tình quét qua nhau. Vân Hân lái xe và Giản Dịch ngồi ở vị trí phụ lái, ngược lại các nàng nói chuyện và cười đùa không ngừng, lộ ra bầu không khí không hề ngượng ngùng.

"Phương án thiết kế biệt thự trong tháng mười phải giao lại cho tôi, làm không tốt, tôi sẽ yêu cầu đổi sang nhà thiết kế khác." Cảnh Nhuế quay đầu lại điềm nhiên nói với Trì Gia, nhưng sau cái nhìn thoáng qua, ánh mắt chậm chạp không thể dời đi, hôm nay Trì Gia ăn mặc đơn giản phù hợp cho đi chơi nghỉ ngơi, mái tóc buông xõa của ngày thường được cột cao lên, trông rất nhẹ nhàng mát mẻ lại xinh đẹp, làn da dưới ánh nắng mặt trời, giống như muốn phát sáng.

"Tôi đã biết." Trì Gia không còn kiên nhẫn, lúc đáp lời, ánh mắt nàng vừa vặn đụng phải Cảnh Nhuế, trong lúc nhất thời tâm trạng trở nên phức tạp. Trì Gia nhận ra kể từ đêm hôm đó, nàng hoàn toàn không thể nào để đối diện với Cảnh Nhuế một cách thản nhiên được, nhìn thấy gương mặt của hồ ly tinh, luôn nhịn không được nhớ đến những thứ không nên nhớ.

Bình tĩnh, tất cả đều nhờ vào giả vờ.

Thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt mình, Trì Gia trốn tránh cùng với mất tự nhiên, đáy mắt của Cảnh Nhuế nhìn thấy hết tất thảy, nàng không nói gì, tựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Xe chạy nhanh trên đường cao tốc bằng phẳng.

Đi đến núi Phong, ước chừng khoảng ba giờ đi đường, lúc đến nơi, vừa đúng năm giờ chiều. Đi đến khách sạn trong khu vực để sắp xếp hành lý cho ổn thoả, sau đó đi ăn tối.

Bởi vì đặt được phòng trước hơi bị trễ, nên chỉ còn lại hai phòng.

Về phần bốn người, làm sao phân chia đây.....

"Vân Hân, cậu với Tiểu Dịch ở một phòng đi." Cảnh Nhuế xoay người lại nhìn Trì Gia, thản nhiên nói, "Chúng ta một phòng."

Trong lòng Trì Gia thoáng một phát "hồi hộp", nhìn qua Cảnh Nhuế, đầu lưỡi nàng co thắt, hầu như nói năng đều trở nên lộn xộn, "Vì.... Vì sao chúng ta ở cùng một phòng?!!"

______

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người cho Trì tiểu thư biết tại sao đi.....



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro